Phòng Anh Chia Em Một Nửa

Chương 228: Ai vứt bỏ ai

Chương 228 AI VỨT BỎ AI

Trần Diệu: "Con biết rồi, con biết rồi, chuyến bay của con vào lúc 0h55 phút sáng giờ Bắc Kinh, ba giờ chiều thì đến Bắc Kinh."

Trần Diệu: "Còn chị thì sao?"

Trần Diệu @Trần Vinh: "Chị ơi?"

Lâm Uyển Nhĩ: "Không biết con bé Vinh Vinh có chuyện gì, dạo này rất khó liên lạc được."

Trần Diệu: "Có thể chị ấy đang bận ạ."

Trần Vinh: "Mười giờ tối mai con đến sân bay Thủ Đô."

Lâm Uyển Nhĩ gửi một tin nhắn thoại, giọng nói có phần trách móc: "Sao muộn thế?"

Sau khi giọng nói của Lâm Uyển Nhĩ vừa dứt, tiếng của Trần Thanh Sơn ở phía xa vọng tới: "Không sao, bố đã chính thức nghỉ rồi, rảnh không thể rảnh hơn được nữa, ngày mai bố sẽ đích thân đến sân bay đón con gái rượu Vinh Vinh của bố."

Sau đó Lâm Uyển Nhĩ lại gửi thêm một tin nhắn thoại nữa, giọng nói mang theo sự vui mừng không nói thành lời: "Nghe thấy chưa, Vinh Vinh, thấy bố con thương con nhiều cỡ nào kìa."

Trần Vinh: "Giúp con cảm ơn bố nhé."

Nhóm chat yên lặng trở lại, khoảng nửa phút sau, Trần Vinh lại gửi một tin nhắn vào: "Năm nay có bao nhiêu người đón Tết ạ?"

Lâm Uyển Nhĩ: "Còn mấy người nữa? Như trước đây thôi, vẫn là gia đình bốn người chúng ta ăn cơm đoàn viên, ngày hôm sau sẽ đến nhà cô con thăm bà nội, mùng Hai đến nhà cậu con thăm bà ngoại..."

Trần Vinh không nói thêm gì.

Lâm Uyển Nhĩ gửi liên tiếp mấy tấm ảnh, nhân bánh chẻo Trần Thanh Vân đã trộn xong, cánh gà đã được Trần Thanh Vân ướp sẵn, hai bao lì xì và quà tặng năm mới mà Trần Thanh Vân chuẩn bị cho hai người...

Lì xì và quà năm mới đều có hai phần...

Trần Ân Tứ bỗng nhiên bật cười, thoát khỏi WeChat.

Mãi không có thông báo lên máy bay, Trần Ân Tứ tựa vào lưng ghế, nhìn chằm chằm cảnh đêm ngoài cửa sổ.

Trong phòng khách sạn, Trần Vinh đang tựa người vào đầu giường đọc sách, thấy Lâm Uyển Nhĩ liên tục gửi ảnh vào nhóm chat, không hiểu sao cô ta lại thấy phiền, không chịu được nữa liền ấn vào hình đại diện của Lâm Uyển Nhĩ, nhanh chóng gửi một tin nhắn: "Mẹ, con đang họp, mẹ đừng gửi tin nhắn vào nhóm nữa được không?"

Lâm Uyển Nhĩ: "Con không biết tắt thông báo trong nhóm à?"

Lâm Uyển Nhĩ: "Hơn nữa, muộn thế này rồi, con còn họp hành gì nữa?"

Lâm Uyển Nhĩ: "Với lại mẹ vẫn chưa hỏi con đấy, bộ phim con đầu tư sao lại để Trần Ân Tứ diễn vai nữ chính hả?"

Trần Vinh lại càng thấy phiền hơn, cô ta tắt luôn chế độ thông báo trong WeChat với Lâm Uyển Nhĩ, sau đó cầm ly Whisky ở đầu giường lên, uống hết nửa ly.

Nhờ men rượu, tâm trạng Trần Vinh dần dịu xuống, cô ta lại cầm điện thoại lên. Bạn đang đọc truyện tại T.r.u.y.e.n.D.K.M.com

Trong nhóm chat gia đình có năm người, người đó... chưa bao giờ xuất hiện, bao nhiêu năm qua chưa bao giờ nói câu nào.

Nếu không phải biết người đó vẫn còn dùng WeChat, cô ta còn tưởng đó là tài khoản bỏ đi.

Bỏ?

Trần Vinh bật cười, là ai vứt bỏ ai?

Nghĩ kĩ lại, là nhà họ Trần vứt bỏ người đó nhỉ?

Tết hằng năm đều gửi lì xì vào nhóm chat, bất kỳ ai cũng có thói quen gửi bốn cái; tụ họp gia đình, gọi điện thoại cho nhà hàng đặt chỗ, khi được hỏi mấy người, bất kỳ ai cũng sẽ trả lời là bốn theo thói quen; ngay cả Tết năm nay, cô ta đột nhiên nhìn thấy số lượng thành viên nhóm chat là 5, chợt nhớ đến cô, sau đó hỏi năm nay có bao nhiêu người đón Tết, mẹ cô ta gần như không cần suy nghĩ mà nói vẫn là gia đình bốn người...

Rõ ràng nhóm chat có năm người, nhưng lại nói là bốn.

Tức cười hơn nữa là, hình như không ai cảm thấy điều gì bất thường.

Trần Vinh nhìn chằm chằm hình đại diện của Trần Ân Tứ hồi lâu, rồi ấn vào.

Năm nay có về nhà đón Tết không?

Gõ xong mấy chữ ấy, Trần Vinh cảm thấy mình đang vẽ thêm chuyện.

Hỏi Trần Ân Tứ năm nay về nhà đón Tết không liệu có quan trọng không?

Kể cả có hỏi, năm nay Trần Ân Tứ về nhà ăn Tết thật thì phải làm thế nào?

Cứ như trước đây Trần Ân Tứ ở nhà, sẽ có người đón Tết cùng Trần Ân Tứ vậy...

Hai giờ sáng, Trần Ân Tứ mới xuống máy bay.

Thành phố xa lạ vào ngày Ba mươi Tết, hàng cây hai bên đường đều treo kín đèn l*иg đỏ và chữ Phúc, có lẽ do bầu không khí đón năm mới nhộn nhịp ở thành phố tuyến hai, có lẽ do vô tình nhìn thấy bốn chữ "gia đình bốn người" trong nhóm chat, Trần Ân Tứ ngồi trong xe, nhìn khung cảnh tươi vui ngoài cửa sổ, không hiểu sao thấy hụt hẫng.

Cô mở WeChat, ngoài một vài tin nhắn chúc mừng năm mới của mấy nhóm chat bình thường chẳng mấy khi nói chuyện, thì không có tin nhắn vào khác nữa.

Cô ấn vào bảng tin, Lâm Nhiên đã về Thượng Hải ăn Tết đăng một tấm ảnh chụp chung với bố mẹ; Lục Tinh chụp tấm vé máy bay đến đảo Phuket; Giang Noãn đăng một dòng trạng thái "Đã bình an về đến nhà", Hà Thường đang dán câu đối...

Còn về Tần Kiết... Vẫn không thấy tăm hơi đâu.

Xem ra anh cũng giống như những người khác trong WeChat, đang tất bật đón Tết cùng người nhà nhỉ?

Cũng đúng, một năm có một ngày Tết, có ai không vui vẻ đón Tết... đến chiều nay, có lẽ bầu không khí đón Tết trên WeChat còn nhộn nhịp hơn. Trần Ân Tứ cụp mắt mỉm cười, ấn tắt điện thoại nhét vào trong túi, lòng thầm nghĩ, bắt đầu từ bây giờ đến đêm Giao thừa, cô bớt dùng điện thoại đi thì hơn, khỏi phải khó chịu khi nhìn thấy cảnh đoàn viên vui vẻ của nhà khác.