Vô Địch Chiến Thần

Chương 255: Cơn giận của Đế Vương

Đào Hậu và con trai mình đứng đợi ở cửa khẩu thành phố lúc 1 giờ rưỡi sáng.

Đào Quân bị gió thổi lạnh co rúm cả người, anh ta hỏi bố mình: “Bố, sao lại ra đường đợi, kiếm chỗ nào không được sao ạ?”

Đào Hậu mắng khẽ: “Kiếm cái gì mà kiếm! Hết ăn rồi ngủ, hưởng phước là giỏi, chẳng được tích sự gì!”, nói xong ông ấy liếc con trai một cái đầy khinh thường.

“Bố, tự dưng mắng con thế! Con đã làm gì đâu! Mà bố đợi ai thế? Chuyện lớn bố nói là gì?”, Đào Quân tò mò hỏi, người đàn ông hàng bốn rồi mà vẫn bị bố mắng như lúc mười mấy tuổi đầu.

Anh ta không theo con đường binh nghiệp như bố mà chọn kinh doanh, ở nhà nghe mắng là thế nhưng trên thương trường, gần như chẳng có đối tác nào dám lên giọng với anh ta.

Đào Hậu nghe con trai hỏi thì hạ giọng nói: “Lâm Triệt bị ám sát, đang hôn mê rồi, Trấn Bắc Hầu đã biết tin, đang trên đường tới đây”.

Lần này, Đào Quân giật thót, trong giọng nói có tia hoảng hốt: “Thật sao bố? Nếu thế thì gay rồi!”

“Gay cái gì! Không liên quan tới con là được, sợ là ba thành phố duyên hải sắp đón một cơn bão mạnh rồi”.

......

Nhà họ Đậu.

Đậu Kiến Đức đang ngồi trong phòng khách sáng đèn với Triệu Chí Trạch và Đậu Kiến Trung.

“Nghe nói Võ Uy Hầu bị ám sát, thủ phạm bị bắt hết rồi! Không biết kết quả thế nào?”

Đậu Kiến Đức nói xong, chỉ có Triệu Chí Trạch là bình tĩnh, Đậu Kiến Trung lại hết hồn.

Hắn ta hỏi lại: “Anh, anh thật sự thuê sát thủ ám sát Võ Uy Hầu à? Anh điên rồi phải không?”

Nghe em trai lớn tiếng với mình, Đậu Kiến Đức quát: “Này, chú ăn nói với anh trai thế hả?”

Đậu Kiến Trung muốn điên lên rồi: “Anh có biết mình đang làm gì không, nếu thằng oắt đó chết rồi thì coi như chúng ta may mắn, còn nếu không chết... Anh ơi là anh, có biết hậu quả thế nào không?”

Hắn ta nhắn tin về là để gia tộc co vòi lại một thời gian chứ không phải để ông anh huênh hoang này dồn cả nhà vào chỗ chết.

Triệu Chí Trạch lúc này mới lên tiếng: “Hừ, chết cũng được, không chết thì tiếp tục gϊếŧ cho chết. Thế thì thù của con trai tôi mới được trả chứ!”

Sau khi bị gọi tới Sở cảnh sát chiều nay, ông ta đã bị lén cảnh cáo. Thông qua nhiều việc, Triệu Chí Trạch đã đoán ra được con trai mình lành ít dữ nhiều và ai là hung thủ rồi.

Về đến nhà, vị gia chủ nhà họ Triệu này đã nhận được cuộc gọi của Đậu Kiến Đức, mời ông ta hợp tác trong phi vụ này.

Đậu Kiến Trung quát Triệu Chí Trạch: “Ông im đi! Thù con trai ông liên quan gì tới nhà họ Đậu, ông tìm ai chết chung thì tùy, tại sao lại kéo chúng tôi vào? Đồ xui xẻo!”

“Này, ăn nói cho đàng hoàng...”, Triệu Chí Trạch đang nói thì có người tiến vào, ông ta ngừng miệng và nhìn người kia thì thầm vào tai Đậu Kiến Đức.

Còn người đang nghe báo cáo là Đậu Kiến Đức lại bắt đầu thay đổi nét mặt, lão ta mừng rỡ hẳn. Sau khi người báo cáo lui ra, lão ta mới nói: “Chúng ta thành công rồi! Võ Uy Hầu đang hôn mê!”

Đậu Kiến Trung ngã ngồi ra ghế, vì hắn ta từng nhìn thấy sự ác độc của Lâm Triệt nên càng hiểu biết anh nhiều hơn. Giờ trong lòng hắn ta chỉ có thể cầu nguyện là Lâm Triệt đừng bao giờ tỉnh lại nữa, cứ vĩnh viễn ngủ như thế đi.

Ba người ba suy nghĩ, nhưng họ đâu ngờ mình chỉ là con dê thế mạng và con cá trên thớt chứ.

...........

Tại cửa khẩu tiến vào ba thành phố duyên hải.

Một chiếc xe Jeep quân đội màu xanh đậm chạy tới, phía sau còn có một chiếc xe tải quân đội.

Vừa nhìn là Đào Hậu đã nhận ra được đó là ai.

Xe Jeep dừng lại, quản gia A Võ bước xuống, mở cửa phía sau của xe.

Tổng tư lệnh Trấn Bắc lên tiếng trước: “A Hậu, vào xe đi! Lên rồi nói, chúng ta cần đi gấp!”

Đào Hậu không từ chồi, ông ấy còn quay đầu lại khẽ dặn con trai.

Sau đó, một chiếc xe hơi chạy theo sau một chiếc xe Jeep và xe tải quân đội.

Sau 30 phút, ba chiếc xe dừng trước cửa phủ Võ Uy Hầu, A Võ xuống xe, gõ cửa.

Người ra mở cửa nhìn ba chiếc xe đậu trước cửa bằng ánh mắt mờ mịt, sau đó mới nhớ ra là phải hỏi: “Các người là ai?”

A Võ đáp: “Vào kêu Trương Thông ra đây! Cứ nói Trấn Bắc Hầu tới là cậu ta sẽ biết”.

Người mở cửa nghe thế thì hoảng sợ, chạy vội vào trong, suýt tí nữa đã vấp ngã.

Cậu ta vào trong nói với Trương Thông: “Cậu Trương, cậu Trương, Trấn... Trấn Bắc Hầu tới!”

Trương Thông đã đoán trước được nên cũng không mấy bất ngờ, ngược lại, mấy vị bác sĩ Trung và Tây y nghe xong thì run rẩy, đồ đang cầm trên tay rớt lộp bộp xuống đất.

Họ biết Trấn Bắc Hầu, thật ra có ai không biết Trấn Bắc Hầu đâu chứ!

Ông là vị vua không ngai của cả vùng phía Bắc này, quân sự và quyền lực của mấy tỉnh phía Bắc gần như đều nằm hết trong tay ông. Nếu là thường ngày, được gặp Trấn Bắc Hầu là niềm vinh dự của mọi người, nhưng lúc này... chắc chắn họ chỉ cảm thấy hoảng sợ.

Trương Thông vội vàng ra đón, anh ta nhanh chóng dẫn đoàn người trong phòng.

Người đi đầu mặc quân phục, chân đi bốt quân đội, có làn da bánh mật và thân hình vạm vỡ.

Mấy người trong phòng nhìn thấy là biết ngay đây là vị Tổng tư lệnh Trấn Bắc khét tiếng trong lời đồn.

Mọi người đồng loạt làm lễ, sau đó Trình Thế Bình hỏi thăm về tình hình của Lâm Triệt, chính ông cũng vào trong xem xét tình hình của con trai nuôi.

“Nói vậy thì không biết chất độc là gì?”, Trình Thế Bình hỏi lại lần nữa.

Một người lớn tuổi nhất đáp: “Vâng!”

Trình Thế Bình quay qua A Võ nói: “Truyền tin cho Lan Linh! Bảo bà ta là tới lúc trả ơn rồi!”

Sau đó ông lại quay sang nói với Đào Hậu: “Phiền ông tìm ra lũ chuột nhắt kia giúp tôi! Có lẽ tôi phải dạy lại con trai mình cách “nướng chuột” rồi!”.

Giọng nói Trình Thế Bình cực kỳ bình tĩnh nhưng chỉ A Võ và Đào Hậu biết: Họ sắp phải gánh chịu cơn giận của Đế Vương rồi!