Chương 207 SỐ 2 TRONG LÒNG BÀN TAY CHÍNH LÀ BẰNG CHỨNG
Nói xong, Dung Dự ấn loa ngoài, điện thoại reo ba hồi chuông thì bên kia nghe máy, không chờ Lâm Nhiễm lên tiếng, Dung Dự mím môi mím lợi nói trước: "Anh muốn ngủ với em, anh muốn ngủ với em, anh muốn ngủ với em."
Mọi người đều nhịn cười, yên tĩnh chờ câu trả lời ở đầu bên kia.
Sau đó đầu bên kia im phăng phắc, từ đầu đến cuối không có bất cứ tiếng động nào. Nếu không phải thời gian cuộc gọi trên màn hình vẫn đang thay đổi, Dung Dự còn tưởng mình chưa ấn gọi đi.
Hơn một phút sau, Dung Dự thử lên tiếng: "Nhiễm Nhiễm?"
Không ai để ý đến anh ta.
"Nhiễm Nhiễm?"
Vẫn không ai đoái hoài đến anh ta.
Không hiểu sao Dung Dự thấy hơi căng thẳng, cũng mặc kệ luật của trò mạo hiểm là không được thú nhận mình đang chơi, anh ta nói thẳng ra luôn: "Nhiễm Nhiễm, cậu đừng giận, tôi cùng với Tần cẩu và Tiểu Cửu đang chơi trò chơi, tôi bị thua, phải mạo hiểm… Không tin cậu cứ hỏi Trần Hề, cô ấy cũng đang ở đây… tôi…"
"Đồ ngốc."
Đầu bên kia vang lên giọng nói lạnh lùng của Lâm Nhiễm.
Đường Cửu phì cười, Dung Dự lườm Đường Cửu, Đường Cửu vội vàng đưa tay lên khóe môi làm động tác khóa miệng.
Bấy giờ Dung Dự mới nói: "Nhiễm Nhiễm, thật sự chỉ là một trò chơi thôi, tôi còn bật cả loa ngoài nữa, cậu cho tôi ít thể diện đi, lát về tôi mua hạt dẻ cho cậu…"
Lâm Nhiễm: "Đồ ngốc!"
Lâm Nhiễm: "Mặt mũi đã không cần rồi thì cần gì thể diện!"
Lâm Nhiễm: "Đồ ngốc không gì bằng."
Lâm Nhiễm mắng hả hê xong thì cúp điện thoại.
Đường Cửu không kiêng nể gì phá lên cười lớn, những người khác tuy không dám suồng sã, nhưng cũng cười theo.
Dung Dự hắng giọng, có vẻ tức giận: "Đủ rồi đấy, giữ chút thể diện đi."
Mọi người càng cười khoái chí hơn, không hề giữ thể diện cho anh ta.
Dung Dự cúi đầu nhìn điện thoại, do dự mấy giây, cuối cùng vẫn không gửi tin nhắn cho Lâm Nhiễm, anh ta nhét điện thoại vào túi quần, gào lên: "Được rồi, được rồi, tiếp tục chơi được chưa? Tôi 29!"
Tần Kiết: "30."
Trần Ân Tứ: "31."
Giang Noãn: "32."
"…"
Dung Dự: "108."
Dung Dự: "Sao lại là tôi?"
"…"
Dung Dự: "168."
Dung Dự: "Đậu má, tôi không chơi nữa! Trò chơi chó má gì vậy!"
"…"
Dung Dự: "238."
Dung Dự: "Đậu má…"
"…"
Dung Dự: "378."
Dung Dự: "Tên ngốc nào đặt luật chơi này vậy?"
"…"
Dung Dự: "428."
"…"
Dần dần, mọi người đã đếm quá một nghìn, ai cũng cẩn thận hơn.
Tần Kiết nắm tay Trần Ân Tứ, từ đầu đến cuối không thả ra, Trần Ân Tứ cũng cảm thấy lòng bàn tay anh rịn mồ hôi, thật ra cô rất ghét cảm giác nhờn rít mồ hôi, nhưng lại không hề giãy ra.
Không biết do căng thẳng, hay do bị anh nắm chặt, lòng bàn tay cô cũng bắt đầu đổ mồ hôi. Cả lòng bàn tay vẫn mu bàn tay đều dớp dính, cô không chịu được nữa khẽ cử động ngón tay, động tác của cô cọ vào bàn tay anh, làm anh cũng không nghĩ nhiều, cọ nhẹ đầu ngón tay của mình vào ngón cái của cô mấy cái.
Cảm giác tê tê ngưa ngứa làm đầu Trần Ân Tứ choáng váng như bị sét đánh. Nghe thấy Tần Kiết nói "1799", cô vô thức nói "1800" theo.
Dung Dự thua cả tối nay, bỗng chốc vui sướиɠ khôn xiết: "Đậu má, cuối cùng cũng có người thua, hơn nữa còn là nữ thần của tôi, quả thật tôi vô cùng cảm động, cảm động đến nỗi sắp khóc luôn."
Luật của trò chơi là người người thua sẽ được người chơi ngay trước mình hỏi nói thật hay mạo hiểm. Trần Ân Tứ chơi ngay sau Tần Kiết, trong tiếng khóc lóc cảm động của Dung Dự, Tần Kiết nghiêng đầu hỏi: "Nói thật hay mạo hiểm."
Đầu ngón tay của anh vô tình cọ vào đầu ngón tay của cô, Trần Ân Tứ chỉ nghe thấy nửa câu sau, "Mạo hiểm đi."
Dung Dự: "Tần cẩu, phải làm thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ vào!"
"Được rồi, một trò rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ." Nói đoạn, Tần Kiết nhìn Trần Ân Tứ: "Một cộng một bằng mấy?" Truy๖enDKM.com
Dung Dự: "…"
Đường Cửu: "…"
Giang Noãn và những người khác: "…"
Trần Ân Tứ chớp mắt, rồi lại chớp mắt tiếp: "?????" Cô nghi Tần Kiết đang sỉ nhục mình.
Cô nàng này uống say không tính ra được, đang chớp mắt tỏ vẻ dễ thương với anh để cầu cứu à?
Tần Kiết chờ một lát, thấy cô không trả lời, bàn tay đang nắm tay cô hơi thả lỏng, sau đó vẽ số 2 vào lòng bàn tay cô.
Trần Ân Tứ: "…" Tần Kiết đang sỉ nhục cô, số 2 trong lòng bàn tay chính là bằng chứng.
Đến mức này rồi mà cô vẫn chưa hiểu à? Tần Kiết lại tiếp tục vẽ số 2 vào lòng bàn tay cô, sợ cô không cảm nhận được, anh lại vẽ tiếp một lần nữa.
Trần Ân Tứ quả thật không chịu nổi nữa, nắm chặt ngón tay anh: "2!"
Sếp nhà mình nương tay trước, những người khác tức nhưng không dám nói, trò chơi lại tiếp tục, Trần Ân Tứ bắt đầu đọc số, ban nãy cô nói 1800, chỉ để ý đến số cuối, không nghĩ đến chữ số hàng trăm của nó là 8, mở miệng nói: "1801."
Dung Dự: "Lại thua rồi, lại thua rồi."
Trần Ân Tứ hoang mang nhìn Tân Kiết: "Sao tôi lại thua?"
Vừa mới hỏi xong, Trần Ân Tứ lập tức nhận ra mình thua ở đâu, cô sực hiểu "À" một tiếng, sau đó không nói thêm gì.
Tần Kiết khẽ cười khi thấy phản ứng của cô.
Trần Ân Tứ liếc xéo anh, Tần Kiết lập tức thôi cười: "Lần này chọn gì?"
Trần Ân Tứ vừa nãy chọn mạo hiểm, nói: "Nói thật."
Tần Kiết định hỏi thì bị Dung Dự chặn ngang: "Tần cẩu, nếu nói thật thì để tôi hỏi cho, lúc nào cậu cũng lén nhẹ tay, tôi nghi cậu sẽ hỏi nữ thần mấy câu IQ thấp như năm nay nữ thần bao nhiêu tuổi mất."
Tần Kiết liếc mắt nhìn Dung Dự: "Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi muốn hỏi cô ấy tên là gì."
Dung Dự: "… Quả nhiên IQ cực thấp!"
Không chờ Tần Kiết nói thêm gì, Dung Dự vội vàng nhìn Trần Ân Tứ: "Nữ thần, lần này để tôi hỏi… ừm…"
Dung Dự nghĩ một lúc rồi hỏi: "Nữ thần, có phải em và Tần cẩu quay lại với nhau rồi không?"
Câu hỏi của Dung Dự làm ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng VIP đổ dồn lên khuôn mặt Trần Ân Tứ.
Câu này không có gì, rất dễ trả lời, nhưng khi nghe thấy câu hỏi này, cô mới sực nhớ ra mình và Tần Kiết đang nắm tay nhau, mà bọn họ chẳng có quan hệ gì…
Trần Ân Tứ nhận ra rốt cuộc mình đã làm gì, trong phút chốc đầu óc tỉnh táo lại, không buồn suy nghĩ lập tức thả ngón tay Tần Kiết ra.
Cô định rút tay về như vừa rồi, nhưng Tần Kiết càng nắm chặt hơn.
Anh dùng sức, siết chặt đến nỗi tay cô nhói đau.
"Nữ thần?"
Trần Ân Tứ giãy mấy cái nhưng không thoát ra nổi, nghe thấy Dung Dự gọi mình, Trần Ân Tứ mím môi, trả lời: "Không."
Không chờ mọi người phản ứng, Trần Ân Tứ tiếp tục nói một số: "1900."
Giang Noãn: "1901."
"…"
Đến số 3008, Dung Dự lại thua lần nữa, anh ta bị thua te tua nên bỏ cuộc, "Không chơi nữa không chơi nữa, tôi đi hát đây." Trước khi Dung Dự đứng lên, Trần Ân Tứ như sực nhớ ra điều gì, bỗng nhiên nói: "Tôi có chuyện muốn nói với mọi người."