Tôi Là Thầy Khai Quang

Chương 425: Chế tạo linh dược

Trương Lệ chưa bao giờ gọi tôi là anh Sơn Thành, bởi vì cô ấy lớn hơn tôi vài tuổi, nhưng bây giờ, cô ấy không những gọi tên tôi rất to mà còn nói với giọng yểu điệu, khiến người khác phải cảm thấy tê dại.

Rõ ràng Trương Lệ đang cố tình ra uy với Lưu Thiến.

“Đúng thế, đại ca, anh ăn nhiều một chút”, Trần Kế Tần thấy bầu không khí có chút không ổn nên gắp thức ăn cho tôi để giải quyết nguy cơ cãi nhau.

Trương Lệ liếc nhìn Trần Kế Tần, nhưng Lưu Thiến lại vô cùng tự nhiên, nói: "Sơn Thành, món tôi nấu cũng rất ngon, anh thử xem".

“Món của em vẫn ngon hơn, Sơn Thành, anh ăn nhiều vào”, Trương Lệ gắp cho tôi một cái đùi gà.

“Ăn món tôi làm nhiều một chút sẽ ổn hơn”, Lưu Thiến tiếp tục gắp cho tôi.

Cứ gắp liên tục như thế, bát cơm của tôi đã đầy tràn...

Tôi vừa ăn ở nhà Lưu Thiến xong mà, tôi có ăn nổi đống này không?

Không phải bình thường Lưu Thiến rất chững chạc sao? Tại sao bây giờ cô ấy cũng bắt đầu giống Trương Lệ rồi?

“Cả hai người không cần gắp cho tôi đâu”, tôi nhìn chằm chằm vào hai món ăn, nói: “Tôi sẽ ăn hết những món hai người làm”.

Hai người phụ nữ lúc này mới dừng lại, tôi vừa mới ăn mấy miếng, Trương Lệ lại mỉm cười đầy quyến rũ, nói: "Anh Sơn Thành, món em làm ngon hơn, hay là món kia ngon hơn?"

Đây không phải đang gây khó dễ cho tôi sao?

Lưu Thiến cũng nói: "Sơn Thành, anh nói xem tôi nấu có ngon không, hay là món khác ngon hơn?"

Tôi cảm thấy thật sự khó xử, tôi trả lời kiểu gì đây? Cho dù trả lời thế nào, cũng sẽ đắc tội người còn lại.

Hai cô gái bắt đầu đối đầu nhau rồi.

Trần Kế Tần cũng không quan tâm, ngồi một bên nhịn cười, anh ta đang xem kịch.

Triệu Vũ nhìn chằm chằm hai cô gái, nói: "Hai chị ơi, món các chị làm đều rất ngon".

“Đúng, đúng, đúng”, tôi vội vàng nói: “Hai ngươi nấu đều cực kỳ ngon”.

Sắc mặt của hai người phụ nữ đều trở nên lạnh lùng, lộ vẻ tức giận.

Đúng lúc này, Triệu Linh Nhi bê một bát canh nóng hổi, to đùng tới bàn ăn: "Món canh sen yêu thích của mọi người đây".

Triệu Linh Nhi cũng ngồi vào chỗ, múc canh cho mỗi người chúng tôi, sau đó bắt đầu ăn các món ăn. Cô ấy vừa khen món ăn Lưu Thiến làm rất ngon, vừa khen món của Trương Lệ ăn rất tuyệt vời, chỉ có món cô ấy tự mình làm là không nhắc tới có ngon hay không.

Ngay sau khi Triệu Linh Nhi đến, tôi cảm thấy yên tâm hẳn, vì bất kể Trương Lệ và Lưu Thiến có bới móc nhau như thế nào, Triệu Linh Nhi đều có thể giải quyết êm đẹp.

Triệu Linh Nhi nói: "Sau này, đại gia đình của chúng ta sẽ còn náo nhiệt hơn nữa khi chị Lưu Thiến chuyển tới đây. Chị Lưu Thiến sẽ mở một cửa hàng điện thoại di động trong thị trấn, ngày nào chị cũng có thể đến ăn ở đây. Chị Lưu Thiến xinh đẹp như vậy, nấu ăn cũng rất ngon, anh Sơn Thành thực sự rất may mắn đấy".

Trương Lệ nói: "Trương Sơn Thành có thể không may mắn sao? Có một cô em gái Triệu Linh Nhi ăn nói khôn khéo như này mới gọi là thực sự may mắn, nhưng tôi lo lắng là vận may này càng ngày càng nhiều, nhiều đến mức... cả cái nhà này cũng không chứa nổi".

Trương Lệ cứ cảm thấy không thoải mái trong lòng, từ khi Lưu Thiến đến, cô ấy liền có cảm giác này.

Tôi cũng hiểu là cô ấy đang ghen, rất ghen là đằng khác, cô ấy có thể chấp nhận Triệu Linh Nhi và Lâm Ngọc Lam, nhưng nhất thời không thể chấp nhận Lưu Thiến.

Bởi vì tôi và Lâm Ngọc Lam ở bên nhau sớm nhất, còn Triệu Linh Nhi đã chăm sóc Trương Lệ hồi còn ở bệnh viện lâu như vậy, Triệu Linh Nhi không tranh giành bất cứ thứ gì với Trương Lệ.

Lưu Thiến thì khác, vừa rồi Trương Lệ cố ý gắp thức ăn cho tôi, gây khó dễ cho Lưu Thiến, Lưu Thiến lập tức tiến lên, không chịu nhường nhịn.

Triệu Linh Nhi cười, nói: "Chị Trương Lệ, anh Sơn Thành thương chị nhất mà. Nhà mua đều do chị đứng tên, còn mua xe cho chị nữa".

"Sau này, mọi người đều là chị em một nhà cả. Tranh giành nhau làm gì chứ? Của chị cũng là của tôi, và của tôi cũng là của chị. Đều là người một nhà mà".

"Chúng ta sinh ra đã khổ, ở bên nhau cũng là do duyên phận, nhất định phải trân trọng mối duyên phận này".

Triệu Linh Nhi ăn nói vô cùng khéo léo, cô ấy đã nói rất nhiều, có lẽ một số lời nói của cô ấy đã chạm đến trái tim của Trương Lệ.

Trương Lệ và tôi đều là trẻ mồ côi, chúng tôi thường không có bạn bè. Bây giờ chúng tôi ở bên nhau, Trương Lệ đã coi Triệu Linh Nhi và tôi như người thân ruột thịt.

Có Triệu Linh Nhi ở đây, bầu không khí dần trở nên sôi động hơn. Trương Lệ cũng không gây khó dễ cho Lưu Thiến nữa mà chủ động bắt chuyện với cô ấy, hỏi chúng tôi đã quen nhau bao lâu, cũng hỏi nhiều chuyện khác nữa.

Tôi cũng đã kể một số chuyện lúc trước của nhà họ Lưu và nhà họ Dương cho mọi người nghe, Trương Lệ cũng biết một ít.

Điều kỳ lạ là Lưu Thiến chưa bao giờ phủ nhận chuyện cô ấy không phải là bạn gái của tôi, từ đầu đến cuối cô ấy không hề phủ nhận, nếu không phủ nhận thì chính là mặc nhận rồi.

Hay nói cách khác, cô ấy đang dần thấu hiểu và thông cảm cho mối quan hệ giữa tôi và những người phụ nữ này.

Sau bữa ăn, Lưu Thiến quan sát căn nhà, mấy cô gái rửa bát, Lý Tuyết Diễm lấy ra rất nhiều quà từ trong túi xách của cô ấy, tất cả đều tặng cho chúng tôi, mỗi người một chiếc, những món đồ nhỏ rất dễ thương, cô ấy mua khi đi dạo phố trên núi.

Tất cả đều trị giá có mười mấy tệ, nhưng chúng tôi đều rất thích.

Không có quà của Lưu Thiến nên Lý Tuyết Diễm đã tặng lại cái của mình cho Lưu Thiến, khiến Lưu Thiến rất cảm động.

Sau một hồi nói chuyện, đã đến lúc Lưu Thiến phải về, cô ấy không định qua đêm ở đây, hơn nữa ở đây không có đủ chỗ cho nhiều người thế này.

Tôi nói: "Lưu Thiến, tối nay tôi còn một việc phải làm. Đợi tôi giải quyết xong, tôi sẽ chở cô về".

Mọi người đều rất tò mò, họ vây quanh và hỏi tôi phải làm gì.

Tôi cười bí hiểm: "Đã đến lúc cho mọi người thấy sức mạnh thực sự của tôi".

Tiên nữ Thanh Thuỷ nói với tôi rằng đã đến lúc để những người phụ nữ của tôi biết việc tôi dùng sức mạnh để chế tạo linh dược từ linh khí.

Bởi vì sau này những người phụ nữ của tôi sẽ theo tôi bước vào giới tu luyện, sau khi cơ thể của họ bị tôi chuyển hóa, họ bắt buộc phải tu luyện.

Lâm Ngọc Lam là người đầu tiên bước vào giới tu luyện và gia nhập Cục điều tra hiện tượng huyền bí sớm hơn tôi.

Hôm nay, sau khi để họ nhìn thấy thực lực của mình, tôi có thể cho họ bắt đầu học một số kiến thức lý thuyết về tu luyện.

Tôi bảo Trần Kế Tần và Lý Tuyết Diễm tránh đi, Trần Kế Tần đã từng thấy tôi chế tạo nhân sâm, chủ yếu là Lý Tuyết Diễm. Dù sao thì cô ấy vẫn còn đang đi học, nếu để cô ấy biết sẽ rất không tốt.

Tôi lấy ra ba bông Tuyết Liên đã mua và đặt chúng lên bàn trà.

Tôi bảo Triệu Linh Nhi mở giấy gói ra, những người phụ nữ trông thấy thứ bên trong, sắc mặt lập tức trở nên rất kỳ lạ, họ đều không biết tôi muốn làm gì.

"Triệu Vũ, em qua đây".

Tôi kéo Triệu Vũ ngồi xuống bên cạnh, rồi đột ngột dùng tay phải đánh mạnh vào phía sau đầu cậu ta, Triệu Vũ lập tức hôn mê.

Tất cả mọi người đều sửng sốt, sắc mặt Triệu Linh Nhi hơi thay đổi, cô ấy đã hiểu ra điều gì đó: "Anh Sơn Thành, anh muốn sử dụng sức mạnh từ bên trong cơ thể của Tiểu Vũ?"

“Đúng thế”, tôi gật đầu: “Tiểu Vũ rất hiếu động, anh sợ giữa chừng có chuyện gì xảy ra, nên để cậu ấy ở trạng thái hôn mê”.

Tôi ra tay rất có chừng mực, đánh trúng huyệt đạo của Triệu Vũ, cậu ta sẽ không xảy ra chuyện gì.

Vì vậy tôi để Triệu Vũ nằm thẳng trên sofa, tôi nắm lấy tay phải của Triệu Vũ, nhẹ nhàng đặt lên một bông Tuyết Liên.

Sau đó, tôi tìm một tư thế thoải mái và ngồi xuống, nói: "Những việc tôi sắp làm tiếp theo rất quan trọng và rất kỳ lạ. Mọi người không được phát ra tiếng động, làm phiền tôi mà chỉ có thể quan sát, hiểu không?"

Lưu Thiến khó hiểu hỏi: "Anh định làm gì? Bí ẩn như vậy, anh có thể trực tiếp nói cho chúng tôi biết được không?"