Phùng Uyển từ nhỏ đã là một cô gái ngoan, lúc ở thành phố Minh Châu vẫn luôn là học sinh giỏi, khi còn đang theo học ở trường đại học đã tiếp xúc với hoạt động kinh doanh của gia đình, vì là con gái một trong nhà, nên gia nghiệp của nhà họ Phùng trong tương lai sẽ do cô thừa kế, liền chủ động làm việc trong công ty của gia đình, hiện giờ đang rèn luyện tại một công ty chi nhánh tại thành phố Minh Hải.
Cô gái trung thực nhất trong gian phòng này chính là cô, lúc này bị Hàn Lâm Nhi nắm chặt tay, cánh tay thăm dò trên người Vương Hi, mặt cô lập tức trở nên đỏ bừng.
Xấu hổ tới gần như sắp khóc.
Từ nhỏ tới lớn, cô chưa từng đυ.ng vào người con trai nào, ngay cả nam sinh để thích cũng không có.
Tay cô thử gắng gượng giãy khỏi, nhưng Hàn Lâm Nhi lại nắm rất chắc.
Nếu như cưỡng ép dùng lực, hoặc tranh cãi ầm ĩ trong phòng, cô cảm thấy sẽ đánh mất hình tượng đại tiểu thư. Nếu như trên tàu điện ngầm có cô gái bị người xấu ức hϊếp nhưng không dám hé răng nói một tiếng, cô nhất định là kiểu người đó.
“Chị Lâm Nhi, xin chị bỏ qua cho tôi.” Phùng Uyển nhẹ nhàng nhắm mắt lại, đáng thương nói.
Tay của cô còn đang bị Hàn Lâm Nhi nắm lấy thăm dò, cô nhịn không được mếu máo, giống như một cô gái nhỏ đang van xin Hàn Lâm Nhi tha thứ, khí chất của tổng giám đốc bá đạo tại giờ phút này bỗng chốc biến mất.
May mà khói thuốc trong căn phòng dày đặc, mọi người đều không nhìn rõ bọn họ đang làm gì, trước mặt còn có chiếc bàn chắn lại.
Vương Hi cũng gần như phát điên dưới sự trêu đùa của Hàn Lâm Nhi.
Thật sự muốn đoạt lấy Hàn Lâm Nhi và Phùng Uyển!
“Ông chủ Vương, anh có theo không? Bài này của anh rất tốt, ba quân A, anh nếu như lại không theo thì chính là đang cố ý nhường chúng tôi, chúng tôi sẽ tức giận đấy.” Nguyên Kiệt nói.
“Theo theo theo.” Vương Hi vội vã đáp.
Anh sắp khó chịu tới không được rồi.
“Theo bao nhiêu, tôi ra năm trăm ngàn.” Nguyên Kiệt nói.
Vương Hi nỗ lực liếc nhìn bài trên bàn, phát hiện ván này bài của mọi người đều không tệ, có một lượt có ý nghĩa quyết định thắng thua.
Bài của anh là ba quân A và một quân J, Khưu Vũ trên bàn có ba quân 9, Nguyên Kiệt, Lý Bân và Sở Kiếm Tâm đều là J, Q, K.
Anh cần một quân A, chỉ cần anh có thêm một quân A nữa, anh chính là người có bài to nhất trong ván này, nếu như anh không bốc được A, bị người khác lấy được quân bài mà mình cần, anh sẽ thua cuộc.
“Anh ra bao nhiêu, tôi theo bấy nhiêu.” Vương Hi nói.
“Vậy tôi phải ra thêm một triệu nữa, tối nay mới thắng được hơn một triệu, không đã ghiền.” Nguyên Kiệt đáp.
“Được, tôi theo.” Vương Hi nói.
“Mẹ kiếp, tôi cũng theo!” Lý Bân đẩy ra đống thẻ đánh bạc trước mặt.
“Hai người có nhầm lẫn gì không? Hôm nay chơi lớn như vậy? Định thắng phí sinh hoạt sao? Cẩn thận thua tới không có cơm ăn đó.” Khưu Vũ kêu lớn một tiếng, trực tiếp đẩy đống thẻ đánh bạc trước mặt ra: “Tôi thêm hai triệu.”
“Chơi lớn quá vậy?” Vương Hi nói.
“Lớn sao?” Khưu Vũ kinh ngạc nhìn anh.
Chính là lúc Vương Hi mất chú ý này, thắt lưng của anh đã bị Hàn Lâm Nhi cởi ra. Anh nhanh chóng vươn tay xuống, nhưng đã quá muộn.
Trong lòng anh tức khắc nguội lạnh, cơ thể trở nên càng khó chịu.
“Vương thiếu gia, bụng anh đau à?” Nguyên Kiệt kinh ngạc nhìn anh, quan tâm đứng lên.
“Không có, không có, không đau chút nào, tôi rất khỏe.” Vương Hi thống khổ muốn phát điên.
Có lẽ lần đầu trong đời anh muốn thua trong tay Hàn Lâm Nhi và Phùng Uyển.
“Bụng đau thì đừng nên nhịn, mau vào toilet, hay là chúng ta đừng chơi nữa, mọi người cùng nhau uống ly rượu vang tán gẫu một lát.” Khưu Vũ bỗng nhiên không còn hứng thú chơi bài nữa, dụi dụi mắt cảm thấy chơi mệt rồi.
Tiếp đó, anh ta nhìn thủ hạ ở bên cạnh, ra hiệu cho họ đổi thành đèn lớn trong phòng.
Sở trường của Vương Hi là đoán ý qua lời nói sắc mặt, vừa thấy ánh mắt này của Khưu Vũ sắc mặt liền đại biến.
“Bụng tôi đau, các anh nhanh chơi đi.” Vương Hi kêu to một tiếng.
“Mẹ kiếp, anh Hi đây là vội vã muốn thắng tiền của chúng ta.” Nguyên Kiệt, Lý Bân và Khưu Vũ sững sờ, sau đó bật cười.
Lúc này mọi người đều rất đơn thuần, căn bản không ngờ tới trò quỷ mà Vương Hi và Hàn Lâm Nhi làm dưới mặt bàn.
“Dù sao mọi người chơi cũng có chút mệt rồi, không bằng một ván phân thắng thua, trực tiếp chơi một ván lớn, tôi ra năm triệu.” Sở Kiếm Tâm bỗng nhiên lên tiếng.
Sau lưng hắn ta là Vương Vị Ương, cô ta có tiền có thế, có thể thua năm triệu.
Nghe được lời này của Sở Kiếm Tâm, mọi người đều kinh ngạc nhìn về hướng hắn ta, Khưu Vũ nhìn bài trên bàn, nghĩ ngợi rồi nói: “Được, tôi chơi với anh.”
“Không phải chỉ là năm triệu thôi sao, tôi cũng theo anh.” Nguyên Kiệt đập bàn.
“Vương Hi, anh có dám chơi không?” Sở Kiếm Tâm cười xấu xa nhìn Vương Hi.
Vương Hi bên này đã triệt để bị thất thủ vào tay Hàn Lâm Nhi và Phùng Uyển, lòng dạ rối bời, thấy Sở Kiếm Tâm lại còn nhếch mép cười đểu với mình, không vui lòng đáp: “Có bao nhiêu tiền mà Vương Hi tôi không dám chơi? Chỉ cần anh đủ khả năng chơi, Vương Hi tôi sẽ tiếp tới cùng.”
“Anh đúng là ngạo mạn, tôi thật sự không thoải mái khi nhìn bộ dạng kiêu ngạo này của anh.” Sở Kiếm Tâm híp mắt, mang theo vài phần kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
“Anh muốn thế nào?” Vương Hi hỏi.
“Tôi muốn thế nào? Chỉ là chơi bài thôi. Trong ván bài thắng anh, anh tưởng rằng anh để thủ hạ của mình xử lý Tần Lôi, thì mình liền trở thành lão đại của thành phố Minh Hải? Nói cho anh biết, chúng tôi vẫn có cách đối phó với anh như thường.” Sở Kiếm Tâm nói.
“Lâm Nhi, tôi xin cô, có thể bỏ qua cho tôi không?” Vương Hi bên này đến giây phút quan trọng, khí thế nói chuyện với người khác đều giảm đi.
Anh không kìm được mà nhỏ giọng khổ sở van nài Hàn Lâm Nhi đang ở bên cạnh.
“Có lần thứ nhất mới có lần thứ hai, tôi muốn anh trở thành người đàn ông của tôi.” Hàn Lâm Nhi vô cùng dịu dàng nói.
“Anh nói gì? Anh và Hàn Lâm Nhi đang thì thầm gì đó?” Sở Kiếm Tâm dâng lên cảnh giác.
“Không nói gì.” Vương Hi nói.
“Muốn báo thù tôi? Anh tưởng rằng tôi sợ anh báo thù?” Sở Kiếm Tâm hỏi.
“Anh thật là dài dòng.”- Vương Hi nói.
“Tam thiếu gia của nhà họ Vương ở thủ đô, tổng giám đốc của tập đoàn Thịnh Thế, lúc tôi đến nhà họ Vương cũng đã nghe không ít chuyện về anh, vẫn luôn muốn đọ sức cùng anh.” Sở Kiếm Tâm phát ra một tiếng cười lạnh.
“Anh chơi quyền anh rất giỏi phải không, tôi lại là lính đánh thuê, chúng ta so tài một phen?”
“Anh thật sự là rất dài dòng.”- Vương Hi nói.
“Được rồi, nhanh xem bài đi, năm triệu chúng tôi đều theo rồi. Dài dòng gì nữa, tôi bây giờ cũng đã mua quyền quán, nuôi dưỡng quyền thủ để tham gia cuộc thi quyền anh của Vương Hi. Nếu lại dài dòng, tôi bảo quyền thủ dưới tay mình đánh chết anh.” Lý Bân đầy ngoan độc nói.
“Lâm Nhi, cầu xin cô... ” Vương Hi bên này lại van xin Hàn Lâm Nhi.
“Cái gì?” Hàn Lâm Nhi mỉm cười nhìn anh, trong mắt cô ta là sự dịu dàng vô tận.
Vương Hi như thế nào cũng không ngờ tới, anh độc thân 26 năm, lần đầu tiên trong đời lại đánh mất như vậy, hơn nữa lại hồ đồ giao cho hai cô gái một lúc.
Cảm nhận được cơ thể truyền tới từng đợt cảm giác thoải mái, Vương Hi nhẹ nhàng thở dài, dứt khoát từ bỏ phản kháng, bắt đầu tận hưởng nó.
Bỗng nhiên, có người đẩy cửa bước vào.
Thấy được khuôn mặt thanh tú đó, Hàn Lâm Nhi nhanh chóng buông Vương Hi ra, cơ thể cách xa Vương Hi một chút, Phùng Uyển cũng được sự giải thoát, biểu cảm như sắp khóc, tay không ngừng chà sát trên chiếc váy dài của mình.
“Chị dâu.” Thấy Diệp Khinh Tuyết, mọi người vội vàng đứng dậy.