Họa Đến Rồi, Mời Thanh Toán

Chương 4-1: Khúc biến tấu thứ tư (1)

LỜI NÓI DỐI Gϊếŧ NGƯỜI SAU VỤ MẤT TÍCH HỢP PHÁP

Con sóng vòng quanh thành phố gợn sóng lăn tăn, soi bóng ánh mắt quá đỗi tiều tuỵ và trơ trọi của người đàn bà mập. Cùng với cốc cà phê dần nguội, thái độ của Nguyễn Lập Đông đối với bà ta giờ phút này cũng dần chuyển sang sự cảm thông, vì cô nhớ tới bố mẹ của mình.

“Sự tình là như vậy, đương sự đi tỉnh khác gặp bạn bè, từ đó không còn xuất hiện nữa, cùng mất tích còn có hai người bạn của ông ta, đều là những chủ doanh nghiệp khá lớn trong nước.” Vạn Phong báo cáo một mạch tất cả các tình tiết của vụ án rồi buông một tiếng thở dài, trong lòng cảm khái tại sao gần đây các vụ án khó lại nhiều như vậy, quả thực là không có đầu mối.

“Vị này là vợ của đương sự, nghe nói tôi đến gặp giáo sư nên kiên quyết muốn đi theo.”

Anh ta vừa dứt lời bỗng nghe thấy một âm thanh, người đàn bà béo ấy đã quỳ xuống, sướt mướt kể lể: “Cô Nguyễn, chuyện lần trước là tôi không đúng, cầu xin cô hãy để giáo sư Cận giúp đỡ tìm chồng tôi được không. Anh ấy là trụ cột của gia đình chúng tôi, hai mẹ con tôi không có anh ấy thì không thể sống nổi nữa”.

Tiếng khóc thảm thiết thu hút vô số ánh mắt trong quán cà phê. Bao nhiêu thương tâm ban nãy vẫn còn tích đầy trong l*иg ngực bỗng chốc bay đi đâu hết, Nguyễn Lập Đông vạch đen đầy đầu nhìn sang Cận Hoài Lý: Lẽ nào em bẩm sinh đã mang một gương mặt ác nghiệt, ghi thù ư?

Cận Hoài Lý chợt mỉm cười.

Cận Hoài Lý nhận lời mời của Vạn Phong, tiếc là giống như ban đầu, trong tình hình manh mối quá ít ỏi, anh nhất thời cũng chưa có hướng đi nào. Cho tới vài ngày sau, hai người họ kết thúc buổi phát thanh trực tiếp tại đài, đi ra ngoài cổng thì gặp Vạn Phong. Họ biết, manh mối tới rồi.

“Mã Ưng Hành và hai người bạn của ông ta đều chết rồi.” Vạn Phong buồn bã cúi đầu, trong lòng anh ta vừa chất chứa niềm xót thương dành cho nạn nhân và căm phẫn dành cho hung thủ, đồng thời còn cuộn trào một cảm giác buồn nôn. Những mảnh thịt được cắt vụn nấu chín sau đó để lâu ấy quả thực rất thách thức khứu giác của người ta, cho dù là khứu giác của một cảnh sát hình sự cũng không ngoại lệ.

Họ phải oán hận lớn đến mức nào! Anh ta day mũi, bỗng nhiên cảm thấy trong lúc nói chuyện vẫn còn ngửi thấy thứ mùi đó.

“Hơn nữa thi thể còn không nguyên vẹn, những mảnh thịt bị cắt vụn và nấu chín được để vào trong ba chiếc túi nilon riêng biệt, dán kín sau đó gửi tới từng nhà, đồng thời còn gửi cả những đồ vật luôn đi theo bên người ba nạn nhân. Gia đình Mã Ưng Hành được gửi tới một bàn tay bị chặt nát và một chiếc đồng hồ Rolex. Trong ba bưu kiện chuyển phát nhanh đều kèm theo một mảnh giấy.”

“Bên trên viết gì?” Nguyễn Lập Đông tò mò hỏi, trực giác nói cho cô biết nội dung trên mảnh giấy rất có thể sẽ rợn người. Cô bất giác rụt cổ lại.

“I’m the heir.”

Ta là người thừa kế? Thế là có ý gì? Nguyễn Lập Đông run người, bỗng cảm thấy ba chữ “người thừa kế” vô duyên vô cớ toát lên một cảm giác hăm doạ.

So với đống thịt khiến người ta buồn nôn kia, sự đả kích mà ba chữ “người thừa kế” mang tới cho Vạn Phong hiển nhiên ít hơn nhiều. Anh ta cho rằng, ba chữ này ngoài việc là công cụ để hung thủ cố tình làm ra vẻ kỳ bí thì chẳng còn ý đồ đặc biệt nào khác. Trong đầu óc Vạn Phong hiện giờ chỉ toàn những tờ giấy bảo đảm mà anh ta lập ra ngay trước mặt lãnh đạo.

Ngoài doanh nhân có tiếng Mã Ưng Hành ra, hai nạn nhân còn lại – Trình Đức Hậu và Đỗ Đốc đều là những ông chủ, nhà từ thiện có tiếng ở thành phố kế bên. Việc họ gặp nạn đã tạo nên một luồng dư luận xấu. Dưới áp lực nặng nề ấy, anh ta vỗ ngực, lập một giấy bảo đảm đặt thời hạn phá án. Nhưng vụ án đâu có phải nói phá là phá được?

“Giáo sư Cận, bên trên hối thúc rất gấp, đầu óc tôi bây giờ bát nháo như nồi cháo vậy, ngoài việc nắm được địa điểm cuối cùng họ xuất hiện ra thì hầu như không còn nắm được gì trong tay. Anh có đường hướng gì không?”

Ánh mắt đầy kỳ vọng rơi xuống người đàn ông đang oằn lưng suy tư. Nắng chiều rọi xuống kéo dài bóng lưng anh trở thành một cảnh đẹp. Trầm ngâm giây lát, anh ngẩng đầu lên: “Thịt người đã nấu chín rồi còn có thể giám định DNA được không?”.

“Cần xác nhận với phía pháp y, trừ khi có chỗ còn sót lại chưa chín hết, nếu không sẽ rất khó giám định. Giáo sư Cận, anh nghi ngờ người chết không phải ba người họ?”

“Ừm.” Anh gật đầu, “Còn nữa, những người này quen biết nhau như thế nào? Là bạn làm ăn hay là bạn học? Điều tra được điểm này có lẽ sẽ giúp ích cho việc tìm ra lý do họ gặp nhau rồi mất tích lần này”.

“Còn gì nữa không ạ? Giáo sư Cận, anh đi đâu vậy?”

Vạn Phong giơ tay ra nhưng không kịp giữ Cận Hoài Lý lại, nét mặt tỏ vẻ kỳ lạ kèm theo sự hụt hẫng.

“Hẹn hò.” Cận Hoài Lý nắm chặt tay Nguyễn Lập Đông.

Trong một khoảnh khắc, nụ cười trên khuôn mặt người ấy khiến Nguyễn Lập Đông có ảo giác rằng anh đang đùa.

“Vậy vụ án phải làm sao?”

“Vạn Phong, anh cũng nên thử độc lập xem sao.”

Cận Hoài Lý nói chuyện ôn hoà như một người cha hiền từ, kỳ lạ là rõ ràng anh không đùa cợt mà sao Nguyễn Lập Đông lại muốn cười thế này?

“Thật sự mặc kệ anh ấy ư?” Những ngọn đèn trên con đường ven hồ bắt đầu sáng dần lên. Cô nắm tay anh, nhẹ nhàng cười, lá cờ của một quán rượu gần đó cũng lay động theo gió.

“Mặc kệ.”

“Vậy anh đưa em đi hẹn hò thật sao? Đi đâu vậy?” Ánh mắt cô sáng lấp lánh, đáy lòng bỗng dâng lên một tia hy vọng, tên ngốc này đã được khai thông rồi, không biết sẽ đưa cô đi đâu đây?

“Bên kia có một nhà hàng đồ Tây, tới đó được không?”

“Cũng được.” Sờ sờ cái bụng rỗng tuếch, Nguyễn Lập Đông vui vẻ nhận lời.

“Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”

“Được.”

“Anh muốn nói với em một số suy nghĩ của anh về vụ án này, anh nghĩ em sẽ thích nghe. Lập Đông, em còn ham học hơn cả mấy sinh viên của anh, bây giờ anh đã không còn phân biệt rõ mình là giảng viên Vật lý hay là gì nữa rồi…”

Cận Hoài Lý hiếm khi nói nhiều không hề chú ý tới việc người bên cạnh đã không còn hồi đáp từ lâu.

Nguyễn Lập Đông, mày còn kỳ vọng điều gì? Kỳ vọng một người ngốc như anh sẽ tặng mày hoa hồng, rồi cùng mày nghe một bản nhạc nhẹ? Đừng nằm mơ nữa, mau tỉnh dậy đi.

Cô ôm ngực, sải rộng bước chân loạng choạng đi theo.

“Này, hay chúng ta đánh cược đi.”

“Cờ bạc là không hay.” Người đàn ông khó xử quay đầu, không ngờ mới câu nói thứ hai đã bị chặn miệng.

Nguyễn Lập Đông làm mặt giận dữ, “Có phải cược thật đâu, anh bảo khoảng bao lâu thì vụ án này có tiến triển?”.

“Vậy thì… ba ngày?” Cận Hoài Lý giơ ngón tay lên.

“Vậy em sẽ đoán hai ngày, người thắng cuộc có thể yêu cầu người thua làm một việc.” Nhớ lại tình tiết Triệu Mẫn gây khó dễ cho Trương Vô Kị trong Ỷ thiên đồ long ký, cô mím môi, nở một nụ cười tinh quái.

Ánh nắng đổ nghiêng qua ô cửa sổ nhà hàng Tây, cô gái ngồi bên bàn vừa ăn bít tết vừa nghĩ tới tình cảnh mình thắng cược mấy ngày sau.

Nhưng mọi việc chẳng như ý người ta, phía Vạn Phong chẳng mấy chốc đã có đột phá.

Ở địa điểm cuối cùng mà ba nạn nhân xuất hiện, một khách sạn nhỏ tên là “Thế kỷ kinh điển”, họ điều tra được người chủ mang tên Lý Kim Tịch.

“Người này làm sao?” Nhìn chăm chú người trên bức ảnh, Nguyễn Lập Đông cảm thấy đầu óc của mình không đủ dùng, chưa kể tới việc người này trông rất bình thường thì cô không hiểu vụ án có liên quan gì đến anh ta, sao cô không tài nào nhớ ra cái tên này trong số những người liên quan?

“Việc này cũng phải cảm ơn giáo sư Cận đã nhắc nhở.” Vạn Phong hít sâu một hơi, nét mặc không hề nhẹ nhõm hơn chút nào. Anh ta lấy từ trong túi xách ra một tập tài liệu khác, tập tài liệu đó tới tay anh ta sớm hơn những tài liệu của khách sạn một chút. Bên trong ghi chép lại cuộc sống của Mã Ưng Hành, Trình Đức Hậu và Đỗ Đốc. Họ quen nhau trong một lần du lịch. Sở dĩ sau lần đó tình cảm trở nên sâu đậm là vì họ cùng trải qua một thiên tai.

“Du lịch sa mạc gặp phải bão cát. Cả đoàn du lịch bị chia tách. Ba người họ dựa vào lượng nước của xương rồng và chút lương khô ít ỏi để đợi đội cứu hộ tới. Lý Kim Tịch này cũng là thành viên của đoàn du lịch. Ông ta là người duy nhất không được cứu. Nghe nói ông ta bị bão cát cuốn đi rồi lạc một mình, cuối cùng mất tích. Vì thời gian mất tích quá lâu, ông ta được suy đoán là đã chết.”

“Lại liên quan tới người đã ‘chết’ à?” Bả vai Nguyễn Lập Đông run lên, Cận Hoài Lý hiểu cô đang nhớ tới vụ án của Hà Tử Quân.

Nhưng lương thiện và đồng cảm là một chuyện, tội phạm có lý do vẫn là tội phạm. Anh đón lấy tài liệu của Lý Kim Tịch xem qua: “Tiếp theo, các anh định làm thế nào?”.

“Tôi nghĩ có thể điều tra từ ba chữ ‘người thừa kế’ này, hung thủ nhất định là người có liên quan tới Lý Kim Tịch, còn nữa… nếu hung thủ thật sự liên quan tới Lý Kim Tịch, thì vì sao hắn phải nhắm vào ba người họ? Nhất định có lý do. Giáo sư Cận, sao anh lại nhìn tôi như vậy?”

Vạn Phong xoa xoa chóp mũi, bả vai đung đưa không tự nhiên.

“Không có gì, chỉ là cảm thấy có thể sau này anh không cần tôi giúp đỡ nữa.”

“Sao giáo sư lại nói vậy?” Lời khẳng định khiến anh cảnh sát hình sự trẻ tuổi ngại ngùng. Anh ta đỏ mặt, không ngừng gãi đầu.

“Cận Hoài Lý, Vạn Phong đỏ mặt trông giống anh quá.”

“Anh đâu có đỏ mặt.”

“Anh xem, anh cũng gãi đầu rồi, còn nói là anh không ngượng sao?”

Cận Hoài Lý chỉ hận bản thân không được di truyền cái miệng lanh lợi của bố mẹ, cảm thấy bản thân bị Nguyễn Lập Đông trêu chọc càng ngày càng rơi vào tình cảnh khó khăn, đành chuyển đề tài.

“Đã có kết quả giám định DNA chưa? Có thể khẳng định là ba người họ không?”

Vạn Phong lắc đầu, DNA đã bị phá hỏng toàn bộ rồi. Nhưng đối với cảnh sát, đây lại là một tin tốt, vì điều này có nghĩa ba người họ có khả năng vẫn còn sống.

***

Để nhanh chóng phá được vụ án, phía cảnh sát khẩn trường tìm kiếm trong thành phố xảy ra vụ án, hy vọng tìm được manh mối chứng tỏ họ vẫn còn sống. Nhưng rất không may, không bao lâu sau, họ tìm được thi thể đầu tiên.

Nạn nhân là Mã Ưng Hành, đây là kết luận có được sau một ngày cẩn trọng làm việc của tổ giám định.

Cận Hoài Lý ngồi trong phòng làm việc nắng chói chang, nhìn bức ảnh trong tay, thần sắc hơi lạnh lẽo.

Hài cốt của Mã Ưng Hành rất hoàn chỉnh, ngoài phần đầu ra thì các phần xương khác đều bị lóc thịt ở những mức độ khác nhau. Có thể nhận ra, thủ pháp của hung thủ hoàn toàn không chuyên nghiệp, ví dụ như trên xương hông vẫn còn dính chút thịt đỏ.

Do đã tử vong được một khoảng thời gian nhất định nên cơ mặt của Mã Ưng Hành đã xuất hiện tình trạng nhăn nheo. Cận Hoài Lý nhìn một lúc rồi nhắm mắt lại, nhớ tới tên lột da tay Đào Đức khi xưa từng đối đầu. Vì sao trên đời có nhiều tên biếи ŧɦái thích lột da người ta như vậy?

Tại một thành phố nào đó cách Thuật Phong vài cây số, có một căn nhà nhỏ tách biệt trông có vẻ đã bị bỏ hoang rất lâu rồi, toả ra một thứ mùi khó định nghĩa. Chẳng biết có con chó hoang từ đâu chạy đến, dừng chân bên ngoài căn nhà, kêu ăng ẳng mấy tiếng, dường như rất hy vọng chủ nhân của căn nhà nhỏ cho nó chút thức ăn. Nhưng ngay sau đó, một tiếng “cộc” vang lên làm con chó giật mình. Nó muốn chạy đi, lại không cưỡng được mùi thịt thơm phức. Trong lúc nó còn lưỡng lự, cánh cửa của căn nhà nhỏ bỗng bật mở.

Người đứng bên cửa mặc một chiếc quần dài màu đen, chân đi đôi xăng đan không hợp thời. Hắn đứng trong khoảng bóng râm trước cửa, giơ tay, ném ra ngoài một miếng thịt.

Con chó đói lắm rồi, nó nhai ngấu nghiến. Người đàn ông quan sát nó ăn ngon lành, sau cùng còn ngồi hẳn xuống nhìn nó ăn. Lần này tướng mạo của hắn hiện rõ dưới ánh nắng. Da dẻ hắn gần như trắng đến trong suốt, đôi mày hẹp dài, khoé miệng còn vương nụ cười mỉm. Hắn có một gương mặt hiền lành, nếu không phải vì bàn tay đang dính đầy máu kia thì những người gặp hắn sẽ đinh ninh hắn là một người lương thiện.

Hắn giơ tay lên, ánh nắng xuyên qua bốn kẽ ngón tay hắn xuống gương mặt. Trên khuôn mặt hắn vừa có màu vàng của nắng, vừa có màu đỏ của máu, hai thứ màu hoà trộn vào nhau, soi rõ biểu cảm bên trên, có chút tuyệt vọng rồi ánh lên vẻ dữ tợn…

Ở phía Thuật Phong, ngoài việc xác nhận được thân phận của nạn nhân đầu tiên thì những tình tiết khác liên quan đến vụ án đều phát triển rất chậm. Vạn Phong nhận được thông báo phải tới hiện trường vụ án. Trước khi đi, anh ta còn cất công chạy tới mời Cận Hoài Lý, ai ngờ lại bị Cận Hoài Lý nghiêm giọng từ chối.

“Tôi vẫn nên ở lại đây thì hơn.”

Nhìn theo bóng Vạn Phong hụt hẫng bước ra cửa, Nguyễn Lập Đông giữ anh lại: “Vì sao lại không đi? Anh định khoanh tay đứng nhìn thật sao? Không được đâu, em còn muốn tham gia, chương trình cũng cần tham gia. Hơn nữa em ngốc lắm, không theo từ đầu đến cuối sẽ không hiểu gì về vụ án cả”.

Nguyễn Lập Đông vì muốn điều tra án, bất chấp cả việc thừa nhận mình là kẻ ngốc, vẻ đáng yêu đó của cô khiến Cận Hoài Lý không nhịn được cười, “Không phải, anh ở lại là muốn làm rõ nguyên nhân và động cơ hung thủ sử dụng phương pháp tàn nhẫn nhường này để gϊếŧ người”.

Thế ư? Nghi hoặc nhìn anh mãi, Nguyễn Lập Đông mới chợt phát hiện ban nãy mình đã nói gì đó không nên.

“Đúng rồi, chẳng phải trước khi đi Vạn Phong còn nói sẽ sắp xếp cho anh một trợ lý sao? Em thấy anh ấy đã thực sự coi anh là thầy rồi, thầy Cận à.”

“Gì cơ?” Anh mải mê nghĩ về vụ án, không hề nghe thấy. Bây giờ Nguyễn Lập Đông nhắc lại anh mới rõ, rồi lập tức lo lắng: Trợ lý ư?

Ở bên Nguyễn Lập Đông lâu như vậy rồi, Cận Hoài Lý vẫn chưa sửa được cái tính lầm lì, sợ người lạ, điều này khiến anh chàng Hoắc Binh tới tìm gặp anh càng thêm phiền muộn. Cậu ta là ai? Một người tốt nghiệp chuyên ngành cảnh sát, vào nghề đã hơn một năm, một cảnh sát trẻ tuổi xuân phơi phới, dù chỉ đi đứng cũng toát lên sức sống. Cậu ta không sao hiểu được lý do đội trưởng Vạn không cho mình đi theo mà lại bắt làm trợ lý cho một người đầu gỗ.

Cậu ta không ngốc đến nỗi nói ra suy nghĩ này cho Cận Hoài Lý biết, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc anh không nhận ra.

Lần đầu tiên gặp mặt, Cận Hoài Lý cầm tài liệu Hoắc Binh mang tới, nói nhỏ: “Cậu về đi, sau này cũng không cần tới nữa”.

“Vì sao ạ? Đội trưởng Vạn bảo em phải hợp tác làm việc với anh.”

“Tôi không quen nói chuyện với người lạ, cậu cũng đang nghi ngờ khả năng của tôi.” Cận Hoài Lý nằm rạp ra bàn, đọc phần tài liệu ấy: “Năm xưa đoàn du lịch của họ gồm hai mươi du khách, ba người nước ngoài liên lạc có chút khó khăn, mười bảy người còn lại mất tích một còn mười sáu, cộng thêm hai hướng dẫn viên du lịch, trong số đó lấy được thông tin của tám người, để tôi nghĩ xem”.

Hoặc Binh muốn giải thích, càng tò mò Cận Hoài Lý nói muốn nghĩ là ý gì. Phải biết rằng, đội trưởng Vạn không phải chỉ một, hai lần thổi phồng về “thầy Cận” này trước mặt họ. Cậu ta muốn xem xem một mọt sách như thế này, dựa vào máy tính có thể “nghĩ ra” thứ gì.

Cận Hoài Lý những tưởng cậu ta đã đi rồi, bèn vừa lẩm bẩm vừa gõ chữ: “Lưu Nhĩ Đông, cả nhà đi du lịch, vợ và con trai, một nhà buôn độc lập, chủ yếu buôn bán cái gì đây?”. Liếc mắt vào tài liệu, anh tự hỏi tự trả lời, “Ồ, cam quýt. Năm đó họ đi du lịch là vì cam quýt bán quá ế, Lưu Nhĩ Đông đã bỏ hết tiền của cùng vợ xuống miền Nam bán hàng, trước mắt không liên lạc được?”.

Đúng là như vậy, nhưng đây chỉ là những gì trên tài liệu viết, Hoắc Binh cho rằng anh chỉ đang cố tỏ ra nguy hiểm.

“Con trai anh ta thì sao? Cũng không tìm thấy ư? Việc này là không thể, chẳng lẽ có ai vô duyên vô cớ mất tích. Xem anh tìm được cái gì này, Nguyễn Lập Đông!”

Anh hớn hở quay người lại, nụ cười bỗng tắt ngấm khi nhìn rõ người bên cạnh là ai.

“Cậu còn chưa đi sao?”

“Thầy Cận, làm sao anh tìm được vậy, ý của em là làm sao anh tìm được cả gia đình Lưu Nhĩ Đông?!” Hoắc Binh kích động bắt lấy tay anh.

“Việc…” Cận Hoài Lý ngây người. Anh không hiểu nổi tại sao trong ánh mắt Hoắc Binh bỗng nhiên bùng lên hai ngọn lửa nhỏ. Sau vài giây thất thần, anh nuốt nước bọt, “Trên bức ảnh cả nhà mà cậu mang tới cho tôi, Lưu Nhĩ Đông và vợ mỗi người đứng một bên nắm tay con trai mình – Lưu Cường. Việc người phụ nữ nắm tay con trai là rất bình thường, nhưng đàn ông nắm tay con trai, còn nắm chặt như vậy, có thể chính vì đó là nơi khiến người đàn ông ấy cảm thấy kiêu hãnh. Lưu Cường biết đánh dương cầm, đốt ngón tay của cậu bé có những vết chai rất dày, chứng tỏ cậu bé rất chăm chỉ luyện tập, đàn có lẽ cũng không tệ.

Những người làm ăn đều chuẩn bị tinh thần cho lỗ lãi. Mặc dù năm đó cam quýt ở quê Lưu Nhĩ Đông bán ế, nhưng không làm thiệt hại tới mức sống của họ. Thế nên tôi nghĩ nguyên nhân họ đi có thể là vì anh ta đã dồn tiền vào một chỗ khác. Tôi đoán có lẽ là gom góp cho con trai học tập, cộng thêm manh mối đàn dương cầm thì đã tìm ra… Cậu làm cái gì đấy? Đừng có kéo tay kéo chân tôi, bạn gái tôi đọc tiểu thuyết đam mỹ, nhìn thấy cậu làm vậy sẽ suy nghĩ xa xôi đấy”.

“Thầy Cận, thầy thật lợi hại.” Suy nghĩ ai oán bay vèo đi như khói. Gì mà trở lại đội, gì mà điều tra án, bây giờ Hoắc Binh chỉ muốn được học thêm từ Cận Hoài Lý đôi ba chiêu.

Một ngày sau, ở thành phố kế bên, trong phòng làm việc của tổ chuyên án “Người thừa kế”.

Vạn Phong bóp chặt đầu lọc trong tay, sốt ruột ứng phó với đội viên trong điện thoại: “Được rồi, được rồi, cảm thấy thầy Cận lợi hại thì cứ đi theo anh ấy, ríu ra ríu rít nói với tôi, phiền chết đi được”.

Không muốn nghe lời phân bua, anh ta cúp máy. Điện thoại phát ra tiếng dập máy đánh “rầm” một tiếng, thu hút một vài ánh mắt trong căn phòng áp suất đang rất thấp. Nghi phạm Lý Kim Tịch đến hôm nay vẫn không có tung tích gì, vụ án phát triển rất khó khăn, sự ngột ngạt của chính đội trưởng Vạn khiến mọi người cũng khó thở theo. Lẽ nào người tên Lý Kim Tịch này chỉ là một sự trùng hợp đơn thuần, tờ chứng minh nhân dân giả đó cũng chỉ là ngẫu nhiên mà thôi?

L*иg ngực khó chịu như bị một tảng đá lớn đè xuống, anh ta lấy tay đấm hai cái, lúc ấy mới nhớ ra Hoắc Binh dường như đã nói với anh ta rằng muốn theo Cận Hoài Lý đi tỉnh điều tra.

“Đi đâu chứ?” Anh ta ngậm một điếu thuốc rồi gọi lại vào số ban nãy.

Tắt máy! Shit!

Khi anh ta nhận được tin tức từ đồng nghiệp rằng Hoắc Binh và Cận Hoài Lý đã lên thủ đô gặp Lưu Cường thì lại chửi thề một tiếng.

“Không dẫn tôi theo…”

Khi tới trường học, con trai của Lưu Nhĩ Đông – Lưu Cường vẫn đang trong lớp.

Tiết học của học viện âm nhạc, giảng viên thi thoảng lại phát ra một hai đoạn thanh nhạc êm ru. Sau khi nghe cả một bản nhạc không thể gọi tên, sinh viên tan lớp.

Cận Hoài Lý đứng trước cửa giảng đường, từ xa đã nhìn thấy một thiếu niên đi về phía họ. So với bức ảnh, dáng vẻ của thiếu niên đã có thay đổi. Khi nhìn thấy họ, chàng trai hơi nheo mắt lại, sau khi sắp xếp lại chỗ nhạc phổ trong tay, chàng trai sải bước đi về phía họ.

“Tôi là Lưu Cường.”

Vạn Phong làm cảnh sát cũng được mấy năm rồi. Anh ta không thể đảm bảo sau này liệu còn gặp vụ án nào ghê rợn hơn vụ này hay không. Nhưng anh ta dám chắc chắn, tính tới thời điểm hiện tại, đây là vụ án ghê rợn nhất mà anh ta từng gặp. Vì chẳng mấy chốc họ đã tìm thấy xác của nạn nhân thứ hai. Lần này là một chân, chân phải, phần từ mắt cá trở xuống bị chặt ra. Giữa đống máu là mảnh xương trắng. Nghe nói khi được phát hiện, chân được đặt đứng thẳng như một đôi giày.

Chính vào lúc tâm trạng của anh ta khó kiềm chế nhất, chỉ muốn lập tức bắt được hung thủ ngay thì thật bất ngờ, anh ta nhận được điện thoại của Cận Hoài Lý.

Trong điện thoại, Cận Hoài Lý nói với Vạn Phong, có thể anh đã tìm ra được động cơ gϊếŧ người của hung thủ

***

Bạn đã từng nghe qua về vụ án kỳ lạ V.Dudley chưa?

Đó là vụ án ăn thịt người xảy ra năm 1884.

Thuyền trưởng Dudley, giúp việc Stephens, thuyền viên Brooks và một thuyền viên tập sự - cậu bé Parker 17 tuổi – gặp bão lớn, con thuyền họ đang ngồi gặp nạn, họ phải nhảy lên thuyền cứu sinh, cách lục địa hơn một nghìn dặm Anh.

Mấy ngày lênh đênh phiêu bạt đã rút cạn nước và lương thực trên thuyền cứu sinh. Mấy người đối mặt với cái chết cuối cùng đã gϊếŧ chết cậu bé Parker khi đó là người yếu nhất để dựa vào xác của cậu bé mà sống tiếp.

“Thế nên, anh muốn nói, Lý Kim Tịch năm đó không phải mất tích trong sa mạc, mà bị…” Giọng nói của Vạn Phong trong điện thoại run rẫy, dẫu sao thì, bất luận ở trong điều kiện văn minh thế nào hoặc ở thời đại, bối cảnh gì, chuyện ăn thịt người, đừng nói là gặp phải, cho dù chỉ nói ngoài miệng thôi thì cảnh tượng nhai xương người khác cũng khiến người bình thường cảm thấy tim đập chân run.

Anh ta nuốt nước bọt tiếp tục hỏi: “Giáo sư Cận, có bằng chứng không?”.