Các Tài Phiệt, Mời Ngả Vào Lòng Ta

Chương 12: Future's Choice (1)

Máy bay bay lượn trong không trung, ngoài cửa sổ là bầu trời xanh biếc, những đám mây trắng tưởng chừng như chỉ cần vươn tay là có thể chạm tới. Giọng nói ngọt ngào của tiếp viên hàng không quanh quẩn bên tai, Tiểu Bạch ngồi ở tại chỗ giật mình tỉnh tại, bởi động tác quá lớn, thậm chí còn hù dọa ông lão bên cạnh. Tiểu Bạch chú ý, rối rít mỉm cười áy náy,

"Ngại quá ạ, cháu vừa gặp ác mộng."

Đối phương nghe xong, lúc này biểu tình mới hòa hoãn, gật đầu tiếp tục xem tờ báo trên tay.

"Tiểu Hắc, tình huống thế nào?" Tiểu Bạch nhìn xung quanh một vòng, phát hiện mình đang trên máy bay, vội vã tự hỏi trong đầu.

Tiểu Hắc không thể xuất hiện vào ban ngày, nghe Tiểu Bạch hỏi, yếu ớt trả lời, "Truyền cho cô tư liệu." liền biến mất.

Rất nhanh, Tiểu Bạch nhận được thông tin khách hàng.

"Han Chae Ah, 25 tuổi, tốt nghiệp đại học hạng ba, trước là nhân viên vệ sinh đài truyền hình YBS. Bởi quá hiền lành, những người khác luôn đem công việc của mình đẩy cho cô, không lâu sau bị một tên quản lý nhỏ bắt nạt, rốt cuộc nhịn không được bạo phát, cãi nhau một trận sau đó bỏ việc..."

"Tính cách cũng thật là..." Tiểu Bạch nhìn tư liệu một cách nghiêm túc, thấy khá bất đắc dĩ với chuyện cũ của Han Chae Ah, mặc dù không có lịch sử đen tối như Lee Ji Ah, nhưng có thể tính tình quá nhẫn nhục chịu đựng, mỗi lần thật vất vả mới có công việc tốt vậy mà không từ chối được người khác khẩn cầu, nhường đi không công.

"Ủa... Nguyện vọng của cô ấy là... trở thành chủ nhân của YBS." Mắt Tiểu Bạch đột nhiên sáng ngời, im lặng bật cười, "Chỉ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ một chút, vậy mà gan to bằng trời."

"Tiểu thư, xin hỏi muốn đồ uống gì?" Trong lúc Tiểu Bạch đang suy tư, tiếp viên hàng không mỉm cười thân thiết đi tới bên cạnh hỏi.

"A, không cần." Tiểu Bạch lắc đầu.

"Chỗ này, chỗ này, tôi muốn một ly cà phê." Vị trí phía trước Tiểu Bạch lộ ra một cái đầu hưng phấn, nói lớn tiếng.

Bởi âm lượng hơi lớn, rất nhiều người đều ngó lại nhìn. Một bác gái ngồi bên cạnh vẻ mặt lúng túng kéo cô ấy lại vị trí, thấp giọng nói gì đó.

"Vâng, xin chờ chút." Tiếp viên hàng không sắc mặt không đổi đẩy xe về phía trước.

Nửa giờ sau, máy bay hạ cánh xuống đảo JeJu. Tiểu Bạch tìm hành lý của Han Chae Ah chuẩn bị ra ngoài, vừa vặn lại gặp hai người trên máy bay kia, vô tình nghe được họ nói chuyện.

"Bác gái, bác rất giỏi đó, bác còn nhớ gì nữa không, ví dụ phần thưởng là du thuyền hoặc ô tô?" Cô gái trẻ kéo tay bác gái nhiệt tình hỏi, hai người đều có bộ tóc quăn như sợi mì.

"Tôi không phải tới vì lấy phần thưởng cho cô mà là vì cuộc đời của cô... Không, vì để thay đổi cuộc đời của tôi." Vẻ mặt đại thẩm ghét bỏ, kéo cô gái vào góc, thấp giọng nói.

Tiếc là Tiểu Bạch cũng không phải người thường, khả năng nghe tốt hơn người bình thường nhiều, nghe hai người nói không sót một chữ.

"Cuộc sống? Cuộc sống của tôi không tốt hay sao?" Cô gái kì quái hỏi.

"Cô có hạnh phúc không?" Bác gái nghiêm túc nhìn cô.

"Đương nhiên rồi, bây giờ còn muốn đi đảo JeJu chơi nữa đó."

"Thực sự sao?" Ánh mắt bác gái càng xem kĩ vài phần, "Làm một công việcmãi mãi không thay đổi, mỗi ngày bị bắt phải hát, bị cha mẹ mắng..."

"Nhưng mà..."

"Nếu người cô yêu sẽ chết thì sao đây..." Thấy đối phương có vẻ chẳng để trong lòng, bác gái lại ném ra một quả bom.

"Cái gì vậy." Cô gái giống như bị dọa, kéo hành lý như chạy trốn nhanh hơn, "Bác đừng nói linh tinh mà..."

"Tôi nói sự thật, cô nhất định phải nghe tôi." Bác gái thấy cô gái không tin, đuổi theo vội vàng, hai người vừa đi vừa tranh chấp rồi rất nhanh biến mất ở cửa lớn.

Nghe xong lời hai người nói, Tiểu Bạch tại chỗ như suy nghĩ cái gì, "Thay đổi vận mệnh? Chẳng lẽ là giống mình?"

"Quên đi, nhiệm vụ của mình còn chẳng biết thế nào, quan tâm người khác làm gì." Tiểu Bạch lắc đầu, kéo hành lý ra sân bay, đón xe đi khách sạn.

Đến phòng của mình, Tiểu Bạch mở vali, phát hiện bên trong đầy đồ linh tinh chẳng có mấy bộ quần áo, lúc này mới nhớ tới Han Chae Ah thường quen nhịn ăn nhịn mặc, trên cơ bản không cần đồ trang điểm, quần áo cũng đã mặc nhiều năm, nếu không phải gần đây bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, chắc cũng không đi một chuyến du lịch xa xỉ như thế này.

"Thật không có cách nào, cô ấy làm sao có thể mặc mấy cái thứ này, đàn ông nhìn thấy chắc chạy mất dép." Tiểu Bạch đứng dậy bất đắc dĩ, cầm lấy túi, "Vẫn nên ra ngoài dạo một chút, tối thiểu phải giống được người bình thường."

Tiểu Bạch vừa mở cửa phòng, đã nhìn thấy cửa đối diện cũng mở, một cô gái mặc áo tắm, trùm khăn tắm đi ra.

"Là cô à, trùng hợp thật nha." Đối phương chính là cô gái nói chuyện với bác gái lần trước, nhận ra Tiểu Bạch là hành khách cùng chuyến bay, cười nói.

"Thật là đúng lúc." Tiểu Bạch cũng hơi ngạc nhiên, "Cô muốn đi bơi à?"

"Đúng vậy, thời tiết đẹp như vậy, đương nhiên là phải đi chơi rồi." Cô gái đóng cửa lại với vẻ rất hào hứng, "Ngay phía sau khách sạn, cô có muốn đi chung không?"

"A... Không cần đâu... tôi đi dạo xung quanh một chút." Tiểu Bạch xua tay từ chối.

"Tôi đi trước vậy." Cô gái gật đầu xoay người, bước chân rất nhẹ rất nhanh.

Tiểu Bạch đi thang máy xuống tầng, đến sảnh lớn lại nhìn thấy bác gái lần trước, chỉ thấy bác ta cầm một tấm hình trong tay, đang hỏi thăm lễ tân gì đó.

"Người này gọi là Park Se Joo, có tướng quý nhân, còn đây là Seo Joo Kyung, một nữ phóng viên rất xinh đẹp."

"Chuyện này.... Ở đây có rất nhiều khách, chúng tôi cũng không thể nào nhớ hết được, nếu không ngài đi nơi khác hỏi một chút xem." Tiếp tân lễ phép nói.

Tiểu Bạch đứng lại cách đó không xa, thấy vẻ thất vọng của bác gái, trong lòng càng cảm thấy kì quái, "Xem ra bác gái này đến có mục đích khác....."