Phòng Anh Chia Em Một Nửa

Chương 194: Học hành làm tôi vui

Chương 194 HỌC HÀNH LÀM TÔI VUI

Tần Kiết thoạt nhìn đã đi guốc trong bụng Trần Ân Tứ.

Cô nhóc này vừa chảnh vừa sĩ diện, đời nào chịu thú nhận là mình sợ, càng không đời nào chịu đề nghị anh ở lại cho mình đỡ sợ.

Anh đã đoán trước được cô đòi đi uống chỉ là cái cớ, vào nhà tắm lề mề tắm táp để nghĩ cách mới là thật, chỉ là không ngờ kế sách cô nghĩ mãi mới ra lại là... muốn học bài.

Được thôi, học thì học.

Bên ngoài sấm sét vẫn chưa dừng, Tần Kiết và Trần Ân Tứ ngồi trên sofa học bài.

Một tiếng sau, vì sáng dậy quá sớm, hơn mười hai giờ, hai mắt Trần Ân Tứ đã bắt đầu díp lại.

Tần Kiết quay sang nhìn Trần Ân Tứ, thấy mắt cô sắp nhắm tít lại thì dừng giảng giải, đổi sang hỏi han, "Buồn ngủ à?"

"Không buồn ngủ!" Chỉ sợ nhỡ nói buồn ngủ, Tần Kiết sẽ nói "vậy em ngủ sớm đi" rồi đi mất, Trần Ân Tứ vội ngồi thẳng người dậy, ra sức lắc đầu hòng làm mình tỉnh táo lại, "Thầy Tần nói tiếp đi."

Rõ ràng đã buồn ngủ đến đỏ hoe cả mắt mà vẫn còn cố nói cứng.

Nói một câu sợ với anh mà khó đến thế sao?

Cũng như bảy tháng bên nhau năm năm trước vậy, cô rất hiếm khi tỏ vẻ yếu đuối trước mặt anh...

Trần Ân Tứ đã hơi tỉnh, thấy Tần Kiết không nói gì thì nghiêng đầu gọi khẽ, "Thầy Tần?"

Tần Kiết định thần lại, tiếp tục giảng phần đang dang dở.

Nửa tiếng sau, đầu Trần Ân Tứ lại bắt đầu gật gù.

Thấy cô gật gù tới mức cả người sắp đập vào cạnh bàn, Tần Kiết bèn giơ tay đỡ lấy trán cô.

Sâu ngủ gật trong mình Trần Ân Tứ tức thì chạy mất quá nửa, "Em thấy vấn đề vừa rồi thầy nói quá hay nên phải gật gù tán thưởng."

Tần Kiết nghe vậy suýt thì cười ra tiếng, "Không biết còn tưởng em định dập đầu lạy tôi đấy."

Trần Ân Tứ: "..."

Được thôi, đêm nay tôi sợ, tôi im miệng.

Trần Ân Tứ vờ như không nghe thấy Tần Kiết nói gì, chỉ vào phòng tắm, "Thầy Tần, em đi toilet chút được không?"

Tần Kiết gật đầu cho phép.

Trần Ân Tứ vờ vịt vào toilet, sau khi trở ra lại vã nước lạnh lên mặt mới hơi tỉnh, nhìn đồng hồ thấy mới một giờ hơn, cảm thấy thời gian trôi sao mà chậm thế, đoạn quay về bên cạnh Tần Kiết, gương mặt đầy vẻ khát khao học tập, "Thầy Tần tiếp tục đi ạ."

Thêm nửa tiếng nữa, Trần Ân Tứ buồn ngủ đến mức hai mí mắt đã bắt đầu đánh nhau, đành giơ tay chống cằm mới ngồi ngay được.

Tần Kiết thôi không giảng nữa.

Nửa phút sau Trần Ân Tứ mới chậm chạp nhận ra xung quanh im phăng phắc, cô khẽ lắc đầu nhìn Tần Kiết, "Sao thầy không nói tiếp?"

Trong lúc Tần Kiết nói, anh để ý thấy tay cô len lén véo vào đùi mình.

Ánh mắt Tần Kiết lạnh hẳn đi, "Muộn lắm rồi đấy, em không buồn ngủ à?"

"Không, học hành làm em vui lắm!" Trần Ân Tứ lại véo một cái thật mạnh vào đùi mình.

Hờ hững liếc nhìn tay cô trong giây lát, Tần Kiết lại nhìn đi chỗ khác, "Nhưng tôi buồn ngủ."

"Hở?" Trần Ân Tứ chỉ mải nghĩ cách làm mình không buồn ngủ mà quên khuấy Tần Kiết cũng buồn ngủ, cô há hốc miệng, mấy giây sau mới hỏi, "Tôi pha cho anh cốc cafe nhé?"

"Tôi không có thói quen uống cafe buổi tối." Tần Kiết giơ tay ra trước mặt Trần Ân Tứ, "Hơn một giờ sáng rồi, tối nay đến đây thôi."

Trần Ân Tứ nhìn ra cửa sổ, thấy mưa vẫn chưa ngớt, vô thức nói, "Tôi đang có hứng học, còn muốn học thêm chút nữa..."

Tần Kiết chẳng đợi Trần Ân Tứ dứt lời đã quay sang nhìn cô nói, "Tôi mệt rồi."

Trần Ân Tứ nhất thời chẳng biết nói gì, cô lặng thinh một lúc lâu, cũng thử mấp máy môi mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn chẳng nói được gì cả.

Cô và anh đã chia tay rồi...

Còn là anh đá cô...

Đêm hôm khuya khoắt giữ anh lại là thế nào đây?

Thực ra cô có giữ hay không thì tối nay anh cũng không định đi, nhưng anh muốn nghe cô mở lời.

Thấy cô cuối cùng vẫn không chịu nói, anh liền đứng dậy, "Em nghỉ ngơi sớm đi, tôi về trước đây."

Dừng giây lát, thấy cô không phản ứng gì, anh sải bước đi ra.

Trần Ân Tứ mím môi, vẫn không nói năng gì.

Cửa phòng bị anh mở ra, đầu ngón tay Trần Ân Tứ khẽ run lên, ngay sau đó cánh cửa khép lại, cơ thể cô hơi run, vô thức quay đầu nhìn ra cửa.

Tần Kiết vẫn chưa đi.

Anh lặng lẽ đứng trước cửa nhìn cô.

Chạm phải ánh mắt anh, Trần Ân Tứ thoáng ngạc nhiên, chẳng phải... anh đi rồi ư?

Tần Kiết nhìn Trần Ân Tứ một lúc nữa mới sải bước đi tới trước mặt cô, "Đi ngủ đi."

Trần Ân Tứ mấp máy môi.

"Trêu em thôi, biết em sợ nên tôi không định đi."

Thấy Trần Ân Tứ ngồi ngây ra, Tần Kiết không kìm được giơ tay ra xoa đầu cô, "Mau đi ngủ đi, đừng cố thức nữa."

Trần Ân Tứ vẫn không phản ứng, Tần Kiết phì cười, "Thế nào, đợi tôi bế đi ngủ nữa à?"

Dứt lời anh khom người xuống định bế bổng cô lên thật.

Trần Ân Tứ đứng phắt dậy, đẩy tay Tần Kiết ra, xỏ đôi dép lê dùng một lần của khách sạn đi vào phòng ngủ.

Cửa đóng cái rầm, Tần Kiết đang chuẩn bị ngồi lại xuống sofa thì cửa phòng ngủ phụ bật mở, Trần Ân Tứ thò đầu ra, tai đỏ bừng buông một câu "Cảm ơn" rồi lại sập cửa.

Tần Kiết phì cười, uể oải ngả người ra sofa, day day cần cổ đã mỏi nhừ.

Trần Ân Tứ vốn đang buồn ngủ díp cả mắt, vậy mà nằm xuống giường lại không ngủ được.

Cô lăn qua lăn lại trằn trọc cả nửa tiếng, cuối cùng tung chăn, xuống giường.

Vừa mở cửa phòng ngủ phụ ra, Tần Kiết đã quay đầu nhìn sang, chẳng đợi anh hỏi, Trần Ân Tứ đã chỉ buồng tắm: "Tôi đi toilet."

Tần Kiết không nói gì, cúi đầu tiếp tục xem điện thoại.

Trần Ân Tứ từ phòng tắm đi ra, quay vào phòng ngủ, lại nhìn Tần Kiết, cô nhìn người đàn ông ngồi trên sofa ba giây rồi đóng cửa lại.

Nằm lại xuống giường, Trần Ân Tứ càng khó ngủ.

Suốt đêm... Tần Kiết đều ngồi trên sofa sao?

Khách sạn này theo phong cách hoàng gia Anh, sofa không phải kiểu một người ngồi thì là kiểu hai người ngồi, không như kiểu sofa hiện đại có thể nằm được.

Lẽ nào để Tần Kiết ngồi bên ngoài suốt đêm không ngủ ư?

Hai mươi phút sau, Trần Ân Tứ lại vào nhà vệ sinh lần nữa.

Cô cố ý lấy một bình nước đặt xuống trước mặt Tần Kiết, tranh thủ liếc qua màn hình di động của anh, thấy đang chơi game.

Anh đang dùng cách này để gϊếŧ thời gian ư?

Trần Ân Tứ vốn dễ mềm lòng, thấy vậy càng áy náy.

Cô ngập ngừng nhìn Tần Kiết mấp máy môi mấy lần nhưng vẫn ngượng không nói được ra miệng.

"Có chuyện gì à?" Tần Kiết thấy cô dùng dằng mãi không đi thì vừa ấn màn hình điều khiển nhân vật vừa tiện miệng hỏi.

"Không, chỉ xem anh đang chơi gì thôi." Nói rồi Trần Ân Tứ bước vào phòng ngủ, mỗi bước lại ngoái đầu mấy lần.

Sau khi đóng cửa, cô đứng dựa lưng vào cánh cửa giây lát rồi nhìn chiếc giường rộng hai mét, nghiến răng mở cửa ra, "Thế này đi, Tần Kiết, anh có buồn ngủ không, nếu anh buồn ngủ, tôi chia cho anh nửa giường đấy?"