Trong đại sảnh, tiếng thảo luận vô cùng nhỏ.
Ai cũng cảm thấy tức giận bất bình vì sự ngang ngược bá đạo của nhà họ Đậu, nhưng lại không ai dám lớn tiếng, họ sợ đối phương nghe thấy.
Từ đó mà mang lại rắc rối cho chính mình.
Đậu Kiến Lương có chút chán ghét âm thanh bàn tán rì rầm này.
Gã cau mày, quay đầu lại nhìn mọi người đang có mặt.
Bầu không khí đột nhiên trở nên ngột ngạt, ngay lập tức yên tĩnh lại.
Đến tiếng một cái kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.
Gã khẽ vẫy tay ra hiệu cho người chịu trách nhiệm ở chỗ đấu giá có thể tiếp tục.
Người chủ trì buổi đấu giá là một người đàn ông trung niên, lúc này ông ta dùng một nụ cười để che giấu đi vẻ ngại ngùng trên mặt mình.
Nhà họ Đậu này coi nhà đấu giá này là tài sản của gia đình họ chắc, muốn đến lúc nào thì đến, ngay cả lúc này đây cũng là khí thế áp bức người.
Nhưng cũng không còn cách này khác, ai bảo gia thế nhà họ Đậu lớn mạnh cơ chứ.
Ông chủ nhà đấu giá hôm nay cũng đã dặn dò rất kĩ là một trong số các vật phẩm đấu giá đã được quyết định trước là để dành cho nhà họ Đậu rồi, chỉ cần thực hiện theo quy trình nữa mà thôi, không được để xảy ra bất cứ sai sót nào cả.
Nhưng hiện tại, xem ra nhà họ Đậu còn có sức răn đe hơn cả nhà đấu giá, nếu xảy ra sai sót thì họ cũng không xử lý được.
“Sản nghiệp được bán đấu giá tiếp theo là Ngư nghiệp Cố thị, đây là sản nghiệp vô cùng quan trọng của nhà họ Cố! Vì một số nguyên nhân, nhà đấu giá đã chịu ủy thác của nhà họ Cố, thay mặt đấu giá tài sản này”.
Người chủ trì buổi đấu giá cười nói vào micro, đồng thời màn hình lớn phía sau bắt đầu hiển thị thông tin về Ngư nghiệp Cố thị và một số trang, thiết bị bên trong.
Khán giả phía dưới đều náo động, làm gì còn cần phải xem những số liệu này nữa.
Nghư nghiệp Cố thị là doanh nghiệp địa phương duy nhất có thể cạnh tranh với nhà họ Điền trong ngành thủy hải sản.
Cũng chính vì lí do này mà Thương hội liên minh ba thành phố mới mạnh mẽ ủng hộ nhà họ Cố.
Họ đang ăn nên làm ra như vậy thì sao lại đem ra đấu giá nhỉ?
Đối với những lời bàn tán xì xào này, người chủ trì buổi đấu giá cũng không quan tâm lắm.
Mục đấu giá này, ban đầu không phải chuẩn bị cho bọn họ.
“Gía khởi điểm 100 nghìn, mỗi lần tăng giá không được dưới 20 nghìn, đấu giá bắt đầu”.
Bùm!
Cuộc thảo luận phía dưới khán đài giống như núi lửa phun trào, bắt đầu ồn ào hơn.
100 nghìn à?
Mẹ kiếp.
Cái giá thế này còn chưa mua nổi một chiếc thuyền, nhà họ Cố có phải phát điên rồi không?
Mọi người ai nấy đều kinh ngạc, bàn tán xôn xao.
Nhưng, cũng có người đang im lặng suy nghĩ.
Cách đây không lâu nhà họ Cố gặp phải rất nhiều rắc rối, không những có người chết mà còn phải bấm bụng chịu.
Họ còn bí mật tìm rất nhiều quan hệ giải quyết một số chuyện rắc rối.
Mặc dù không biết có liên quan gì đến sự kiện ngày hôm nay hay không.
Nhưng tất cả đều cho thấy một điều, nhà họ Cố đã đắc tội với một nhân vật cực lớn nào đó.
Ít nhất thì, Liên minh Thương hội ba thành phố cũng không thể bảo vệ được nhà họ.
“120 nghìn”, người đầu tiên ngập ngừng nói.
Giọng điệu chần chờ, thận trọng khúm núm
Đôi mắt người đó liên tục quét quanh hội trường, trông hơi buồn cười.
“Khụ khụ!”
Trước khi người chủ trì buổi đấu giá đưa ra thông báo, đã có một tiếng ho nhẹ ở hàng đầu tiên.
“120 nghìn”, một giọng nói trầm và ổn định lại vang lên.
Báo giá giống nhau, đây cũng là điều hiếm gặp.
Nhìn về phía phát ra âm thanh, Đậu Kiến Lương đang nếm đồ uống trong ly của mình, mỉm cười nhìn lên sân khấu.
Gã dựa vào lưng ghế một cách thoải mái, gác chân chữ ngũ, ung dung tự tại.
Người đầu tiên vừa ra giá, khi nhìn thấy Đậu Kiến Lương thì trái tim như thắt lại.
Anh ta vội vã nói: “Gì nhỉ, tôi nói đùa thôi! Không ra giá nữa, vừa rồi tôi hơi hoa mắt”.
“Các vị, thật xin lỗi, thật ngại quá!”.
Nhìn thì có vẻ như người này đang xin lỗi mọi người nhưng thật ra là anh ta đang gật đầu và gập người về phía Đậu Kiến Lương, thành khẩn cung kính.
Sau khi mọi chuyện xong xuôi, anh ta mới cẩn thận ngồi lại trên ghế nhưng trong lòng vẫn bất an, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Đậu Kiến Lương.
“120 nghìn lần thứ nhất, còn ai tăng giá không?”
“120 nghìn lần thứ hai”.
Người chủ trì buổi đấu giá cũng không nói quá nhiều, vì đó là điều đã quyết định nên họ cũng không cần thiết phải lãng phí thời gian.
Cứ thực hiện theo quy trình, rút ngắn tốc độ.
“120 nghìn lần thứ ba…”, người chủ trì buổi đấu giá lúc này đã nâng búa lên, khi ông ta chuẩn bị gõ xuống.
Một giọng nói vang lên phía sau lưng mọi người.
“140 nghìn”.
Đột nhiên có người tăng giá khiến ai cũng choáng váng.
Người chủ trì buổi đấu giá đang cầm búa trên tay, sắc mặt cũng tái nhợt.
Là ai? Lại dám thách thức với nhà họ Đậu?
Trong đầu tất cả mọi người đều đang hiện lên câu hỏi này.
Người cảm thấy may mắn nhất là người đàn ông ra giá ngay lúc đầu.
Hơn nữa, anh ta nhìn người đàn ông không mấy nổi bật đang ngồi ở trong góc với ánh mắt cảm kích.
“Ừm…, quý ông này ra giá 140 nghìn, còn, còn ai tăng giá nữa không?”
Người chủ trì buổi đấu giá có chút luống cuống, mặc dù đã được dặn dò trước, nhưng bây giờ tự dưng lại có người chen ngang vào, ông ta cũng không biết phải làm gì.
Tiếp tục quy trình đấu giá? Hay là trực tiếp phán định sản nghiệp này thuộc về Đậu Kiến Lương - Tam gia nhà họ Đậu.
Ông ta cũng chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Đậu Kiến Lương, muốn dò hỏi ý tứ của đối phương.
“160 nghìn”.
Đậu Kiến Lương lại tăng giá, đối với nhà họ Đậu mà nói, mấy triệu này cũng chỉ để là tiền lẻ, trong lòng gã không có chút tiếc rẻ nào.
Cái quan trọng chính là sức ảnh hưởng của nhà họ Đâu, bị người khác cắt ngang thế này khiến gã cảm thấy ảnh hưởng đến thể diện nhà họ Đậu.
Đậu Kiến Lương lười biếng quay đầu lại, thản niên liếc nhìn Lâm Triệt ở trong góc.
Chỉ là, nhìn thoáng qua như vậy, gã liền nhíu mày.
Sao người thanh niên này lại quen mặt quá vậy nhỉ?
Gã thu lại ánh mắt và bắt đầu suy nghĩ.
“180 nghìn”.
Lâm Triệt lại tăng giá, so với việc tăng giá, anh càng muốn khiêu chiến với sự uy nghiêm và độc đoán của Tam gia nhà họ Đậu này hơn.
Biết đâu, nó sẽ mang lại cho anh một thông tin gì đó về nhà họ Đậu.
Suy nghĩ của Đậu Kiến Lương bị gián đoạn, gã vẫn không nhớ ra mình đã gặp anh ở đâu.
Cậu chủ thế gia.
Nhưng rõ ràng là gã đã nhìn thấy người này hoặc xem hình hay một cái gì đó rồi.
Khi nghe thấy đối phương vẫn tăng giá, dù đang muốn duy trì sự chững chạc và trầm tĩnh, sắc mặt Đậu Kiến Lương vốn bất động như núi, cũng bắt đầu trở nên khó coi.
Lẽ nào, ở ba thành phố duyên hải này vẫn còn có người dám gây chuyện với nhà họ Đậu của gã.
Khẽ lắc nhẹ ly rượu trong tay, gã không quay lại nhìn, thản nhiên nói: “Bao nhiêu năm rồi, thật sự không có nhiều người dám thách thức với nhà họ Đậu chúng tôi. Tôi thấy cậu còn nhỏ tuổi chưa hiểu việc đời, ngày mai hãy bảo người lớn trong nhà đến nhà họ Đậu xin lỗi đi!”
“Bây giờ thì ngoan ngoãn ngồi đó, cố gắng mở mang kiến thức xã hội đi!”
Đậu Kiến Lương làm ra vẻ như một người lớn bậc cha chú, không chỉ nhắc nhở đối phương về sự uy nghiêm của nhà họ Đậu mà còn làm người khác cảm nhận được khí phái hào hùng của gia tộc.
“Tam gia thật hào phóng!”.
“Đậu tam gia, quả nhiên là người lòng dạ khoáng đạt! Đúng là tấm gương lý tưởng cho đám trẻ ngày nay”.
Những người còn lại bắt đầu nhân cơ hội này để bợ đỡ Đậu Kiến Lương.
Mà những người ngồi cạnh Lâm Triệt cũng hùa theo để nịnh nọt.
“Tam gia đã khoan dung độ lượng như vậy, cậu còn không mau cảm ơn đi! Đến lúc đó, nhớ bảo người lớn trong nhà cậu đến nhà họ Đậu nói chuyện, biết đâu sẽ được Tam gia giúp đỡ”.
“Đúng vậy, thanh niên trẻ bây giờ chẳng làm cái gì ra hồn cả, chỉ giỏi đi gây chuyện khắp nơi thôi, nếu không phải Tam gia độ lượng thì chắc chết như thế nào, người này cũng không biết”.
Người nhà họ Đậu chỉ đơn giản nói đạo lý vài câu mà chẳng khác nào sự ban ân đối với những người này.
Thậm chí một số người còn nhìn Lâm Triệt với ánh mắt ghen tị.
Dù anh nghe thấy lời chất vấn và chế giễu đến từ tứ phía.
Nhưng âm Triệt vẫn phớt lờ.
Bốp bốp!
Đậu Kiến Lương vỗ tay, cắt ngang lời trách mắng và trò chuyện của mọi người.
“Sao nào? Kịch hay chỉ vừa mới bắt đầu, Đậu tam gia cần gì phải vội vàng giảng đạo như thế?”
“200 nghìn”.
Lời nói không khiến người khác hết hồn thì sẽ không thôi.
Trong khoảnh khắc, toàn hội trường đều bị sốc, thậm chí đến Đậu Kiến Lương còn cau mày, nhìn Lâm Triệt với vẻ khó tin.