Mưa vẫn tiếp tục rơi, hàng trăm nhân viên hậu cần đang bận rộn dọn nước đọng ở mặt đất đi. Vương Hi và Phàm Gian đồng thời nhìn về phía đối phương, trên mặt là những vết bầm tím ở mức độ khác nhau, cả người đầy mồ hôi, không ngừng thở hổn hển.
Tầm nhìn của Vương Hi đã có chút mơ hồ rồi, nhìn Phàm Gian trước mặt không ngừng biến thành hai bóng, ba bóng người mờ ảo, đợi khi anh cố gắng lắc đầu, hình ảnh Phàm Gian trước mắt mới lại bắt đầu trở nên rõ ràng.
“Tôi là một đứa trẻ mồ côi, bởi vì từ bé hiểu chuyện hơn những đứa bé khác, ở cô nhi viện bị mọi người coi là khác người, người lớn họ sợ hãi tôi, cảm thấy tôi không giống những đứa trẻ khác ngây thơ đáng yêu. Trẻ em bài trừ tôi, nghĩ rằng tôi không phải là bạn của chúng. Có thể là từ nhỏ đến lớn tôi luôn rất cô đơn. Tôi đã quen cô đơn như vậy rồi. Không ai có thể làm tâm trạng của tôi thay đổi, vui vẻ hoặc giận giữ.”
“Mà anh, là người đầu tiên, anh chọc tức tôi!” Phàm Gian lẳng lặng nhìn Vương Hi, đôi mắt đột nhiên đỏ lên.
Vẻ mặt của cậu ta nhanh chóng trở lên dữ tợn, như thể một con sói đang gặp nguy hiểm và nhe nanh với đối thủ.
“Quyền anh là tín ngưỡng, anh có tín ngưỡng của anh, tôi có tín ngưỡng của tôi. Cho dù là vì tiền, hay là vì tín ngưỡng, Phàm Gian tôi nhất định sẽ không chịu thua!”
Phàm Gian kêu lên một tiếng rồi xuất hiện trước mặt Vương Hi, một quyền thật mạnh đánh về hướng anh.
Lúc này, thể lực của Vương Hi đã giảm sút nghiêm trọng, năng lực phản ứng cũng chậm đi đáng kinh ngạc. Anh căn bản không thể cản được quyền này của Phàm Gian, bị Phàm Gian đánh đến nặng nề lùi về phía sau.
Đợi Phàm Gian lao lên một lần nữa, anh tung một cú đấm giữ dội vào miệng của Phàm Gian. Phàm Gian bị trúng cú đấm này, chiếc nẹp ở trong miệng lập tức bị vẹo và bay ra ngoài.
Phàm Gian nhổ mạnh một bãi máu trong miệng xuống đất, tiếp tục giáng một đòn chắc chắn lên mặt Vương Hi.
Phàm Gian bị Vương Hi đánh đến kí©ɧ ŧɧí©ɧ rồi, trở nên không sợ hãi đau đớn nữa.
Vương Hi không địch lại được một Phàm Gian đột nhiên giận dữ, nhanh chóng dơ hai tay lên để chặn lại những nắm đấm của Phàm Gian, mặc Phàm Gian đánh giữ dội lên đôi tay của mình.
Lúc đang đánh, Phàm Gian bất ngờ dùng tay trái của mình mở đôi cánh tay của Vương Hi ra, giáng mạnh một quyền vào mặt anh.
Bốp một tiếng, Vương Hi nhanh chóng lùi lại, thân thể nặng nề đập vào dây sàn đài.
Sau đó Phàm Gian lại đấm một cú nữa vào Vương Hi, Vương Hi vội vàng nghiêng người về trước, để nắm đấm của Phàm Gian lướt qua tai anh, đồng thời nhanh chóng vươn tay ra ôm lấy cơ thể Phàm Gian. Anh cao hơn so với Phàm Gian, lúc ôm lấy cậu ta, cố ý nghiêng người dùng trọng lượng cơ thể mình đè ép cậu ta, nhằm tiêu hao thể lực của Phàm Gian. Phàm Gian bị anh dùng cơ thể nặng hơn năm mươi kg đè lên, cảm thấy rất mệt, nhưng vẫn giữ cho thắt lưng duỗi thẳng, thử dùng đấm móc để đánh vào phần bụng Vương Hi.
Vương Hi không ngừng hóp bụng lại, không để cho nắm đấm của Phàm Gian đánh vào mình, anh cũng nhân cơ hội đó tung cú đấm móc đánh vào xương sườn của Phàm Gian.
Trọng tài viên đi nhanh tới để tách Vương Hi và Phàm Gian ra.
“Cậu chắc là không còn bao nhiêu sức nữa đúng không?” Vương Hi mệt mỏi rã rời nói với Phàm Gian.
“Để xem hai chúng ta ai có thể kiên trì lâu hơn.” Phàm Gian nói.
“Được thôi.” Mắt Vương Hi sưng lên rất to, gắng gượng nhìn Phàm Gian qua khe hở ở giữa mắt.
Đánh quyền anh rất mệt, mệt đến mức làm người ta muốn chết, muốn phát điên. Thể lực của cả Vương Hi và Phàm Gian đều đã đạt đến cực hạn, nếu bây giờ đổi đối thủ thành Diệp Hằng, nhất định sẽ đánh bại họ một cách dễ dàng.
Bọn họ đều là miễn cưỡng chống đỡ, dùng hết sức ý chí để chống đỡ.
Bọ họ đều có tín ngưỡng và sự tôn trọng đối với tinh thần quyền anh.
Chỉ cần còn một chút sức lực, nhất định sẽ không từ bỏ.
Cơn mưa lớn trút xuống khoảng không của sân vận động, toàn bộ sân vận động im lặng đến kinh ngạc, tất cả mọi người không nói lời nào, lặng lẽ xem cuộc đấu giữa hai đối thủ.
Lúc Vương Hi và Phàm Gian tấn công nhau một lần nữa, Vương Hi mới đấm một quyền về phía Phàm Gian, Phàm Gian đột nhiên vặn nắm đấm, nhanh chóng quay nửa vòng trước mặt Vương Hi, sau đó quay lưng lại với anh.
Bịch một tiếng, Vương Hi đấm mạnh vào lưng Phàm Gian. Đột nhiên, Phàm Gian quay người lại và tung một cú đấm vào giữa mặt Vương Hi.
Rầm một tiếng, cả người Vương Hi ngã xuống sàn đấu.
“Mười!” Trọng tài viên nhanh chóng tiến hành đếm ngược.
Mọi người đều đoán rằng Vương Hi dã đến cực hạn, anh đã không kiên trì thêm được nữa. Kết thúc lần thi đấu này, Vương Hi phải nằm viện ít nhất một tháng trở lên.
Gương mặt bố Lý Tư Minh lộ ra nụ cười hài lòng.
Không cần biết thông qua cuộc đấu này tình cảm bạn bè giữa Vương Hi và Phàm Gian như thế nào, ông ta cuối cùng cũng nhìn thấy Vương Hi bị thương nghiêm trọng hơn Lý Tư Minh rồi.
“Chín!”
Tất cả các nhân viên y tế đều hồi hộp chờ ở dưới khán đài, chỉ chờ trọng tài viên kết thúc đếm ngược, bèn lập tập đón Vương Hi đi.
Không chỉ là Vương Hi, Phàm Gian cũng cần được nhanh chóng tiếp nhận điều trị.
“Tám!”
Vương Hi nằm trên đất ho khan một tiếng, nhổ ra niềng trong miệng, lại nhổ ra một ngụm máu.
“Bảy!”
“Vương Hi, đừng dậy nữa, trực tiếp nhận thua đi. Mẹ kiếp, thua thì thua, tiền bạc gì đó không quan trọng. Nếu nghèo, chúng ta cùng nhau nghèo, Hàn Thiếu Kiệt tôi không cần đại phú đại quý gì nữa.” Hàn Thiếu Kiệt nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Vương Hi, trong lòng hắn ta đột nhiên cảm thấy đau lòng vì anh.
Không cần biết ân oán giữa hắn và Vương Hi ra sao, hai người là vì lợi ích mới ở cạnh nhau, hay là vì cái gì, bản tính con người vốn lương thiện, thấy Vương Hi vì sự nghiệp của bọn họ mà liều mạng như vậy, hắn ta đã không còn quan tâm đến bất cứ điều gì nữa.
Hắn suy cho cùng vẫn là một người tốt, chỉ là lớn lên trong một gia đình như Hàn gia, từ nhỏ áp lực đã quá lớn, khó trách giống như một con chó điên.
Hắn muốn mỗi người đều sợ hắn, có như thế mới duy trì vị thế thiếu gia của hắn được.
“Sáu!”
“Anh rể, chúng ta không đánh nữa, chúng ta nhận thua có được không? Cầu xin anh đấy, chúng ta đừng có đánh nữa!” Thẩm Giai Dao khóc, nhìn thấy Vương Hi đau đớn trên võ đài, cô khóc rất thương tâm.
“Sinh ra trong một trong bốn gia tộc lớn của thủ đô, từ nhỏ tôi đã hiểu được một đạo lý. Kẻ mạnh nuốt kẻ yếu, chỉ cần không đủ ưu tú, tôi sẽ bị gia tộc nhà họ Vương đào thải. Để được ở lại nhà họ Vương, để được tất cả mọi người tôn trọng. Tôi dường như không có cuộc sống thuộc về riêng mình. Tất cả mọi thứ của tôi, đều vì nhà họ Vương mà sống. Thậm chí người vợ sống với tôi cả đời, cũng do gia tộc tôi sắp đặt!”
“Trong ba năm bị mất đi ánh sáng này, tôi đã nghĩ thông rồi. Vương Hi tôi muốn sống cho bản thân, sống cho sự nghiệp mà tôi yêu thích. Tôi thích cuộc sống bây giờ, thế nên để khiến cho cuộc sống này trở lên thú vị hơn, cho dù có khó khăn hơn nữa tôi cũng vẫn phải nỗ lực bước tiếp.”
Khi trọng tài đếm ngược đến hai giây, Vương Hi cắn răng từ dưới đất bò lên.
“Trận đấu này, Vương Hi tôi nhất định phải thắng!”
Vương Hi nghiến răng, đột nhiên lao về phía Phàm Gian, Phàm Gian lạnh lùng nhìn Vương Hi, dùng tay đấm lên mặt Vương Hi.
Rầm một tiếng.
Lại là một cú đổi quyền.
Phàm Gian trực tiếp bị đánh bay bởi cú đấm mạnh mẽ có lực của Vương Hi.
Mà Vương Hi bị Phàm Gian đánh trúng, cũng nhanh chóng lùi lại, anh sắp ngã rồi, anh biết mình không thể để bị ngã nữa, chỉ cần anh lại ngã xuống thì trận đấu này anh sẽ là người thua cuộc.
Cuối cùng, dây đai sàn đã cứu anh, khi anh sắp ngã xuống, anh nhanh chóng dựa vào sợi dây phía sau, máu tươi không ngừng chảy ra từ miệng anh.
Lúc nhìn thấy Phàm Gian lại một lần nữa bị anh đánh ngã, nằm trên đất im lặng hít thở.
Trên mặt anh dần dần lộ ra một nụ cười.
Khi nhìn Phàm Gian bị trọng tài viên đếm ngược, thân thể nặng nề của anh dựa vào dây, trên mặt tràn đầy vẻ vui sướиɠ của sự chiến thắng sau đại chiến.
Đột nhiên, trước mắt anh đột nhiên trở nên tối sầm.
Giống hệt như khi anh bị mất đi ánh sáng ba năm trước.
“Đôi mắt của tôi!?” Đôi mắt của Vương Hi lúc này nhanh chóng mất đi ánh sáng, trên mặt anh lộ ra vẻ vô cùng hoảng hốt và sợ hãi.