Chỉ thấy Tô Mộ Vũ lặng lẽ nằm trên đất, trong khi đó trọng tài quỳ gối bên cạnh đếm ngược, đối thủ của anh ta là một người da đen vạm vỡ, đang đắc ý đứng trên lôi đài nhảy điệu nhảy clacket.
“5” Trọng tài vẫn đang tiếp tục đếm ngược.
“4……!”
Tô Mộ Vũ chậm rãi bò dậy từ trên mặt đất, sắc mặt có chút tái nhợt, đấm móc quan trọng nhất trong quyền anh, lúc vận động trong quyền anh vẫn chưa hoàn thiện lắm, bởi vì các biện pháp bảo vệ chưa được thực hiện tốt, trong quá trình thi đấu quyền anh thường sẽ xảy ra một vài sự cố, có người bị đánh chết bởi đòn tấn công nặng nề của đối thủ. Chính vì Tô Mộ Vũ trúng cú đấm móc, sắc mặt Vương Hi và Hàn Thiếu Kiệt mới trở nên khó coi, họ đều biết rằng bị đánh trúng bằng cú móc đau đớn như thế nào.
Rất có khả năng Tô Mộ Vũ bị đối thủ KO trong một đòn dẫn tới thua cuộc cả một trận đấu.
“Không phải là có ai đó đứng sau thao túng chứ?” Trong lòng Hàn Thiếu Kiệt không yên, cẩn thận dè dặt hỏi.
“Có.” Vương Hi đáp.
“Mẹ nó, không phải nói là nước ngoài rất công bằng sao? Đám nước ngoài đó cũng thích chơi sau lưng!?” Sắc mặt Hàn Thiếu Kiệt đại biến.
“Công bằng cái gì, đám nước ngoài đó so với người Hoa Hạ chúng ta còn tinh ranh hơn.” Sắc mặt của Vương Hi có chút trầm ngâm.
Anh từng có khoảng thời gian ở nước ngoài, biết được nước ngoài tình hình thế nào, cái gọi là nước ngoài công bằng, đó là một số người không hiểu về nước ngoài. Chính là giống như Trương Tam và Lý Tư ăn cơm vậy, hai người vĩnh viễn cảm thấy thịt trong bát của đối phương thơm ngon hơn so với của mình. Đây là tâm lý bình thường, Vương Hi có thể vỗ ngực mà nói, trò chơi xấu của nước ngoài Hoa Hạ còn chưa thể bì kịp, anh vẫn không biết tình hình của Long Minh bên kia là như thế nào, trận đấu này họ quyết định nội bộ Tô Mặc Vũ thắng hay thua, nếu như không có quyết định nội bộ, anh phải dựa vào vận may, nếu như thật sự có quyết định đó, e rằng thần tiên cũng không giúp nổi anh.
“Cậu nhanh chóng đi điều tra đánh cược ngoại vi ở nước ngoài đi, trận đấu này của Tô Mộ Vũ rất quan trọng, nước ngoài bên kia nhất định đã mở tỷ lệ đặt cược, cậu xem xem số liệu tỷ lệ của Tô Mộ Vũ.” Vương Hi nói.
“Được.” Hàn Thiếu Kiệt vội vã đi về phía Lâm Hổ bên kia, tìm Lâm Hổ nghĩ biện pháp xem số liệu đặt cược của nước ngoài.
Tới hiệp thứ sáu của trận đấu, trong lòng Vương Hi bắt đầu không yên.
Anh làm tất cả những điều này để thị trường chứng khoán ngày mai tăng vọt. Anh đã ném rất nhiều tiền vào đó, và khoản đầu tư dành cho thị trường chứng khoán chiếm phần lớn. Nếu Tô Mộ Vũ thua cuộc, anh sẽ không còn gì cả, giống như Phàm Gian một vị tướng tốt như vậy, cho dù giành được thì thế nào, anh căn bản không nuôi nổi.
Thua cuộc, sau này đến bữa cơm của anh cũng thành vấn đề, tình bạn với Hàn Thiếu Kiệt thoáng chốc cũng sẽ tan vỡ, và anh sẽ không còn gì ở thành phố Minh Hải này nữa.
Trước kia đôi mắt bị mù, bố mẹ anh còn có thể dựa vào quan hệ mà gửi anh đến nhà họ Diệp ở rể, nếu lại thua nữa, anh còn có thể lùi về đâu đây?
“Đại khái anh muốn biết số liệu đặt cược ở nước ngoài phải không? Trước khi thi đấu tôi đã thay anh điều tra rồi, Tô Mộ Vũ là người ít được quan tâm của ngày hôm nay.” Phàm Gian nhìn ra được trong lòng Vương Hi đang nghĩ gì, cậu ta lặng lẽ nhìn Vương Hi nói.
Hàn Thiếu Kiệt bên kia còn đang kiểm tra, nghe được lời nói của Phàm Gian tay anh liền run rẩy mạnh mẽ, điện thoại lập tức rơi xuống đất.
Lúc này toàn bộ đấu trường đều trở nên an tĩnh, khắp nơi đều là tiếng mưa rơi rả rích.
Vương Hi biết sự “ghẻ lạnh” của Tô Mộ Vũ có ý nghĩa như thế nào, những ông chủ lớn hoạt động ở nước ngoài kia sẽ bày mưu tính kế khiến Tô Mộ Vũ thua trận đấu này.
“Rất xin lỗi, thông báo cho anh tin tức chẳng tốt lành gì này, tôi vẫn luôn không dám nhắc nhở anh, chính là vì sợ ảnh hưởng tới tâm trạng của anh, không bằng trận chiến này chúng ta không đánh nữa.” Phàm Gian nói.
“Mời bắt đầu trận đấu của hai người.” Trọng tài thấy hai người lại không động, dựa trên đạo đức nghề nghiệp thúc giục hai người.
Vương Hi cau chặt mày không lên tiếng.
Nếu thắng, tối nay anh thu được ít nhất vài tỷ, nếu thua, anh cùng Hàn Thiếu Kiệt liền trắng tay.
Không chỉ là W-1 của anh sẽ phá sản, tập đoàn Giai Mỹ của anh cũng sẽ phá sản, thậm chí còn có thể liên lụy tới nhà họ Diệp phá sản.
Vào thời khắc quan trọng, anh thật sự rất khó để có tâm trạng tiếp tục thi đấu.
“Mặc dù anh là một gian thương, nhưng tôi nhìn ra được nhân phẩm của anh không tệ, không phải là một người xấu. Tuy anh kinh doanh để kiếm tiền nhưng cũng thật sự là vì suy nghĩ cho người dân. Nói cho anh một chút chuyện của tôi, tôi thật ra là một kẻ nghèo hèn. Bởi từ nhỏ là một đứa trẻ bị bỏ rơi, vì vậy sau khi kiếm được tiền đều quyên cho trại mồ côi, bởi tôi là trẻ mồ côi, tôi biết sự đau khổ của chúng, do đó tôi muốn những đứa trẻ không có bố mẹ kia có thể có cuộc sống tốt một chút.” Phàm Gian nói.
“Trước kia làm việc cho Long Minh, cũng là mong muốn kiếm được một khoản tiền lớn quyên cho trại trẻ mồ côi. Người Hoa Hạ quá nhiều, người cần giúp đỡ cũng càng nhiều hơn. Chỉ dựa vào sự giúp đỡ của những quan chức chính phủ kia, vẫn là không đủ. Bởi vậy tôi vẫn luôn cố gắng hết sức mình, có thể giúp được ít nào hay chút ấy. Lần này quyết chiến với anh, cũng là vì giúp đỡ trẻ mồ côi của thành phố Minh Hải mà làm chút chuyện. Chẳng qua anh là một người có tiền lại tốt bụng, tôi tin rằng sau khi anh kiếm được tiền sẽ làm được điều gì đó. Thay vì làm một tên côn đồ kiếm chút tiền như tôi, còn không bằng để anh kinh doanh kiếm khoản tiền lớn, như vậy anh có thể giúp được càng nhiều người hơn. Do đó đến đây đi, lần này coi như chúng ta đánh hòa, có cơ hội chúng ta lại tiếp tục đánh.”
Phàm Gian nói xong, quay người liền rời khỏi lôi đài.
“Nếu như cậu rời đi, những người khán giả bỏ tiền ra mua vé phải làm sao?” Vương Hi hỏi.
“Anh còn muốn tiếp tục đánh?” Phàm Gian quay người lại, nhìn vào đôi mắt Vương Hi đầy kinh ngạc.
“Trận đấu của chúng ta nhất định phải tiếp tục, dù cho ngày mai tôi có biến thành kẻ trắng tay hay không, nhưng trận đấu của ngày hôm nay nhất chắc chắn không thể dừng lại. Tôi phải thắng, không chỉ là vì muốn giành được sự giúp đỡ của cậu mà còn vì tinh thần thi đấu quyền anh, không có ước muốn trở thành nhà quán quân thì không phải là một quyền thủ giỏi, tôi nhất định phải giành thắng lợi trận đấu tối nay.” Vương Hi nói.
“Anh không phải là đối thủ của tôi.” Phàm Gian đáp.
“Phải đánh thì mới biết.” Vương Hi gầm to một tiếng, nhanh chóng xông về hướng Phàm Gian
Không khí của cả đấu trường lại một lần nữa trở nên nóng bỏng, tất cả khán giả đều vì Vương Hi và Phàm Gian mà hoan hô reo hò.
“Vương Hi, cố lên!” Phó Vũ Hiên hét lớn.
“Cố lên!” Dương Quần mặc dù khôn muốn ủng hộ Vương Hi, nhưng cũng cùng mọi người hô lớn.
Trên thế gian này còn có rất nhiều người tốt, cho dù ân oán giữa mọi người hàng ngày như thế nào, nhưng đứng trước đại cục vĩnh viễn đều sẽ không hàm hồ.
“Càng xem càng phiền, mẹ kiếp không xem nữa.” Hàn Thiếu Kiệt dứt khoát ném vỡ chiếc điện thoại, bắt đầu cùng mọi người cổ vũ cho Vương Hi.
“Không thể chỉ cổ vũ cho Vương Hi, Phàm Gian cũng là một cao thủ không tồi, cũng phải cổ vũ cho Phàm Gian.” Có sinh viên lương thiện sợ Phàm Gian bị ức hϊếp, dẫn theo những người bạn bên cạnh hét to trợ uy cho Phàm Gian.
Cả đấu trường lập tức phân thành hai phe cánh, thế lực ủng hộ Vương Hi và Phàm Gian ngang sức ngang tài, tình cảnh nhiệt liệt hơn bao giờ hết.
Doãn Tâm tay nắm chặt điện thoại theo dõi sát sao tỷ lệ xem đài và phát sóng trên mạng, phát hiện hai chỉ số này tăng cực nhanh tại giờ phút này.
“Đến đi.” Vương Hi gầm lớn, không ngừng tiến công về phía Phàm Gian: “Tấn công về phía tôi, tấn công đi!”
Phàm Gian ung dung duy trì tư thế phòng ngự, không ngừng chặn lại mỗi đợt công kích của Vương Hi.
Khi Phàm Gian cảm thấy thời cơ không sai biệt lắm, đột nhiên tung ra một đấm hung hãn đánh về phía Vương Hi.
Vương Hi lần này không né tránh, mà ngược lại đón lấy nắm đấm của cậu ta, một quyền nặng nề đánh lên mặt của Phàm Gian.
Đổi quyền.
Vương Hi bị Phàm Gian đánh trúng quyền này, não bộ thoáng chốc phát ra một tiếng ong ong, nhanh chóng lùi về phía sau.
Phàm Gian cũng mạnh mẽ đâm vào dây sàn đài, đυ.ng tới sợi dây rung chuyển dữ dội, bị Vương Hi đánh trúng đòn này có chút quay cuồng, phải có dây sàn đài chống đỡ mới không ngã quỵ xuống.