Sáng sớm, ánh sáng mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, rọi lên bóng dáng của hai thân thể đang ôm nhau trên giường.
Diệp Tâm Du lật người, vô ý thức duỗi lưng một cái, lại sờ bên cạnh một cái, cô cảm thấy có gì đó rất ấm áp, là quản gia Ngô mới đổi cho cô một cái gối ôm mới sao.
Đôi mắt mông lung còn hơn buồn ngủ của cô mở ra, lúc này mới phát hiện thứ cô đang sờ là l*иg ngực của một người đàn ông, theo l*иg ngực của anh, tầm mắt của cô di chuyển lên trên.
“A a a....................”
Cô phát ra một tiếng la thất thanh, mắt mở to hết cỡ, thiếu chút nữa cô đã té xuống giường rồi.
Diệp Tuấn Kiệt, sao anh lại ngủ trong phòng của cô? Mà càng làm cho cô không thể tin được là bọn họ còn ôm nhau ngủ trên cùng một giường, hai người bọn họ cứ như vậy ôm nhau suốt đêm sao.
Mắt Diệp Tâm Du trừng thật to, thiếu chút nữa té xỉu tại chỗ, việc này làm cho cô nghĩ đến hôm cô ở khách sạn cùng Vũ Khắc Tiệp làm chuyện ấy.
Nhưng ít ra Vũ Khắc Tiệp là người xa lạ, cùng lắm là cô thất thân mà thôi, nhưng Diệp Tuấn Kiệt thì không như thế. Anh là em trai của cô, hai người bọn họ nằm ngủ chung còn ra thể thống gì nữa.
Diệp Tuấn Kiệt cơ hồ không dám nghĩ đến hậu quả, sắc mặt trắng bệch một hồi, hít thở sâu, đẩyDiệp Tuấn Kiệt ra.
“Diệp Tuấn Kiệt, em tỉnh dậy cho chị, làm sao em lại ở trong này?”
“Chớ quấy rầy, hôm nay quản gia Ngô đã được tôi cho nghỉ phép” Diệp Tuấn Kiệt trẻ con nói, lật người kéo lấy chân cô làm cái gối, tiếp tục thoải mái ngủ
“Diệp Tuấn Kiệt” Diệp Tâm Du tức giận vô cùng, hung hăng lấy cái gối đập vào anh:
Diệp Tuấn Kiệt, em đứng dậy cho tôi, rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Tại sao em lại ở trong phòng của chị?”
Cô tức giận chất vấn, l*иg ngực phập phồng, thật là buồn cười, tỉnh dậy liền thấy em trai bò lên giường của cô, hôm qua anh làm gì nhất định phải cho cô một lời giải thích thỏa đáng, không thì anh không xong đâu.
“Đau” Diệp Tuấn Kiệt cuối cùng cũng tỉnh dậy, tròng mắt của anh trong suốt, không giống như người vừa mới tỉnh dậy, biết mà còn hỏi:
“Chị, sao chị lại ở trong phòng của em”
“Phòng của em?”Diệp Tâm Du hơi nhíu nhíu mày, tức giạn trừng mắt liếc anh một cái:
“Cầu xin em rõ ràng một chút, đây là phòng của chị”
“Phòng của chị? Tại sao em lại ở trong phòng của chị? Còn nằm ở trên giường của chị nữa?” Diệp Tuấn Kiệt chớp chớp đôi mắt đẹp, nở một nụ cười mờ ám, quái dị.
Diệp Tâm Du im lặng liếc mắt nhìn anh:
“Chị làm sao biết được? Chị cũng đang muốn hỏi em đây?”
Em trai cô nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ là hôm qua cô mộng du đem em trai về phòng của cô sao?
“Em không biết” Diệp Tuấn Kiệt sờ sờ cái ót, đột nhiên đem Diệp Tâm Du vây vào trong ngực, lật người một cái đem cô đặt dưới thân, cô dưới anh trên, nói: “Có phải chị thích em hay không, tối hôm qua lẻn vào phòng em ôm em tới đây?”
“Chị...” Diệp Tâm Du khóc không ra nước mắt, lời biện bạch cũng có vẻ vô lực
: “Làm sao có thể như vậy đựoc?”
“Hai đứa đang làm gì đó?” Đột nhiên, ở cửa truyền đến một giọng nói lạnh lẽo, tựa hồ còn ẩn chứa cỗ tức giận khổng lồ, cắt đứt đối thoại của hai chị em.
Diệp Tâm Du ngước mắt nhìn sang, nhất thời chấn động, trên sống lưng mồ hôi lạnh chảy xuống.
Ba!!!
Thần sắc Diệp Hán Lương vô cùng lạnh lẽo, trong tròng mắt đen ngưng kết một cỗ tức giận, anh sải bước đi lên trước, không chút do sự cho Diệp Tâm Du một bạt tai.
“Diệp Tâm Du, bây giờ con còn ra dáng vẻ gì nữa? Mẹ kế con tới Liên Xô tìm ta, nói với ta con cùng Thiên Uy có quan hệ, ta còn không tin, không nghĩ tới khi ta vừa mới trở lại lại để ta thấy tình huống như thế này.” Diệp Hán Lương hung hăng trách cứ cô, đôi mắt hừng hực lửa giận nhìn về phía Tâm Du.
“Ba, chuyện không phải như ba nghĩ đâu, hãy để con giải thích đã” Diệp Tâm Du lấy tay che bên má phải đang nóng rực của mình, nước mắt cũng theo đó mà tràn ra.
Thân thể cô run run, uất ức đáng thương, bả vai cô run nhẹ, sắc mặt trắng bệch.
Ba thế mà chưa tìm hiểu rõ nguyên do đã cho cô một bạt tai? Ba biết rõ cô không phải là đứa con gái như thế mà.
“Ba, thật ra thì...”Diệp Tuấn Kiệt đau lòng ngang nhiên chen Tâm Du sau lưng mình, ngẩng đầu lên tức giận trừng mắt với Lạc Chấn Long.
“Con câm miệng” Diệp Hán Lương quát con trai mình, anh nhíu mày, ánh mắt lãnh khốc trừng Diệp Tâm Du:
“Diệp Tâm Du, em trai con mới mười sáu tuổi, nó còn chưa đến tuổi vị thành niên, còn con đã hai mươi tuổi rồi, loại quan hệ nam nữ trái luân thường đạo lý này đến con nít còn hiểu, không cần ba phải dạy cho con chứ?”
“Ba...” Diệp Tâm Du lắc đầu một cái, nước mắt trong mắt càng trào ra hơn. Tại sao ba lại nói như vậy, đây chẳng phải là ba đang che chở cho Diệp Tuấn Kiệt và chỉ trích cô sao?
Tại sao? Cũng bởi vì anh là con trai, có thể kế thừa gia nghiệp, cho nên ba trọng nam khinh nữ bảo vệ cho anh sao?
“Ba hiểu được chăm sóc cho em trai là chuyện tốt, nhưng mọi việc dù sao cũng phải có giới hạn, nếu như con vượt qua giới hạn này, nếu có lần sau nữa thì không phải chỉ là một cái tát đơn giản như thế này. Ba nói như vậy, con hiểu không?” Trong câu nói của Diệp Hán Lương tràn ngập sự cảnh cáo, đôi mắt chưa bao giờ tràn đầy khí lạnh như thế, giống như Diệp Tuấn Kiệt không phải là con gái của anh mà chỉ như một lợi phẩm chờ trao đổi mà thôi.
Diệp Tâm Du rùng mình một cái, trong mắt chứa đựng nước mắt, chỉ có thể uất ức gật đầu một cái:
“Dạ, con biết rồi”
Diệp Hán Lương nắm chặt lòng bàn tay, phát ra tiếng răng rắc, ánh mắt phức tạp nhìn Diệp Tuấn Kiệt đang đứng ở một bên, che giấu trong mắt sự tức giận, chỉ nhàn nhạtnói:
“Tuấn Kiệt, một chút nữa xuống ăn sáng với ba, đem báo cáo của công ty trong mấy ngày qua báo cáo lại cho ba“.
“Dạ” Diệp Tuấn Kiệt gật đầu một cái, mặc dù giọng nói rất cung kính nhưng đôi mắt lại tràn đầy địch ý nhìn ba của mình.
Anh hận nhất chính là bản thân anh, anh lại làm tổn thương Tâm Du của anh, lại còn để cho ba tát cô một bạt tai trước mặt anh.
Anh nhìn thấy cô rơi nước mắt mà lòng đau nhói, nếu không phải bởi chính đêm qua anh mê luyến, ôm cô không rời đi thì sáng nay sẽ không bị ba bắt gặp, càng không làm cho cô bị đánh, nghĩ tới đây, trong đôi mắt của Diệp Tuấn Kiệt hiện lên tia ảo não.
Diệp Hán Lương không nói gì nữa rời đi, chỉ là mang theo sự tức giận khó nói nên lời. Diệp Tâm Du khép hờ đôi mắt, lông mi có chút run rẫy, vẻ mặt đau khổ. Ba thật đã nghĩ oan cho cô, cô chưa bao giờ làm gì cho ba thất vọng và bại hoại danh tiếng của nhà họ Diệp.
Diệp Tuấn Kiệt thận trọng đến gần cô, cầm chăn phủ lên bả vai yếu ớt cảu cô, dịu dàng nói:
“Chị đi ngủ chút đi, lát tôi sẽ tìm ba giải thích”
“Không cần, dù sao ba cũng nghĩ là chị sai, em không cần phải chịu phạt đâu”Diệp Tâm Du lắc đầu một cái, khẽ thở dài một tiếng, nghi ngờ hỏi:
“Chị chỉ muốn biết, tối ngày hôm qua giữa chúng ta có xảy ra chuyện gì hay không thôi“.
“Tối hôm qua tôi uống hơi nhiều nên đi nhầm phòng” Ánh mắt Diệp Tuấn Kiệt thâm trầm nhìnDiệp Tâm Du, giọng nói thật thấp.
Anh vốn tính toán ỷ lại vào cô, thật không ngờ ba lại đột nhiên xuất hiện, còn cho cô một bạt tai, anh có thể cảm nhận được giờ phút này Diệp Tâm Du đau lòng như thế nào, nếu lấy chuyện tối hôm qua kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô thì chắc có lẽ cô sẽ kích động mất.
Anh không đành lòng thương tổn cô nữa.
“Uống nhiều sao?” Diệp Tâm Du giống như bắt được một cái phao cứu mạng, cô vội vã nóng nảy hỏi:
“Không phải em chủ động đến phòng chị, chúng ta không có chuyện gì xảy ra hết đúng không?”
Nhìn đôi mắt cô bỗng sáng lên, Diệp Tuấn Kiệt chỉ có thể đè tà niệm trong lòng xuống, gật đầu một cái:
“Đúng vậy, em chỉ ôm chị ngủ suốt cả buổi tối thôi, hai chúng ta không xảy ra chuyện gì cả.”
Mà trên thực tế tối hôm qua động tác của anh cùng lắm chỉ là hôn cô mà thôi, anh lo lắng Tích Tuyết tỉnh lại nên anh cũng không dám có hành động gì quá đáng.
“Vậy là được rồi.” Diệp Tâm Du thở phào một hơi, may mắn vỗ ngực. Cũng may, cô với em trai trong sạch.
Xem ra sau này lúc ngủ, cô nhất định phải đóng cửa thật kỹ, nếu như tình huống tương tự như vậy xảy ra đừng nói ba không tha thứ cho cô mà ngay cả chính cô cũng sẽ không tha thứ cho mình.
“Chị có khỏe không?”Diệp Tuấn Kiệt lo lắng nhìn sắc mặt trắng bệch của cô, trong đôi mắt có sự tự trách thật sâu, đều là anh hại cô.
“Chị không sao” Diệp Tâm Du miễn cưỡng nặn ra một nụ cười gượng, trong lòng có chút cảm giác chán ghét với Diệp Tuấn Kiệt, cô phiền não nói:
“Không phải ba vừa nói lát em qua gặp ba sao? Em đi đi”.
“Ừ vậy em đi trước” Diệp Tuấn Kiệt cảm thấy có chút thất bại, gật đầu một cái, anh biết lúc này người mà cô không muốn nhìn thấy nhất là anh, vẻ mặt anh phức tạp nhìn Diệp Tâm Du một cái, xoay người rời đi.
Nghe được tiếng cửa đóng lại, nước mắt của Diệp Tâm Du không kìm chế được nữa chảy dài trên má. Ba đánh cô, ba vì em trai mà đánh cô? Ba biết rõ tính tình của cô, tuyệt không thể làm ra cái loại sự tình quá quắt đó, nhưng ba lại tình nguyện tin em trai mà không tin cô.
Tâm rét lạnh.
Lúc mẹ còn sống, ba dành hết mọi sự quan tâm cho cô nhưng khi mẹ đi rồi cũng đem theo tình thương của ba dành cho cô đi mất. Cô đem chăn đắp trên đầu, cả người co rút lại khóc lớn, để giải tỏa ức chế trong lòng.
Trong thư phòng vô cùng yên tĩnh. Diệp Tuấn Kiệt đang báo cáo tình hình công ty cho Diệp Hán Lương.
“Không tệ, Tuấn Kiệtxem ra tài quản lý công ty của con rất tốt”. Diệp Hán Lương hài lòng đóng tài liệu lại, vỗ vai của Tuấn Kiệt:
“Về sau con ở trong công ty hãy học hỏi nhiều thêm nữa, sau này gia nghiệp của nhà họ Lạc sẽ là của con, con đừng làm ba thất vọng.”
Diệp Hán Lương gật đầu một cái, cũng không bởi vì ba khen ngợi mà thấy vui vẻ, anh vội vã muốn giải thích giúp Tâm Du:
“Ba, chuyện tối ngày hôm qua thật ra là chị không có sai, là do con uống quá nhiều rượu nên đi nhầm sang phòng của chị”.
“ Tuấn Kiệt, con là con trai duy nhất của ba, tất cả của ba sẽ đều là của con, coi như người có lỗi là con thì ba cũng không thể trách con được” Tròng mắt Diệp Hán Lương thâm thúy nói:
“Nhưng chị còn lại khác, nó cũng chỉ là con gái sớm muộn gì cũng phải lập gia đình, ba không thể dung túng cho nó để nó không dựa vào đó mà tranh giành tài sản với con.”
Mỗi lần thấy gương mặt của Diệp Tâm Du, anh lại nghĩ đến vợ trước của anh, năm đó nếu không phải do cô ta cản trở thì làm sao mẹ của Lạc Thiên Uy lại chết được? Trước kia tài sản nhà họ Lạc có một nửa là của vợ trước nên anh mới im hơi lặng tiếng sống với cô ta, nhưng bây giờ vợ trước của anh chết rồi, anh đương nhiên không thể nào phân chia nửa tài sản đó cho con gái của cô ta, Diệp Tâm Du sớm muộn gì cũng bị gả đi.
Trên bàn ăn một mảnh tịch mịch. Người trong nhà quây quần ăn sáng nhưng ai cũng trầm mặc không nói gì. Biệt thự to lớn, trang trí xa xỉ, đồ gia dụng đều được nhập từ nước ngoài về, lúc này lại có vẻ lạnh lẽo khác thường, không có chút cảm giác của gia đình.
“Ba, con không ăn bữa sáng con đi học trước”. Diệp Tâm Du thấy không khí như vậy, bây giờ có ngồi xuống cùng cả nhà ăn cơm thì cũng cảm thấy ngột ngạt không vui vẻ gì, không bằng cô xin đi ra ngoài cho thoải mái hơn.
Diệp Hán Lương không nói gì chỉ nghiêm mặt lại, tiếp tục bữa ăn của mình, hoàn toàn không bị câu nói của cô mà ảnh hưởng đến tâm tình. Mà Hồ Ngọc Hà lại cố gắng lấy cảm tình của anh liên tục gấp thức ăn bỏ vào chén anh, nghĩ Tâm Du không nên ở đây là đúng, trong nhà chỉ cần có mình con gái bà Ngọc Trinh là đủ rồi.
“Ba, con cũng ăn no rồi”. bỏ đũa xuống, cầm áo khoác trên ghế lên chuẩn bị đuổi theo Diệp Tâm Du đi ra ngoài.
“Đứng lại”.Diệp Hán Lương quát lên, kêu Tuấn Kiệt tới, ý vị sâu xa nói với anh:
“ Tuấn Kiệt, bây giờ con đang tuổi phát triển, ăn ít như vậy làm sao mà no được, lại đây ăn thêm một chút nữa đi.”
“Ba, con thật sự no rồi, còn chị ấy…”Diệp Tuấn Kiệt một lòng chỉ nhớ tới Diệp Tâm Du, cô vẫn chưa có ăn gì mà đã ra khỏi cửa, nhất định sẽ không tốt cho sức khỏe.
Diệp Hán Lương trầm mặc cắt đứt lời của anh:
“ Tuấn Kiệt, chị của con đã hai mươi tuổi rồi, nó hiểu được phải chăm sóc mình như thế nào, con không cần lo lắng cho nó như thế”.
“ Tuấn Kiệt, Tâm Du không phải đã có bạn trai rồi sao, không chừng nó có hẹn vớiCường đô la đi ăn sáng rồi, con cứ mặc kệ nó đi, lại đây nếm thử chút đồ ăn do mẹ nấu đi”. Hồ Ngọc Hà biết lão gia yêu thương đứa con trai này nên vội vàng thay lão gia khuyên giải anh, vừa không quên múc cho anh một chén cháo.
Vốn là Diệp Tuấn Kiệt lo lắng cho Diệp Tâm Du, không nhất thiết phải đuổi theo cô, để cô có thời gian suy nghĩ nhưng khi lời mẹ kế nói thì không để ý sắc mặt âm trầm của Lạc Chấn Long mà chạy ngay ra ngoài.
Cô đi tìm Cường đô la sao? Không được, anh sẽ không cho hai người đó có cơ hội gặp nhau đâu
“Thiên Uy, cháo con còn chưa có ăn đây?” Hồ Ngọc Hà còn đang múc bát cháo còn chưa kịp đem cho Diệp Tuấn Kiệt thì đã thấy anh chạy như bay ra ngoài, bà làm bộ gào thét vừa lại gần chỗ Diệp Hán Lương oán trách:
“Lão gia, người đứa nhỏ xemnày có phải đối xử quá tốt với Diệp Tâm Du rồi không?”
Diệp Hán Lương không có nghe lời Hồ Ngọc Hà nói, chỉ là sắc mặt càng thêm âm trầm, trong mắt thoáng xẹt qua cái gì đó, thâm sâu khó dò.
Diệp Tâm Du ra khỏi biệt thự, cô đi langthang trên đường cái rộng lớn, người đến người đi tấp nập rộn ràng. Người đi học người đi làm ai cũng vội vã. Cô thở sâu một cái, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, cảm giác mặt trời ngày hôm nay đặc biệt chói mắt.
Giờ phút này vốn là cô nên đi học nhưng nghĩ tới cai đêm mình với cái tênVũ Khắc Tiệp kia, lại không dùng bất cứ biện pháp ngừa thai nào, vì ngăn ngừa tai họa nên cô rẽ vào một hiệu thuốc nhỏ trong hẻm.
Vì tránh để người khác nhận ra mình, nên cô cố ý đeo khẩu trang, mắt kính nhanh chóng mua một hộp thuốc, trả tiền xong rồi chạy nhanh ra ngoài.
“Két……….” Bởi vì khẩn trương nên cô đi nhanh mà không chú ý ở phía trước có một chiếc xe hơi đang chạy tới xém chút nữa là đυ.ng trúng cô. Xe dừng lại ngay bên cạnh cô, bên trong là một gương mặt tuấn tú quen thuộc.