Ngay giây tiếp theo, con dao găm bị tôi đập văng ra, tay trái của thanh niên kêu rắc một tiếng, xương bàn tay của hắn ta đã bị gãy, cánh tay trực tiếp trật ra, bay ra bảy tám mét.
Tôi cũng bị chấn lùi lại, cánh tay phải vừa đau vừa run, khí huyết trong người sôi sục, khó chịu vô cùng.
Thanh niên lại nôn ra máu, hắn ta nhảy từ trên mặt đất xuống, người hắn ta lảo đảo như sắp ngã, một chiêu này đã khiến thanh niên bị thương nặng, sức mạnh huyết mạch trong cơ thể hắn ta chảy dọc xuống cánh tay, chảy cả vào nội tạng.
Tôi không cho thanh niên cơ hội, nhân lúc hắn ta đang bị thương nặng thì gϊếŧ luôn, tôi tiếp tục xông lên.
"Trương Sơn Thành, mày cứ chờ đấy, sớm muộn gì tao cũng sẽ gϊếŧ mày!"
Thấy tình hình bất lợi, thanh niên lập tức rời đi, vừa nói xong, hắn ta nhanh chóng lao vào rừng cây, nhấc cái túi vải thô trên mặt đất lên rồi chạy.
Gãy xương tay vẫn xách đồ được, đúng là quá ngoan cường.
Tôi dùng hết tốc lực đuổi theo, nữ cảnh sát kinh ngạc đứng xem trận chiến ở phía sau cũng hét lên: "Chạy đi đâu!"
Tôi thấy tốc độ chạy của thanh niên rất nhanh, nhưng sức mạnh huyết mạch lớn mạnh của tôi lại không thể tăng tốc độ chạy hơn nữa, chỉ có thể phát huy tác dụng trong những trận đấu cự ly ngắn.
Trước đây, khi tôi đang chạy, sức mạnh của tiên nữ Thanh Thuỷ sẽ được truyền vào chân tôi, tốc độ của tôi sẽ tăng gấp đôi, nhưng bây giờ, tiên nữ Thanh Thuỷ đã mất sức mạnh, tốc độ của tôi cũng vì thế mà không thể theo kịp.
Nhưng tôi sẽ tiếp tục đuổi theo hắn ta! Tên khốn chết tiệt này, đuổi kịp hắn ta, tôi nhất định sẽ gϊếŧ hắn ta!
Pằng pằng pằng!
Thấy thanh niên sắp chạy thoát ngay trước mắt tôi, Long Phi Phi cũng đuổi theo, bắn liên tiếp.
Thanh niên kêu rên một tiếng rồi ngã xuống một bụi cỏ.
Phải nói rằng tài bắn súng của Long Phi Phi rất chính xác, đạn bắn trúng vai phải và bắp chân của thanh niên.
Thanh niên có sức mạnh mạnh mẽ, nhưng nếu không sử dụng dị năng, hắn ta vẫn là người bằng xương bằng thịt, cho nên vẫn sẽ bị trúng đạn.
Nhưng thanh niên rất khỏe, hắn ta lập tức đứng dậy, tiếp tục chạy vào sâu trong rừng, ở đầu rừng bên kia có một chiếc xe!
Tôi vội vàng chạy theo, Long Phi Phi chạy nhanh theo hướng bên kia.
Thanh niên bị thương nhưng tốc độ vẫn rất nhanh, thấy tôi sắp đuổi kịp, thanh niên đã lao lên trước xe, mở cửa, vào xe rồi nổ máy!
Thanh niên bị tôi đánh thảm đến mức mất nửa cái mạng rồi mà hắn ta vẫn ngoan cường thế này!
Thanh niên đạp ga lao về phía trước, mà giữa đường đang có một người đứng, chính là Long Phi Phi.
Long Phi Phi chĩa khẩu súng về phía xe.
Chiếc xe phóng với tốc độ nhanh vô cùng, chạy thẳng về phía Long Phi Phi!
Tôi sững sờ.
Pằng pằng!
Long Phi Phi liên tục bắn súng, mục tiêu của cô ta không phải là thanh niên ngồi ở vị trí ghế lái, mà là lốp xe!
Uỳnh!
Lốp xe nổ uỳnh một tiếng.
Chiếc ô tô bất ngờ mất lái, đánh tay lái, tông vào gốc cây bên cạnh, phần đầu xe biến dạng, chết máy.
Tôi và Long Phi Phi lao đến, tôi dùng nắm đấm đập vỡ kính xe, còn Long Phi Phi thì cầm súng chĩa vào đầu thanh niên.
Long Phi Phi hét to: "Xuống xe!"
Thanh niên mở cửa xe, tay phải tôi dồn sức, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể giáng cho thanh niên một đấm.
Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Đừng căng thẳng như vậy, hắn ta sắp đi đời rồi, hắn ta hoàn toàn không phải là đối thủ của ngươi, dị năng của hắn ta đã bị phá vỡ, bằng không hắn ta cũng sẽ không bỏ chạy".
Thanh niên xuống xe, ngồi dựa vào cây, bên dưới khăn bịt mặt màu đen toàn là vết máu, chảy cả xuống đất.
Tôi kéo khăn bịt mặt của thanh niên ra.
Tôi sững người.
Hắn ta nhìn trông như mới mười bảy, mười tám tuổi, ngoại hình... cũng gọi là đẹp trai, rất đẹp trai là đằng khác, khuôn mặt tựa như nhân vật trong truyện tranh, giống một nhân vật trong không gian hai chiều, hắn ta đẹp đến mức có chút không thật, cộng thêm mái tóc dài đen nhánh, thậm chí có vài phần na ná một người phụ nữ!
Long Phi Phi cũng kinh ngạc.
"Nói, cậu là ai! Tại sao muốn gϊếŧ Trương Sơn Thành!", Long Phi Phi bắt đầu tiến vào trạng thái tra hỏi.
Tôi nghĩ tốt hơn hết là Long Phi Phi không nên xen vào những chuyện này, đối với cô ta và tôi mà nói, càng biết càng không có ích lợi gì.
Vì vậy, tôi đưa tay phải ra và đánh mạnh vào sau đầu của Long Phi Phi.
Súng của Long Phi Phi rơi xuống đất, người ngã ngửa ra sau, tôi đỡ cô ta nằm trên mặt đất.
Tôi đánh Long Phi Phi bất tỉnh.
Khóe miệng thanh niên nở một nụ cười lạnh: "Nếu anh muốn gϊếŧ tôi thì gϊếŧ nữ cảnh sát kia đi, sao nào? Vẫn còn muốn giữ mạng sống cho cô ta?"
"Đã gϊếŧ người thì phải gϊếŧ sạch diệt khẩu, không bỏ sót bất cứ dấu vết nào cả, để lại dấu vết là để lại hậu hoạ đấy!"
Thanh niên này điên rồi sao? Sắp chết đến nơi rồi còn định lên lớp dạy tôi cách làm?
“Anh không sợ chết sao?”, nghe thấy lời này của thanh niên, trong lòng tôi hiện lên một cỗ sát ý.
“Sợ chứ”, thanh niên nói: “Ai mà không sợ chết?”
"Cho dù mày có gϊếŧ tao, cũng sẽ có người tìm đến gϊếŧ mày. Nếu mày không gϊếŧ tao, vẫn sẽ có người muốn gϊếŧ mày”.
"Đương nhiên, nếu anh thả tôi ra, tôi hứa với anh sau này chỉ gϊếŧ một mình anh thôi. Nếu anh gϊếŧ tôi, tôi hứa bất cứ người nào có liên quan đến anh... đều sẽ chết".
“Đều sẽ chết rất thảm!”
Trong lòng tôi như dấy lên cơn tức, tôi trực tiếp tát hắn ta một cái.
Thanh niên bị tôi tát ngã xuống đất, khóe miệng ứa ra máu.
"Ha ha...”, thanh niên dường như không sợ chết: "Loại thấp bé như con kiến là mày, làm sao có thể đấu lại bọn tao!"
"Gϊếŧ đi, gϊếŧ đi, mày định tra tấn tao sao? Làm đi!"
"Để tao xem thằng nhãi ranh như mày rốt cuộc có bản lĩnh gì!"
Thanh niên này đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ tôi, muốn làm tôi tức điên lên!
Vậy thì tôi thoả mãn anh luôn!
"Anh đã gϊếŧ chín người, đồ ác ma bệnh hoạn điên cuồng này! Tôi sẽ băm vằm anh ra!", tôi chộp lấy con dao găm trên mặt đất, hướng về phía cổ của thanh niên.
“Đợi đã!”, tiên nữ Thanh Thủy vội vàng ngăn cản: “Đừng gϊếŧ hắn ta”.
Con dao găm đã kề cổ thanh niên, hắn ta nhắm mắt chờ chết nhưng tiên nữ Thanh Thuỷ đã ngăn tôi lại.
“Tại sao?”
"Hắn ta gϊếŧ chú Lý và cô Lý, gϊếŧ hết chín người, lẽ nào cô định thả hắn ta đi!"
Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Vừa rồi hắn ta đã sử dụng chiêu thức của Bạch Long Sơn. Chiêu thức của Bạch Long Sơn không truyền ra ngoài, cũng không ai dám học lỏm. Có nghĩa thanh niên đó là người của Bạch Long Sơn".
"Khi thanh niên này thực hiện nhiệm vụ nào, những người phía sau nhất định biết rõ. Chuyện ngọc bội Cửu Dương chắc chắn là hành động bí mật của Bạch Long Sơn. Nếu gϊếŧ thanh niên, ta sợ... ngươi và những người xung quanh sẽ gặp hoạ diệt môn".
"Nếu như bọn họ cử một người thực sự mạnh, thì người đó có thể gϊếŧ chết ngươi và những người xung quanh ngươi chỉ bằng một ngón tay. Chỉ cần bọn họ mở miệng, sẽ có vô số người sẽ đi làm".
“Vì vậy, ngươi không được gϊếŧ hắn ta”.
Từ lâu chúng tôi đã đoán được người lấy ngọc bội Cửu Dương ba năm trước là người của Bạch Long Sơn, nay chuyện này đã được chứng thực.
Tôi hiểu sức mạnh của Bạch Long Sơn, đó là sự tồn tại mà tôi không cách nào chống đỡ được, nhưng thanh niên và tôi đối đầu nhau đến cùng, không cách nào hồi chuyển được nữa.
Tôi tức giận nói: "Cho dù tôi không gϊếŧ hắn ta, hắn ta vẫn sẽ gϊếŧ tôi, kẻ đứng phía sau vẫn sẽ tìm người mạnh hơn để gϊếŧ tôi".
"Họ vẫn sẽ đối phó với những người xung quanh tôi!"
"Hắn ta đã gϊếŧ rất nhiều người, gϊếŧ những người mà tôi quan tâm, lại còn bắt giữ Lý Giai Dao. Hắn ta phải chết!"
"Tôi không cần đổi hắn ta lấy Lý Giai Dao, tôi không có năng lực mặc cả với Bạch Long Sơn!"
"Tôi nhất định phải gϊếŧ chết hắn ta!"