50. Tôi cảm thấy, ở trong lòng của nhỏ có lẽ không thể buông được tôi.
Chân Sảng kinh ngạc lật lật lại lịch sử trò chuyện, phát hiện từ khi mình nói 5 phút cho đến bây giờ, quả thật đã 15 phút rồi.
Tam Khuy Khẩu Nha 21:23:41
sorry! sorry!
Tôi cho cậu bao lì xì nha!
[ mật khẩu bao lì xì: Tiểu Cát đại thiên sứ khổ cực rồi chụt chụt chụt! ]
Cát Sinh Jun 21:23:59
Tiểu Cát đại thiên sứ khổ cực rồi chụt chụt chụt!
[ khinh bỉ IQ ]
23.33 cậu cho ăn xin à?
Chân Sảng bĩu môi, lại gửi cùng một bao chín lần.
Cái này, không thể coi là cho ăn xin nữa đúng không? Quả thật chính là đút cho Bái Bì Vương* ăn!
*Đại loại là một nhân vật bốc phốt nổi tiếng
Cát Sinh Jun 21:26:22
Nể tình cậu có thành ý như vậy, cho cậu thêm 5 phút nữa đó.
Nắm chặt thời gian.
Tam Khuy Khẩu Nha 21:26:25
Fack! 20 phút cậu có thể kiếm được 233? ! Cậu đùa tôi à!
Quên đi, mau giúp tôi phân tích xem tôi có thích chị ấy hay không.
Cát Sinh Jun 21:26:41
Vậy cậu cho chút hạt dẻ*.
*Đồng âm với ví dụ
Tam Khuy Khẩu Nha 21:26:50
Tôi cho cậu hạt dẻ, cậu đợi một lát, tốc độ gõ chữ của tôi có hơi chậm.
Chân Sảng nói, vội vã bắt đầu nhớ lại cái gọi là ví dụ, nhưng nghĩ một hồi lâu cũng không biết rốt cuộc ví dụ nào mới là ví dụ hữu dụng.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây.
Cát Sinh Jun 21:31:55
Thời gian, thời gian, chú ý thời gian.
Tam Khuy Khẩu Nha 21:31:01
Tôi fack, tôi fack, tôi fack fack fack!
Cát Sinh Jun 21:31:15
Haiz, thật ra cậu có bắt tôi thì cũng không để làm gì, việc này trong một chốc thật sự nói không rõ được.
Nếu như cậu thật sự muốn biết mình có thích một người hay không, có một cách rất đơn giản, rời xa cô ấy một lần, nếu như cậu cảm thấy mỗi ngày trôi qua đều khó chịu, đó chính là rất quan tâm.
Nếu như cảm thấy chỉ có một chút không quen, đó chính là trong đời có cô ấy hay không cũng không sao hết.
Tam Khuy Khẩu Nha 21:31:52
(⊙o⊙). . .
Chân Sảng ngẩn người, còn muốn nói chút gì đó liền nghe Cát Sinh mở mic, nói: "Tôi về rồi đây."
Nhất thời, fan não tàn còn đau khổ chờ trên stream đều đầy máu hồi sinh lại.
"Tiểu Cát cuối cùng anh cũng trở về QAQ" "Trời ạ! Rốt cuộc đợi được anh, may là tôi không từ bỏ!" "Hàn huyên tiểu bí mật gì với Tam Khuy!" "5 phút như đã nói đâu?" "Chờ anh đến hoa cũng úa tàn o( ̄ヘ ̄o#) "
"Haiz, tôi vốn bảo nói 5 phút thôi, kết quả Ô Mai cho tôi lì xì, không cho tôi đi, mọi người hiểu đó, nhỏ chính là cái loại đại gia này. Cầm tiền của người làm việc cho người, tôi liền ở lại thêm một hồi."
Vừa nói xong câu đó, nháy mắt liền có khán giả spam quà tặng, spam màn chữ bày tỏ: "Chúng tôi cũng cho cậu tiền, đêm nay cậu đừng đúng giờ tắt stream, bù lại 20 phút vừa rồi a!"
Nháy mắt Chân Sảng không còn gì để nói, sau khi gửi một câu khinh bỉ viết trong ngoặc kép cho Cát Sinh, yên lặng tắt khung chat đi.
Ôm trong lòng sự không tin tưởng đứa hại bạn này, nàng lén lút thủ trên stream mấy phút, xác nhận cậu hoàn toàn không để ý đến lòng hiếu kỳ của khán giả, tự mình chơi game, mới an tâm thoát ra ngoài.
Xa nhau một lần à? Làm vậy có khiến Đào Mộng Trúc rất buồn không?
. . .
Chân Sảng nói muốn suy nghĩ một chút, lần suy nghĩ này rất dài.
Trong khoảng thời gian đó, hầu như ngoại trừ cho chó ăn và stream ra, Chân Sảng hoàn toàn trầm mặc không nói gì, khỏi kể đến buổi tối dắt chó đi dạo không hề gọi Đào Mộng Trúc, ngay cả "kiểm tra phòng" mỗi ngày trước khi đi ngủ cũng biến thành phiên bản yên lặng.
Chỉ cần nghĩ đến mỗi đêm bạn cùng phòng đều yên lặng đẩy cửa phòng của nàng ra, âm u dò đầu vào, xem xem nàng có ngủ hay không, lại yên lặng rụt đầu về, khẽ khàng đóng cửa lại, Đào Mộng Trúc liền cảm thấy người ở căn phòng bên cạnh không phải là bạn cùng phòng, mà là một đậu bỉ tâm thần phân liệt kiêm nữ quỷ.
Bầu không khí quỷ dị như vậy khiến cho Đào Mộng Trúc hoàn toàn đánh mất dũng khí bước ra khỏi phòng, ngay cả cơm ngoài cũng biến thành một mình yên lặng gọi, một mình yên lặng bưng về phòng ăn.
Nàng nhân lúc những ngày này không có nhiệm vụ đăng chương để thả lỏng một lần, dù đồng hồ sinh học vẫn chưa sửa được, nhưng thời gian ngủ đã đầy đủ rất nhiều.
Hiếm khi có thời gian để buông thả phóng túng, trong những ngày đó, mỗi một lần Chân Sảng stream Đào Mộng Trúc đều không bỏ qua.
Mỗi lần nàng đều đeo tai nghe, trầm mặc tựa vào lưng ghế ngồi đợi Chân Sảng bắt đầu, xem rồi xem, liền bất tự giác nén âm thanh của mình, há miệng nhưng lại không phát ra tiếng cười, thành công trở thành một tên bại não cực kỳ yên tĩnh.
Ngoài thời gian xem stream của Chân Sảng, Đào Mộng Trúc còn dùng để thiết lập nhân vật cho hố mới, viết xong dàn ý, còn thập phần siêng năng lưu trữ bản thảo —— nhưng mà, những bản thảo này rất có khả năng trong khoảng thời gian ngắn bị bệnh lười thời kỳ cuối của nàng đánh cho không còn manh giáp.
Lúc không có stream để xem, cũng không muốn gõ chữ, nàng sẽ mở group chat du lịch, lật lịch sử xem các cô nương nói chuyện.
Mắt thấy sáng sớm ngày mai mọi người sẽ xuất phát rồi, nàng chờ mong, rồi lại không biết làm sao bước ra căn phòng ngủ này, dùng vẻ mặt nào để đối mặt với Chân Sảng.
Tâm sự nghẹn trong lòng, thì vĩnh viễn cũng chỉ là tâm sự, không có cách nào giải quyết.
Nàng hỏi Vu Hiểu Thu, hỏi Cổ Lương Châu, thậm chí hỏi quanh năm vẻ mặt ngớ người hoặc vẻ mặt ngố moe Hồ Dương, nhưng không ai có thể cho nàng biện pháp.
Nếu như có một người sợ bạn, vậy mỗi lần bạn đến gần, đều là đẩy đối phương về hướng trái ngược.
Tất cả mọi người đều nói như vậy.
Nàng cũng nghĩ vậy, nếu Chân Sảng muốn suy nghĩ, vậy nàng nên để lại đủ không gian cho nhỏ suy nghĩ, để lại đủ sự tôn trọng.
Cho nên, có đôi lúc nói tâm sự ra, cũng không phải là không đạt được cách giải quyết, chỉ là muốn có một nơi để nói ra hết mà thôi.
Buổi chiều cùng ngày, Vu Hiểu Thu đưa cô gái phục vụ trong tiệm đến dắt tiểu Nhật Thiên đi.
Trước lúc chia tay, Chân Sảng vẫn cẩn thận tránh cái chân bị thương của tiểu Nhật Thiên, nhẹ nhàng ôm nó thật lâu, mới đành lòng bỏ nó vào xe đẩy.
"Hai ngày nữa nó phải đến bệnh viện để tái khám. . . nó không thích ăn không thức ăn cho chó, phải có chút trứng hoặc là xúc xích. . . nó thích cắn đồ chơi và gậy mài răng, có hết trong cái túi này. . ."
Chân Sảng như một mẹ già lải nhải với cô nương rất có kinh nghiệm nuôi chó, Vu Hiểu Thu đứng bên cạnh nhìn không nổi nữa, liên tục nói yên tâm, sau đó xoay người nhìn về phía Đào Mộng Trúc đứng ở cửa phòng ngủ không chịu tiến đến, nói: "Không tới nói câu tạm biệt à?"
Đào Mộng Trúc trầm mặc mấy giây, bước nhanh đến xoa xoa đầu tiểu Nhật Thiên, lại nhẹ nhàng gãi gãi cổ nó, nói: "Tụi chị ra ngoài 10 ngày nữa sẽ về, lúc tụi chị không có ở đây em phải ngoan, phải chịu ăn uống, đừng để tụi chị về rồi thấy em gầy đi, biết không?"
"Ấu~ "Tiểu Nhật Thiên thấp giọng kêu vài tiếng, lè lưỡi liếʍ liếʍ tay Đào Mộng Trúc, sau mấy giây tạm biệt, liền bị đẩy vào trong thang máy.
Chân Sảng một đường theo vào thang máy, tiễn tiểu Nhật Thiên đến dưới lầu, Đào Mộng Trúc chỉ yên lặng tựa ở mép cửa, phát ngốc.
"Hai người như vậy, nhìn như sắp chia tay người yêu mà lại không chia được." Dép cũng chưa thay Vu Hiểu Thu đã không khách khí ngồi xuống sofa phòng khách.
"Nếu thật sự là người yêu thì tốt rồi, dù là sắp chia tay, cũng luôn có cơ hội sửa chữa." Đào Mộng Trúc cười khổ.
"Nói thật, nhìn cô như vậy tôi thật sự rất sợ đi tỏ tình với Ngọc Ngọc, có lẽ lời của tôi vừa thốt ra, sau đó bốn người chúng ta muốn tụ lại cùng nhau cũng tránh không được nỗi gượng gạo."
"Xin nén bi thương." Đào Mộng Trúc nói, xoay người trở về phòng mình.
Vu Hiểu Thu bất mãn ngồi ở sofa phỉ nhổ: "Ê, cô tốt xấu gì cũng là một tác giả, cái gì xin nén bi thương? Cô biết dùng từ không hả? Biết dùng từ không hả? Biết dùng từ không đm cô!"
*节哀顺变 từ này hay dùng để nói với thân nhân người đã khuất _( :3」 ∠)_
Đương nhiên biết dùng từ, chỉ là lười dùng não thôi.
Vu Hiểu Thu thấy Đào Mộng Trúc không đáp, liền bước vào phòng Đào Mộng Trúc, nói: "Gần đây tâm tình cô không tốt, tính khí cũng vọt lên theo?"
"Cô không thay dép, ghét bỏ." Đào Mộng Trúc đưa mắt thản nhiên nhìn về phía Vu Hiểu Thu.
"Ờ, hôm nay định làm cơm tối cho mấy người, nhưng mà mấy người đã ghét bỏ, tôi đây đi vậy. . ." Vu Hiểu Thu xoay người liền đi.
"Tối vốn định chia sẽ trải nghiệm tỏ tình với cô, nhưng mà nếu cô đã muốn đi, tôi đây khỏi cần nói vậy." Đào Mộng Trúc hững hờ đánh trả.
Vu Hiểu Thu không nói hai lời, lại xoay người về, tiến lên vài bước, đặt mông ngồi trên giường Đào Mộng Trúc, nói: "Tới đây tâm sự."
"Tôi cảm thấy tôi không thất bại, tâm tình của tôi nói hết ra rất rõ ràng, ít nhất nhỏ vẫn chưa đi, cô nói xem có phải không?" Đào Mộng Trúc giương mắt vẻ mặt chăm chú nói, "Tôi cảm thấy, ở trong lòng của nhỏ có lẽ không thể buông được tôi, chỉ là không dám đối mặt với hiện thực, dù sao bảo một cô nương hơn 20 năm nghĩ mình là thẳng chấp nhận sự thật mình cong, là một việc rất trắc trở."
"Đây chỉ là cô cảm thấy vậy, sự thật chứng minh cô quá cẩu thả*, cho nên giác quan thứ 6 của cô không chuẩn như những phụ nữ khác." Vu Hiểu Thu nhún vai, nói: "Tương tự như lúc trước cô luôn cảm thấy cả đời này Khinh Nguyệt sẽ không rời bỏ cô, nhìn xem hiện tại cô ấy có bao nhiêu ngọt ngào với A Mộc? Trong lòng làm gì còn nửa cọng lông cho người cũ như cô?"
*Còn nghĩa là "thô" thường dùng để chỉ đàn ông
Đào Mộng Trúc liếc mắt xem thường, nói: "Nếu như đả kích tôi có thể khiến cô theo đuổi Ngọc Ngọc, tôi không ngại hy sinh chút xíu, nhưng trên thực tế cô ở đây luyên thuyên với tôi, còn không bằng đi làm chút đồ ăn lấy lòng cậu ấy."
"Có lý." Vu Hiểu Thu nói, đứng dậy chạy ra khỏi nhà Đào Mộng Trúc, ở thang lầu trùng hợp gặp được Chân Sảng mới leo lên lầu, sau khi vẫy tay tạm biệt, thang máy cũng lười chờ, trực tiếp chạy vội xuống lầu, hoàn toàn quên mất vừa rồi mới nói muốn làm cơm tối cho Đào Mộng Trúc ăn.
Chân Sảng kinh ngạc đi vào nhà, trở tay đóng cửa lại, chỉ thấy Đào Mộng Trúc cũng kinh ngạc nhìn ra cửa, dường như đã bị ai đó dọa sợ và tổn thương.
Bỗng nhiên nàng rất muốn hỏi vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, rồi lại không biết nên mở lời thế nào, hai người ngây ngốc nhìn nhau mấy giây, lựa chọn ai về phòng nấy, tự mình trầm mặc.
Sau cơm tối, Chân Sảng vừa ngâm nga một bài ca ở phòng bên vừa chuẩn bị hành lý, nghe như tâm tình không tệ.
Đào Mộng Trúc vừa dựng lỗ tai lên, như là si hán cách một bức tường yên lặng nghe trộm, vừa ngồi trên giường, phát ngốc nhìn rương hành lý dưới đất.
Tình huống như vậy duy trì rất lâu, mãi đến khi Chân Sảng đã chuẩn bị xong xuôi, từ phòng bên cạnh chạy qua, vẻ mặt kinh ngạc nhìn rương hành lý trống không dưới đất, lại nhìn lên Đào Mộng Trúc, nhịn không được hỏi một câu: "Sao chị còn chưa dọn?"
Đào Mộng Trúc không khỏi giật mình, mấy giây sau nhoẻn khóe miệng cười cười nói: "Rất nhanh là xong thôi."
Chân Sảng do dự một hồi, tiến lên nói: "Em giúp chị cho."
"Được." Mặc dù Đào Mộng Trúc kinh ngạc, nhưng không có từ chối.
"Cảm giác đã lâu cô không nói chuyện với tôi." Đào Mộng Trúc đứng dậy đi tới tủ quần áo, thản nhiên nói.
"Ừm. . ."
"Mấy ngày nay tôi hay nằm mơ, mơ thấy cô thu dọn hết cả căn phòng, túi lớn túi nhỏ xách đi." Đào Mộng Trúc đưa lưng về phía Chân Sảng, chậm rãi lật quần áo trong tủ mình.
Chân Sảng trầm mặc hai giây, nói: "Minh Chủ, em đã mua vé máy bay ngày 8 tháng 9 từ Urumqi* bay thẳng đến Quý Dương, sẽ không về đây, để khỏi tốn tiền bay nhiều chuyến."
*Nằm ở Tân Cương, chỗ các bạn ý đi chơi
". . ." Động tác của Đào Mộng Trúc khựng lại, sau đó giả vờ bình tĩnh mà hỏi thăm: "Phải về nhà à?"
"Ừm, Trung Thu sắp đến rồi, cha mẹ em muốn em về." Chân Sảng nói, có chút khẩn trương nhìn chăm chú vào chiếc rèm cửa sổ.
"Sẽ. . . sẽ quay lại đây chứ?"
"Đương nhiên, em chỉ về một tuần thôi." Chân Sảng nói, cong cong mày.
Đào Mộng Trúc như trút được gánh nặng, cười nói: "Được, tôi chờ cô."
"Em còn chưa đi a, chị đã chờ em rồi?"
"Tôi chờ cô." Đầu cũng không quay về, chỉ thản nhiên lặp lại ba chữ này một lần nữa.
Nàng chờ, không chỉ là chờ Chân Sảng trở về, mà còn. . . chờ một quyết định chắc chắn.
Giác quan thứ 6 từ trước đến nay không đáng tin cậy của nàng nói với nàng, ngày đó sẽ không còn xa nữa.
===
KLQ: Sẵn vụ donate, hồi bữa mình xem stream, chủ stream có kể công ty không cho chửi thề trong lúc stream, ai chửi phải nộp tiền đóng phạt, fan hỏi là đóng phạt một lần bao nhiêu tiền, bạn đó đáp là "5k won, không bằng lương 1h, cho nên 1h có thể chửi thề 1 lần" 😂 Sau đó có fan donate tiền cho bạn ấy, nói là "5k nè, chửi một câu đi" 😂