45. Tú ân ái trước mặt chó độc thân đều nên chết cháy!
Sau khi bị song song Đào Mộng Trúc và Vu Hiểu Thu khinh bỉ, rốt cuộc Cổ Lương Châu cũng chịu yên lặng.
Cổ Lương Châu là một cô nương Đào Mộng Trúc quen, chấp niệm to lớn với chụp ảnh, một lần có thể chụp hơn mười bộ, tính xuống có thể hơn mấy ngàn tấm, phải khiến người khác ước ao đố kị hận cảm khái một câu —— m_ nó nhà giàu!
Hiện tại nhà giàu đã cải tà quy chính bắt đầu đại nghiệp gõ chữ, đầu bên kia voice chat rốt cuộc cũng truyền đến tiếng gõ bàn phím.
Có lẽ vết sẹo đã thôi đau, hoặc có lẽ quen thói thức đêm, sau khi Đào Mộng Trúc gõ đến 7 ngàn nàng lưỡng lự xem có muốn đăng lên không, đấu tranh qua đi, lại tiếp tục gõ nữa.
Kỳ thực 7 ngàn đến 10 ngàn cũng không xa xôi lắm, huống chi bên kia đầu mic còn có người gõ cùng mình, vẫn là siêng năng chút tốt hơn.
Nàng nghĩ như vậy, mang theo sức sống tự dưng tràn đầy đầy, bắt đầu gõ kịch tình kế tiếp.
Bộ truyện đã đến hồi ngược cuối cùng, kịch tình mấy ngày nay không có ngày nào là không ngược, Đào Mộng Trúc cố tình tắt âm lượng mic của mình đi, vừa gõ chữ vừa khóc, mấy lần kìm lòng không được mà nhỏ giọng thút thít, rút từng tờ từng tờ khăn giấy, mãi không thể dừng lại.
Đại khái 12 giờ mấy, Chân Sảng rửa mặt xong chuẩn bị đi ngủ len lén dò đầu vào nhìn, liếc mắt trừng Đào Mộng Trúc, sau khi xác định nàng không có sờ cá, nói một câu: "Chị còn thiếu bao nhiêu a? Ngược xong chưa?"
Đào Mộng Trúc ngẩn người, nói: "Sắp."
"Vậy chị đi ngủ sớm một chút!"
"Ừm." Đôi mắt hồng hồng Đào Mộng Trúc gật đầu, xoay người nhìn theo bạn cùng phòng trở về căn phòng bên cạnh, nhiều ít có chút chột dạ.
Đại khái 2 giờ hừng đông, đầu voice chat bên kia loáng thoáng truyền đến tiếng ngáy nho nhỏ của Vu Hiểu Thu.
Ngồi trước máy vi tính cũng có thể ngủ, vì chờ Ngọc Ngọc đăng chương, Vu Hiểu Thu cũng quá liều mạng.
Đào Mộng Trúc ngáp một cái, quay qua văn bản chỉ còn một ngàn từ tiếp tục phấn đấu.
Bỗng nhiên, tiếng gõ bàn phím ở đầu bên kia ngừng lại vài giây.
Yên lặng đã lâu bỗng nhiên Cổ Lương Châu mở miệng: "Cầu Cầu, Cầu Cầu đã ngủ chưa?"
"Hình như ngủ rồi." Đào Mộng Trúc mở mic nói.
"A?" Trong một tiếng A này của Cổ Lương Châu tràn đầy đều là mất mát, còn mang theo chuyển âm từ dưới lên trên không hiểu sao có chút tức cười.
Có lẽ nghe được tiếng gọi của người trong lòng, bỗng nhiên, với một giọng nói cực kỳ không tỉnh táo, Vu Hiểu Thu lầm rầm vài câu mơ mơ màng màng nói cái gì đó, nhưng mà hoàn toàn nghe không được.
Sau khi giãy giụa hồi lâu, rốt cuộc Vu Hiểu Thu cũng phát âm rõ ràng một chút: "Ngọc Ngọc xong chương mới chưa?"
Vu Hiểu Thu nói, ngáp một cái to: "Tôi đi đoạt sofa*."
*Tương tự giật tem
"Ngọc Ngọc đăng xong rồi, nhưng mà Ngọc Ngọc thấy chương hôm nay buồn chán lắm lắm, Cầu Cầu có thể chờ ngày mai hẵng xem." Cổ Lương Châu nói có chút ngại ngùng.
"Ừm." Vu Hiểu Thu nói, đoạt sofa xong, thêm: "Tôi đi đạo trường ngũ cốc luân hồi một chuyến."
"Được a, Ngọc Ngọc đi lướt weibo một hồi."
"Lúc lướt weibo đừng nói chuyện." Đào Mộng Trúc nói, bĩu môi, bổ sung: "Tôi còn thiếu chút chưa gõ xong, đừng quấy rầy tôi."
"Ờ. . ." Cổ Lương Châu thả chậm tốc độ nói, cố ý giả ra giọng điệu Loli, chậm rãi nói: "Ngọc Ngọc sẽ im lặng, không quấy rầy Minh Chủ, Ngọc Ngọc là một đứa trẻ biết nghe lời."
"Cô câm miệng, dù không câm miệng cũng nói chuyện bình thường cho tôi. . ." Đào Mộng Trúc ôm trán.
"Dạ!" Cổ Lương Châu một lần nữa không được bình thường mà lên tiếng: "Ngọc Ngọc lập tức im miệng liền, Ngọc Ngọc lướt weibo!"
Hơn 40 phút sau, rốt cuộc Đào Mộng Trúc cũng vừa gạt lệ vừa gõ xong chương mới một vạn chữ, thở phào một hơi như trút được gánh nặng.
Lúc này dường như Cổ Lương Châu nhớ tới cái gì, lại một lần nữa mở miệng kêu: "Cầu Cầu, Cầu Cầu? Cầu Cầu đâu rồi. . . ngủ chưa?"
"Mic còn mở đấy, có lẽ vẫn ở trong toilet." Đào Mộng Trúc nói, ngáp một cái: "Tôi đi đăng chương mới, đăng xong đi ngủ."
"Ò, cậu gõ xong rồi hả? Thận tốt~ thận tốt!"
"Cái gì thận tốt?" Đột nhiên Vu Hiểu Thu hỏi.
"Ế, không phải Cầu Cầu đi toilet sao?"
"Hơn 40 phút trước tôi nói tôi đi toilet, bây giờ không có thể quay lại à? Hai đứa cậu đều đang sống trong mộng à?" Vu Hiểu Thu hữu khí vô lực đáp lại, rõ ràng là rất mệt mỏi.
"Ế, vậy tại sao vừa rồi cậu không trả lời?"
"Mém chút ngủ gục."
"Ế~~ vậy sao cậu không lên giường ngủ?"
"Xem hai người có thể thức đến mấy giờ."
Bỗng chốc Cổ Lương Châu nín thinh.
"Tôi đi ngủ ngay đây." Đào Mộng Trúc nói, sảng khoái đăng chương mới lên, mở weibo của Chân Sảng lên nhìn thoáng qua, sau khi xác định nàng không có đăng trạng thái mới, yên lặng tắt trình duyệt.
"Cầu Cầu, Ngọc Ngọc đăng chương mới rồi, cậu đi xem đi." Bỗng nhiên Cổ Lương Châu nói một câu như thế.
Bàn tay chuẩn bị tắt mic nhất thời khựng lại, Đào Mộng Trúc nhịn không được phỉ nhổ nói: "Cô đang sống trong mộng à? Vừa rồi cô còn nói chương mới hôm nay rất buồn chán, bảo Cầu ngày mai hẵng xem."
"Người đó không phải Ngọc Ngọc đâu, nhất định là bị hack nick rồi." Cổ Lương Châu bĩu môi, nói: "Cầu Cầu cậu đi xem chương mới của Ngọc Ngọc đi."
"Buồn ngủ quá, tôi muốn đi ngủ." Vu Hiểu Thu nói.
"Cầu Cầu xem xong rồi hẵng ngủ mà." Cổ Lương Châu làm nũng theo quán tính.
Nháy mắt Vu Hiểu Thu không có sức chống đỡ, ngón trỏ và ngón cái mạnh mẽ vạch hai mắt mình lên, nói: "Ừ."
Nháy mắt Đào Mộng Trúc cảm thấy mình bị một vạn điểm bạo kích đến từ cẩu ân ái. . .
Sao hai người này còn chưa yêu nhau đi, tại sao lại dính dính lấy nhau mắc gớm thế? Cái này còn có thể nhịn sao? Quả thật không thể nhịn!
"Tôi ngủ!" Đào Mộng Trúc nói, nghiến răng tắt voice chat, nghiến răng lẩm bẩm: "Tú ân ái trước mặt chó độc thân đều nên chết cháy!"
Rốt cuộc nàng cũng nhận ra, mở voice chat với Vu Hiểu Thu và Cổ Lương Châu chính là một sai lầm khủng khϊếp.
Ở đây không những bị Cổ Lương Châu cắt đứt linh cảm và kéo chậm tốc độ gõ chữ trầm trọng, mà ở đây, giữa hai người này sự tồn tại của nàng còn thập phần vi diệu, lúc nói chuyện cảm giác như mình là bóng đèn, lúc không nói gì cảm giác như mình là một con chó độc thân không có chó quyền.
Mang theo tràn đầy oán niệm với cẩu ân ái, Đào Mộng Trúc một phen rửa mặt thật nhanh sau đó ngã xuống giường, dùng điện thoại tùy tiện mở một video của bạn cùng phòng, đặt qua một bên, làm bạn với âm thanh quen thuộc, nhắm mắt bắt đầu ngủ.
Ngày hôm sau, lúc thức dậy, Chân Sảng vẻ mặt ai oán ngồi trên ghế vi tính, lẳng lặng mà nhìn nàng, nói với nàng một câu: "Bình luận dưới truyện chị nổ tung rồi."
Biểu tình đó quá mức ai oán và chăm chú, thế cho nên nhất thời Đào Mộng Trúc không phản ứng kịp bình luận của Chân Sảng nói là cái gì.
Nhưng mà sau một lát nhớ lại, nàng nhớ được nội dung tối qua mình viết, vì vậy vẻ mặt bình tĩnh trả lời: "Đây cũng không phải lần đầu tiên."
"Không, đây là lần đầu tiên em từng trải, bởi vì em cũng nổ tung rồi." Chân Sảng nói, nghiến răng, bổ sung: "Dù đã sớm biết chị là mẹ kế, nhưng em thật không ngờ, chị vậy mà lại là loại mẹ kế này!"
"Phong cách mẹ kế lần này của tôi chẳng lẽ có khác biệt với xưa kia à?" Đào Mộng Trúc vẻ mặt khϊếp sợ.
Nàng nhớ lại phần đầu một chút, nhớ lại quá trình một chút, sau đó nhớ lại nội dung tối qua mình viết một chút.
Đáp án là —— không có a! Thật sự thật sự không có a!
Nàng cảm thấy mình ngược hợp tình hợp lý, các diễn viên không tự chủ được bị số mệnh đẩy vào cục diện không còn đường thối lui, do đó ngược đến lẽ thẳng khí hùng, ngược đến thuận theo tự nhiên, không ngược chính là một Bug khủng khϊếp, ngược mới là chân lý nhân sinh. . .
Không phải phong cách của mình luôn là như vậy sao?
"Không khác, chỉ là xem xong rồi cảm giác chờ đợi chương tiếp theo hoàn toàn không giống như xưa! Mỗi ngày xem xong chương mới, luôn chờ mong ngày hôm sau, kết quả ngày hôm sau chờ được vẫn là ngược. . . đậu xanh rau má lòng em đau quá!" Chân Sảng nói, một lần nữa nghiến răng đứng dậy đau buồn đi ra phòng Đào Mộng Trúc, lại thêm: "Phỉ em nhổ xong rồi, gọi cơm ngoài."
"Quyển sau HE, thiệt." Đào Mộng Trúc bĩu môi, nói: "Lời hứa này, coi như. . . một trong những quà sinh nhật tôi tặng cho cô, và cả phần văn tiếp theo, cũng tặng cho cô."
"Ế?" Thoáng cái Chân Sảng đã búng người về, nói: "Tặng cho em?"
"Đại thần chủ bá nổi tiếng sau khi tốt nghiệp ái tình viên mãn, sự nghiệp xuôi buồm, giúp bộ truyện này quảng cáo một cái thế nào?" Đào Mộng Trúc nói, nhếch khóe miệng lên, vui đùa: "Không chừng tôi được cô nhấc bổng, nửa đời sau không lo ăn mặc."
"Ha ha ha ha, nếu như có thể, em cũng muốn như vậy a." Chân Sảng đặt mông ngồi lên tủ đầu giường, hưng phấn nói: "Chị có nhiều ý tưởng như vậy, bộ tiếp theo thật sự viết em a?"
"Tôi viết cái khác cũng được, dù sao cũng có nhiều ý tưởng như vậy."
Chân Sảng vội vã xua xua tay, nói: "Đừng a, em thuận miệng hỏi thôi, chị viết em đi, để em trong câu chuyện cảm nhận nỗi vui của thoát ế một chút!"
Đào Mộng Trúc cười gật đầu, nói: "Gọi cơm đi."
"Chị ăn gì."
"Tùy tiện." Đào Mộng Trúc nói, vội vã bổ sung thêm câu: "Không phải cái trong tủ lạnh."
Chân Sảng liếc mắt khinh thường, một lần nữa cầm điện thoại ra phòng khách gọi cơm ngoài.
Đào Mộng Trúc ngồi trên giường phát một hồi ngốc, sau khi rửa mặt, ngồi xuống máy vi tính đăng một weibo, nói: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tối nay hoàn."
Sau đó, theo linh cảm trước khi đi ngủ tối hôm qua, tiếp tục gõ kết cục câu truyện.
Sau khi cơm ngoài được đưa đến, có lẽ Chân Sảng sợ làm ảnh hưởng đến linh cảm gõ chữ của Đào Mộng Trúc, cố ý đưa dĩa cơm đến trước bàn của nàng, sau đó một mình ôm phần của bản thân, yên lặng lùi về căn phòng bên cạnh.
Lần gõ này, đúng là không có tâm trạng ăn trưa, từ lúc rời giường cho đến khi bầu trời tối đen, linh cảm như nổ tung trong người, ngăn cũng ngăn không được.
Khoảng 7-8 giờ tối, Vu Hiểu Thu một lần nữa mời Đào Mộng Trúc và Lang Sơn Ngọc mở voice chat gõ chữ, lần này đây Đào Mộng Trúc từ chối không chút do dự.
Bại não mới mở voice chat gõ chữ với các người, lại còn đem bản thân vi diệu trở thành bóng đèn, lại phải lải nhải cùng Vu Hiểu Thu giám sát Cổ Lương Châu.
Người trong lòng ai thì ai đến nắm tim, dù sao nàng cũng không hầu hạ, có thời gian đó, còn không bằng nàng một mình lẳng lặng gõ một hồi chữ.
Ôm suy nghĩ như vậy, tốc độ tay của Đào Mộng Trúc nhanh hơn thường ngày không ít, rốt cuộc 3 giờ hừng đông cùng ngày, đăng hai chương mới, một chương hơn 9 ngàn, một chương hơn 6 ngàn.
Sau đó, như trút được gánh nặng đánh dấu văn của mình hai chữ hoàn thành.
Nhìn chuyên mục của mình lại nhiều thêm một gốc cây*, Đào Mộng Trúc vui vẻ không thôi, cả người cũng bay bay.
*Ý chỉ là xong thêm một quyển, cùng nghĩa khác từ với "本/bổn" mình hay dịch
Nàng mở group chat hô to một tiếng: "Tôi xong rồi!"
Nhưng mà, không có ai để ý tới nàng.
Nàng mở group kế hoạch du lịch lên hô to một tiếng: "Tôi xong rồi!"
Nhưng mà, vẫn không có bất cứ ai để ý tới nàng.
Nàng lại mở weibo hô to một tiếng: "Tôi xong rồi!"
Nhưng mà, vẫn như vậy không có bất cứ ai để ý đến nàng.
Giờ này rồi, đã định trước không ai có thể chia sẻ nỗi vui vẻ của nàng.
Ôm nỗi vui vẻ không có ai để chia sẻ, Đào Mộng Trúc yên lặng bò lên giường mình, ôm điện thoại, lại già mồm sửa ký tên trên QQ mình —— "Tôi xong rồi _(:з" ∠)_ "
Giây tiếp theo, bạn cùng phòng bên kia đúng là trả lời ngay tắp lự: "Biết rồi, chị nói ba lần rồi, đừng nóng vội, chờ em xem xong sau đó cân nhắc coi gửi chị lưỡi đao dài bao nhiêu xích!"
——-——-——-——-——-——-——-——-
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Đào Mộng Trúc: Tú ân ái trước mặt chó độc thân đều nên chết cháy!
Mấy ngày sau.
Đào Mộng Trúc và Chân Sảng bất ngờ chết vì bị minh hỏa của FFF đoàn thiêu cháy.
Vì vậy, 《 Bạn cùng phòng có độc 》 toàn văn hoàn.
Tác giả khuẩn vô liêm sỉ: Bộ này rốt cuộc cũng xong rồi, thật kích động thật hưng phấn thật vui vẻ! Cám ơn! Cám ơn! Vô cùng cám ơn! Cám ơn cổ vũ! Cám ơn giúp đỡ! Cám ơn CCTV! Cám ơn MTV! Cám ơn các vị khán giả lão gia các tiểu thiên sứ đã "bạch bạch" ta "mama" ta! Xin mọi người hãy vươn tay ra, để tôi thấy mọi người có được không! Tiếp theo tay trái tay phải chậm rãi động, tay phải tay trái lặp lại động tác một lần nữa, bài hát này mang đến cho bạn vui tươi, bạn có yêu tôi hay không (*╯3╰)~
===
:v cười đi, cười cho tác giả vui
Chương sau nửa đêm Sảng đột nhập phòng Trúc đè Trúc xuống giường.