Giải quyết nỗi buồn thôi mà cũng bị nhốt trong nhà vệ sinh! Cảnh tượng bên ngoài khiến Hứa Triển phải nín thở.
Tên Uông Nhất Sơn này là cao thủ tán gái, trong lòng cô đã mơ hồ nghĩ, chiếc BMW để theo đuổi hoa khôi của trường không thể nói vứt là vứt được. Nhưng cô thật sự không thể tưởng tượng nổi, tên lưu manh này còn léng phéng với cả phụ nữ đã có chồng. Nghĩ đến chuyện Uông Nhất Sơn đã từng mây mưa với Địch Diễm Thu, dạ dày Hứa Triển cuộn lên vị chua chát.
Vì sao lại buồn nôn? Nghĩ kỹ xem, Uông Nhất Sơn từng hôn Địch Diễm Thu, mà Địch Diễm Thu chắc chắn đã hôn Thiệu Thính Trường…Kết luận cuối cùng là cô đã từng gián tiếp hôn lão béo đó. Như thế mà không buồn nôn sao được!
Hứa Triển bịt miệng, cố nén cơn buồn nôn, lại lén lút lấy điện thoại từ trong túi ra, đặt camera ngay đúng khe hở hòng chụp được cảnh tượng này. Nếu Thiệu Thính Trường biết Uông Nhất Sơn chăm sóc vợ yêu của ông ta như thế nào, nhất định sẽ rất vui mừng.
Không ngờ, đầu tiên, Uông Nhất Sơn nhếch mép cười và để yên cho Thiệu phu nhân xoa nắn một hồi, rồi sau đó rút tay người đẹp từ trong quần ra, hại Hứa Triển đang định ấn nút chụp tiếp thì hỏng việc.
“Bây giờ chị là phu nhân của ngài Thính Trường rồi, chúng ta thế này, không hay cho lắm nhỉ?”
Địch Diễm Thu cầu hoan thất bại nhưng khuôn mặt không hề lộ vẻ xấu hổ, chỉ ngồi thẳng dậy rồi cười, “Sao thế? Trộm vợ người khác, không phải là việc mà rất nhiều người đàn ông thích sao?”
Uông Nhất Sơn lắc đầu, “Thế để quan đè chết à? Nếu chị lấy một gã bình thường, có khi phải nhảy tường gãy chân tôi cũng muốn lao lên giường chị, còn Thiệu Thính Trường thì… Thôi quên đi, chị và tôi đều là kẻ làm ăn, phạm vào vận phong lưu để chặt đứt đường đi của nhau à?” Nói xong, anh ta lấy một tấm séc ra, đưa cho cô ta, “Lần trước chị làm cho thằng họ Bạch trúng thầu đểu, thật sự là rất chuẩn, đây coi như là quà cảm ơn của tôi.”
Cự tuyệt nhưng cũng không kém phần chu đáo, vừa tán dương Thiệu phu nhân, vừa chỉ ra điểm lợi điểm hại, coi như cũng là nể mặt cô ta. Đối phương đã biết lẽ, cho dù Địch Diễm Thu có thèm muốn cỡ nào cũng không như hổ cái mà vồ vập lấy anh ta.
Cô ta cười và nhận lấy tờ séc, vẻ mặt hài lòng, “Tôi không hiểu, nếu cậu muốn lấy được miếng đất ở bắc thành phố, tại sao nâng giá lên rồi mà lại buông tay vào đúng thời điểm mấu chốt?”
Uông Nhất Sơn đứng dậy, tự nhiên như chủ, đến cạnh quầy bar rồi rót một ly rượu vang đỏ, lại rót thêm một ly nữa cho vị phu nhân kia, “Miếng đất đấy đối với tôi mà nói, chẳng đáng là gì cả, nhưng với Bạch Gia Nặc thì không như thế. Trước kia hắn từng mua một miếng đất ở gần bắc thành phố, trên miếng đất đấy có rất nhiều nhà cổ. Lúc di dời, hắn tốn cực nhiều tâm sức với các hộ gia đình ở đấy, vừa phải hẹn có chỗ quay lại, vừa phải hẹn tăng gấp đôi diện tích. Chắc nghĩ bụng, xây được mấy tòa cao ốc, vừa sắp xếp ổn thỏa được cho những hộ gia đình này, vừa bán được mấy căn hộ khác, lời quá còn gì. Không ngờ, đến lúc đào móng mới phát hiện ra miếng đất đấy vốn là đất cát, không đào sâu được, mà căn bản là không xây nhà cao tầng được.”
Địch Diễm Thu nhíu mày, “Vậy thì lấy được miếng đất này cũng lỗ vốn rồi!”
“Cho nên, miếng đất này chả khác gì đất hoang, hắn rơi vào thế bắt buộc thôi! Chỉ có cách là xây nhà để những hộ gia đình kia quay về, xây thêm ít nhà quy mô vừa nữa để bán, ổn định hệ thống mới có thể tránh thua lỗ được!”
“Cậu vẫn chưa nói, tại sao lại muốn cậu chủ nhà họ Bạch tốn nhiều tiền oan như vậy?”
“Bởi vì tôi muốn công ty hắn phải lưu động tài chính, khiến cho hắn rối tinh rối mù, mới không còn sức mà quấy tôi nữa.”
Nghe thế, Địch Diễm Thu như vỡ lẽ, “Tôi nghe nói công ty mạng của cậu ta tương tự của cậu, cậu gặp phải chuyện gì đó nên cho ra sản phẩm muộn. Cậu muốn cậu ta không đủ tài chính để tiến hành cạnh tranh, cùng bị chậm trễ theo? Chiêu gϊếŧ người không chảy máu này quá cao minh, không mất đồng nào mà lại khiến cho cậu chủ Bạch mướt mải chạy vạy khắp nơi. Đến khi tài chính của cậu ta lưu động được thì hẳn là cậu cũng tung sản phẩm ra thị trường trước rồi?”
Uông Nhất Sơn cụng ly với cô ta, “Chị lúc nào cũng hiểu lòng người, tôi thật sự ghen tỵ với người đàn ông của chị!”
Vị phu nhân được tâng bốc, mỉm cười duyên dáng, “Cũng phải nói lại, tôi thật sự thông cảm với người nào được gả cho cậu, bị cậu bán đi lúc nào không biết ấy chứ. À phải rồi, con gái nhà phó chủ tịch Trương thế nào? Tôi còn phải trả lời người ta nữa đấy!”
Uông Nhất Sơn lắc đầu, “Chị tha cho tôi đi, tôi vẫn còn trẻ, chưa muốn cưới một người về để quản này quản nọ. Con gái nhà phó chủ tịch Trương ấy mà, chẳng phải là muốn tôi thờ như Bồ Tát à? Vẫn là Thiệu Thính Trường khôn ngoan nhất, cưới được vợ hiền, người phụ nữ khéo léo như chị mới là phúc của đàn ông!”
Địch Diễm Thu cười run cả người, hai viên ngọc phỉ thúy bên tai đung đưa mãi.
Hứa Triển đứng trong nhà vệ sinh nghe được cuộc đối thoại này mà cũng phải rùng mình. Nếu có một ngày tên họ Uông phá sản, nên đổi nghề làm trai bao, vừa đi cùng làm nền, vừa có cái miệng ngọt sớt, có khi cả hàng tá quý bà muốn được bao dưỡng ấy chứ!
Có lẽ Địch Diễm Thu cũng nghĩ như vậy, tiến lại gần hôn một cái lên má Uông Nhất Sơn, “Cậu nói thế làm tôi hối hận vì lấy chồng rồi. Nếu có ngày tôi ly hôn, không biết chúng ta có cơ hội tiếp tục tiền duyên hay không đây!”
Uông Nhất Sơn nghiêm túc nói: “Nếu chị ly hôn, nhất định sẽ là chị bỏ Thiệu Thính Trường, rồi sẽ lại đi kiếm một ông chồng khác, không biết có còn để ý đến thương nhân nhỏ bé như tôi đây không!”
Thiệu phu nhân được khen nức mũi, cuối cùng cũng chịu đứng dậy, “Tôi ra ngoài trước đây, một lúc sau cậu hẵng ra, đỡ bị người khác hoài nghi.”
Sau khi Thiệu phu nhân uốn éo đi ra khỏi phòng, Uông Nhất Sơn rút liền ba tờ khăn giấy trên bàn ra lau mặt. Có lẽ sợ lau chưa đủ sạch, anh ta đi về phía nhà vệ sinh, định rửa mặt.
Cô nàng Hứa thầm nói trong lòng: Chết rồi! Chết rồi! Đừng mở cửa! Đừng mở cửa!
Đáng tiếc, “luyên thuyên đại pháp” không ngăn cản được Uông Nhất Sơn.
Trong nháy mắt giật cánh cửa ra, Uông Nhất Sơn sững sờ, còn Hứa Triển thì sợ đến nỗi mở to hai mắt. Hai người cứ nhìn nhau mà không nói gì.
Hứa Triển nhìn thấy vết son trên mặt Uông Nhất Sơn, rốt cuộc cũng bĩu môi nói: “Buồn nôn!”
Trong giây lát, trên mặt Uông Nhất Sơn hiện lên chút vẻ bối rối, nhưng lập tức nhíu mày, “Sao em lại trốn ở đây?”
Hứa Triển hất cằm, giọng nói bình thản, “Đương nhiên là đi vệ sinh rồi. Ăn vụng không thành sao?” Uông Nhất Sơn thấy bồn cầu chưa xả nước, bèn lướt qua Hứa Triển và ấn nút xả, rồi mới vặn nước rửa mặt.
Rửa mặt xong, Uông Nhất Sơn buồn bực nói: “Trước đây anh từng chơi bời với cô ta mấy lần, nhưng từ sau khi gặp lại em, ngoài em ra, anh không hề chạm vào người phụ nữ khác.”
Đàn ông mà, quả nhiên đều là kẻ đểu giả. Lịch thiệp thì sao chứ, vẫn là chó má hết.
Không biết vì sao, đột nhiên, cô nhớ đến ông bố dượng của mình.
Hình như lúc đó cô mười hai tuổi. Có lần, cô ở nhà với mẹ, bỗng có người đàn ông dìu một người phụ nữ xinh đẹp đến. Người đàn ông luôn miệng nói với mẹ cô: “Chồng bà chơi em gái tôi nhưng không chịu bo cho nó, giờ em gái tôi nghĩ quẩn uống thuốc tự tử, bà xem làm thế nào đi!”
Lúc đó, mẹ nắm chặt tay cô, vẻ mặt đầy khổ sở. Một nam một nữ đứng trong sân hô to gọi nhỏ, khiến hàng xóm xung quanh chạy đến bàn tán xôn xao. Họ dị nghị rằng bố dượng cô ra ngoài chơi gái, để giờ rước nhục vào thân.
Cuối cùng, đôi khuyên tai vàng mẹ giữ lại cho Hứa Triển mới có thể đuổi được hai người đó đi.
Lúc ấy, Hứa Triển sợ mẹ khóc nên đã ôm chặt lấy mẹ.
Nhưng mẹ cô chỉ thở dài, không nhỏ lấy một giọt nước mắt. Khi ấy cô không hiểu, nhưng giờ thì đã hiểu được phần nào. Không có yêu, sao có hận? Lúc đó, có lẽ mẹ chỉ tiếc đôi hoa tai của cô và thể diện bị ô nhục trước mặt xóm giềng mà thôi.
Cũng giống như cô bây giờ, trong lòng không hề cảm thấy uất ức gì mà chỉ nghĩ: Nếu nhanh tay chụp được cái ảnh có phải là tốt không, lấy nó làm lá chắn, ắt hẳn sẽ…
Đáng tiếc, cô đã quên đối thủ của mình là ai. Đột nhiên, Uông Nhất Sơn cướp chiếc di động trong tay Hứa Triển, quả nhiên thấy được mấy trò ngứa tay của cô.
Uông Nhất Sơn dứt khoát lấy thẻ nhớ ra, ném vào bồn cầu, rồi xả nước.
“Lần này chỉ coi như em nổi máu ghen, sau này đừng nên giở thủ đoạn tìm điểm yếu gì cả, em vẫn còn non lắm!”
Đương nhiên Hứa Triển biết mình không thể đọ được với loại thương nhân lõi đời như anh ta, nên rầu rĩ nói: “Anh không thiếu phụ nữ, sao không chịu tha cho tôi?”
Uông Nhất Sơn ôm cô, đặt cằm lêи đỉиɦ đầu cô, “Nếu như có thể, anh cũng muốn…”
Nói được một nửa, anh ta ngừng lại, cúi đầu định hôn Hứa Triển. Cô phiền chán quay mặt đi.
Cô thật sự không muốn có cảm giác như mình hôn Thiệu Thính Trường. Nhưng Uông Nhất Sơn cố định đầu cô, đè cô lên tường, rồi cúi xuống hôn cô mãnh liệt, sau đó như trêu chọc mà đưa lưỡi liếʍ môi cô, nhỏ giọng nói: “Sao, có mùi của người khác không? Ngoài em ra, anh chưa từng hôn ai cả.”
Hứa Triển tức tối nhưng lại cười: “Sao thế, trước kia anh chỉ làm chứ không hôn? Thế thì chả khác chó là mấy, nằm xuống là hùng hục ngay được!”
Uông Nhất Sơn lạnh mặt, nói: “Xem ra, bây giờ anh lạc hậu rồi, chỉ hôn suông! Có lẽ phải sửa một chút!”
Nói xong, anh ta đẩy Hứa Triển ngồi xuống bồn cầu, chuẩn bị lột qυầи ɭóŧ của cô.
Hứa Triển sợ run, trong lòng đang thầm chửi những câu độc địa nhất, lại vội vàng rặn ra mấy giọt nước mắt, “Uông…Nhất Sơn, đừng! Tôi không muốn trong nhà vệ sinh…”
Uông Nhất Sơn yên lặng nhìn cô, rồi lập tức tiến đến gần, hôn lên cái miệng liến thoắng của cô…
Hôm đó, khi ra khỏi bữa tiệc, son trên môi Hứa Triển đã bay sạch, thay vào đó là hai bờ môi sưng đỏ.
Trông thật giống như đi vụиɠ ŧяộʍ.
Lần này, Uông Nhất Sơn dễ dãi một cách bất ngờ. Chẳng những hào phóng bỏ tiền túi ra tu sửa lại cửa hàng rửa xe cho Hứa Triển mà còn giúp cô thuê hai nhân viên, cho dù ngày thường cô phải đi học thì cũng có người trông cửa hàng.
Quách Lâm Lâm từ quê lên, nghe Hứa Triển kể về vụ bị bỏ tù, liền bất chấp trong miệng còn đồ ăn đã nói:
“Uôi! Anh trai Bạch Giai Nhu đến tìm cậu á? Ơ nhưng mà vụ hai người kia đánh nhau thì tớ biết!”
Nói xong, Quách Lâm Lâm giơ điện thoại ra. Chủ đề này có lượt xem rất cao, trai đẹp đánh nhau vẫn oách hơn cảnh con gái túm tóc cào cấu, nhất là bối cảnh phía sau lại là siêu xe đắt tiền mà bị đập hỏng không thương tiếc, thật sự là khiến cho nỗi hận giai cấp tăng thêm.
Kèm theo đó là một bài viết, tiêu đề rất bắt mắt: “Bạn cùng phòng gặp được Bạch đẹp trai thượng hạng! Đàn ông mù hết rồi sao? Thảm họa!”
Những bình luận bên dưới cũng vô cùng đặc sắc. Có người phân tích, có lẽ cô bạn cùng phòng đó có kĩ thuật giường chiếu cực cao, dị dạng thiên phú, có nhét dưa chuột hay thậm chí là đu đủ cũng vẫn co giãn tốt. Có người lại cho rằng, cô bạn cùng phòng này nhất định là từ Thái Lan về, thế nên gu thẩm mỹ của mấy mỹ nam chắc chắn có vấn đề. Lại có người phân tích khoa học, lẽ nào là cô bạn cùng phòng đó thuê trai đẹp để nâng giá cho mình…Nhất thời, cả diễn đàn đã loạn hết lên.
Kiểu bài như thế này, vừa nhìn đã biết là thánh nhân phương nào ra tay. Hứa Triển đang thầm cân nhắc, không biết có nên đưa cho Dương Lệ ít tiền nhuận bút hay không.
Tới trước cửa lớp học, Hứa Triển đau đầu phát hiện ra, có một gã cao lớn dựa vào khung cửa, ánh mắt thâm thúy bắn sóng điện với mỗi cô sinh viên đi ngang qua. Sau khi nhìn thấy Hứa Triển, hắn đứng thẳng dậy, nở nụ cười mê hồn. Không phải Bạch Gia Nặc thì còn có thể là ai vào đây được nữa?