Các Tài Phiệt, Mời Ngả Vào Lòng Ta

Chương 37-2: Cheongdamdong Alice 4 (2)

Mẹ So Jin Chan qua đời vì bệnh tật, Tiểu Bạch biết, đã đi thăm bệnh viện một chuyến.

Đi ra từ bệnh viện, Tiểu Bạch liền nhận được điện thoại của Han Se Kyung, cô ấy đề nghị gặp mặt cô một lần.

"Bây giờ cô ở chỗ nào." Tiểu Bạch nhìn bầu trời dần trở nên u ám.

"Có thể phiền cô đến tiệm cà phê ở CheongdamDong không, lát tôi sẽ gửi địa chỉ qua, tôi bên này phải đi thấy một người." Han Se Kyung nói xin lỗi.

"Không sao đâu... Tôi đi một hồi rồi tìm cô cũng được." Tiểu Bạch đang nói, liếc mắt nhìn thoáng qua Cha Seung Jo nỗ lực len lén nhích gần mình, mạnh mẽ lui về phía sau, khiến Cha Seung Jo vồ vào khoảng không.

"Cám ơn. Tôi nhất định sẽ đến đúng giờ." Han Se Kyung vội vàng trả lời.

"Lát gặp." Tiểu Bạch cúp điện thoại, nhìn Cha Seung Jo đeo mắt kiếng vẻ mặt thất vọng, bất đắc dĩ hỏi,"Anh lại muốn làm cái gì đấy..."

"Cô Hee Joong, lại bị cô phát hiện rồi, tôi chỉ muốn cho cô một sự ngạc nhiên mừng rỡ nha..." Cha Seung Jo giơ tay lên, mất tự nhiên chào hỏi.

"Chào hỏi? Tôi nhớ kỹ sáng sớm ở công ty chúng ta đã chào rồi." Tiểu Bạch nhướng mày.

"Làm sao có thể tính như nhau." Cha Seung Jo rướn cổ phản bác.

"Làm sao lại giống nhau?" Tiểu Bạch buồn cười nói, "Chúng ta không phải đã phân nhau, anh đi nhà xưởng, tôi đến bệnh viện nói chuyện với So Jin Chan sao? Anh xong nhanh như vậy?"

"Tôi đã sớm điều tra tốt, ngày hôm nay đi xem hiện trường là được rồi. Tôi thấy trời sớm mưa, mới cố ý tới đón cô đấy." Cha Seung Jo lấy lòng nhìn Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch lắc đầu, "Không cần. Anh cũng nghe rồi. Tôi hẹn với Han Se Kyung, cô ấy đoán chừng muốn nói chuyện về bạn trai So Jin Chan của mình, anh đi theo không tiện."

"Tôi chỉ đưa tới cửa, đảm bảo không quấy rầy các cô." Mũi Cha Seung Jo đông lạnh đến đỏ bừng, thoạt nhìn đứng ngoài đã lâu. Tiểu Bạch nghĩ thầm cũng không thể ngược đãi hắn quá, gật đầu, "Được rồi, nhưng anh không được làm bất kì chuyện kì quái nào đấy."

"Đương nhiên, đương nhiên... Chúng ta đi thôi" Thấy Tiểu Bạch đồng ý, Cha Seung Jo hưng phấn hoa tay múa chân biểu đạt sự vui sướиɠ.

Nhìn bên ngoài qua cửa xe, Tiểu Bạch hà hơi, "Âm u nhiều ngày như vậy, chắc trời sắp mưa thật rồi..."

"Cô Hee Joong thích ngày mưa không?" Cha Seung Jo hỏi.

"Không tính là thích, cũng không tính là ghét, tôi chỉ chán ghét ướŧ áŧ dính dớp." Tiểu Bạch nói sâu xa.

"Nghe vậy, cô Hee Joo hẳn là một người chán ghét phiền toái." Cha Seung Jo cười.

"Anh nói lời này.. Dường như lần đầu tiên biết tôi vậy." Tiểu Bạch xoay mặt nhìn Cha Seung Jo.

"Trước tôi xem tư liệu, cho rằng cô Hee Joong tính cách rất ngây thơ, nhưng thấy người thật, lại cảm thấy không giống... Phải nói.. Khác thật nhiều, quả nhiên là phải tận mắt chứng kiến mới biết được." Cha Seung Jo cười đến tự nhiên, đáp rất tùy ý.

Tiểu Bạch lại có chút kinh dị quay đầu. Cha Seung Jo thoạt nhìn ngây ngốc, đã vậy còn quá mẫn cảm. Hắn và Shin Hee Joong rõ ràng trước kia chưa từng gặp nhau, cư nhiên có thể cảm giác cô và Shin Hee Joong khác nhau.

"Tại sao lại nhìn tôi như vậy?" Cảm giác ánh mắt Tiểu Bạch, Cha Seung Jo có vẻ xấu hổ.

"Không có việc gì..." Tiểu Bạch lắc đầu, trong đầu lại có đánh giá mới về Cha Seung Jo.

Quen cửa quen nẻo tìm được tiệm cà phê Cheongdamdong, Tiểu Bạch xuống xe, ngoái lại nói với Cha Seung Jo, "Trở về đi, chút nữa gặp tại phòng làm việc."

"Được, bên ngoài gió hơn, cô Hee Joong mau vào đi thôi." Cha Seung Jo gật đầu, vẫy tay.

Tiểu Bạch xách túi xoay người đi vào tiệm cà phê, qua cửa, vừa vặn sát qua bên người một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, trang phục quý khí, "Hình như có chút quen mắt..." Tiểu Bạch vào tiệm cà phê quay đầu, cách cửa nhìn bóng lưng người phụ nữ, lẩm bẩm.

Nhưng cô rất nhanh lấy lại tinh thần, bởi Han Se Kyung ở bên cửa sổ phất tay với cô, "Bên này..."

Tiểu Bạch bước nhanh ngồi xuống trước mặt Han Se Kyung, trên bàn còn đặt một chén cà phê hơi lạnh, "Bạn cô đi rồi?"

"Mới vừa đi..." Han Se Kyung gật đầu.

"Trong điện thoại cô nói có chuyện muốn thẳng thắn, chuyện gì vậy?" Tiểu Bạch đi thẳng vấn đề.

"Là như vậy..." Han Se Kyung cúi đầu, trầm mặc một lúc, "Ah Joong nói cho tôi biết cô bây giờ đang phụ trách chuyện của anh Jin Chan. Anh Jin Chan giao dịch phi pháp là không đúng, nhưng tôi đảm bảo, tôi và anh Jin Chan sẽ cố gắng đem tiền trả lại... Hy vọng cô có thể cầu tình chủ tịch, để ngài ấy không muốn khởi tố anh Jin Chan."

"Cô Se Kyung, tôi tuy rằng rất muốn giúp cô, nhưng công là công, tư là tư. Seo Jin Chan lần này thật sự làm sai, khiến công ty tổn thất rất lớn. Nếu cô với anh ta muốn trả lại tiền, có thể rất được trân trọng, nhưng chỉ sợ hai người cũng đừng quá hy vọng..." Tiểu Bạch khuyên nhủ thành khẩn.

"Tôi biết..." Han Se Kyung đỏ cả vành mắt, khẽ cắn môi, "Tuy rằng tôi không thể giúp việc lớn gì, nhưng tôi muốn khai hết chuyện tôi biết, tội danh lớn như vậy, không thể để anh Jin Chan gánh một mình."

Tiểu Bạch thấy Han Se Kyung bộ đã quyết định, thầm nghĩ không biết cô ấy biết nhiều ít chuyện tình So Jin Chan.

Han Se Kyung nhìn Tiểu Bạch, thấp giọng nói, "Anh Jin Chan từ đầu kỳ thực chẳng hay biết gì. Bọn Im Yoo Eun ở công ty biết tình huống anh Jin Chan, đầu tiên là cho anh ấy mượn số tiền lớn, sau đó liền mượn nhân tình khiến anh Jin Chan cầm hàng cho cô ta. Ngay từ đầu anh ấy cũng không biết bọn họ buôn bán trái phép, sau đó biết... Đã chậm..."

"Ý của cô là, Im Yoo Eun là chủ mưu?"

"Đúng vậy, còn có một người nữa, là Choi Won Young. Tôi nghe anh Jin Chan nhắc qua, hắn ta cùng với Im Yoo Eun." Han Se Kyung gật đầu.

"Cô có chứng cớ sao? So Jin Chan biết cô nói những chuyện này sao? Trước vì sao có chết anh ta cũng không chịu khai nhưng người khác vậy." Tiểu Bạch biết đã tới thời cơ tốt nhất đối phó Choi Won Young, nhưng cô phải làm một kích trí mạng.

Han Se Kyung tựa hồ do dự một hồi, sau đó gật đầu, gian nan mở miệng, "Có. Anh Jin Chan đã lén ghi âm, cũng ghi nhớ từng khoản giao dịch của bọn họ, tôi có thể lấy ra nữa, chỉ cần các người có thể buông tha anh Jin Chan... Lúc mọi chuyện xảy ra, bọn họ tìm được anh Jin Chan, nói chỉ cần anh Jin Chan gánh tất cả tội danh, bọn họ liền bỏ tiền chữa bệnh cho mẹ anh Jin Chan. Cô cũng biết, bác ấy đã..."

"Cô hãy nén bi thương, tôi sẽ giúp cô biện hộ. Cô yên tâm, chỉ cần cô giao ra càng nhiều chứng cứ." Tiểu Bạch nói.

"Tôi mang đến rồi, ghi âm tôi đưa cô." Han Se Kyung cầm túi, nghiêm túc nói.

Tiểu Bạch thấy thế, hơi nhíu mày, giọng nói bình tĩnh, "Thật sự là quá tốt."