Tất cả học sinh đều vô cùng kinh ngạc, sau một hồi im lặng, đám đông trở nên ồn ào, bọn họ không tin mới ăn một bữa cơm mà đã hết hơn hai mươi triệu tệ.
Bất cứ ai cũng không thể tin được ăn một bữa cơm thôi mà lại hết hơn hai mươi triệu tệ.
Lý Quốc Thắng cầm lấy hóa đơn, vừa xem xong liền nổi giận đùng đùng, ném hóa đơn xuống đất, tức giận nói: "Nhà hàng các người ăn cướp à?"
"Chúng tôi ngồi ăn sáu bàn ăn và uống vài chai rượu, làm sao có thể hết tận hơn hai mươi triệu?"
"Gọi giám đốc của các người ra đây!"
Các học sinh khác cũng nhao nhao đòi gọi quản lý.
"Hơn hai mươi triệu á? Cả cái nhà hàng này cũng không đáng giá ngần ấy đâu".
"Mấy món này cũng lắm chỉ hai mươi nghìn tệ, các người tưởng chúng tôi không biết gì nên muốn bắt nạt đúng không?"
"Xem ra các người không muốn làm ăn nữa rồi!"
Một vài học sinh có thể đã say rượu, nổi giận đùng đùng đi đến bên cạnh Lý Quốc Thắng, dáng vẻ như muốn gây sự.
Người phục vụ vẫn nở một nụ cười điềm tĩnh, rất lịch sự nói: "Thưa quý khách, giá rượu, đồ ăn và chi phí phục vụ của nhà hàng chúng tôi là ưu đãi nhất thành phố này rồi. Quý khách, đây là thực đơn của chúng tôi và hóa đơn của các vị, mời các vị xem".
Người phục vụ nhặt tờ hóa đơn mà Lý Quốc Thắng vừa ném xuống đất, một người phục vụ khác cầm thực đơn đưa cho Lý Quốc Thắng bằng cả hai tay.
Lý Quốc Thắng cầm lấy thực đơn và hóa đơn, nhìn thấy giá cả chi tiết và từng con số cụ thể, sắc mặt dần trở nên xanh tái.
Chưa xem xong thực đơn mà Lý Quốc Thắng lại lần nữa hung hăng ném thực đơn và hóa đơn xuống đất, tức giận nói: "Tôi từng ăn một bữa với bạn gái ở châu Âu, giá hơn hai triệu tệ, chất lượng phục vụ và đồ ăn ở đó tốt hơn ở đây nhiều, các món ăn của họ đều do đầu bếp nổi tiếng thế giới làm".
"Còn nhà hàng của các người là cái gì? Cùng lắm có thể gọi là nhà hàng cao cấp hơn mấy nhà hàng hàng thường khác một chút mà thôi!"
Người phục vụ không hề tức giận, nhăt hóa đơn và thực đơn trên mặt đất lên, nở nụ cười, nói: "Các vị vui lòng đợi một lát, giám đốc của chúng tôi sẽ đến ngay".
Một lúc sau, Lý Cương đi ra từ phòng làm việc với một tờ hóa đơn trên tay, cậu ấy bước đến chỗ Lý Quốc Thắng.
Lý Cương niềm nở nói: "Xin chào anh Lý, chào các thầy cô và bạn học sinh, tôi là Lý Cương giám đốc của nhà hàng".
Lý Quốc Thắng hung hăng hỏi: "Giám đốc Lý, nói cho tôi biết các món ăn và rượu của nhà hàng các anh được tính giá như thế nào?"
"Tại sao lại có giá cao như vậy? Ngay cả loại rượu nổi tiếng thế giới cũng không có giá một trăm sáu mươi vạn tệ!"
"Rõ ràng các người đang ăn cướp!"
Lý Cương cười nói: "Nhà hàng của chúng tôi làm ăn trong sạch, giá cả hợp lý, không bao giờ chặt chém khách hàng. Nể mặt cô Lư nên chúng tôi đã giảm giá cho các vị rất nhiều rồi".
"Nếu anh Lý có thắc mắc về hóa đơn của chúng tôi, tôi có thể giải thích chi tiết tại sao giá đồ ăn và rượu của chúng tôi lại đắt như vậy".
Lý Cương lấy thực đơn và hóa đơn đưa lên trước mặt Lý Quốc Thắng, chuẩn bị mở mở thực đơn ra để giải thích rõ ràng.
“Tôi không xem cũng không nghe gì hết!”, Lý Quốc Thắng ném thực đơn và hóa đơn của Lý Cương xuống đất, hằn học nói: “Giá cả đều do các người định sẵn rồi, còn hóa đơn cũng do các người in ra, xem cái gì nữa?"
"Các người chính là quân ăn cướp!"
Lý Cương nhìn thấy hóa đơn bị hất đi, sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh lùng, nói: "Anh Lý, phiền anh nhặt thực đơn và hóa đơn lên, cảm ơn".
“Anh nói cái gì?”, Lý Quốc Thắng đột ngột đứng lên, cầm lấy bình rượu trên bàn, giọng điệu vô cùng kiêu ngạo: “Tôi nói cho anh biết, các người muốn ăn cướp của người khác thì cũng phải xem xem đối tượng đó là ai!"
"Bữa cơm này, đừng nói là hai mươi triệu tệ, dù chỉ có hai mươi ngàn tôi cũng không trả!"
Lý Cương vẫn lạnh lùng nói: "Phiền anh nhăt hóa đơn và thực đơn anh vừa làm rơi lên, đây là lần thứ ba anh làm rơi đồ của chúng tôi xuống đất rồi".
"Mọi chuyện đều chỉ có đến lần thứ nhất và thứ hai, không có lần thứ ba, thứ tư".
"Sự nhẫn nại của chúng tôi có hạn thôi".
Lý Quốc Thắng không hề nhặt giấy tờ lên mà đưa chân hung hăng dẫm lên tờ thực đơn, dùng sức đạp mấy cái, vẻ mặt kɧıêυ ҡɧí©ɧ: "Tôi cứ không nhặt đấy, sao nào?"
"Một tờ thực đơn rách nát thì có gì ghê gớm?"
"Các người chịu không nổi cũng phải chịu!"
"Hôm nay, tôi sẽ không trả các người một xu nào hết!"
Lý Quốc Thắng vẫn giữ nguyên bộ dạng kiêu ngạo và ngang ngược giống như lần trước ở nhà hàng Kiến Quốc, hoàn toàn không coi giám đốc nhà hàng ra gì".Bạn đang đọc truyện tại s1apihd.com
Lý Cương trừng mắt, nói: "Anh Lý, nói như vậy thì các vị muốn ăn cơm chùa sao?"
“Ừ, thì sao nào?”, Lý Quốc Thắng đứng ở trước mặt Lý Cương, thân người cậu ta cao hơn một mét tám, cúi đầu nhìn Lý Cương, bộ dạng khinh người, nói: “Tôi cứ thích ăn cơm chùa đấy, anh làm gì được tôi?"
Ăn cơm chùa sao? Đến đây ăn cơm chùa á? Lý Quốc Thắng đúng là cái gì cũng dám nói.
Lý Cương nháy mắt với người phục vụ bên cạnh, người phục vụ nói vài câu vào bộ đàm, gọi người đến.
Ngay sau đó, hơn ba mươi thanh niên mặc vest đen từ hành lang xông vào và đứng bên cạnh Lý Cương, mỗi người đều cầm một cây gậy trên tay.
Sắc mặt từng người đều vô cùng lạnh lùng, khí thế hùng hổ.
"Haha...", Lý Quốc Thắng cười chế nhạo: "Vẫn là chiêu này, các người nghĩ rằng chiêu này sẽ có tác dụng sao?"
"Các người dám đánh người sao?"
"Bộ đồ tôi đang mặc có giá hơn một triệu tệ, mấy người làm thuê như các người lương tháng vài nghìn tệ thôi, các người đánh tôi thử xem các người có đền nổi không?"
Lý Cương thản nhiên nói: "Mục đích của chúng tôi không phải đánh người, thứ chúng tôi cần là sự tôn trọng, sự tôn trọng tối thiểu giữa người với người".
"Anh Lý đã ném hóa đơn và thực đơn của chúng tôi xuống sàn ba lần liên tiếp, sau đó còn hung hăng giẫm lên vài nhát, đó là một sự xúc phạm đối với chúng tôi".
"Phiền anh Lý nhặt tờ thực đơn trên mặt đất lên, phủi sạch sẽ, đưa cho tôi rồi xin lỗi tôi, sau đó chúng ta sẽ bàn đến chuyện tính tiền".
Lý Quốc Thắng hung hăng nói: "Mẹ nó, anh nghĩ anh là ai? Chỉ là thằng giám đốc quèn mà thôi!"
"Anh có tin tôi sẽ khiến cho nhà hàng này ngày mai đổi chủ hay không?"
Lại là câu này, anh còn không làm gì được ông chủ nhà hàng Kiến Quốc thì anh có thể làm gì được tôi?
"Haha...", Lý Cương cười nói: "Cái này... Thật sự tôi không tin".
"Rốt cuộc anh có nhặt giấy tờ lên và xin lỗi tôi hay không?"
“Nằm mơ đi!”, Lý Quốc Thắng gào lên: “Tôi còn dám đánh cả người của tập đoàn Vân Dương nữa là, anh là cái thá gì? Mẹ nó, tôi lại phải đi xin lỗi mấy người hạ đẳng này, nhặt những thứ rác rưởi này sao?"
"Hôm nay ông đây sẽ dạy cho các người cách làm người!"
Nói xong, Lý Quốc Thắng lao tới túm lấy cổ áo Lý Cương.
Cậu ta vẫn dùng chiêu giống như lần trước ở nhà hàng Kiến Quốc, cậu ta muốn đánh giám đốc!
Lý Quốc Thắng nắm lấy cổ áo Lý Cương, Lý Cương cũng không tránh né, Lý Quốc Thắng hung hăng ném Lý Cương xuống đất, dẫm đạp lên người cậu ấy.
Hơn ba mươi người thanh niên đồng loạt giơ gậy lên, trong tư thế chuẩn bị ra tay, ánh mắt của hơn ba mươi người đều cùng lúc đổ dồn vào Lý Quốc Thắng.
Hai người khác vội vàng đỡ Lý Cương dậy.