Phòng Anh Chia Em Một Nửa

Chương 97: Mất não*

(*缺根筋: Chỉ những người tay nhanh hơn não, làm việc không cân nhắc, suy nghĩ, cứ xông vào làm.)

Tần Kiết đẩy cửa tiến vào.

Việc đầu tiên anh làm là nhìn qua người ngồi trước mặt cảnh sát, thấy cô không sao mới quay sang:

- Xin chào, tôi là...

Tần Kiết dừng một chút, sửa lại:

- ... Người tới nhận vật bị thất lạc.

Cảnh sát cười cười, thấy hai người đùa giỡn cũng hùa theo, chỉ vào Trần Ân Tứ:

- Làm phiền cậu đưa một ít thông tin của vật bị thất lạc.

Tần Kiết chẳng cần mặt mũi, cứ thế nói:

- Trần Hề, nữ, cao 169cm, cung Bạch Dương, sinh ngày 25 tháng 3, số chứng minh nhân dân...

Cảnh sát lúc đầu chỉ định nói đùa thôi, ai biết được Tần Kiết lại trả lời lưu loát đến thế, ông thật sự muốn tìm trò vui vào buổi trực đêm, nhìn sang Trần Ân Tứ:

- Thông tin này có chính xác không?

"Vật thất lạc" nằm bò ra bàn, nâng mí mắt, đưa một ngón tay lên lắc qua lắc lại:

- Có một cái không đúng, cháu một mét bảy đó!

Cảnh sát không quan tâm đến chiều cao Trần Ân Tứ chênh lệch bao nhiêu, trực tiếp nhìn sang Tần Kiết:

- Vật thất lạc ở đây, cậu kiểm tra xem có bị mất gì không?

Tần Kiết liếc nhìn Trần Ân Tứ, người đang dùng tay chống mí mắt:

- Mất não.

Cảnh sát cười, vì để bảo đảm an toàn cho mọi công dân, không quên làm thủ tục đăng kí thông tin nhận lại vật.

Tần Kiết tiến lên phía trước hai bước, lúc chuẩn bị ký tên, Trần Ân Tứ ôm chặt cánh tay anh, không cho anh ký:

- Chú cảnh sát, sao chú lại tìm tên đại hoàng cẩu này đến đón cháu?

Tần Kiết rũ mắt:

- Buông ra.

Trần Ân Tứ sống chết ôm chặt tay phải Tần Kiết không buông, mắt long lanh nhìn cảnh sát hỏi: - Chú cảnh sát, vật bị mất có thể ở đây thêm hai ngày để chờ người khác đến nhận lại.

- Chú cảnh sát à, tên đại hoàng cẩu này là người mù đường, anh ta có thể đưa cháu đi con đường cần mười phút mà chạy bốn mươi phút...

Tần Kiết cảm thấy mình nhịn không nổi nữa, nhấc tay trái gỡ hai tay của cô ra khỏi tay phải, sau đó dùng tay trái ôm cô vào lòng, cúi người ký tên, đăng ký số chứng minh nhân dân và các phương thức liên hệ.

Hạ bút, Tần Kiết lễ phép nói với cảnh sát một tiếng:

- Cảm ơn.

Đợi cảnh sát kiểm tra xong chứng minh nhân dân, lấy lại chứng minh của mình, anh nhìn Trần Ân Tứ người bị một tay mình ôm lấy:

- Còn đi được không?

Trần Ân Tứ làm gì mà sợ say, hiểu sai ý Tần Kiết, tỏ vẻ nói:

- Hơ hơ, anh xem thường ai thế? Tôi không những đi được, tôi còn có thể chạy đấy!

Trần Ân Tứ hơi động bả vai, làm tư thế như muốn đi cho Tần Kiết xem.

Tần Kiết hơi thả lỏng tay để cô từ từ đứng thẳng.

Chờ cô bước đi xiêu vẹo rời khỏi đồn cảnh sát mấy bước, Tần Kiết mới quay người nói lời tạm biệt, đuổi theo.

Lúc đi đến cửa, Trần Ân Tứ cầm điện thoại mở lên xem.

- Hai giờ bảy phút.

Cảnh sát nhìn thấy cảnh này "chu choa*" một tiếng:

- Có thể nhìn được thời gian trên điện thoại chứng tỏ chỉ hơi say, không phải say tới quên trời đất.

(*呦: Từ này biểu thị sự kinh ngạc giống như ây ya, chu choa, ya...)

Trần Ân Tứ bước đến cửa kính, nhìn cảnh trời đen mù mịt:

- Ế? Hai giờ bảy phút chiều, không có mặt trời thì thôi đi, sao lại đen thui thế này? Nhật thực rồi à?

Cảnh sát: "......"

Tần Kiết như đã quá quen với việc này, khuôn mặt bình tĩnh đẩy cửa kính.

Lúc Trần Ân Tứ xuống bậc thang, anh đỡ cô một phen.

Trần Ân Tứ không sốt ruột đẩy tay anh ra mà đợi cô đứng trên mặt đất, xác định bản thân sẽ không té ngã nữa, khuôn mặt mới lập tức tỏ vẻ chán ghét đẩy tay anh ra.

Tần Kiết thuận thế buông tay cô ra, cười nhạt lên tiếng:

- Qua cầu rút ván.

- Không!

Trần Ân Tứ chậm rãi tiến về phía trước:

- Em đây là "tá ma gϊếŧ lừa"*.

(*Tá ma gϊếŧ lừa: Sau khi xay đồ xong thì gϊếŧ con lừa đã ra sức giúp mình kéo máy xay.)