Tôi Sống Trong Giàu Sang, Nuôi Con, Dựa Big Bos

Chương 30: Nóng người

Thẩm Lâm đang ngồi ở đối diện, khẩn trương nhìn bánh bao nhỏ Tɧẩʍ ɖυệ, sợ bé từ chỗ ngồi ngã xuống.

Vừa nhìn thấy Thẩm Nghị Sùng, Thẩm Lâm nhẹ nhàng thở ra, lập tức nhường ra vị trí.

Thẩm Nghị Sùng lên dãy sau xe, lấy chăn mỏng đắp kín người bánh bao nhỏ, nhìn Dư Dao Dao đang kinh ngạc nhìn mình, mở miệng giải thích: “Thằng bé không dễ dàng tỉnh, nhưng lỡ như tỉnh lại, phát hiện chúng ta đều không ở nhà, sẽ sợ hãi.”

Khi còn nhỏ anh thường xuyên mở cảnh bị mẹ vứt bỏ, nữa đêm gặp ác mộng thức dậy nhà không có một ánh đèn, cha anh xã giao không ở nhà thường xuyên.

Tỉnh lại, luôn là ngồi nhìn ánh trăng phát ngốc.

Anh không hy vọng chính con trai của mình cũng trải qua khung cảnh cô độc như vậy.

Nói xong, khóe mắt Thẩm Nghị Sùng liếc nhìn hai con rắn kia, sắc mặt lập tức xụ xuống, không quá đẹp.

Rắn còn quan trọng hơn so với con trai cô ta, đi nơi nào cũng xách theo.

Nhưng anh cũng đoán được, lần này nếu không có hai con rắn dọa lui người đàn ông kia, dù anh có gọi cảnh sát thì cũng không cứu kịp Dư Dao Dao.

Nghĩ như vậy, lại nhìn hai con rắn kia thêm một lát, sắc mặt của anh cuối cùng cũng đỡ được đôi chút.

*****

Bọn họ trực tiếp lái xe đến khách sạn.

Nhưng vấn đề mới cũng đến thực mau, tổ tiết mục thuê chính là phòng gia đình.

Hai phòng ngủ, hai phòng vệ sinh, một phòng khách.

Nghê Dịch và Thẩm Lâm ở một phòng, kêu thêm một giường đơn, cũng chỉ còn dư lại một phòng lớn và một giường king size.

Muốn lại đính, lại là mặt khác phòng đã mãn.

Chương trình 《 sân khấu 》thuê không ít khách sạn, nào là camera man, nhân viên ghi âm, ánh sáng, biên kịch, và tổ đạo diễn, bọn họ chiếm hết khách sạn này đến khách sạn khác.

Thẩm Lâm cũng có chút sợ hãi khi phải ở chung một phòng với ông chủ: “Là tôi sơ sẩy, tôi gọi điện thoại hỏi những khách sạn khác.”

Thẩm Nghị Sùng ôm con trai, vừa định gật đầu, lại bị Dư Dao Dao kéo lại: “Đã trễ thế này, con trai cưng đang ngủ, đừng làm phiền.”

Cô nhìn cục cưng bé bỏng đang nhíu mày ở trong lòng ngực ba mình, biết bé bị tiếng ồn làm phiền, lúc ở trên xe cô cũng đã ngáp vài cái, buồn ngủ đến mắt mở không nổi nữa.

Thẩm Nghị Sùng cúi đầu, phát hiện con trai nằm trong lòng mình ngủ không thoải mái, không khỏi nhíu mày.

Mà động tác của Dư Dao Dao lại rất mau, lấy chìa khóa từ tay Thẩm Lâm mở cửa, lại nhanh chóng kéo Thẩm Lâm và Nghê Dịch đều đang ngu người vào bên trong.

“Hai người sợ cái gì, khóa cửa phòng, muốn làm gì gì làm, còn sợ chị đây nhìn lén hai người sao?”

Thẩm Nghị Sùng:…

“Đi vào, ngủ.” Anh cau mày, trực tiếp ôm con trai xoay người đi thẳng về hướng giường king size.

Dư Dao Dao nhìn Thẩm Lâm chớp chớp mắt, khẩu hình miệng: “Đừng sợ.”

Nói xong, xoắn eo nhỏ, tươi cười vào phòng. Bánh bao nhỏ đã bị Thẩm Nghị Sùng đặt ở trên giường lớn. Anh nhìn Dư Dao Dao đi vào, bậm nhấp môi xả cà vạt.

“Tôi đi tắm, cô ngủ trước đi.” Anh ném xuống những lời này xong, mau chân đi vào phòng tắm.

Dư Dao Dao híp mắt cười.

Chạy nhanh như vậy ~

Nhưng hôm nay cô thật sự mệt mỏi, ngáp một cái, cảm thấy đầu hơi nặng, cởϊ qυầи áo chui vào ổ chăn. Đầu vừa dính vào gối, thì cơn buồn ngủ nồng đậm đã thổi quét mà đến.

Lộ ra một nụ cười ngọt ngào, ôm bánh bao nhỏ đang ngủ o o vào trong lòng, cô hài lògn khép mắt lại.

Chờ Thẩm Nghị Sùng ra tới, nhìn thấy hình ảnh hai mẹ con ôm nhau ngủ ở trên giường, xinh đẹp lại ấm áp. Hai gương mặt trắng nõn xinh đẹp có chút đường nét giống nhau, thân mật dán chung với nhau. Thậm chí, giờ phút này khóe miệng hơi hơi cong lên một độ cong tuyệt đẹp.

Người ngoài nhìn thấy cảnh này, sẽ phải thốt lên một tiếng, thật đúng là mẹ con.

Thẩm Nghị Sùng nhìn, không khỏi giữa mày buông lỏng ra.

Đầu tóc còn đang ướt, anh dùng khăn lông đơn giản chà lau, nhẹ chân đi tới mép giường. Anh cẩn thận cầm lấy chăn tay nhỏ của con trai, một lần nữa nhét trở lại trong ổ chăn ấm áp.

Nhưng mới xốc lên một góc chăn, một tảng lớn da thịt trắng bóng chói mắt đập vào mi mắt của anh. Người con gái nằm trên giường lớn, toàn thân trắng như tuyết không hề có vết sẹo hay nốt ruồi, lại không hề mặc quần áo!

Dãy núi phập phồng lên xuống, núi tuyết mềm mại, tảng lớn tảng lớn tuyết trắng hấp dẫn ánh mắt của anh. Thẩm Nghị Sùng vừa tắm nước lạnh, trong khoảnh khắc này đã bị một nguồn nhiệt thổi quét vây quanh!

“Ưm… Ngon…” Tuy Dư Dao Dao nhắm hai mắt, nhưng tiếng nói vẫn rất nũng nịu, nhỏ giọng nói mớ.

Không hề ướŧ áŧ, nhưng lại rất bắt tai, vô cùng dính nhớp.

Con ngươi Thẩm Nghị Sùng tối sầm, nhanh chóng buông chăn, xoay người muốn vào phòng tắm thêm lần nữa, nhưng lại bị một cánh tay mềm mại kéo lại.

“Đừgn đi, tôi còn muốn ăn tiếp ~” Dư Dao Dao nói thầm, môi đỏ vừa chảy nước miếng vừa chóp chép như đang nhai thứ gì

Bánh bao nhỏ nằm bên cạnh, như là nghe được giọng của mẹ, đầu nhỏ cũng chậm rãi chui vào trong ngực cô, tìm kiếm ấm áp.

Mắt thấy sắp chạm vào đồi núi tuyết trắng kia, thì gương mặt của bánh bao nhỏ đã bị Thẩm Nghị Sùng nhanh chóng cầm thú bông rắn to dán sát vào!

Bánh bao nhỏ nhíu nhíu mày, tay nhỏ sờ sờ, nhắm hai mắt cố mà làm cọ cọ gương mặt nhỏ vào rắn to, ngửi mùi hương ngọt ngào của mẹ, mới tiếp tục ngủ.

Mặt Thẩm Nghị Sùng lại có chút đen, dùng rắn nhồi bông ngăn cách con trai tiếp xúc với cơ thể trần trụi thân thể của người bé gọi là mẹ này.

Đứng dậy, anh mở ra tủ quần áo, lấy một bộ quần áo ngủ của mình, xốc chăn lên, kéo người con gái còn đang chìm trong giấc mơ kỳ lạ dậy: “Dậy, mặc quần áo vào.”

Ánh mắt anh hơi né tránh, giọng có chút ách.

Nhưng ngón tay anh có vết chai mỏng, mới vừa chạm vào người cô, giống như sờ đến một miếng đậu hủ mềm mại trơn trượt. Tay anh run lên, đồ ngủ cứ thế rơi xuống đất.

Dư Dao Dao chẹp miệng, dựa vào bản năng tìm kiếm nguồn nhiệt, xoắn eo nhỏ, vặn trườn về phía anh, không chút do dự chộp lấy nguồn nhiệt nóng hầm hập ở trước mắt, còn có một mùi vị cỏ xanh thiên nhiên tươi mát…

Cánh tay trắng nõn dán lên trên ngực anh, một đôi chân thon dài trắng mịn, đã sắp quấn lên phần eo hông của anh…

Quấn chặt!

Bất kể tư thế, bất kể địa điểm, nếu con mồi rơi vào địa bàn của cô, cô đều có thể gắt gao quấn chặt, cắn nuốt!

Độ ấm trong phòng lập tức lên cao mấy độ.

Chỉ có một ngọn đèn nhỏ mờ nhạt trên đầu giường, chiếu ra hai cái bóng đang dán sát vào nhau. Nhưng trên thực tế, ranh giới rõ ràng giữa hai màu da, một hơi sẫm màu, một trắng như tuyết. Mà hai ngọn núi cao ngất kia lại đang đè dính trên da thịt của anh…

Trong bầu không khí an tĩnh, âm thanh người đàn ông thở dốc thình lình trở nên dồn dập pha lẫn nóng bỏng.

Thẩm Nghị Sùng cắn răng, trán đều tràn đầy mồ hôi, toàn thân như đang ngồi trong phòng xông hơi. Anh nhìn sang con trai đang say giấc nồng, trực tiếp bế người con gái đang quấn bên hông mình lên.

“Ăn thịt… Tôi chỉ cần ăn thịt, thịt…” Giọng mềm mại nũng nịu lại vang lên, như là sợi bông cào ngứa tim anh.

“Câm miệng.” Khóe miệng Thẩm Nghị Sùng run rẩy khẽ quát một tiếng.

Anh ngồi ở sườn giường, đen mặt khom lưng nhặt đồ ngủ từ trên mặt đất lên, kéo cao hai cánh tay đang dán ngực anh như bạch tuộc, ấn cổ, nhét đầu cô vào cổ áo.

Chiều dài áo ngủ của anh cũng giống như váy ngủ của cô, có thể che đến vị trí bắp đùi. Sau khi lăn lộn lý trí mặc xong áo cho ai đó, anh lại nhét cô trở lại ổ chăn, dùng chăn bọc kín mít.

Nghĩ nghĩ, anh lại dừng bước chân, lấy một cái gối đầu to nằm bên kia, nhét vào khoảng giữa cô và con, ngăn cách hai mẹ con tiếp xúc thân mật.

Anh híp mắt nhìn trong chốc lát, sắc mặt mới đẹp chút, chuyển hướng đi thẳng đến trên sô pha nằm xuống. Nhưng thực nhanh, di động lại rung rung hai tiếng.

【 ngài chú ý 《 sân khấu tân sinh 》 đã đổi mới. 】

10 giờ, là thời gian đăng tin mới trong ngày của《 sân khấu 》.

Anh vừa click mở, phát hiện tiêu đề thực bắt mắt.

# Dư Dao Dao bị hủy dung! #

Anh giật mình ngạc nhiên, nhìn người con gái nằm ngủ ngon trên giường. Anh đứng lên, đến giá treo lấy tai nghe từ trong túi áo khoác, cắm vào di động.

Click mở chương trình.

Thực mau, anh thấy Dư Dao Dao xuất hiện trong video, bị Mạnh Hân Nhiễm chèn ép chọn số thứ tự, từ sô một, biến thành cuối cùng.

Chương trình đã sớm edit tốt, thậm chí còn giúp Mạnh Hân Nhiễm điểm tô cho đẹp quá trình chọn số, làm như cô ta rất là tốt đẹp.

Nhưng Thẩm Nghị Sùng nhìn một hồi, nhíu mi. Đứng lên, lạnh mặt ra khỏi phòng, gõ cửa phòng cách vách: “Nghê Dịch, ra đây. Cô ấy bị ức hϊếp mà cậu không có mặt ở hiện trường?”

“!” Nghê Dịch đang cởi hết chuẩn bị tắm rửa, trực tiếp bị ánh mắt chủ tịch Thẩm đông lạnh biến thành tượng băng.

*****

Thẩm Nghị Sùng vừa vào bên trong căn phòng, không gian lúc ban đầu còn khá thoáng rộng, thình lình diện tích nhỏ một nửa.

Thẩm Lâm mới vừa tắm xong, hiện tại mặc áo ngủ, có chút xấu hổ. Mà Nghê Dịch là không mảnh vải che thân, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

“Cậu không biết? Không ở hiện trường giúp cô ấy sao?” Giọng điệu Thẩm Nghị Sùng có chút không vui.

Trận đầu là phát sóng trực tiếp so đấu, anh ở nhà xem thông qua Weibo.

Trận thứ hai chính là thu quay trải qua hậu kỳ chỉnh sửa rồi mới phát, anh cũng không có nhận được bản chưa edit. Anh cho rằng Nghê Dịch theo cô ấy lâu như vậy, cũng coi như có kinh nghiệm, sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.

Cho dù đảo ngược số thứ tự, nhưng tốt xấu cũng không đến mức có hại.

Nhưng hiện tại…

“Xuất hiện vấn đề gì, cậu nên kịp thời nói chuyện với tổ đạo diễn, phải tranh thủ quyền lợi cho danh tiếng nghệ sĩ của cậu. Chuyện này còn cần tôi tới dạy cậu sao?” Giọng Thẩm Nghị Sùng lạnh nhạt, giống như việc công xử theo phép công.

Nhưng thằng khờ có thể nghe ra tới, ý nghĩa trong lời này đều là giữ gìn, quan tâ.

Anh nói, còn cầm theo di động, video được anh nhấn nút tạm dừng ngay đoạn Dư Dao Dao bị ức hϊếp. Hiển nhiên là chuẩn bị đợi lát nữa nghiêm túc xem kỹ video.

Nghê Dịch cuống quít khoác cái áo choàng tắm: “Chủ tịch Thẩm, em muốn tranh thủ thời gian kiếm thêm nhiều đại ngôn, nhưng Chị Dư cũng đâu có hại…”

Anh nhìn biểu tình muốn gϊếŧ người của ông chủ, nuốt nước miếng.

Mẹ nó, sau này ai dám nói bọn họ muốn ly hôn, anh sẽ thả chó rượt tụi đó chạy tuột quần luôn!

“Chị Dư chưa cho em cơ hội để đấu tranh, tự chị ấy… Có thể giải quyết...”

Thẩm Nghị Sùng nhướng mày.

Nghê Dịch chà xát tay, chỉ chỉ video: “Chị Dư lại đứng đầu.”

Nói, biểu tình trên mặt rất vui: “Hôm nay thi vòng thứ ba, chị ấy cũng đứng đầu luôn.”

Thẩm Nghị Sùng mắt đen chợt lóe. Gương mặt đẹp trai không hề gợn sóng, cũng hiện lên cảm xúc nhàn nhạt kinh ngạc.

Nhưng thực mau, anh bình tĩnh trở lại, nhìn thẳng vào mắt Nghê Dịch: “Không có lần sau. Cô ấy có năng lực là một chuyện, quản lý nên kết thúc trách nhiệm, là một chuyện khác.”

Nghê Dịch lập tức cảm thấy hô hấp cứng lại, cảm nhận được dời non lấp biển áp lực: “Dạ, boss, lần sau em sẽ mạnh tay với tổ đạo diễn hơn!”

Anh nhìn theo bóng dáng lạnh băng của Thẩm Nghị Sùng rời khỏi phòng, dùng tay áo choàng tắm lau mồ hôi trên trán, sau đó ngã ngồi ở trên sô pha.

Thẩm Lâm vỗ vỗ bả vai anh: “Chuyện hôm nay, khẳng định là có người muốn ra tay hảm hại bà chủ, việc này đã chạm vào nghịch lân của ông chủ. Năm lần bảy lượt, đây là không để ông chủ vào mắt. Lần sau cậu trực tiếp kháng nghị là được, ai cũng đều biết bà chủ không phải dựa thực lực debut.”

Nghê Dịch giật mình ngạc nhiên.

Đúng ha, chị đại là dựa vào bối cảnh debut. Nhưng…

Anh nhìn Thẩm Lâm, khụ một tiếng.

Hiện tại, anh cảm giác chị đại hoàn toàn có thể dựa vào kỹ thuật diễn, căn bản không cần dựa bối cảnh ăn cơm.

Nhưng anh không dám nói, chỉ là âm thầm nói trong lòng.

*****

Thẩm Nghị Sùng trở lại phòng, tiếp tục xem video 《 sân khấu 》.

Anh không quan tâm phân đoạn về những thí sinh khác, không kiên nhẫn dùng ngón tay kéo bỏ, còn dùng gấp hai lần tốc độ. Cho đến khi Dư Dao Dao xuất hiện trên màn hình, anh mới khôi phục tốc độ bình thường.

Ở trong phòng đen nhánh, chỉ có màn hình di động trước mặt anh là lúc sáng lúc tối, chiếu vào gương mặt vẫn có chút lạnh băng của anh. Anh hơi nhíu mày, không bao lâu đã buông lỏng ra, thậm chí môi mỏng lạnh lùng cũng thỉnh thoảng phát ra một nụ cười nhạt.

Người khác tính kế cô ấy, vậy mà còn có thể an tâm mà ngủ tại hậu trường. Người con gái này thật là không biết lo lắng là gì.

Đáy mắt Thẩm Nghị Sùng hiện lên ý cười.

Sau khi đυ.ng trúng đầu, cô ấy đã tiến bộ hơn nhiều, sống tùy ý phóng khoáng, có điểm phù hợp với thân phận Thẩm phu nhân.

Trong chốc lát, tiếng nói mềm mại đầy nũng nịu của cô theo tai nghe rành mạch truyền vào trong tai của anh.

‘ Ưm, chồng yêu à, em không thích, chưa muốn dậy… Ư, cơm sáng anh cũng đút người ta ăn nha ~’

Âm thanh mềm mại cọ xát vào tim anh, ngứa ngáy, cồn cào, như là nước đường, ngọt đến tận trong cốt tủy.

Thẩm Nghị Sùng từ trước đến nay trầm ổn, khoảnh khắc này lại không thể bình tĩnh, toàn thân nóng cháy, vành tai hai bên mặt đều đỏ âu.

Nháy mắt, làn đạn trên màn hình lúc đầu còn thưa thớt, mắt thường có thể thấy được từ từ tăng vọt lên.

【 không được, tôi cười khóc! Dư Dao Dao xác định không phải máy chọc cười soa? Cô ta đang thi đấu đó nha, vậy mà có thể đắp chăn ngủ o o ngon lành, còn nói nói mớ kêu chồng yêu dấu?!! 】

【Boss Thẩm ở nhà đút cơm cho vợ yêu?! Ha ha ha ha, đừng đùa chứ! 】

【 nói thật, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy người đẹp ngủ, nước miếng chảy ướt bàn phím mẹ nó rồi, tay chân thật đẹp quá! Ngay cả chảy nước miếng cũng đẹp, thật lòng hâm mộ! 】

【 ngày hôm sau Dư Dao Dao tỉnh lại: Gì, tôi không cẩn thận nói mớ, còn cho hấp thụ ánh sáng chồng của tôi sợ vợ? Gương mặt hoảng loạn. JPG】

Còn có không ít khán giả vừa từ hot search Weibo mò lại đây, mới vừa xem xong tin tức bôi đen của Dư Dao Dao tính sang đây chửi mắng. Nào ngờ bị cảnh nói mớ, chảy nước miếng của cô đảo ngược lại, ai ai cũng không nỡ nói nặng gì cô.

【 không hổ là nữ thần tay không xé người xấu! Không biết sợ là gì. 】

【 Boss Thẩm: Tôi tin tưởng phu nhân của tôi sẽ không nɠɵạı ŧìиɧ, cô ấy yêu tôi đến nói mớ cũng nhớ về tôi ~】

【 Mẹ nó, tô cơm chó này, tôi xin phép được ăn trước! 】

【 Ê, tầng trên, chừa cho tôi chút cơm thừa đi ~】

【 tôi quyết định trở thành fan của chị gái thần tiên này!】

Khán giả đang online đều bộc phát ra tiếng hét chói tai đầy hâm mộ.

Thẩm Nghị Sùng nhìn làn đạn, sắc mặt dần dần thay đổi, ảnh ngược phát ra từ đôi mắt đen nhánh, trong đó tràn ngập cảm xúc khó có thể miêu tả, anh nhìn sang phía giường lớn.

Sao cô ấy lại cố chấp với chuyện đút cơm như vậy, nghiện rồi…?

Thẩm Nghị Sùng cười khẽ, lắc lắc đầu.

Anh lại kéo cắt mấy đoạn quảng cáo và những đoạn thí sinh khác lên sân khấu biểu diễn bài thi của mình. Trực tiếp nhảy tới đoạn nhân viên kêu cô tỉnh, hơn nữa đưa đạo cụ bị làm hỏng trong quá trình tuyển chọn cho cô, bảo cô nhanh chân chuẩn bị lên sân khấu.

‘ Hủy dung? Đạo diễn, mấy người ghen ghét dung mạo xinh đẹp của tôi lắm sao? ’ Giọng của cô rất dịu dàng, lại rất nghiêm túc.

Trên gương mặt nhỏ trắng mịn tràn ngập tự tin, thậm chí còn phát ra ánh sáng, phảng phất như cô sinh ra đã có thể hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Thẩm Nghị Sùng không khỏi cong môi, trong mắt hiếm khi hiện lên sự thưởng thức.

Năm năm trước, anh cảm thấy diện mạo của cô là trời sinh thuộc về màn hình lớn. Mà hiện tại, cô giống như trải qua ngủ đông, mọi tài năng được ẩn giấu trước kia, giờ đây hoàn toàn nở rộ. Như một con sâu hóa kén thành bướm. Ở trước màn ảnh càng xinh đẹp, không chọn ra một chút tì vết.

Chờ tới đoạn cô lên sân khấu diễn, Thẩm Nghị Sùng cũng không khỏi ngồi thẳng lưng. Thậm chí còn tạm dừng video, duỗi tay cầm một chai nước khoáng trên bàn uống một ngụm.

Hủy dung! Chắc là trước kia cô ấy chưa từng diễn qua.

Ngón tay ấn huyệt Thái Dương, làm tốt chuẩn bị tâm lý, một lần nữa mở lại video. Giờ phút này, sắc mặt của anh nghiêm khắc lạnh lùng, vô cùng nghiêm túc. Dưới ánh mắt tập trung của anh, Dư Dao Dao thực mau bị nâng lên sân khấu.

Cô chậm rãi tỉnh lại, vô cùng tự luyến soi gương. Bỗng nhiên, từ trong video phát ra một tiếng thét chói tai đầy thê lương.

Thẩm Nghị Sùng tay cầm di động hơi run, mỗi âm điệyu như là xé rách linh hồn, tiếng khóc than cực kỳ bi thảm. Trong không khí an tĩnh ban đêm, tai nghe vô cùng rõ ràng, đến mức làm toàn thân anh tê dại, ngón tay thon dài cứng đờ nổi lên gân xanh.

Gương mặt tuấn tú không cảm xúc, giống như tảng núi băng đứng sừng sững bị thuyền đâm ngang rơi ra thành từng mảnh. Băng tuyết nhìn như cứng rắn đều bị khoảnh khắc này đập dập nát, bị khoảnh khắc này bao phủ hơi ấm, từng mảng từng mảng dần tan rã…

Hình ảnh trên video là đoạn người con gái thân hình thon gọn quỳ rạp xuống sân khấu, che lại một bên mặt, thương tâm như mất đi toàn thế giới, rơi vào tuyệt vọng.

Loại cảm xúc kịch liệt rồi lại vô hạn bi thống này anh chưa từng thấy qua trên nét mặt của cô. Trong năm năm này, cô lần lượt đòi tiền rồi đau khổ khóc lóc cũng không bi thống như thế.

Thẩm Nghị Sùng hàm dưới căng chặt, thuận thế muốn lấy hộp thuốc lá đặt trên bàn. Nhưng khoảnh khắc chạm vào hộp thuốc, lại đột nhiên ý thức được, bản thân hiện tại đang ở khách sạn.

Nghiêng đầu là có thể thấy hai mẹ con rúc vào nhau ngủ trên giường lớn.

Anh khựng tay lại, rút về.

Cô sẽ khóc, cũng rất xinh đẹp, chuyện này anh đã biết từ sớm. Nhưng, đây là lần đầu tiên anh thấy cô khóc đến thảm thiết như vậy, ủy khuất đến như vậy.

Thẩm Nghị Sùng chau mày, nhìn vào màn hình di động.

Những lời phê bình của ban giám khảo, thậm chí MC miệng lúc đóng lúc mở, anh dường như không nghe được bất kỳ âm thanh nào. Trong đầu chỉ vương vấn mãi tiếng khóc tuyệt vọng đến thê lương, và vẻ đẹp tuyệt trần của cô…

Thẳng đến khi giọng nói của cô lại lần nữa vang lên ở tai nghe, thậm chí là biểu cảm ngượng ngùng, lại tươi cười quyến rũ, đây là biểu cảm mà từ sau khi cô xuất viện anh thường thấy nhất.

Thẩm Nghị Sùng mới một lần nữa thanh tỉnh, trong lòng lộp bộp một tiếng, xẹt qua một tia dự cảm không ổn.

Quả nhiên…

Thực mau anh đã nghe được âm điệu nũng nịu của cô, nói ra những lời không thể tưởng tượng được.

‘ Không phải kỹ thuật biểu diễn tốt, chống đỡ tôi đều là tình yêu. Chỉ cần tưởng tượng đến việc bị hủy dung, làm chồng yêu dấu thấy dung mạo không hoàn mỹ của tôi, thì trái tim tôi đã tan nát rồi… Vỡ thành từng mảnh từng mảnh, đau quá đau quá…’

Lạch cạch, tiếng di động rơi thẳng lên sô pha.

Trong mắt Thẩm Nghị Sùng tràn đầy kinh ngạc.

Mà làn đạn nháy mắt lại xuất hiện quân đoàn ăn cơm chó tập thể lớn chưa từng thấy.

【tôi có dự cảm phải ăn tô cơm chó này đến khi chương trình kết thúc! Tôi cự tuyệt giao tiếp, hú hú hú, thật là con mẹ nó ngon! 】

【 quả nhiên, là tình yêu sao?… Mẹ, thực xin lỗi, con gái của mẹ không có cách nào trở thành diễn viên! 】

【 chó độc thân cũng không thể nào ngồi yên xem chương trình giải trí! Một bụng cơm chó no căng, ghen ghét hú hú! 】

【 mẹ nó, hâm mộ Boss Thẩm quá đi ~】

【 kỹ thuật diễn lội ngược dòng nè bà con ơi, mời đoán một bài hát…《 bởi vì tình yêu 》! 】

Thẩm Nghị Sùng nhìn như gặp ma, nhíu mày nhìn làn đạn không ngừng xuất hiện trên màn hình.

Bởi vì… Tình yêu?

Dư Dao Dao?

Anh hít vào một hơi, rời khỏi chương trình, tắt di động.

*****

Ngày hôm sau, sáng sớm tinh mơ Dư Dao Dao đã tỉnh lại, nhìn thấy bánh bao nhỏ Tɧẩʍ ɖυệ đang ghé vào đầu giường, gương mặt nhỏ trắng mũm mĩm, hai má đo đỏ như quả hồng chín.

Nhìn thấy mẹ tỉnh lại, bánh bao nhỏ lập tức thẹn thùng, lại vui vẻ kêu một tiếng: “Mẹ thức dậy òi.”

Dư Dao Dao cảm thấy sảng khoái tỉnh táo hẳn, đêm qua ngủ đến no mắt. Cô vui vui vẻ vẻ duỗi tay kéo bánh bao nhỏ đang đứng ở đầu giường, cách chăn ôm bé vào trong lòng ngực, chụt mộ cái thật vang lên gương mặt nhỏ bóng loáng của bé.

Thật là chả khác gì pudding.

Bánh bao nhỏ lập tức đỏ lỗ tai nhỏ, ngượng ngùng cúi đầu, nhưng khóe miệng vẫn kiềm chế không được, nhếch cao lên: “Mẹ đã đói bụng chưa?”

Khi nói chuyện, Thẩm Nghị Sùng đã đẩy bữa sáng vào trong phòng. Hôm nay gương mặt băng giá của anh rõ ràng có chút nhiệt độ, ngay cả góc cạnh cứng rắng thường ngày cũng mềm hoá đôi chút.

Ánh mắt nhìn Dư Dao Dao cũng khoan dung so với trước. Chỉ là trong một giây, ánh mắt dịu dàng đó đã tan biến: “Tỉnh, vậy thì mặc quần áo đàng hoàng vào.”

Thẩm Nghị Sùng nhìn bộ dáng hiện tại của cô, mày nhăn lại ngay.

Cô vẫn mặc cái áo ngày hôm qua anh choàng cho cô, vốn dĩ chính là một cái áo thun tay ngắn rộng thùng thình, cô duỗi tay ôm Tɧẩʍ ɖυệ, không chỉ lộ ra đôi cánh tay trắng nõn trơn bóng giống như ngọc thạch. Hơn phân nửa cơ thể đều lộ ra khỏi sự che chở của chăn ấm, theo góc áo bị kéo lên, thình lình bụng nhỏ tuyết trắng lại thon gọn xuất hiện trước mắt anh.

Bánh bao nhỏ chôn đầu nhỏ ở trên vai cô, hai tay nhỏ lại túm chặt cổ áo cô, đường cong xương quai xanh có vẻ như ẩn như hiện.

Sáng sớm, hình ảnh này khiến cho cổ họng anh căng thẳng, nhớ tới dưới ánh đèn mờ nhạt tối hôm qua, cơ thể trắng nõn như ngọc dưới chăn, đường cong đầy đặn mê người của người con gái.

Mặc quần áo?

Dư Dao Dao nghe vậy kinh ngạc mà cúi đầu. Cô duỗi tay, kéo lấy áo trên người, xốc lên góc áo nhìn nhìn. Lại lộ ra đường cong uốn lượn phập phồng…

Vẻ mặt cô còn ngây thơ không biết gì, vô cùng trong sáng mà nhìn Thẩm Nghị Sùng: “Hình như ngày hôm qua em cởi sạch ngủ mà ta?”

Biểu tình nghi hoặc, tự hỏi, chẳng lẽ mất trí nhớ tạm thời?

Khóe miệng Thẩm Nghị Sùng run rẩy, trực tiếp dừng xe đẩy chứa bữa sáng, từ tủ quần áo cầm một bộ Chanel mới nhờ người mua, là một bộ váy kaki: “Mặc vào.”

Dư Dao Dao ờ một tiếng, lại không làm theo, ngược lại lôi kéo cổ áo, còn cúi đầu tập trung ngửi ngửi, trên người có chút sạch sẽ, lại có một mùi hương dễ chịu: “Chồng ơi, trên áo có mùi vị của anh ~ một mùi đặc trưng của đàn ông!”

Thẩm Nghị Sùng tay cầm bộ váy run lên.

Bánh bao nhỏ Tɧẩʍ ɖυệ đang được mẹ ôm trong lòng, lại bẹp miệng ngẩng đầu, đưa mũi lại gần áo của mẹ, ngửi ngửi, u oán liếc mắt nhìn ba mình một cái.

Sáng nay bé tỉnh lại, phát hiện đang nằm ngủ với mẹ ở trên giường lớn. Quả thực như là nằm mơ vậy, thật là hạnh phúc quá đi. Nhưng…

Tại sao bé không có ôm mẹ, mà ôm con thú bông rắn trắng to kia!

Hú hú hú!

Bé hoài nghi là ba làm.

Buổi sáng còn đặc biệt hỏi ba, ngày hôm qua có phải cũng lén leo lên giường lớn ngủ với mẹ hay không?

Nhưng ba lại không có thừa nhận.

Hiện tại… Áo mẹ mặc lại có mùi hương của ba là sao?!

Hơn nữa cái áo này có hơi quen mắt, hình như ba thường hay mặc ở nhà thì phải!

Bánh bao nhỏ lập tức có một loại cảm giác mẹ yê dấu bị đoạt đi rồi. Thân là cục cưng bé nhỏ đều không có mấy lần thân thiết với mẹ, vậy mà ba lại nỡ lòng nào ra tay với cục cưng bé nhỏ như vậy!

Bánh bao nhỏ bẹp miệng.

Dư Dao Dao cúi đầu thấy nhóc con chu miệng, bộ dáng đáng thương, không khỏi mỉm cười: “Ấy chà, mẹ ngửi ngửi, hình như cũng có mùi sữa thơm ngọt của cục cưng bé nhỏ nhà mình nữa đó~”

Gương mặt nhỏ buồn khổ của bánh bao nhỏ lập tức trở nên xán lạn như ánh mặt trời: “Thật ạ?”

Bé dùng sức ngửi ngửi, giống chú cún con.

“Đúng vậy, ngày hôm qua mẹ ôm cục cưng bé nhỏ ngủ đó nha.”

Bánh bao nhỏ lập tức vui vẻ, mắt to cong thành trăng rằm: “Mẹ, hôm nay con không muốn đi nhà trẻ, con muốn đi chung với ba đến chỗ làm của mẹ được không vậy ạ?”

Vừa nói xong câu này, Dư Dao Dao giật mình ngạc nhiên nhìn Thẩm Nghị Sùng: “Hôm nay nay muốn đi chung với em đến chương trình ghi hình?”