Tôi Là Thầy Khai Quang

Chương 377: Mua nhà

Hai ngày nay, tâm trạng căng thẳng của tôi cũng được thả lỏng. Tôi giao chuyện trong thôn lại cho Trần Kế Tần và hai tổ trưởng, còn tôi ở bên cạnh Trương Lệ.

Từ khi Trương Lệ gặp nạn nằm bệnh viện, tôi chẳng chăm sóc cho cô ấy đàng hoàng được, toàn là Triệu Linh Nhi chăm sóc.

Vết thương của Trương Lệ đã khỏi từ lâu, chỉ là cơ bắp lâu không hoạt động, cần phải luyện tập phục hồi chức năng để độ dẻo dai của cơ bắp được tốt nhất.

Bị thương ba tháng, sở cảnh sát cho Trương Lệ nghỉ năm tháng. Thật ra có tôi chữa trị, không tới một tháng là Trương Lệ đã khỏi rồi.

Trương Lệ cũng không nghỉ dài hạn, chỉ cần cô ấy khỏi là sẽ đi làm ngay. Bất kể là công việc hay là cuộc sống của mình, cô ấy đều vô cùng nghiêm túc.

Trước đây Trương Lệ ở kí túc xá của đơn vị, trong sở cảnh sát chỉ có hai nữ cảnh sát, mặc dù kí túc xá đơn sơ nhưng gọn gàng ngăn nắp. Tôi vốn định thuê một căn nhà ở khu tốt hơn chút cho Trương Lệ ở, nhưng Trương Lệ cứ từ chối. Cô ấy không muốn làm gì đặc biệt, cũng không muốn tiêu tiền bậy bạ.

Trương Lệ mồ côi từ nhỏ, vô cùng hiểu chuyện, chưa bao giờ tiêu linh tinh một đồng nào, dù biết tôi có tài sản chục triệu tệ cũng không muốn dùng tiền của tôi. Điều cô ấy cần là có tôi ở bên, là tình cảm chân thành của tôi.

Trương Lệ đã dần dần chấp nhận những người phụ nữ bên cạnh tôi, nhưng tôi thường hay nhìn thấy sự ghét bỏ từ trong ánh mắt cô ấy, thậm chí có lúc tôi và Triệu Linh Nhi thân thiết với nhau, cô ấy cũng có cảm giác ghét bỏ.

Hơn thế nữa, thỉnh thoảng cô ấy còn có ý nghĩ rời khỏi tôi, nhưng rồi lại không muốn rời đi.

Tôi là chỗ dựa duy nhất của Trương Lệ ở thị trấn này, vả lại cô ấy đã cho tôi lần đầu của cô ấy, tôi còn có sức hấp dẫn mãnh liệt với cô ấy. Dù là về mặt cảm giác hay về mặt sinh lý, cô ấy đều cần có tôi.

Đây chính là chỗ lợi hại của thuật hút âm khí, mỗi một người phụ nữ lên giường với tôi đều sẽ dựa dẫm vào tôi về mặt tâm lý lẫn sinh lý.

Giống như tiên nữ Thanh Thủy đã nói, thuật hút âm khí có thể biến một người phụ nữ trong sáng thành một người phụ nữ lẳиɠ ɭơ, sẽ khiến người phụ nữ đó chết mê chết mệt tôi.

Thật ra bất cứ người đàn ông nào cũng không thể cho cô ấy cảm giác dựa dẫm về mặt tâm lý và cảm giác thỏa mãn về mặt cơ thể, trừ khi có người tu luyện thuật hút âm khí lợi hại hơn tôi.

Nhưng chuyện này không thể xảy ra. Tiên nữ Thanh Thủy nói thuật hút âm khí mà tôi tu luyện là độc nhất vô nhị trên đời, những tà thuật khác hay thuật song tu đều không mạnh bằng cái tôi tu luyện.

Hai ngày nay, buổi sáng tôi đích thân xuống bếp làm cơm cho Trương Lệ. Sau bữa cơm, chúng tôi đến công viên đi dạo, rèn luyện cơ thể, sau đó đi dạo phố. Buổi chiều thì cùng đọc sách, học tập ở kí túc xá.

Buổi tối tất nhiên tôi phải rời đi. Trương Lệ sẽ không ra ngoài ở với tôi, cô ấy kiên quyết muốn ở lại kí túc xá, tóm lại là không muốn có quan hệ đó với tôi nữa.

Mỗi khi tôi có suy nghĩ ấy, trong ánh mắt Trương Lệ lại hiện lên vẻ chán ghét. Cô ấy nghĩ tới hình ảnh tôi quan hệ với những người phụ nữ khác, nháy mắt tâm trạng đã trở nên không tốt.

Trương Lệ hết sức mâu thuẫn.

Buổi tối, tôi chỉ có thể đến ở nhờ nhà của viện trưởng Lưu.

Gần đây, Lý Giai Dao gọi điện cho tôi mỗi ngày, vô cùng dính người, ân cần hỏi han tôi, bảo tôi tới chơi với cô ấy. Ngày một tháng mười sắp đến, đợi nghỉ lễ tôi sẽ đi cùng Lý Giai Dao.

Có nhiều người phụ nữ thì sẽ rắc rối, phải chăm sóc tốt cho mỗi người, chuyện này cần phải có kỹ xảo.

Triệu Linh Nhi rất hiểu chuyện, mỗi ngày cô ấy gửi tin nhắn cho tôi, nói chuyện vài ba câu. Cô ấy biết tôi ở cùng Trương Lệ, cũng chưa bao giờ quấy rầy chúng tôi.

Nói như lời tiên nữ Thanh Thủy thì Triệu Linh Nhi là một cô gái rất biết suy tính. Từ khi tôi và Triệu Linh Nhi quan hệ với nhau, Triệu Linh Nhi vẫn không phản đối tôi có người phụ nữ khác, thậm chí còn luôn ủng hộ tôi.

Chỉ cần là chuyện tôi tình nguyện làm, Triệu Linh Nhi đều sẽ ủng hộ vô điều kiện.

Triệu Linh Nhi cần tôi chữa cơ thể cho cô ấy và em trai, cô ấy không rời khỏi tôi được.

Sáng ngày thứ ba, ăn xong bữa sáng, tôi dẫn Trương Lệ đi dạo phố, sau đó đưa Trương Lệ đến một khu nhà đang bán.

Trương Lệ không hiểu hỏi tôi: “Sơn Thành, rốt cuộc anh đưa em đi đâu vậy?”

Tôi cười bí ẩn: “Đến đó em sẽ biết”.

Chúng tôi đi vào khu Văn Viên, đây là khu nhà ở thương mại do nhà họ Dương khai thác.

Trên đường đi, Trương Lệ hỏi tôi rốt cuộc muốn làm gì, nhưng tôi không nói cho cô ấy.

Tôi kéo Trương Lệ đến đơn nguyên ba, đi vào thang máy, lên tầng mười lăm.

Ở đây có kết cấu một thang hai hộ, đây cũng là tòa nhà mà nhà họ Dương đầu tư nhiều nhất, bán được nhất.

Tôi lấy chìa khóa ra, mở cửa của căn hộ phía Tây.

“Nhà anh mua đây sao?”, Trương Lệ thắc mắc hỏi tôi.

“Đúng vậy”, tôi cười hì hì: “Anh đã mua nó lâu rồi, vào trong xem đi”.

Cả căn phòng được bài trí đơn giản theo phong cách Địa Trung Hải, cách điệu mang một màu sắc mơ mộng, sang trọng, sử dụng toàn là vật liệu cao cấp.

Căn nhà có diện tích một trăm năm mươi mét vuông, tổng cộng năm phòng, phòng khách, phòng làm việc, phòng bếp, phòng ngủ, phòng vệ sinh, đồ gia dụng đầy đủ.

Đây là một căn nhà được dày công trang trí, vốn dĩ là nhà tân hôn mà nhà họ Dương chuẩn bị cho Dương Đông và Lưu Thiến, đã được sửa sang hơn một năm trước, trong phòng không có bất cứ bụi bẩn hay mùi khó chịu nào.

Vì hôn sự của hai người họ bị hủy bỏ, căn nhà này cũng không có ai ở. Mỗi khi Dương Quang nhớ tới chuyện này là lại đau lòng, dứt khoát bán luôn căn nhà.

Nhưng vị trí của căn nhà này là tốt nhất, giá cả trang trí căn nhà quá cao đối với người trong thị trấn, không ai có thể chấp nhận nổi.

Thế nên tôi mua lại nó tặng cho Trương Lệ.

Ban đầu người nhà họ Dương biết tôi muốn mua nhà thì không lấy tiền, nhưng tôi vẫn trả cho họ, họ cũng chỉ lấy giá gốc.

Trương Lệ nhìn cách trang trí trong phòng, mắt ánh lên vẻ phấn khởi: “Đẹp thật đấy”.

“Em chưa bao giờ nhìn thấy căn nhà nào đẹp như thế này”.

“Em rất thích chiếc ghế sofa này”.

“Em cũng thích loại giấy dán tường này nữa...”

“Bức tranh này thật là đẹp, thích quá đi mất...”

Tôi cười nói: “Em thích thì tốt, căn nhà này là anh mua tặng em đấy”.

“Tặng em?”, Trương Lệ mở to mắt, há hốc miệng, không dám tin nhìn tôi: “Tặng cho em thật sao?”

Tôi nhét chìa khóa vào tay Trương Lệ, nói: “Đương nhiên là tặng cho em, sao anh có thể nhẫn tâm nhìn em ở kí túc xá cho nhân viên chứ?”

“Em là người phụ nữ của anh, đương nhiên anh phải cho em điều kiện sống tốt nhất”.

Trương Lệ nắm lấy chìa khóa, vẫn không dám tin nhìn tôi: “Thật sao? Sơn Thành, nơi này thuộc về em sao?”

“Đây là nhà của em sao?”

Trương Lệ vô cùng kích động.

“Ừ”, tôi khẳng định lần nữa: “Căn nhà này là của em”.

“Sơn Thành, em thích lắm...”

“Sơn Thành, anh tốt quá...”

Trương Lệ nhào vào lòng tôi, hai tay ôm chặt cổ tôi, hai chân kẹp lấy eo tôi, tư thế vô cùng mờ ám.

Tôi đỡ lấy mông Trương Lệ, cười nói: “Em thích thì tốt”.

Trương Lệ ôm tôi rất chặt, thổi khí vào tai tôi, giọng vô cùng dịu dàng: “Em thích vô cùng, em rất thích”.

“Lúc em vừa mới đi làm, mơ ước của em là kiếm tiền mua một căn nhà thuộc về mình”.

“Có một người bạn trai giàu có thật là tốt, giúp em thực hiện được ước mơ dễ dàng như vậy”.