Tôi Là Thầy Khai Quang

Chương 197: Bùng nổ hoàn toàn

Hôm nay nhà họ Dương và nhà họ Lưu vẫn luôn so bì với nhau, nhà họ Dương luôn bị chèn ép, chưa có sức trả đòn, mà bây giờ lễ đính hôn của Dương Đông và Lưu Thiến cũng bị phá rối.

Ngay cả kẻ mù cũng nhìn ra được nhà họ Lưu đã bày tỏ thái độ, không muốn Lưu Thiến gả cho Dương Đông, không muốn làm thông gia với nhà họ Dương.

Ngày hôm nay nhà họ Lưu có biết bao nhân vật to lớn đến đây, từng bước chèn ép nhà họ Dương, để cho nhà họ Dương thấy rõ sức mạnh của bọn họ mà phải nhượng bộ và đưa ra quyết định.

Giờ đây, nhà họ Dương bị dồn đến đường cùng, năm lần bảy lượt mất hết thể diện, năm lần bảy lượt bị bẽ mặt mà không cách nào phản đòn. Lần này đến lễ đính hôn giữa Lưu Thiến và Dương Đông lại bị nhà họ Lưu hủy hôn.

Nhà họ Lưu làm như vậy chẳng khác nào cưỡi lên đầu lên cổ nhà họ Dương, hoàn toàn áp đảo bọn họ.

Người nhà họ Dương không thể nào chịu đựng thêm nữa, cuối cùng cũng bùng nổ.

Trước đây, nhà họ Lưu bị nhà họ Dương kiềm chế trên nhiều phương diện, cho nên chủ tịch thị trấn không thể không cúi đầu trước nhà họ Dương.

Bây giờ tình thế đã khác.

Bà cụ nhà họ Lưu tràn đầy khí phách, sắc mặt bỗng biến đổi, quát lạnh: “Nhà họ Lưu tôi sợ nhà họ Dương các người hay sao!”

“Lẽ nào không có nhà họ Dương thì nhà họ Lưu chúng tôi sẽ không sống nổi?”

“Mấy năm qua, nhà họ Lưu chúng tôi cúi đầu, nhượng bộ trước mặt nhà họ Dương không phải vì chúng tôi sợ các người!”

“Mà là tôi không muốn làm tổn hại tình cảm giữa tôi và ông anh đây”.

“Nhưng đám con cháu nhà họ Dương lại vì lợi ích, vì mở rộng thế lực gia tộc của các người mà không từ thủ đoạn đàn áp tất cả các thế lực ở thị trấn!”

“Nhà họ Lưu chúng tôi nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, ngày hôm nay chúng tôi sẽ không nhịn nữa!”

“Chúng tôi chịu đủ rồi!”

Bà cụ nói ra những lời này không phải chỉ đại diện cho cá nhân bà, mà là cho toàn bộ nhà họ Lưu, như vậy cũng đã chính thức trở mặt với nhà họ Dương.

“Em à…”, cảm xúc của ông cụ đột nhiên trở nên bất thường, nói: “Em à… những năm qua…”

“Những năm qua, nhà họ Dương quả thực đã làm nhiều chuyện không đúng, nhưng nhà họ Dương chưa từng tổn hại đến bất cứ người nào của nhà họ Lưu”.

“Bọn anh chỉ mong muốn hai nhà chúng ta có thể hợp thành một, cùng trở nên lớn mạnh chứ không có ý gì khác”.

“Dù con cháu nhà họ Dương có làm gì thì cũng là vì gia tộc, không hề có ác ý…”

Bà cụ cười lạnh, đáp lại: “Có ác ý hay không trong lòng các anh rõ nhất!”

“Các anh cho rằng tôi hồ đồ rồi sao?”

“Hôm nay, Thiến Thiến sẽ không đính hôn với Dương Đông, sau này nhà họ Lưu chúng tôi không đứng cùng hàng ngũ với nhà họ Dương nữa!”

“Anh, từ nay hai nhà chúng ta phân rõ ranh giới, không tiếp tục qua lại với nhau”.

Bà cụ đã nói đến mức rõ ràng, dứt khoát như vậy.

Không còn đường nào để xoay chuyển.

Ông cụ tức đến mức đen mặt, ngồi trên ghế mà thở hồng hộc, giống như sắp không thở được.

Dương Đông vội vàng giúp ông cụ dễ thở hơn.

Dương Thành đi tới phía trước, vẻ mặt u ám cực kì đáng sợ, mắt nhìn chằm chằm bà cụ mà nói: “Cô à, nhà họ Lưu của cô chơi lớn thật!”

“Ngày hôm nay nhà cô chèn ép nhà cháu, sỉ nhục nhà cháu hết lần này đến lần khác, bây giờ còn bội ước hủy hôn”.

“Tất cả những chuyện này chỉ là để cho nhà họ Dương chúng cháu xem đúng không!”

“Cháu không tin nhà họ Lưu của cô có gì tài giỏi hơn người!”

Chủ tịch thị trấn cũng đứng dậy, lạnh lùng nhìn Dương Thành, nói: “Dương Thành, những năm qua nhà họ Dương một tay che trời ở thị trấn, làm ra bao nhiêu chuyện khiến người dân căm phẫn tột cùng”.

“Đừng tưởng rằng các ông xóa sạch chứng cứ là có thể ung dung ngoài vòng pháp luật”.

“Tôi nói cho các ông biết, sớm muộn gì tôi cũng sẽ lột bỏ lớp mặt nạ của các ông ra, tìm được chứng cứ khiến nhà họ Dương sụp đổ hoàn toàn!”

“Tôi sẽ đòi lại công bằng cho những người dân đã bị các ông làm hại!”

Cuối cùng chủ tịch thị trấn cũng khí phách được một lần, trước đây cứ phải nhượng bộ, cứ phải thỏa hiệp với nhà họ Dương, bây giờ cuối cùng ông ấy cũng đã đứng ra thách thức Dương Thành.

Dương Thành nổi giận quát lên: “Chủ tịch thị trấn!”

“Ông là chủ tịch thị trấn, tôi là chủ nhiệm thị trấn, chúng ta làm việc cùng nhau, ngày nào cũng đυ.ng mặt!”

“Ông đã nói đến mức tuyệt tình như vậy thì tôi sẽ khiến ông không sống được ở cái thị trấn này nữa!”

“Tôi sẽ khiến toàn bộ người nhà họ Lưu đều không sống nổi ở thị trấn này nữa!”

Dương Thành có bản lĩnh này sao? Nói thì mạnh miệng như vậy, nhưng ông ta làm được thật sao?

Chủ tịch thị trấn sững người, sau đó cũng tức giận mắng: “Dương Thành, ông có bản lĩnh đó sao? Vậy thì ông thử đi, chẳng lẽ tôi lại sợ ông!”

Viện trưởng Lưu cũng lạnh lùng lên tiếng: “Dương Thành, ông nói chuyện mạnh miệng như vậy không sợ đau lưỡi à? Để tôi xem rốt cuộc ông có bản lĩnh gì mà có thể đuổi chúng tôi ra khỏi thị trấn!”

“Đừng nói là nhà họ Dương các ông sẽ lợi dụng đám lưu manh mà các ông thu nhận trong thị trấn, ha ha…”

Sắc mặt Dương Thành càng thêm u ám, rồi biến thành âm hiểm, nói: “Tôi sẽ cắt đứt mọi con đường của các ông, để các ông biết sự lợi hại của Dương Thành tôi!”

“Tôi sẽ cho các ông biết cưỡi lên đầu nhà họ Dương chúng tôi thì phải trả giá đắt!”

Hai bên càng tranh cãi càng dữ dội, từ ngữ cũng càng lúc càng đáng sợ.

Trong mắt Dương Thành hiện lên ý muốn gϊếŧ người, lần lượt nhìn từng người nhà họ Lưu một cách hung dữ.

Bầu không khí ngột ngạt đến đáng sợ, có thể cảm giác được sự tiêu điều dâng lên tứ phía.

Các vị khách cũng tỏ ra sợ hãi, vô cùng yên lặng, không ai dám bước lên tiếp chuyện.

Tôi không nhịn được nữa bước lên trước một bước, nói: “Dương Thành, tôi nói cho ông biết, nhà họ Dương các ông chỉ là thứ rác rưởi!”

“Tôi muốn hủy diệt nhà họ Dương các ông cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt!”

“Nếu ông dám làm hại bất cứ người nào của nhà họ Lưu, tôi đảm bảo đầu ông sẽ rời khỏi cổ!”

“Đừng tưởng ông phái sát thủ gϊếŧ tôi là tôi không dám động vào người nhà họ Dương các ông!”

“Tôi nói cho các người hay, dám đυ.ng vào Trương Sơn Thành tôi, tôi sẽ khiến các người biết, tất cả các người, đều sẽ biết kết cục của nhà họ Dương thê thảm đến thế nào!”

Tôi và Dương Thành đã đối đầu một mất một còn với nhau từ lâu, trước đây đám người cục trưởng Viên muốn gϊếŧ tôi, lần thứ hai bọn họ còn phái sát thủ đến gϊếŧ tôi.

Nhóm người Âu Dương Bác nghe nhà họ Dương từng phái sát thủ gϊếŧ tôi thì đều tỏ ra kinh ngạc.

Người nhà họ Lưu cũng cảm thấy bất ngờ.

“Ăn nói linh tinh!”, Dương Đông thấy tôi ngạo mạn như vậy thì giận dữ quát: “Trương Sơn Thành, nơi này không đến lượt anh lên tiếng!”

“Đây là chuyện của nhà họ Dương và nhà họ Lưu, không cần anh nhúng tay vào!”

Tôi cười lạnh, nói: “Tôi cứ nhúng tay vào thì sao? Các người có thể làm gì tôi?”

“Dương Đông, anh là cái thá gì? Đám rác rưởi nhà họ Dương các người, tôi chẳng để ai vào mắt!”

“Tôi nói cho mà hay, các người hai lần định gϊếŧ tôi, tôi nhất định sẽ bắt các người trả giá!”

Tôi đáp lại đầy kiêu căng ngạo mạn, không coi ai ra gì, như đứng từ trên cao nhìn xuống!

“Đủ rồi!”, Dương Thành nghe vậy cả giận mắng: “Trương Sơn Thành, cậu đừng ở đây nói năng càn rỡ, vu khống chúng tôi!”

“Coi chừng tôi chặn hết đường sống của cậu, khiến cho cậu biến mất khỏi thị trấn này vĩnh viễn!”

Khiến tôi biến mất? Ông có bản lĩnh này sao?

Lúc này, Âu Dương Bác đột nhiên bước lên một bước, bình thản cười nói: “Chủ nhà họ Dương, Dương Thành, các ông nói như vậy là không đúng rồi”.

“Đường nào cũng dẫn tới La Mã, lẽ nào con đường nhà họ Lưu đi và con đường Trương Sơn Thành đi chỉ có nhà họ Dương các ông là có thể trải thôi sao?”

“Âu Dương Bác tôi có thể trải muôn vàn con đường, người nhà họ Lưu đều có thể đi, Trương Sơn Thành cũng có thể đi”.

“Tôi muốn biết ông có năng lực thế nào, có thể chặn đứng những con đường này không?”