Đại Tiểu Thư Tuyệt Sắc Của Tôi

Chươgn 90: Chị hai nhà họ Vương

"Đã bán ra năm mươi hai quyền quán có trong tay rồi." Vương Hi cười.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của anh, thông qua hai trận đấu trước, anh đã làm cho độ nóng của trận đấu W-1 tăng lên, trận đấu lần này, anh lại đưa ra mười triệu tiền thưởng, để rất nhiều ông lớn nhìn thấy lợi ích. Trước kia anh tích trữ một lượng lớn quyền quán, chẳng phải là thông qua độ nóng của trận thi đấu tăng lên, thu được một ít tiền của học viên mà thôi, mà lợi ích to lớn của trận đấu là thu hút ánh mắt của người có tiền, khiến mấy người có tiền tiến hành rót vốn đầu tư.

Cái gọi là tư bản, chính là trò chơi của mấy người có tiền, giống như đánh trống truyền hoa vậy, lợi ích mà mấy thương nhân này nhìn thấy trước mắt, là có thể thông qua thu mua quyền quán nuôi quyền thủ để kiếm tiền, kiếm tiền phí ra trận thi đấu của anh, tiền thưởng. Lần này anh tổ chức thi đấu, chỉ một trận thi đấu đã đưa ra mười triệu tiền thưởng, mấy người có tiền này nhìn thấy lợi tích có thể tính được, chắc chắn phải tranh thủ thời cơ mua một phần cổ phiếu. Mà cách bọn họ muốn chia sẻ khoản lợi ích này trực tiếp nhất, là trực tiếp mua một quyền quán có sẵn, đăng kí tài chính mười triệu, dùng quyền thủ trong quyền quán thi đấu để kiếm tiền.

Hành động ngay từ đầu của anh gọi là đầu cơ tích trữ, mua hết quyền quán của thành phố Minh Hải, bán mấy quyền quán nhỏ đi với giá cao. Mà trong những người làm kinh doanh này, người khôn khéo sẽ tranh thủ nâng giá thị trường, đợi bọn bọ làm nóng thị trường đấm bốc rồi bán ra quyền quán trong tay với giá cao.

Ví dụ chị hai của Vương Hi, cô ta đã bắt đầu ra tay rồi.

Mà cái gì gọi là đánh trống truyền hoa?

Càng nhiều người nhìn thấy lợi nhuận của thị trường này, bọn họ lại đi người tích trữ đợt hai để mua, ngay lúc nhiệt độ của thị trường quyền anh càng cao, bọn họ lại tiến hành truyền tay cao hơn. Mọi người không ngừng làm nóng thị trường này, không ngừng truyền tay, cho đến cuối cùng thị trường quyền anh bão hòa, không làm nóng đẩy giá lên cao được nữa, mấy quyền quán này dừng lại trong tay người đó. Nếu anh có thể dựa vào mấy quyền quán này kiếm tiền còn tốt, không kiếm được tiền, chỉ có thể tự bỏ tiền túi ra thanh toán cho mọi người.

Làm ăn chính là vậy, kiếm tiền mãi mãi là lựa chọn đầu tiên của người nhìn thấy lợi nhuận, một đợt may mắn cuối cùng không dễ thanh toán.

"Vương Vị Ương chị hai của Vương Hi bỗng đến đây là chuyện gì vậy? Cô ta có tiếng là người đẹp hàng đầu của thủ đô, cô ta đến từ lúc nào? Hai lần trước chúng ta vẫn bù tiền, chỉ kiếm được mấy trăm ngàn, đột nhiên lần này kiếm được hơn một trăm triệu? Còn nữa anh lại chưa thông qua sự đồng ý của tôi, đã len lén bán những quyền quán đó của tôi?"

"Vương Hi, có phải chúng ta lại gom mấy quyền quán trong tay chúng ta lại, có thể bán được càng nhiều? Mẹ nó, trước kia chúng ta mua được kha khá quyền quán, Lý Tư Minh bỗng nhiên dẫn đầu ngăn cản chúng ta, nếu chúng ta có thể mua quyền quán của hắn và những quyền quán khác, không phải càng kiếm được nhiều hơn sao?"

Hàn Thiếu Kiệt bị vụ kinh doanh lớn của Vương Hi làm cho hết sức kinh hãi, đưa ra một đống vấn đề với Vương Hi và Doãn Tâm.

Lâm Hổ cũng bị khoản lớn mà Vương tạo ra được làm cho kinh sợ trợn tròn mắt.

“Chắc hẳn cậu biết siêu thi chứ?" Doãn Tâm nói.

"Siêu thị gì? Siêu thị lại là cái gì?" Hàn Thiếu Kiệt hỏi.

"Lúc tôi mở quán ăn vặt, cạnh nhà tôi không xa có một cái siêu thị, cái siêu thị đó rất nhỏ, hơn nữa nó không phải là duy nhất ở con phố đó, gần đó còn có mấy siêu thị nữa. Nhưng tôi với ông chủ nói chuyện một lát mới phát hiện siêu thị đó có mức bán hàng kinh người. Một siêu thị nhỏ nhìn hết sức không thu hút, một ngày có thể bán được năm ngàn đến hơn mười ngàn tệ tiền hàng hóa, hơn nữa việc kinh doanh của ông ấy không nhiều, một ngày chỉ có bốn đến năm đơn, có một đơn mới bán cây kẹo mυ'ŧ năm phân tiền, có đơn bảy tám mươi tệ. Xem ra rất không hấp hẫn, nhưng buôn bán nhiều rồi có thể mang đến rất nhiều lợi ích." Doãn Tâm nói.

"Ý của anh là bây giờ bọn họ buôn bán trận đấu, giống như cái siêu thị kia?" Hàn Thiếu Kiệt nói.

"Bây giờ tôi đang gom một khoản cổ phiếu lớn, lúc mua của người ta là đồng giá một tệ, bây giờ đã tăng lên ba tệ, đại khái đã mua mấy trăm triệu cổ phiếu rồi." Vương Hi cười cười giơ mở điện thoại ra.

"Trời ơi!" Hàn Thiếu Kiệt bắt đầu hét lớn.

Thấy Hàn Thiếu Kiệt kinh hãi hô to, Vương Hi và Doãn Tâm thoáng nhìn nhau cười cười, đều đang cười Hàn Thiếu Kiệt không có kiến thức.

Thật không hiểu mấy năm này hắn học được cái gì ở nhà họ Hàn.

"Ở bên chúng tôi, mấy thứ này chỉ là đầu tư nhỏ, cổ phiếu mới là đầu tư lớn. Tôi vẫn luôn hâm nóng, chính là công ty đồ dùng quyền anh phía nam kia. Tối mai, trừ trận đấu của tôi và Phàm Gian, còn có quyền thủ hạng nhất trong nước Tô Mộ Vũ đấu tranh đai vàng ở nước ngoài. Chỉ cần Tô Mộ Vũ thắng, tôi tin ngày mai tất cả cổ phiếu đồ dùng quyền anh sẽ tăng giá, ít nhất sẽ tăng trên mười lần. Chỉ cần cậu ta thắng, tất cả việc kinh doanh của chúng ta sẽ vì vậy mà sống lại." Vương Hi nói.

"Nếu cậu ta thua thì làm sao?" Hàn Thiếu Kiệt hỏi.

"Tất cả cổ phiếu có liên quan đến đồ dùng quyền anh đều xanh, chúng ta phải bù lỗ đến vốn gốc cũng không còn, cho dù cuộc thi đấu lần này chúng ta kiếm được một trăm triệu, chúng ta vẫn tán gia bại sản." Vương Hi nói.

"..." Tay Hàn Thiếu Kiệt run rẩy mạnh mẽ.

"Vương Vị Ương từ thủ đô đã đến rồi, chắc hẳn đã biết tin tức của cậu, đến đối đầu với cậu, phía cậu không có chuyện gì chứ?" Doãn Tâm hỏi.

"Vương Hi, hay là chúng ta dừng lại đi, chúng ta tổ chức thi đấu cũng kiếm được không ít rồi, anh làm như thế, khủng bố quá rồi, trái tim tôi không chịu được." Hàn Thiếu Kiệt bỗng chạy vòng qua bàn họp, tóm lấy tay Vương Hi.

"Cậu thật không xứng đáng làm con cháu nhà họ Hàn." Vương Hi nói.

"Cái gì?" Hàn Thiếu Kiệt nói.

"Tôi nói cậu không xứng làm con cháu nhà họ Hàn!" Vương Hi bỗng nhiên tóm lấy cổ áo Hàn Thiếu Kiệt, đôi mắt phát sáng lấp lánh: "Nếu không phải là bọn họ, tôi vốn sẽ không gặp phải tai nạn xe, cho dù tôi để người nhà mẹ đẻ tùy ý sắp xếp cho tôi một công việc, một năm tôi có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Bọn họ đã để lỡ ba năm, trọn ba năm! Ba năm này thứ tôi thiệt hại không chỉ là sự nghiệp, còn có thời gian, thời gian quý giá nhất trong cuộc đời con người, tuổi trẻ!"

"Tôi phải đấu, không chỉ là một tập đoàn tài chính cực lớn, còn có một mạng lưới quan hệ rắc rối khó gỡ, những người đã hại tôi mất đi ánh sáng ba năm, nhất định tôi sẽ khiến bọn họ trả giá. Chỉ làm ăn buôn bán nhỏ vững chắc thế này, đến bao giờ chúng ta có thể xoay người được? Tôi chính là muốn cá cược mạng sống của gia đình và bản thân, liều mạng với bọn họ. Cậu muốn lằm ăn buôn bán nhỏ, được thôi, chờ cuộc thi lần này kết thúc, tôi trả lại cho cậu những gì tôi nợ cậu vầ quầy buôn bán này!"

"..." Bị Vương Hi gắt gao nhìn chằm chằm, Hàn Thiếu Kiệt đã mồ hôi đầy người, ngồi xuống chiếc ghế dựa cạnh hắn ta phụp một tiếng.

"Anh muốn liều mạng với bọn họ, vì sao lại dẫn theo tôi cùng chết?"

"Vì cậu xấu xa, cậu là người xấu, tôi dẫn theo cậu cùng chết, tôi không tiếc, tôi không muốn liên lụy đến người tốt." Vương Hi cười xấu xa nói.

"Đại ca." Sắc mặt Lâm Hổ khó coi nhìn nhìn Hàn Thiếu Kiệt.

Hàn Thiếu Kiệt bị dáng vẻ điên cuồng của Vương Hi dọa sợ, ngồi ngây ngẩn trên ghế dựa.

"Vương Thiển, tôi còn chưa tìm cô ta tính sổ chuyện tôi bị mù, cô ta lại chủ động tìm đến tôi. Lần này không đấu đến cô ta mất cả vốn gốc, chắc hẳn cô ta đã quên mất Vương Hi tôi là người như thế nào." Vương Hi châm một điếu thuốc, tâm tình hơi kích động.

Ba năm trước nếu không có gì bất ngờ xảy ra, anh đã có địa vị rất cao trong giới thương mại ở Hoa Hạ.

Mà hôm nay anh phải dựa vào anh em kết nghĩa của anh để hành động, đi theo anh em kết nghĩa của anh hưởng chút lợi ích nhỏ nhoi, vận mệnh của anh không thể nắm vững trong tay anh, phải dựa vào anh em của anh ở bên đó để xoay người, trong lòng anh sao có thể không khó chịu.

Dám động đến mảng kinh doanh tư bản này, đều là có mạng lưới quan hệ phức tạp trong nội bộ, người ngoài tiến vào có thể sẽ đâm đến vỡ đầu mẻ trán, anh đã là người ngoài.

Anh sống hay chết, đều phải xem trận đấu tối mai.

"Ông chủ, tôi đi làm việc đây." Doãn Tâm biết bây giờ tâm trạng anh không tốt, khẽ thở dài một hơi nói,

"Đi đi." Vương Hi ngồi ngây ngẩn trên ghế.



Nhà họ Diệp ở thành phố Thanh Hải, một nữ sinh xinh đẹp thời thượng ngồi trên chiếc sô pha sang trọng, đùng đôi mắt sáng ngời nhìn DIệp Thiên Tứ và Tạ Từ Kỳ từ trên xuống: "Nghe nói, các người vẫn không bằng tên mù đã khỏi bệnh Vương Hiểu Nam?"

Cô ta tên là Vương Vị Ương, cũng tên là Vương Thiển, là nhị tiểu thư của nhà họ Vương ở thủ đô, chị hai của Vương Hi, bố của cô ta là anh trai của của bố anh, tuy cô ta là chị của Vương Hi, nhưng vẫn nhỏ hơn Vương Hi một tuổi.

Lúc này cô ta đã biết thông tin nơi làm việc lại của Vương Hi mới từ thủ đô chạy đến liền nhìn thấy Vương Hi điều khiển thị trường quyền anh ở thành phố Minh Hải trở nên sinh động, tiện tay thu mua ba mươi quyền quán trong tay Vương Hi, nhân cơ hội chia sẻ khoản lợi nhuân này, bản năng của người kinh doanh kiến cô ta mãi mãi sẽ không thù hằn gì với tiền.

"Mắt của cậu ta sao bỗng nhiên khỏi được? Chúng ta vốn chưa từng nghe, tự cậu ta chưa từng nói, cậu ta là người nhà họ Vương các người, chỉ vì mắt mất đi ánh sáng, mới bị nhà họ Vương các người vứt bỏ. Nếu mắt của cậu ta khỏi rồi, chắc chắn sẽ vội vàng nói cho mọi người." Sắc mặt Tạ Tư Kỳ khẽ trắng bệch,

"Đồ ngốc, cô tưởng rằng cậu ta không có tâm tư như các người sao?" Bụng dạ cậu ta rất sâu đó, cậu ta đang cố ý đùa giỡn các người." Vương Vị Ương lạnh lùng nói.

"Cái gì!?" Sắc mặt Diệp Thiên Tứ lập tức trở nên khó coi.

"Nhưng mà không cần vội, tôi sẽ khiến cậu ta thua đến mức càng khó coi hơn." Vương Vị Ương phát ra một tiếng cười lạnh, từ từ nhếch khóe miệng lên.