Tiên nữ Thanh Thuỷ nói: "Ta hiểu tâm trạng của ngươi, nhưng bây giờ không phải là lúc để gϊếŧ hắn ta. Nếu ngươi gϊếŧ hắn ta, cuộc sống của ngươi và mọi thứ của ngươi sẽ bị hủy hoại".
"Thế lực Bạch Long Sơn giống như hoàng đế trong giới tu luyện. Lần này chỉ là bọn họ hành động bí mật. Bọn họ biết ngươi không lợi hại nên mới cử những người này tới".
"Nếu bọn họ cử kẻ mạnh thực sự đến, ngươi sẽ không thể ngăn chặn được hắn ta ngay cả khi sức mạnh hiện tại của ngươi có mạnh hơn một nghìn lần".
"Có một câu nói gọi là ‘quân tử trả thù mười năm cũng chưa muộn’".
"Bây giờ ngươi đang ở thế yếu, khi ngươi trở nên mạnh hơn, ngươi báo thù cũng được, nếu không, ngươi sẽ chết một cách vô ích, mọi người xung quanh và những người mà ngươi quan tâm đều sẽ chết".
“Một cái chết không có bất cứ giá trị nào!”
Tôi hiểu lời tiên nữ Thanh Thủy nói, đối đầu với Bạch Long Sơn chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, châu chấu đá voi, không có tí cơ hội đánh bại bọn họ.
Nhưng tôi có thể làm gì bây giờ?
Tôi gϊếŧ được một kẻ thù, thì ít đi được một kẻ!
Tiên nữ Thanh Thủy nói tiếp: "Cái chết thương tâm của người thân và bạn bè, không ai có thể chịu nổi..."
"Chuyện ngươi trải nghiệm còn rất ít. Bất cứ việc nào cũng thế, ngươi cần phải lấy đại cục làm trọng".
“Nếu ngươi nhất thời bốc đồng, không thể kiềm chế được bản thân, thì ngươi sẽ phạm phải sai lầm lớn”.
"Hãy nghe ta, thỏa hiệp với hắn ta, thả hắn ta đi, để hắn ta không làm phiền ngươi nữa. Tất cả những gì ngươi phải làm bây giờ là nhẫn nhịn".
"Một rò rỉ nhỏ sẽ nhấn chìm một con tàu lớn!"
Tôi nhịn sao được!
Cứ nhớ đến khuôn mặt tươi cười của chú Lý và cô Lý, nhớ đến hình ảnh ấm áp lúc ở bên bọn họ là tôi lại muốn xé nát tên khốn trước mặt này thành từng mảnh!
"Thỏa hiệp? Thoả hiệp thế nào?", tôi lấy át chủ bài nào để thoả hiệp với đối phương chứ? Tôi căn bản không có tư cách để thoả hiệp với đối phương!
Tên này là kẻ điên, là ma là quỷ, con dao găm của tôi luôn kề vào cổ hắn ta, hắn ta không hề sợ hãi, mắt không chớp, hắn ta còn chọc tức tôi để tôi gϊếŧ hắn ta!
Tiên nữ Thanh Thuỷ nói: "Nếu ngươi nghe ta, làm theo những gì ta nói, ngươi có thể giải quyết ân oán với Bạch Long Sơn, ta hứa với ngươi”.
"Hôm nay, ngươi thả hắn ta đi, tương lai ta nhất định sẽ đưa ngươi đi san bằng Bạch Long Sơn!"
San bằng Bạch Long Sơn?
Nghe được lời này của tiên nữ Thanh Thuỷ, trái tim tôi như run lên, cùng lúc ấy, tâm trạng của cô ấy không ngừng dao động, cô ấy dường như có một mối hận rất lớn với Bạch Long Sơn.
Cho dù có mối hận thì cũng đã hơn ba nghìn năm, kẻ thù của tiên nữ Thanh Thủy cũng chết hết rồi chứ nhỉ?
Tôi cố gắng bình tĩnh lại, sau khi bàn bạc với tiên nữ Thanh Thủy một lúc, cuối cùng tôi đã đồng ý với sự sắp xếp của tiên nữ Thanh Thủy.
Hận thù dù lớn đến đâu, tôi cũng phải nhịn!
Khi tôi trở thành một kẻ mạnh thực sự trong tương lai, tôi sẽ trả thù!
Trả lại bọn họ gấp mười lần, trăm lần!
Dù trong lòng có đau đớn và khó chịu đến đâu, tôi cũng phải cố gắng chịu đựng.
“Sao thế?”, gương mặt thanh niên tràn đầy vẻ giễu cợt: “Sao đột nhiên lại không làm gì? Sợ sao?”
"Hay là mày chưa từng gϊếŧ người?"
Tôi thu lại dao găm: "Tôi biết anh là người của Bạch Long Sơn, tôi luôn biết điều đó."
Ánh mắt thanh niên loé lên sự ngạc nhiên, chỉ thoáng một cái rồi biến mất: "Bạch Long Sơn? Ha ha, tao đến từ Bạch Long Sơn? Nhãi ranh, mày đánh giá tao cao quá rồi đấy, làm sao tao có thể là người của Bạch Long Sơn được?"
"Nếu tao là người của Bạch Long Sơn, tao đã giẫm chết mày từ lâu rồi!"
Sự bình tĩnh của thanh niên khiến tôi cảm thấy bất ngờ, tôi đã biết thân phận của hắn ta nhưng hắn ta vẫn bình tĩnh giảo biện.
“Đừng giả vờ nữa”, tôi nói: “Tôi biết miếng ngọc bội đó là ngọc bội Cửu Âm, là vật mang theo người của Hội trưởng các đời của Đạo Hội và cũng là thánh vật của Đạo Hội”.
"Trên đời này, ngoài Bạch Long Sơn ra, còn ai dám lấy thánh vật của Đạo Hội?"
"Trước đây, đó chỉ là những gì tôi đoán, nhưng hôm nay tôi đã nhìn thấy anh sử dụng công pháp của Bạch Long Sơn, mà công pháp của Bạch Long Sơn chưa từng được truyền ra ngoài, người ngoài cũng không dám học. Chiêu Trường Hồng Quán Nhật mà anh dùng chính là công pháp không được truyền ra ngoài của Bạch Long Sơn".
"Cho nên tôi đã xác nhận được thân phận của anh, tôi nói anh là người của Bạch Long Sơn, mà chính sự bình tĩnh giảo biện của anh khiến tôi càng thêm chắc chắn!"
"Anh là người của Bạch Long Sơn, không cần phải giảo biện thêm nữa".
Khi thanh niên nghe thấy lời này của tôi, nghe thấy giọng điệu và ánh mắt đầy chắc chắn của tôi, sắc mặt hắn ta đột nhiên vô cùng khó coi, thay đổi không ngớt: "Trương Sơn Thành, tao thực sự đã đánh giá thấp mày, mày biết được ngọc bội Cửu Âm, còn biết được chiêu thức của Bạch Long Sơn!"
"Rốt cuộc mày là ai! Tại sao mày lại biết được những tin tức tuyệt mật này!"
Tôi lạnh lùng nói: "Anh ám sát tôi, ám sát những người có liên quan tới ngọc bội Cửu Âm, còn không phải là vì sợ mấy người chúng tôi biết được lai lịch của ngọc bội Cửu Âm?”
"Tôi nói cho anh hay, tôi vẫn luôn biết, từ đầu đến cuối tôi đều biết hết!"
"Tôi chưa bao giờ tiết lộ tin tức này cho Đạo Hội biết".
"Nhưng anh lại ám sát tôi hết lần này đến lần khác, anh đang buộc tôi phải nói cho Đạo Hội biết về chuyện ngọc bội Cửu Âm đấy!"
"Ha ha, tôi vốn không muốn dính vào những chuyện này, nhưng bây giờ, xem ra tôi phải đích thân đến trụ sở của Đạo Hội để nói chuyện này với các lãnh đạo cấp cao của Đạo Hội rồi!"
Người bình thường không thể nào gặp được các lãnh đạo cấp cao của Đạo Hội, nhưng nếu có liên quan đến thánh vật của Đạo Hội, nhất định sẽ gặp được bọn họ, chỉ cần thông báo cho bất kỳ một người trong Cục điều tra hiện tượng huyền bí, Cục điều tra hiện tượng huyền bí sẽ lập tức gọi cho trụ sở Đạo Hội.
Sắc mặt thanh niên thay đổi không ngừng: "Trương Sơn Thành, nếu mày đã biết được bí mật của ngọc bội Cửu Âm, lần trước tao suýt chút nữa gϊếŧ mày, nhưng mà mày vẫn không nói ra. Mày không dám nói đâu đúng không? Mày cứ nói đi, nói cho người khác biết, không phải chính mày cũng chẳng yên ổn sao?"
"Bằng không, khi tao gϊếŧ mày, mày đã nói với người trong Cục điều tra hiện tượng huyền bí từ lâu rồi, nhưng mày vẫn tiếp tục giấu diếm".
Tên này thông minh đến mức đoán trúng ngay trọng điểm.
"Trương Sơn Thành, mày không gϊếŧ tao, có phải mày định giở trò gì không?"
Tôi lạnh lùng nói: "Tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không gϊếŧ anh, hi vọng sau này anh sẽ không làm phiền tôi".
Vẻ mặt thanh niên như sững lại: "Có phải nếu tao lại tới gây chuyện với mày, mày sẽ công khai bí mật này?"
“Đúng vậy, anh rất thông minh”, tôi nói: “Thánh vật của Đạo Hội tượng trưng cho uy nghiêm tối cao của Đạo Hội, đồng thời cũng là pháp khí vô cùng lợi hại. Nhưng Bạch Long Sơn các người lại lấy đi thánh vật của Đạo Hội".
"Tôi sẽ công khai tin tức này cho mọi người, Đạo Hội nhất định sẽ không tha cho Bạch Long Sơn các người!"
Thanh niên nói: “Mày nghĩ là người ta sẽ tin lời mày nói sao?"
"Ha ha...", tôi cười đầy lạnh lùng: "Không ai tin thì sao? Anh gϊếŧ tôi hết lần này tới lần khác, không phải vì sợ chúng tôi biết được bí mật, sau đó đem bí mật này tiết lộ ra bên ngoài sao?"
"Cho dù tôi không có bất cứ bằng chứng nào chứng minh Bạch Long Sơn lấy thánh vật của Đạo Hội, người của Đạo Hội cũng sẽ tin! Cho dù người của Đạo Hội không tin, bọn họ cũng sẽ đề phòng Bạch Long Sơn các người. Tóm lại, Bạch Long Sơn các người chắc chắn sẽ không được yên ổn!"
"Một khi có bất đồng và mâu thuẫn giữa hai thế lực lớn mạnh đứng đầu trong giới tu luyện Hoa Hạ, sự việc sẽ cực kỳ nghiêm trọng, thậm chí, chỉ trong một thời gian ngắn, toàn bộ giới tu luyện sẽ náo loạn!"
"Rất nhiều chuyện cho dù là giả, nhưng sẽ trở thành sự thật nếu có quá nhiều người nói, thậm chí không có bằng chứng, nếu có nhiều người nói, cũng sẽ biến thành chứng cứ!"
"Đạo Hội đại diện cho đất nước và Chính phủ. Để bảo vệ sự uy nghiêm của đất nước, Đạo Hội nhất định sẽ yêu cầu Bạch Long Sơn các người đưa ra ngọc bội Cửu Âm!"
“Lợi hại, lợi hại, đúng là quá lợi hại!”, thanh niên vỗ vỗ đôi bàn tay bị gãy của mình: “Anh biết rất nhiều về các thế lực và mọi thứ của giới tu luyện. Có vẻ như anh thực sự không phải là người thường, mà sư phụ của anh cũng không phải là người thường”.
"Vậy bây giờ anh muốn thế nào?"