Lưu Ly Nguyệt

Chương 49

Edit: Nhóc Pi

Beta: Gờ

~~~~~

Cherry vừa ra khỏi nhà Claire đã lập tức điện cho Lâm Nhược Nhiên, lo lắng trên mặt cuối cùng cũng hiện ra ngoài. Nhìn dáng vẻ vừa rồi của Nhan Tịch cũng có thể đoán được tất cả, cậu ấy sẽ không nghĩ quẩn chứ?

"Ê, cậu đang ở đâu?!"

Điện thoại vừa được kết nối, Cherry đã rống lên, qua một lúc mới cảm thấy không đúng lắm, đầu dây bên kia chỉ có tiếng ồn ào huyên náo, dường như không nghe thấy tiếng Lâm Nhược Nhiên đâu cả.

"Chuyện gì? "

Nghe tiếng Lâm Nhược Nhiên có chút chán chường, Cherry mới thở phào nhẹ nhõm.

"Cậu đang ở đâu? "

"Bar Lá Thông. "

"Cậu đến đó làm gì?!"

"Sao cậu nhiều chuyện vậy, tôi đang bận, cúp đây!"

Có vẻ không đủ kiên nhẫn nghe Cherry dài dòng như bà quản gia nên Lâm Nhược Nhiên đã nhanh chóng cúp máy. Cherry cầm điện thoại, giậm chân tức giận, uổng công cô ở đây lo lắng cho vị Đại tiểu thư này, vậy mà người ta lại ở chỗ khác vui vẻ ăn mừng! Dù tức giận đến mấy cũng không thể mặc kệ cô ấy, Cherry mím môi suy nghĩ rồi vẫy taxi, chạy thẳng đến quán bar kia.

LARA , mình đã cho cậu rất nhiều thời gian để suy nghĩ rồi, bắt đầu từ giờ, tất cả những thứ của cậu đều thuộc về mình!

Cherry đầy tự tin đẩy cửa bước vào quán bar, tiếng nhạc đinh tai nhức óc lập tức ập đến. Từ trước đến giờ cô vẫn là kẻ ham chơi nhưng lại không có tâm trạng để ý những chuyện quanh mình, cô chau mày, tìm kiếm Lâm Nhược Nhiên khắp nơi, khi dáng vẻ quen thuộc kia đập vào mắt cũng là lúc Cherry cũng hít vào một hơi khí lạnh, không phải chứ?

Lâm Nhược Nhiên ăn mặc rất mát mẻ, chiếc váy dài thanh lịch màu đỏ tựa như ngọn lửa đang hừng hực cháy, vây lấy cơ thể mảnh mai, trắng muốt của cô, mái tóc dài đen óng lơ lửng giữa không trung. Cô nằm nghiêng trên đùi một cô gái, trong tay cầm một ly rượu, ngửa đầu, hai người cười nói gì đó rất vui vẻ, một chút dáng vẻ của thất tình cũng không có.

Lửa giận trong lòng Cherry bùng cháy, cô mím môi, nắm chặt tay, bước những bước lớn đến bên cạnh, nghe rõ nội dung hai người nói với nhau.

Hai tay Lâm Nhược Nhiên vòng quanh eo cô gái kia, đầu tựa vào bụng cô ta rất thân mật.

"Ê, sao dáng người cậu đẹp vậy? Không có chút thịt thừa nào, sao giảm được vậy? "

"Vận động thôi. "

"Cậu cũng có thời gian để vận động sao? "

"Người ta vận động trên giường mà, làm không biết mệt ấy chứ. "

"Lâm Nhược Nhiên!!!"

Lần này Cherry tức giận đến mức gọi trực tiếp tên tiếng Trung rồi mạnh tay kéo cánh tay của Lâm Nhược Nhiên đang ôm eo cô gái kia ra, lửa giận ngút trời, đôi mắt xinh đẹp trợn lên nhìn cô.

Hai người nghe được tiếng, cùng lúc quay lại nhìn. Lâm Nhược Nhiên thấy Cherry, chỉ cười, không lên tiếng, mặc cho cô nắm cổ tay mình, còn cô gái bên cạnh vừa thấy Cherry đã sáng mắt, vẻ mặt tươi cười nhìn cô. Cherry vừa nhìn đến cô gái kia đã giật mình, từ từ buông tay Lâm Nhược Nhiên ra, nhìn cô ta, ngập ngừng:

"Tiêu, Tiêu Mạc Ngôn? "

"Hello, Cherry. "

Đây đích thị là ngữ điệu của nhà họ Tiêu, Cherry nhìn vẻ mặt tươi cười của Tiêu Mạc Ngôn, nhất thời không kịp phản ứng.

"Ồ, đã lâu vậy rồi mà cậu vẫn còn thích tiểu Lâm tử à, thật không ngờ nha. "

Một câu của Tiêu Mạc Ngôn khiến hai người sầm mặt lại, khi hai người còn đang lãnh đạm nhìn nhau, cô lại cười nhìn hai người một chút rồi lẩm bẩm:

"Tốt quá, lâu lắm rồi mới lại gặp nhau, à, không đúng, còn thiếu Claire nữa, để tớ gọi cậu ấy đến đây, càng đông càng vui, hôm nay chắc sẽ vui lắm. "

Tiêu Mạc Ngôn tự biên tự diễn, không thèm để ý đến hai người bên cạnh đã hóa đá, cô cười híp mắt, nhập số gọi đi.

Cherry nhìn chằm chằm Tiêu Mạc Ngôn một hồi rồi hoàn hồn, khóe mắt giật giật, chuyển sang nhìn Lâm Nhược Nhiên.

"Sao tự dưng cậu lại chạy tới đây? Lại còn gặp Tiêu nữa? "

Lâm Nhược Nhiên nhấp một ngụm vang, khóe môi khẽ nhếch.

"Sao? Ai nói bị bỏ rơi nhất định phải khóc lóc, làm ầm lên? "

"......"

Hai người đang nói tới đây thì Tiêu Mạc Ngôn cũng nói chuyện điện thoại xong, cô đưa tay vuốt tóc Lâm Nhược Nhiên, khen ngợi.

"Đen óng, suôn mượt, thật đẹp. "

"......"

Lâm Nhược Nhiên liếc Tiêu Mạc Ngôn một cái rồi cũng không thèm để ý đến cô. Tiêu Mạc Ngôn nhìn Cherry, như đang nghĩ gì đó, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười. Ánh mắt mang theo hy vọng, đôi mắt quyến rũ khiến bao người say mê, ánh mắt sâu sắc và nụ cười kia tất cả đều khiến Cherry trở nên lúng túng.

"Còn cậu, bỏ cả công việc, từ nước Mỹ xa xôi chạy tới đây làm gì? "

Lâm Nhược Nhiên vẫn đang lười biếng nằm trên đùi Tiêu Mạc Ngôn, nghe lời này cũng hơi lúng túng, ho khan một tiếng, không nói lời nào. Còn Cherry thì đỏ mặt, cúi đầu. Muốn ép cô thú nhận sao?

Tiêu Mạc Ngôn cầm ly cocktail bên bàn lên, uống một hớp, tầm mắt dừng lại giữa hai người, trong lòng rất vui vẻ, thật ra nhìn những cặp đôi nhẹ nói yêu nhau cũng rất vui, về nhà còn có chuyện để kể với Hạ Hạ nữa chứ, aiii, thanh niên bây giờ đúng là quá vô dụng, làm gì dũng cảm như cô năm đó chứ?

Không lâu sau, Claire cũng đến, chiếc váy dài màu đen ôm lấy vòng eo cô, tôn lên dáng người cao gầy, hoàn mỹ, nét mặt thờ ơ lộ ra chút gì đó thật buồn, mái tóc dài được búi lên thật cao để lộ cần cổ trắng nõn, quanh người tản ra sự lạnh lùng, quyến rũ. Cô đẩy cửa quầy bar ra, không để ý đến cảnh ồn ào, huyên náo xung quanh, mắt nhìn thẳng, bước về phía Tiêu Mạc Ngôn. Tiêu Mạc Ngôn vẫy tay, cười vui vẻ, quả nhiên không ngoài dự đoán của cô, sau lưng Claire còn có một người theo nữa.

Claire gật đầu với Tiêu Mạc Ngôn một cái rồi ngồi xuống, vì đã trang điểm nên đôi mắt sưng đỏ của cô đã được giấu đi, hai má cũng hơi hồng hào hơn, nhưng dáng vẻ vẫn lạnh lùng, không nói một lời.

Còn Nhan Tịch, đầu tiên liếc Tiêu Mạc Ngôn một cái rồi sau đó thận trọng nhìn Lâm Nhược Nhiên, thấy cô nằm trên đùi Tiêu Mạc Ngôn, nàng chỉ nuốt nước miếng không nói lời nào, ngồi xuống cạnh Claire.

Tiêu Mạc Ngôn cười nhìn Claire và Nhan Tịch đang ngồi bên cạnh cô, vừa định nói gì đó, đột nhiên sắc mặt lại thay đổi, đôi mắt đăm đăm nhìn về phía trước, sau đó nhanh chóng cúi xuống, hốt hoảng đẩy đầu Lâm Nhược Nhiên ra.

"Ê, ngồi dậy, ngồi dậy nhanh lên——"

Lâm Nhược Nhiên cau mày ngồi dậy, hơi nghi hoặc nhìn theo ánh mắt Tiêu Mạc Ngôn, đôi mắt mang theo nụ cười vì đã hiểu chuyện gì xảy ra.

"Hạ Hạ ——"

Tiêu Mạc Ngôn đứng dậy, cười vui vẻ nghênh đón, Nhan Tịch thấy vậy chỉ thở dài.

"Xùy, đúng là không có tương lai, cái đồ sợ vợ. "

Bất chợt, Claire đang ngồi bên cạnh liếc nàng một cái, Nhan Tịch lập tức im thin thít. Cherry nhìn Nhan Tịch, cười không ngừng, còn Lâm Nhược Nhiên ở bên cạnh chỉ miễn cưỡng nhếch khóe môi lên.

Hạ Linh Doanh bị Tiêu Mạc Ngôn kéo đến, cái người vừa rồi còn bất cần đời lập tức thay đổi thành một người khác, vẫy tay gọi một ly nước trái cây rồi đẩy ly rượu đỏ vừa mới uống cho Lâm Nhược Nhiên, cau mày.

"Hạ Hạ nhà tớ không thích mùi rượu, tớ thật sự không có thể uống được. "

"......"

Ánh đèn mờ ảo của quầy bar chiếu xuống, Tiêu Mạc Ngôn liếc mắt về phía sàn nhảy, khóe môi gợi lên, khẽ mỉm cười.

"Claire, lâu lắm rồi không được khiêu vũ với cậu. "

Tiêu Mạc Ngôn khom người, như một quý ông lịch lãm vươn tay, cười nhìn Claire. Claire cười nhẹ, đặt tay vào tay của Tiêu Mạc Ngôn, Nhan Tịch ngồi bên cạnh thấy vậy, vừa mím môi định nói gì đó đã bị Hạ Linh Doanh kéo lại.

Hạ Linh Doanh nhìn Nhan Tịch, nhẹ nhàng lắc đầu một cái. Nhan Tịch hơi áo não cúi đầu, không nói gì.

"LARA . "

Cherry cũng bắt chước dáng vẻ đó, kéo Lâm Nhược Nhiên đang tựa sô pha dậy, nhẹ nhàng nắm cô, bước vào sàn nhảy.

Tiếng nhạc mạnh mẽ vang lên, Cherry ôm eo Lâm Nhược Nhiên, cố gắng chạm đến cảm xúc của cô, đôi mắt long lanh nhìn cô đắm đuối, dịu dàng như nước, duyên dáng như yêu tinh, mang theo nhè nhẹ ý trêu đùa. Bước chân chậm rãi theo điệu nhạc, khi ánh đèn trở nên mập mờ, Cherry vùi đầu vào trong ngực Lâm Nhược Nhiên.

"LARA , cậu... thật sự cậu không có chút cảm giác nào với mình sao? "

Ánh mắt mê người, lời nói mập mờ và hơi thở mang theo hương vị ngọt ngào nhàn nhạt của rượu quẩn quanh nơi cánh mũi khiến cơ thể Lâm Nhược Nhiên không tự chủ run nhè nhẹ. Cherry cảm giác được, cười rất vui vẻ, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Lâm Nhược Nhiên, không chớp mắt. Lâm Nhược Nhiên cũng nhìn lại cô, nhưng Cherry lại không hiểu được những cảm xúc trong mắt cô.

Lâm Nhược Nhiên vâng lời đã khơi dậy ngọn lửa vẫn đè nén trong lòng Cherry, cô từ từ dời tầm mắt xuống đôi môi đỏ mọng, tươi mát như trái vải vừa bóc vỏ kia, từ từ cúi đến. Trái tim Cherry đập mạnh, đây không phải là nụ hôn đầu của cô, nhưng lại là lần đầu tiên cô hôn người mình thích nhất, kích động hưng phấn như một thiếu nữ luống cuống mới bước chân vào tình yêu, khoảng cách ngày càng gần, nhưng khi hai môi sắp chạm vào nhau, đột nhiên Lâm Nhược Nhiên lại nghiêng đầu, tránh đi nụ hôn này.

"Tại sao ? "

Cherry nhìn Lâm Nhược Nhiên bằng ánh mắt bi thương rồi chợt ôm mạnh eo Lâm Nhược Nhiên, kéo cô ấy về phía mình. Cô vốn không phải là người kiên nhẫn, nhưng vì Lâm Nhược Nhiên cô đã học cách kiên nhẫn, chịu đựng, cứ nghĩ rằng sau khi Nhan Tịch nói rõ với Lâm Nhược Nhiên rồi, cô sẽ chấp nhận mình, nhưng cuối cùng đáp lại sự chờ đợi của cô vẫn là từ chối .

Lâm Nhược Nhiên không nói lời nào, chỉ vòng tay ôm eo Cherry, tựa đầu vào cổ cô, hơi nhắm hai mắt lại, khéo léo như một chú mèo con khiến người ta không đành lòng trách cứ.

Đau, trong nháy mắt cảm giác đau đớn tràn ngập khắp cơ thể, Cherry hít lấy hương thơm trên người Lâm Nhược Nhiên, cảm thấy đau đớn kia của cô không lời nào nói hết được, cô im lặng không nói thêm gì nữa, vòng tay ôm lấy cô ấy.

LARA, mình sẽ chờ, sẽ cho cậu thời gian.

"Chậc chậc, thật đáng tiếc. "

Một tay ôm gọn eo Claire, nhìn Tiêu Mạc Ngôn dường như nhảy rất nghiêm túc nhưng lại lắc đầu, ánh mắt đảo khắp nơi. Claire mím môi nhìn cô, không lên tiếng.

"Cậu vừa khóc đúng không? "

Tiêu Mạc Ngôn vừa chuyển tầm mắt trở lại đã phát hiện hai hốc mắt Claire sưng đỏ, kinh ngạc nhìn cô.

Claire không nói lời nào, nghiêng đầu sang một bên che giấu.

"Là vì LARA? "

Tiêu Mạc Ngôn thử hỏi dò, Claire lạnh lùng ngẩng đầu nhìn Tiêu Mạc Ngôn. Tiêu Mạc Ngôn nhìn cô, lắc đầu.

"Claire, cậu lúc nào cũng vậy. "

Claire vẫn không nói lời nào, nhưng cũng không hề nhìn chằm chằm Tiêu Mạc Ngôn nữa.

"Có chuyện gì cũng phải nói ra, giấu trong lòng làm gì? Chịu đựng có ích gì chứ? Chỉ khiến hiểu lầm tăng thêm thôi, quan tâm cô ấy thì phải nói cho cổ biết!"

"Cậu không hiểu đâu."

Claire lắc đầu, cô không muốn tạo thêm áp lực cho Nhan Tịch, Nhan Tịch đã vì cô mà bỏ ra quá nhiều. Tiêu Mạc Ngôn xoay người, ôm eo Claire thật chặc.

"Sao tớ lại không hiểu được chứ, cậu thấy bây giờ tớ hạnh phúc vậy chứ năm đó Hạ Hạ và tớ còn gặp trắc trở nhiều hơn cậu. "

Nói đến đây, Tiêu Mạc Ngôn nghiêng đầu nhìn về phía người quan trọng nhất với mình, chỉ thấy Hạ Linh Doanh ngồi trên sô pha, đang rất bất đắc dĩ nhìn Nhan Tịch ở một bên vừa uống rượu vừa thở phì phò nói gì đó.

"Claire, tình cảm và công việc không giống nhau, không phải chỉ cần cậu có năng lực là được, mà phải đặt cả trái tim vào trong đó, nhưng trái tim cậu ra sao thì chỉ mình cậu biết, cậu không thể hiện thì ai biết được? Tớ thấy giờ có lẽ Nhan Tịch vẫn chưa xác định được rốt cuộc cậu có thích ẽm không nữa kìa. "

Bước chân Claire hơi dừng một chút, lời của Tiêu Mạc Ngôn hiển nhiên nói đúng tim đen của cô.

"Ừm, đừng để mình phải hối hận. "

Để lại thêm một câu cuối rồi Tiêu Mạc Ngôn cũng không nhiều lời nữa, cô liếc mắt ra hiệu cho Cherry. Cherry hiểu ý của cô, hai người nhanh chóng xoay người, trong nháy mắt người trong lòng Claire nghiễm nhiên đã biến thành Lâm Nhược Nhiên.

Từng là bạn thân, giờ lại là tình địch, không ngờ lần đầu tiên hai người mặt đối mặt lại dưới tình huống này.

~~~~~Hết Chương 48~~~~~

T^T dạo này tui cũng đang vướng vào chuyện tình cảm, cứ edit đến đoạn sướt mướt là xác định rồi đó!!!