Mọi người đều cùng nhau ngồi vào bàn, trước khi động đũa, Tôn Thị lên tiếng: "Hôm nay gọi các con về ăn cơm, là có một việc vui muốn tuyên bố." Sau đó bà tạm dừng một chút, mỉm cười nhìn thoáng qua Hứa thị vì xấu hổ mà cúi đầu.
"Vợ Lão tam mang thai! Đây là chuyện vui thứ hai của Triệu gia chúng ta kể từ năm ngoái cho đến nay, được một cháu trai là Lai Phúc, nương cùng cha của các con đều rất vui vẻ, cho nên thế nào thì sang năm nhà lão tam cũng nhất định sẽ sinh con trai thôi." Tôn Thị nói xong, vẻ mặt vui mừng như hoa nở.
Ngoại trừ Lí thị, mỗi người đều hướng về phía nhà lão tam nói câu chúc mừng, Lí thị nhỏ giọng nói một câu: "Không nhất định là thế đâu, con trai không phải muốn sinh là có thể sinh được, phải xem người đó có số sinh được hay không nữa chứ." Tiếng của nàng ta rất nhỏ chỉ có Chu Mạch cùng Hứa thị ngồi bên cạnh nàng ấy là có thể nghe được.
Hứa thị nghe xong, vẻ mặt liền đen lại, nhưng nhìn thấy mọi người ai cũng vẻ mặt hớn hở, nàng quyết định chuyện bất hòa này tạm thời nàng sẽ không so đo với ả ta, ngoài mặt thì nàng tỏ ra tươi cười, trong lòng thì lại kìm nén cơn giận.
Cũng may sau khi Lí thị nói xong câu đó liền bắt đầu vùi đầu ăn cơm, trên bàn chỉ có một con gà duy nhất đã bị nàng ta một mình một đũa gắp hơn phân nửa, Chu Mạch nghĩ thầm không biết nàng ta đã bao lâu rồi chưa được đυ.ng đến thịt.
Trong lúc ăn cơm, Tôn Thị cũng dặn dò Triệu Trọng Sơn cùng Chu Mạch một vài câu, bảo bọn họ nhanh chân một chút, tranh thủ sang năm cho bà có thể ẵm một lúc hai cháu trai. Chu Mạch nghe xong cúi đầu không nói, còn Triệu Trọng Sơn thì nghiêm túc gật đầu đồng ý.
Nhưng hôm nay Chu Mạch bắt đầu cảm thấy Tôn Thị không giống như lúc trước, ít nhất ở trên phương diện ăn uống thì rõ ràng có khác biệt với lúc ở riêng. Cũng có thể là sau vụ thu hoạch vụ thu mấy đứa con trai đều dựa theo giao ước mà hiếu kính bạc cùng tiểu mạch, nhưng Chu Mạch cảm thấy nguyên nhân chủ yếu là do có sự tiếp tế của Triệu Trọng Sơn, trong nhà có hai ba hay mười lượng bạc còn luyến tiếc không dám dùng, trong tay lại có lương thực nên trong lòng không còn lo sợ.
Sau khi cơm nước xong như thường lệ là do Chu Mạch dọn dẹp bát đũa đem rửa. Đại tẩu thì phải chăm sóc con nhỏ, đệ muội thị đang mang thai. Bà bà thì vất vả một ngày cũng mệt mỏi lưng đau, nhiệm vụ rửa chén chỉ có thể rơi trên người nàng. Chu Mạch vừa rửa bát vừa nghĩ đãi ngộ dành cho có con với không có con lại khác biệt lớn như vậy đấy.
Lí thị ăn xong là buông đũa ẵm con về nhà, để lại Triệu Bá Tuyền với khuôn mặt đỏ thẫm ở lại, mọi người đã lâu không tề tựu với nhau cho nên muốn nhân cơ hội này mà trò chuyện vui đùa với nhau lâu một chút, vì thế bảo Lí thị đem con về trước rồi quay trở lại, mấy nam nhân thì ngồi trên giường đánh bài.
Ba tiểu cô nương vây quanh Hứa thị ríu ra ríu rít không biết đang nói chuyện gì. Đợi sau khi Chu Mạch rửa chén, cho heo ăn xong, liền nghe thấy tiếng Đông Nhi trong phòng vọng ra nói nó buồn ngủ, Tôn Thị thấy thế mới vội vàng bảo mọi người ai về nhà nấy.
Chu Mạch nắm tay Đông Nhi đi phía sau Triệu Trọng Sơn, liền nghe thấy Đông Nhi ngây thơ nói: "Nương, nãi làm đồ ăn không ngon, không có nương làm cơm con ăn không được. Chúng ta sau này đừng đi nhà nãi ăn cơm nữa nhé."
Đang đắm chìm trong suy nghĩ về cái tên Hồ nhị nha đầu trong truyền thuyết, nghe xong lời Đông Nhi nói nàng nhịn không được nở nụ cười, nàng không nghe thấy tên hiếu tử đi phía trước ngăn cản lời nói của Đông Nhi, nhưng nàng vẫn nói với con gái nhà mình: "Đông Nhi, những lời này chỉ nên nói với nương thôi nhé, trước mặt người khác con đừng nói như vậy, nhất là đừng nói trước mặt nãi của con, những món ăn đó nãi của con đã phải chuẩn bị từ buổi trưa lận đấy, bà cũng rất vất vả."
Chu Mạch nói xong những lời này cảm thấy nam nhân đi phía trước đã thả chậm bước chân một chút, Đông Nhi vẫn là một đứa bé rất biết chuyện, nghe xong lời nương dặn liền gật đầu nói đã biết, nói rằng sau này nó không nói nữa. Sau đó liền làm nũng bảo Chu Mạch ôm, nói nó rất buồn ngủ, Đông Nhi rất ít khi làm nũng với nàng, Chu Mạch nhịn không được sẽ đồng ý với con bé, nhưng không đợi nàng xoay người ôm Đông Nhi, Triệu Trọng Sơn đã quay đầu nói để hắn bế, Đông Nhi nằm ở trong lòng Triệu Trọng Sơn, còn chưa về đến nhà đã ngủ thϊếp đi, chắc buổi chiều hôm nay đã cùng Tiểu Thúy vui đùa đến mệt mỏi.
Sau khi về đến nhà, hai vợ chồng đem Đông Nhi đến căn phòng ở phía tây, sợ con bé lạnh, Chu Mạch lại đắp thêm cho nó một cái chăn mỏng. Sau đó liền đi nấu nước tắm rửa, Triệu Trọng Sơn cũng có thói quen mỗi ngày vào buổi tối sẽ xách nước cùng hắt nước tắm cho mẹ con nàng, còn hắn thì hai ba ngày mới tắm một lần, nhưng hôm nay hắn phải tắm rửa.
Hai người tắm xong liền lên giường nằm, Chu Mạch mới nhớ tới hôm nay không có Đông Nhi nằm ở giữa, chỉ có hai vợ chồng nằm cùng giường, nhưng cũng may chăn ai nấy đắp và cả hai đều có mặc đồ lót, cho nên trải qua giây phút ngắn ngủi đầy ngượng ngùng nàng rất nhanh liền bình tĩnh trở lại.
Ngay tại lúc nàng mơ mơ màng màng, bỗng nhiên phát hiện không biết khi nào thì tay của Triệu Trọng Sơn đã chui vào chăn của nàng, để trên eo của nàng, nàng bị tay hắn đυ.ng vào liền giật mình, cái tay kia chỉ là dừng lại có một chút, sau đó lại tiếp tục đi hướng lên trên, mắt thấy cái tay kia sắp đặt lên ngực của mình, Chu Mạch mới phản ứng lại, vội vàng phủi cái tay ấy ra, sau đó xê dịch thân thể tránh xa hắn ra một chút.
Triệu Trọng Sơn thấy phản ứng của nàng như vậy, cũng sốt ruột, trực tiếp chui vào chăn của Chu Mạch, hai cánh tay giống như gọng kìm từ sau lưng Chu Mạch ôm lấy, nhưng dù sao Chu Mạch cũng là người luyện công phu, nàng cũng nóng nảy, giãy giụa ngồi dậy.
"Sao thế?" Triệu Trọng Sơn cũng ngồi dậy theo hỏi.
"Triệu Trọng Sơn, ở trong lòng huynh, tôi ở vị trí nào?" Chu Mạch nghiêm túc hỏi hắn.
Những lời này đã nằm ở trong lòng nàng thật lâu, từ lúc ông chồng này trở về nàng đã nhịn cho đến bây giờ, từ sau khi trở về thì luôn trách nàng lãng phí lương thực, bây giờ lại còn nghe nói hắn cùng tình nhân cũ gặp mặt nữa chứ.
"Nàng là thê tử của ta chứ là gì, cũng đã đồng ý sinh con cho ta." Triệu Trọng Sơn đáp, trong giọng nói lại lộ ra một chút oan ức.
"Được thôi, hôm nay chúng ta nói rõ với nhau hết đi, từ lúc huynh về đây, huynh đối xử với tôi thế nào, huynh ghét bỏ tôi, tôi còn chưa tính với huynh, nhưng chúng ta là người một nhà, huynh cho cha mẹ huynh bạc, lại còn mua heo cho họ huynh có nói với tôi tiếng nào không? Cho cha mẹ, huynh đệ ruột thịt của huynh thịt thà huynh cũng có nói với tôi không? Tôi ở trong lòng huynh có chỗ đứng nào sao?" Chu Mạch tiếp tục hỏi, trong giọng nói còn kèm theo tiếng khóc, kỳ thực nàng vốn định muốn hỏi những câu càng khó nghe hơn nữa, nhưng nàng tạm thời nhịn xuống, muốn thử nam nhân trước mắt này một chút.
Chu Mạch đi đến nơi này, lại là lần đầu tiên cảm thấy oan ức đến muốn khóc, cho dù lúc trước Tôn Thị khó dễ với nàng, Lí thị khi dễ nàng, nàng cũng không cảm thấy khổ sở, bởi vì những người đó không phải là người mà nàng quan tâm. Cho dù kiếp trước hay kiếp này, càng quan tâm thì càng đau lòng.
Nghĩ như vậy trong lòng Chu Mạch run rẩy một chút, khi nào thì nam nhân trước mắt này đã biến thành người mà nàng để ý quan tâm đến thế, là từ lúc hắn mυ'ŧ ngón tay cầm máu cho nàng, hay là khi nhìn thấy hắn cúi đầu nghiêm túc cẩn thận làm gia cụ, hay là càng ngày hắn càng tỏ ra thân thiết với Đông Nhi, cả lúc không để tay nàng chạm nước khi ngón tay bị thương mà giành công việc nấu cơm.
Mặc kệ thế nào, Chu Mạch phát hiện lòng của nàng đã rơi vào tay giặc. Nàng không muốn như vậy, nàng sợ chuyện kiếp trước sẽ tái diễn với nàng lần nữa, nàng sợ sẽ lại bị tổn thương.
Triệu Trọng Sơn nhìn chằm chằm vẻ mặt Chu Mạch hỉ giận biến hóa, chỉ thở dài rồi nói: "Tiểu Mạch, nàng là thê tử của ta, luôn luôn là như thế. Nàng không nên suy nghĩ lung tung, sau này lúc làm việc gì ta cũng sẽ thương lượng với nàng trước, trước kia là ta làm không đúng, nghĩ rằng ta là người đứng đầu trong nhà cho nên liền tự quyết định một mình."
Thấy Chu Mạch không để ý hắn, hắn tiếp tục giải thích nói: "Ta ở trên chiến trường nhìn thấy nhiều cảnh sống chết, thầm nghĩ sau khi trở về sẽ đối với mẹ con nàng tốt hơn, cha mẹ, huynh đệ, vợ con đều là người thân của ta. Cho nên khi thấy bọn họ sống không được tốt ta tiếp tế một chút cũng là việc nên làm."
"Tôi không phải là giận huynh cho bọn họ tiền, tôi chỉ giận huynh làm việc gì cũng không bàn bạc với tôi, giống như huynh nói, chúng ta là vợ chồng, vợ chồng thì nên đồng lòng." Lúc nói những lời này Chu Mạch đã bắt đầu khóc thút thít.
Triệu Trọng Sơn tiến đến gần nhẹ giọng vuốt nàng lưng: "Ta biết mấy năm nay nàng phải chịu oan ức, với tình tình của nương sẽ không có khả năng đối xử tốt với nàng, đại tẩu cũng là một người không dễ ở chung, đệ muội tuy rằng cả ngày không nói tiếng nào, nhưng cũng là người có tâm cơ. Trong nhà này chỉ có nàng, rất đơn giản, cho nên khó tránh khỏi bị khi dễ. Ta trên đường về nhà đã nghĩ, lúc trước là ta đối với nàng không tốt, không nên sau khi thành thân liền bỏ mặc nàng không hỏi han, hại nàng ở trong nhà không có chỗ đứng, sau này ta nghe được tin nàng mang thai lúc đó ta đã nghĩ ta thật đúng là thằng khốn. Sau này động lực để ta chống đỡ trở về đều là nàng cùng Đông Nhi, sự áy náy đối với nàng cùng hy vọng gặp mặt Đông Nhi mà ta mới có thể trở về."
"Vậy mà sau khi huynh trở về còn đối xử với tôi như vậy?" Chu Mạch nhịn không được bĩu môi kháng nghị với hắn, tuy rằng nàng đã sớm đoán được nguyên chủ cùng Triệu Trọng Sơn ở chung thật không thoải mái, nhưng khi nghe hắn nói như vậy, chắc là hắn xin lỗi bản thân nàng trước đây, nhưng từ lúc gặp hắn cho tới nay hắn đối với nàng rất tốt.
"Ta..., nàng có thấy qua có nam nhân nhà nào chui vào nhà bếp nấu cơm chưa? Còn nữa khi nàng nói muốn xây phòng tắm ta không nói hai lời liền xây, ta chỉ là muốn mẹ con nàng sống thoải mái một chút." Triệu Trọng Sơn nhẹ giọng giải thích, xem ra tối hôm nay chỉ có thể an ủi thê tử mà thôi.
Chu Mạch nghe xong không nói gì nữa, lời Triệu Trọng Sơn nói cũng có chút đạo lý, nam nhân trong thôn thật sự chưa từng thấy ai chui vào phòng bếp, cho dù là mạnh mẽ như Lí thị cùng Tôn Thị, cũng phải vào bếp nấu cơm. Mà mấy ngày đó Triệu Trọng Sơn giúp nàng nấu cơm đã làm nàng cảm động đến rơi nước mắt.
Chu Mạch cũng muốn hỏi hắn chuyện của Hồ nhị nha đầu kia, nhưng nghĩ lại nếu cả đêm hỏi nhiều quá, sợ hắn tiêu hóa không nổi, hôm nay cứ nói đến đây thôi. Hơn nữa nàng còn muốn nhìn biểu hiện sau này của Triệu Trọng Sơn, không biết hứa hẹn hôm nay của hắn dành cho nàng có làm được hay không.
"Cái đó..., trời không còn sớm, chúng ta ngủ đi." Chu Mạch không trả lời hắn mà nói sang chuyện khác. Nhưng sau khi nói xong nàng muốn vả vào miệng một cái, chúng ta ngủ sao? Nói như thế không phải là nàng nôn nóng muốn cùng hắn làm cái chuyện kia hay sao?
Nghĩ vậy nên nàng vội vàng nói thêm một câu: "Chia chăn mà ngủ, huynh ngủ của huynh, tôi ngủ của tôi."
Triệu Trọng Sơn thấy tối hôm nay cũng không có cơ hội làm được cái gì, liền ngoan ngoãn chui vào chăn của mình, nhưng trước khi ngủ hắn cũng không quên đi thăm Đông Nhi, sợ buổi tối con bé đá chăn.
Chu Mạch cảm thấy ở thời đại này có thể bình chọn cho hắn là người cha Nhị Thập Tứ Hiếu được đấy, chưa thấy nam nhân nào trong thôn quan tâm con mình như vậy, trong khi đó lại là đứa con gái.
Sáng sớm hôm sau, Chu Mạch cảm thấy trước ngực truyền đến từng trận tê dại, miệng nhịn không được tràn ra một tiếng rêи ɾỉ thoải mái, nhưng đột nhiên nàng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, vội vàng mở to mắt, liền nhìn thấy nam nhân nằm ngủ bên cạnh đã chui vào chăn của nàng, một bàn tay to cũng vào chui vào trong áσ ɭóŧ phủ lên ngực bên phải của nàng, mà phía sau nàng cảm giác được một cái vật cứng đang đâm vào mông nàng, nàng bất tri bất giác la lên một tiếng.