“Cháu nuôi gì chứ?”, bà cụ không vui: “Bà không muốn nhận Sơn Thành làm cháu nuôi đâu”.
Đề nghị của Lưu Thiến không tồi, tại sao bà cụ lại không vui chứ?
Lưu Thiến nói: “Không phải bà yêu quý Sơn Thành sao, còn nói cho cháu và Sơn Thành đến với nhau, vậy mà nhận cháu nuôi lại không chịu, bà nội, rốt cuộc bà muốn gì ạ?”
Tôi cũng cảm thấy kỳ lạ, tôi không có người thân, chưa từng có bà nội, lần trước ở cạnh bà ấy, tôi cảm thấy thật gần gũi, khuôn mặt hiền từ cùng nụ cười thân thương của bà ấy luôn khắc sâu trong trái tim tôi.
Tôi cảm nhận được sự ấm áp, gần gũi từ bà cụ, tôi thật sự muốn bà ấy trở thành bà nuôi của tôi.
Bà cụ kéo tay tôi, cười rạng rỡ: “Sơn Thành là cháu ruột của bà, sao có thể là cháu nuôi được, bà muốn cháu ruột, không muốn cháu nuôi, bà muốn Sơn Thành trở thành người một nhà”.
“Sơn Thành hơn hẳn thằng con trai khốn khϊếp của bà, thằng khốn khϊếp chỉ biết chọc giận bà, còn mỗi lần nhìn thấy Sơn Thành thì tâm trạng của bà đều tốt lên rất nhiều”.
Bà cụ vừa dứt lời khiến tôi và Lưu Thiến đều cảm thấy kinh ngạc.
Thật không ngờ bà cụ lại xem trọng tôi như vậy.
“Bà nội”, tôi hết sức vui mừng: “Sau này bà sẽ là bà nội của cháu, cháu nhất định sẽ hiếu thảo với bà”.
Tôi cầm tay bà cụ mà cảm thấy ấm áp trong lòng.
“Đúng là một đứa bé ngoan”, bà cụ hết sức vui mừng, đôi mắt ánh lên vẻ rạng rỡ: “Bà có thêm một đứa cháu hiểu chuyện nữa rồi”.
“Sơn Thành này, bốn ngày nữa là đại thọ của bà nội, cháu nhất định phải tới nhé”.
Đương nhiên tôi phải đi rồi, tôi phải mừng thọ bà cụ chứ.
Chúng tôi trò chuyện thêm một lúc, tâm trạng của bà cụ rất tốt, sau đó, viện trưởng Lưu bước vào, nhìn thấy bà cụ tỉnh lại thì biết ơn tôi vô cùng.
Buổi trưa, vợ của viện trưởng Lưu về nhà, vợ của viện trưởng Lưu theo đạo Phật, ngày nào cũng tới chùa cầu khấn, xin phúc cho bà cụ.
Thời gian còn lại thì bà ấy ở nhà chăm sóc bà cụ.
Tôi còn biết một chuyện rất quan trọng, người nhà họ Dương không hề biết bà cụ bị mắc Alzheime, thông tin luôn được bít kín, ngay cả người dân trong thôn cũng không biết.
Giáo sư Vương, người bạn của chủ tịch thị trấn luôn là người điều trị bệnh cho bà cụ từ trước tới giờ.
Nên viện trưởng Lưu và chủ tịch thị trấn không thể đưa bà cụ vào thị trấn chăm sóc mà chỉ có thể điều trị tại nhà.
Nếu nhà họ Dương biết bà cụ bị mắc bệnh này thì chủ tịch thị trấn sẽ gặp phiền phức rất lớn, nhà họ Dương duy trì mối quan hệ giữa hai nhà là vì nể mặt bà cụ với ông cụ nhà họ.
Nếu mối quan hệ của hai ông bà không còn thì nhà họ Dương sẽ không coi nhà họ Lưu ra gì nữa.
Phần lớn tài sản của nhà họ Dương đều nằm trong tay ông cụ, vì vậy người nhà họ Dương đều cực kỳ tôn kính ông, và cũng không dám làm trái mệnh lệnh của ông cụ.
Tôi còn biết một chuyện, mẹ ruột của Lưu Thiến, vợ của chủ tịch thị trấn đã qua đời trong một vụ tai nạn xe khi Lưu Thiến mười tám tuổi.
Chúng tôi ở cạnh bà cụ cho tới khi trời tối thì tôi mới rời đi.
Sau khi trở về, tôi nằm lên giường, trong đầu toàn là sự việc liên quan tới nhà Lưu Thiến.
Bốn ngày sau, đại thọ của bà cụ đã tới, tôi phải tặng bà cụ một món quà, một món quà thật ấn tượng.
Còn nữa, tôi muốn các mối quan hệ, thực lực phía bên bà cụ sẽ chèn ép hoàn toàn nhà họ Dương!
Như vậy Lưu Thiến có thể quang minh chính đại không phải gả cho Dương Đông nữa!
Tôi muốn nhà họ Dương biết rằng, nhà họ Lưu không cần dựa vào bọn họ, nhà họ Lưu mạnh hơn nhà họ gấp nhiều lần!
Chuyện này chỉ có một người có thể giúp tôi, đó chính là Âu Dương Bác.
Tôi biết, sau khi tôi dựa vào mối quan hệ để làm việc, tôi sẽ nợ Âu Dương Bác một món nợ ân tình cực lớn.
Rốt cuộc tôi nên tặng bà cụ món quà gì đây?
Mượn tiền của Âu Dương Bác, tặng bà cụ một món quà đắt đỏ sao?
Nhưng nhà họ Dương cũng không thiếu tiền, tới lúc đó toàn là những nhân vật tầm cỡ tới, chắc chắn họ cũng đều tặng những thứ đắt tiền cả.
Vì vậy tặng đồ đắt tiền sẽ trở nên tầm thường.
Nếu tặng đồ có ý nghĩa thì bình thường có thể tặng, chứ vào đại lễ mừng thọ mà làm vậy thì sẽ bị chê cười mất.
Khi tôi đang cảm thấy hết cách thì tiên nữ Thanh Thủy nói: “Ngươi là bác sĩ thì có thể tận dụng phương diện này, tặng bà cụ một cây nhân sâm”.
“Nhân sâm à?”, tôi thấy hơi khó hiểu: “Nhân sâm gì cơ?”
“Nhân sâm ngàn năm, hơn nữa còn là nhân sâm ngàn năm mọc trên núi Trường Bạch”, tiên nữ Thanh Thủy chậm rãi nói.
Tôi kinh ngạc, gần đây rảnh rỗi nên tôi học rất nhiều về các loại thuốc nam, biết rất nhiều kiến thức về dược liệu, tôi nói: “Nhân sâm ngàn năm là bảo bối vô giá, nhân sâm ngàn năm trên núi Trường Bạch còn hơn cả như thế nữa, nhưng không phải muốn mà có được, đó chỉ là một loại hi vọng xa vời mà thôi”.
“Nhân sâm ngàn năm trên thị trường đều là lừa đảo hết, nhân sâm ngàn năm thực sự, bán đấu giá toàn hơn mười triệu tệ trở lên, nhưng vấn đề là còn không có hàng nữa”.
Nhân sâm ngàn năm đều mọc tự nhiên, còn nhân sâm được nuôi trồng thì được chăm sóc với diện tích rộng, nuôi tầm sáu năm là có thể bán, giá cả rẻ vô cùng.
Nhân sâm là thực vật sống lâu năm, ưa khí hậu mát mẻ, mặt lá không có lỗ khí nên không thể giữ nước, thường thì ba năm nuôi trồng, năm năm sẽ có thành quả.
Nhân sâm thường được gọi là “hoàng sâm”, là địa tinh, thần thảo, là vua của các loại thảo dược, là một trong ba thực vật trân quý nổi tiếng trên thế giới.
Trong cuốn “Thần nông bản thảo kinh” có ghi chép, nhân sâm vị ngọt hơi đắng, bổ ngũ tạng, an thần, định hồn, trừ tà khí, sáng mắt, giúp con người ta trở nên sáng suốt, dùng lâu còn kéo dài tuổi thọ.
Nhân sâm là thuốc cực bổ, nâng cao trí nhớ, tăng cường hệ miễn dịch, chống mệt mỏi, chống mọi loại bệnh tật, cực kỳ tốt cho cơ thể, nhưng không nên dùng nhiều. Dù dùng trong thời gian dài cũng phải sử dụng với định lượng nhất định và thời gian cố định.
Với nhân sâm trên trăm tuổi thì dược lực bổ nguyên khí, cứu nguy khi gặp bệnh nặng.
Tương truyền nhân sâm ngàn năm có thể cải tử hoàn sinh!
Đương nhiên đó chỉ là truyền thuyết, có thể thấy rất nhiều trong phim ảnh và tiểu thuyết.
Mà nhân sâm ngàn năm trên núi Trường Bạch chính là vua của các loại nhân sâm!
Nếu có thể sở hữu nhân sâm ngàn năm của núi Trường Bạch thì món quà này chắc chắn có thể đè bẹp đám đông!
Vấn đề là loại thần dược này muốn cũng có khó có được, gần như tuyệt chủng thế này thì tôi có thể tìm được ở đâu chứ?
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Ta có bắt ngươi phải lên núi Trường Bạch tìm đâu, thực ra đơn giản lắm, ngươi chỉ cần đi mua chút nhân sâm bình thường, dùng linh khí nâng cao thuộc tính của nhân sâm là có thể trở thành nhân sâm ngàn năm giả rồi”.
Tôi sững sờ: “Giả sao? Thứ tôi tặng bà cụ sao lại có thể là giả chứ? Nếu bị người khác phát hiện ra thì chẳng phải rắc rối to à?”
Tiên nữ Thanh Thủy cười nói: “Chỉ cần ngươi truyền linh khí vào, thì nhân sâm sau khi được tôi luyện, dù không bằng nhân sâm ngàn năm trên núi Trường Bạch thật nhưng ít nhất cũng có được ba phần công dụng như đồ thật”.
“Nhân sâm ngàn năm trên núi Trường Bạch gần như đã tuyệt chủng, dù là chuyên gia cũng không nhận ra được”.
“Dù có nhận ra là thật thì công dụng thuốc cũng bị giảm, điều này có liên quan mật thiết tới việc bảo quản và khí hậu các thứ”.
“Vì vậy chúng ta hoàn toàn có thể biến giả thành thật”.
“Trước đây nhà họ Dương là dòng họ làm thuốc nên nếu ngươi cầm nhân sâm ngàn năm tới thì sẽ tạo được sự khác biệt!”
Tôi vô cùng kích động khi nghe tiên nữ Thanh Thủy giải thích.
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Có điều, cần phải có linh khí thuần khiết nếu muốn biến nhân sâm bình thường thành nhân sâm ngàn năm, linh khí của ta không đủ, thời gian ở cùng người ta luôn bị tiêu hao linh khí mà lại chẳng hấp thụ được bao nhiêu”.
“Ta cần mượn sức mạnh của người khác”.