Tôi Là Thầy Khai Quang

Chương 466: Bao che

Chương 466: Bao che

Lư Phi Phi tức đến mức mặt đỏ bừng: “Đàm Văn, anh mắng ai đấy, anh mới là đống phân!”

“Bố, bố phải làm chủ cho con, họ hùa nhau ức hϊếp con và Quốc Thắng…”

“Còn bắt nạt con ngay trước mặt bố nữa!”

“Bố! Chuyện này mà đồn ra ngoài thì mặt mũi bố giấu đi đâu”.

Anh Đao lạnh lùng nói: “Hôm nay người mất mặt là cô, là Lý Quốc Thắng! Các cô mới là người phải xấu mặt, chính cô làm mất thể diện của bố cô!”

“Nếu tôi là cô, tôi sẽ lập tức nhận lỗi, chứ không phải ăn nói hàm hồ ở đây! Cô nghĩ những người ở đây sẽ sợ cô sao?”

Lư Thần Dương đen mặt, khóe miệng giật giật, càng lúc càng tức.

“Cậu Đao!”, Lư Thần Dương tiến lên hai bước, tức giận nhìn anh Đao: “Con gái tôi thế nào không đến lượt cậu dạy dỗ!”

“Con gái tôi có không tốt cũng là con gái của Lư Thần Dương tôi!”

“Con gái tôi có không tốt cũng tốt hơn loại người giang hồ như cậu!”

“Cậu có tư cách gì dạy con gái tôi?”

Chuyện gì đây? Bây giờ mọi chuyện đã rõ ràng rồi, sự việc lần này hoàn toàn là do Lý Quốc Thắng và Lư Phi Phi gây ra, video là chứng cứ xác thực.

Tôi còn tưởng Lư Thần Dương sẽ nhận thua, không ngờ ông ta lại bao che cho con gái.

Sắc mặt anh Đao cực kì khó coi, nghiến răng nói: “Chủ tịch Lư, ông lợi hại! Được, tôi không có tư cách dạy dỗ con gái ông, vậy để tôi xem chuyện hôm nay ông làm sao giải thích!”

Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Lư Thần Dương.

Sắc mặt Lý Quốc Thắng trắng bệch, đi đến trước mặt chủ tịch Lư, khẩn thiết cầu xin: “Chủ tịch Lư…”

“Chú phải tin cháu, là Trương Sơn Thành muốn đối phó cháu, luôn làm khó cháu. Chuyện lần trước là cậu ta đặt bẫy xử cháu, chú nhất định phải tin cháu…”

“Tin hay không tin cậu quan trọng sao?”, Lư Thần Dương bày vẻ mặt lạnh lùng khắc nghiệt: “Từ trước đến nay chưa ai dám động vào người của Lư Thần Dương tôi!”

“Một người có năng lực, có thực lực, có gia thế thì có thể kiêu ngạo, có thể hiên ngang, có thể coi thường người khác”.

“Lư Thần Dương tôi chưa bao giờ sợ ai, cũng chưa bao giờ để người của mình bị người khác sỉ nhục!”

Chuyện gì đây?

Lý Quốc Thắng nghe vậy, sắc mặt dịu lại.

Lư Thần Dương hít sâu một hơi, vẻ mặt lạnh như băng: “Chuyện xảy ra hôm nay tôi cũng đã xem video rồi. Mọi người đều biết rõ ban đầu là Phi Phi và Lý Quốc Thắng không đúng, nhưng chuyện phía sau có người sắp đặt hay không, có ai nhắm vào Lý Quốc Thắng hay không, tin rằng người thông minh đều có thể nhìn ra được”.

“Con gái của Lư Thần Dương tôi dù có trăm chỗ không đúng cũng không thể để người ngoài dạy dỗ. Người mà con gái Lư Thần Dương tôi thích cũng không thể để người ngoài sỉ nhục!”

Lư Thần Dương vô cùng bá đạo!

Tôi hiểu rồi, bất kể Lư Phi Phi và Lý Quốc Thắng có làm gì sai, Lư Thần Dương cũng sẽ bảo vệ cho Lý Quốc Thắng và Lư Phi Phi!

Lư Thần Dương là ông lớn đứng nhất nhì trong tỉnh, hôm nay đứng trước mặt tất cả mọi người, trước mặt bao nhiêu ông lớn ở đây, ông ta có thể nhận thua sao? Ông ta có thể nhận sai sao?

Dù có thế nào, ông ta cũng sẽ bảo vệ con gái mình.

Không khí ở hiện trường lại trở nên vô cùng áp lực.

Sắc mặt của nhiều người ở đây cũng hết mực khó coi, thị trưởng Trương nhíu mày nói: “Chủ tịch Lư, chuyện này chỉ là mâu thuẫn nhỏ của lớp trẻ, bây giờ đã nói rõ sự việc rồi, hai bên cùng lùi một bước, sự việc sẽ qua đi”.

“Ông bảo vệ Phi Phi, mọi người có thể hiểu được, nhưng làm sai thì phải nhận lỗi, cũng chẳng có gì quá”.

Thị trưởng Trương vẫn muốn hòa giải, không muốn tiếp tục làm ầm lên nữa.

Lư Thần Dương nói: “Trước kia Phi Phi chưa bao giờ nói tôi biết về lần họp lớp của con bé với Lý Quốc Thắng, tôi xem video rồi mới biết”.

“Trương Sơn Thành bày kế làm khó con gái tôi, đánh Lý Quốc Thắng một trận tàn nhẫn, đến mức chảy máu đầu, thê thảm như vậy, còn ép Lý Quốc Thắng mượn mười tám triệu tệ!”

“Lý Quốc Thắng là con rể nhà họ Lư tôi công nhận, sao tôi có thể để Lý Quốc Thắng chịu sỉ nhục như vậy!”

Tôi lạnh lùng nhìn Lư Thần Dương: “Chủ tịch Lư, nói vậy là chuyện ngày hôm nay ông không muốn hòa giải?”

Lư Thần Dương lạnh lùng nhìn tôi: “Hòa giải cũng đơn giản thôi. Trương Sơn Thành, cậu lập tức quỳ xuống, xin lỗi Lý Quốc Thắng và con gái tôi, tôi sẽ nể mặt Âu Dương Bác cho qua chuyện này!”

“Cậu đừng làm cho có với tôi, phải quỳ xuống, thành thật xin lỗi!”

“Tôi phải cho các người biết, hậu quả khi đắc tội với Lư Thần Dương tôi!”

Câu này vừa dứt, tất cả mọi người đều rõ Lư Thần Dương muốn bảo vệ cho con gái mình, nhất định bắt tôi phải xin lỗi nhận sai.

Lư Thần Dương cũng là một người bao che.

Đa số ông lớn ở đây quả thực không dám đắc tội Lư Thần Dương, có lẽ đã rất nhiều năm, không ai dám ra oai ở trước mặt ông ta, không ai dám bất kính với ông ta.

Một người ở đẳng cấp như ông ta, chủ tịch tỉnh cũng phải nể mặt mấy phần, vậy mà hôm nay lại bị một thằng nhóc mười tám tuổi chọc giận, chắc chắn ông ta không nuốt trôi cục tức này.

Tôi mà quỳ xuống xin lỗi sao? Nếu Lư Thần Dương đã không muốn cúi đầu, không muốn dàn xếp ổn thỏa, vậy thì tiếp tục làm lớn chuyện lên thôi!

Lư Thần Dương à, ông ta chẳng là gì với tôi!

Tôi tỏ ra bình tĩnh, trong mắt mang theo ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ, nói: “Lư Thần Dương, nếu tôi không xin lỗi thì sao? Kết quả đắc tội ông là gì, tôi cũng muốn biết đấy”.

Lư Thần Dương thấy thái độ của tôi như vậy, hai mắt tóe lửa, nói: “Trương Sơn Thành, tôi mặc kệ cậu là ai, cũng mặc kệ cậu có quan hệ gì với bên chủ tịch Đàm, người nhà của Lư Thần Dương tôi không ai được sỉ nhục!”

“Tôi cũng không quan tâm ai đúng ai sai, chuyện này cậu phải cúi đầu nhận thua, nếu không, tôi sẽ khiến cậu hối hận vì đã sống trên thế giới này!”

Lời nói của Lư Thần Dương đã hoàn toàn chọc giận tôi. Khiến tôi phải hối hận? Vậy hôm nay tôi nhất định sẽ khiến ông phải hối hận!

“Con mẹ nhà ông!”, tôi còn chưa lên tiếng, anh Đao đã xông lên: “Lư Thần Dương, ông bắt anh em tôi phải quỳ xuống?”

“Muốn khiến anh em tôi phải hối hận vì đã sống trên thế giới này?”

“Mẹ chứ ông là cái thá gì!!”

Anh Đao vừa dứt lời, nơi cửa đã ùa vào nhóm người đông nghẹt, người nào người nấy đều đưa tay vào trong ngực áo, bao vây chật kín cả hiện trường.

Hiển nhiên mỗi người đều có mang theo vũ khí!

Anh Đao đã gọi một trăm người tới từ trước.

Sắc mặt của Lư Thần Dương phát lạnh, nói: “Cậu Đao, dù cậu có gọi tới nhiều người hơn nữa, nhưng cậu có dám động vào tôi không? Cậu có giỏi thì bảo người của cậu động vào tôi xem, người của Cục cảnh sát huyện sẽ đến đây quét sạch toàn bộ các cậu!”

“Thứ rác rưởi, sâu mọt xã hội như cậu, chỉ dựa vào cậu mà có thể đối phó với tôi?”

Anh Đao nghe vậy tức giận quát: “Lư Thần Dương, ông là cái thá gì! Nếu hôm nay tôi không xử ông, tôi sẽ không mang họ Lý!”

“Lên cho tôi!!!”

Đám người xung quanh đồng loạt rút vũ khí, nhào về phía Lư Thần Dương.

Tôi cũng hết sức kinh ngạc, không ngờ tính tình anh Đao lại nóng nảy như vậy.

“Khoan đã!!”

“Dừng tay!”

“Khốn kiếp!”

Người xung quanh đều nói anh Đao dừng tay, thị trưởng Trương chắn trước mặt Lư Thần Dương, còn Long Phi Phi không biết lấy từ đâu ra một khẩu súng, chĩa vào đầu anh Đao.

Long Phi Phi hét lớn: “Tất cả dừng tay cho tôi, nếu không, tôi sẽ bắn chết đại ca của các người!”

Đám người nọ nhìn thấy cảnh này mới dừng tay. Ở đây toàn là người tai to mặt lớn, thị trưởng Trương còn đứng đó, mấy ông lớn cũng đứng ở bên cạnh Lư Thần Dương, bọn họ đều mang nét mặt căng thẳng nhưng đều không sợ người của anh Đao.

-----------------------