Thần Y Sủng Phi Của Tà Vương

Chương 144: Hóa giải hiểu lầm

Âm thanh thản nhiên không nhanh không chậm vang lên từ miệng Âu Dương Vũ khiến cho những người xung quanh nghe xong trong lòng đều lo sợ không thôi. Là ai lại có thể ác độc như vậy, đối với một đứa con nít còn chưa trưởng thành lại có thể ra tay hạ độc!

Mộ Dung Vân Thù sắc mặt lập tức tái nhợt, cả người run rẫy chân đứng không vững dường như muốn ngã xuống, trong miệng thì thào: “Làm sao có thể?”

Vương Nhược Hi sau khi sửng sốt một hồi liền vội vàng cầm lấy cánh tay Âu Dương Vũ, trong mắt lộ vẻ lo lắng: “Vậy Tướng nhi của ta vẫn còn có thể cứu sống được chứ?”

Âu Dương Vũ nhìn Vương Nhược Hi, ôn nhu an ủi nói: “Tỷ yên tâm đi, độc dược này rất may chỉ khống chế một vài chức năng đề kháng của cơ thể, vẫn còn chưa nguy hiểm đến tính mạng. Có điều dù sao Tướng nhi cũng chỉ là một đứa bé, cơ thể lại suy nhược yếu ớt, cho nên không thể dùng thuốc có dược tính mạnh được, chỉ có thể từ từ trị liệu, bệnh có thể hoàn toàn chữa khỏi nếu như cần chút thời gian.”

Vương Nhược Hi nghe vậy liền thở phào nhẹ nhàng, Âu Dương Vũ nhìn khuôn mặt phiếm hồng của Mộ Dung Tướng liền nhẹ vươn tay sờ trán hắn, vừa sờ vào thì cảm thấy tay mình bỏng rát lạ thường, hai hàng lông mày gắt gao nhăn lại, nói: “Tướng nhi bây giờ sốt rất cả, cả người đều nóng hừng hực, phải nhanh dùng thuốc hạ sốt mới được.”

Nhiệt độ cơ thể bất thường nóng lên là một chuyện không hề tốt đẹp gì. Bây giờ tình hình cấp bách,trước chỉ có thể tiêm kim tiêm hạ sốt cho hắn. Sau đó ngày mai mới bắt đầu dùng thuốc chữa trị. Âu Dương Vũ ý bảo Vương Nhược Hi đem Mộ Dung Tướng đặt trên giường, lập tức từ trong người lấy ra một bao ống kim tiêm loại nhỏ, một vài bao đựng bột trắng, còn có mấy chai dung dịch trong suốt.

Âu Dương Vũ đem dung dịch hòa vào cùng với bột trắng đó, dùng sức lắc lắc, sau đó cho hỗn hợp đó hút hết vào ống kim tiêm, tiêm vào mông của Tướng nhi có tác dụng tiêu độc rất hiệu quả, toàn bộ động tác đều linh hoạt dứt khoát, cực kỳ thành thạo.

Vương Nhược Hi nhìn thấy vậy trong lòng có chút đau thay Tướng nhi, chỉ trơ mắt nhìn một loạt kỹ thuật của Âu Dương Vũ.

Khi đã tiêm xong, Âu Dương Vũ mới nhẹ nhàng rút ống tiêm ra, vứt bỏ ống tiêm đi, sau đó lấy chút bông ẩm đặt lên vị trí vừa mới tiêm.

Âu Dương Vũ nhìn Vương Nhược Hi nhẹ giọng cười nói: “Đợi lát nữa cho Tướng nhi uống chút nước thì tình trạng của nó cũng không còn đáng lo ngại nữa.”

“Cảm ơn muội, Vũ nhi!” Vương Nhược Hi nắm nhẹ lấy tay Âu Dương Vũ liên tục nói lời cảm ơn.

Còn nói đến người cha vô tâm Mộ Dung Vân Thù kia vẫn còn có chút ngốc lăng, nhìn Âu Dương Vũ có chút nghi hoặc thắc mắc hỏi: “Tướng nhi, con trai ta thật sự trúng độc sao?”

Vương Nhược Hi lạnh lùng nhìn Mộ Dung Vân Thù: “Đến bây giờ ngươi vẫn còn muốn bao che cho con đàn bà đó sao? Ngay cả giờ phút này đây, sự thật phơi bày ra trước mắt thế này mà ngươi vẫn còn không tin chính ả ta đã là người hạ độc hại chết con trai ta hay sao?!”

Mộ Dung Vân Thù sắc mặt hoàn toàn tái nhợt, trong miệng thều thào: “Làm sao có thể, làm sao có thể...”

Hắn lúc này dường như hoàn toàn không tin vào mắt mình, chỉ hướng về phía Âu Dương Vũ, thấy nàng gật đầu, thần sắc càng trở nên tối sẫm ảm đạm, cả người gần như muốn đổ rạp xuống lảo đảo đi ra ngoài, trong đầu hắn vẫn không ngừng hiện lên viễn cảnh ngày hôm đó, ngày mà nàng chết.Trong miệng của nàng không ngừng phun ra chỉ toàn máu với máu, mặt nàng tái nhợt như tờ giấy, nàng cầm lấy tay của hắn, âm thanh vội vàng thanh minh nói: “Vân Thù, muội vô tội, thật sự là muội vô tội... Muội chưa từng có làm chuyện gì có lỗi với con trai huynh cả.”

“Vân Thù... Là Vương Nhược Hi.. nàng hại muội, là nàng hại chết muội.”

“Vân Thù... Huynh phải báo thù thay muội, Vân Thù...”

Lúc đó, đúng vậy, lúc đó nhìn thấy người mà hắn yêu thương Vương Nhược Hi cầm trường kiếm không chút do dự đâm thằng vào trong ngực nàng ấy, sắc mặt không có chút dịu dàng chỉ còn hận thù cùng hung ác chi phối khiến hắn căn bản thực sự là không tin một cô gái ôn nhu hiền lành như nàng ấy lại hạ độc. Với lý do thoái thác tội lỗi của Vương Nhược Hi, hắn thực sự không tin, không muốn tin, con trai hắn rõ ràng nào có dấu hiệu có việc trúng độc?!

Nhưng là thật sao, là cô ta, là cô ta thật sự hạ độc Tướng nhi sao?

Vậy hắn, nhiều năm qua, cuộc sống của hắn, hắn đã làm gì thế này?

Vì một loại phụ nữ bên ngoài chỉ quen biết vài ngày, mà hắn...hắn đã hủy đi hạnh phúc gia đình, mất đi thứ quý giá nhất của một đôi vợ chồng cần có...là sự tin tưởng và chân thành, còn đối với con trai hắn, hắn làm dám đứng trước mặt nó mà nghe nó gọi một tiếng cha đâu? Một người cha tồi như hắn...đáng sao?!

Mộ Dung Vân Thù lảo đảo đi ra khỏi cửa, đờ đẫn như một bóng ma vô vọng đi ra ngoài, Vân Thương có chút lo lắng, liền theo sát hắn.

Dạ Trọng Hoa thấy Vương Nhược Hi ôm lấy Âu Dương Vũ khóc òa lên, cũng khẽ đưa mắt ra hiệu cho Âu Dương Vũ ở lại an ủi nàng còn hắn cũng không muốn nán lại lâu liền rời đi.

Sau khi đã thấy Mộ Dung Tướng sốt đã thuyên giảm, sắc mặt cũng dần dần bình phục bình thường trở lại. Vương Nhược Hi ngồi bên cạnh giường Tướng nhi, cô đơn níu chặt lấy tấm áo choàng mỏng bên ngoài, không ngừng gạt đi giọt lệ mãi lăn trên gò má.

Âu Dương Vũ giúp Mộ Dung Tướng đắp chăn cẩn thận, đặt tay mình lên trán hắn, sắc mặt của thằng bé xem ra cũng đã có chút tiến triển, tâm trạng cũng dần dần thư thái hẳn.

Quay người lại thấy khuôn mặt đau khổ của Vương Nhược Hi liền chậm rãi đi đến ngồi bên cạnh nàng. Đối với Âu Dương Vũ mà nói, ngay từ lần đầu gặp Vương Nhược Hi thì nàng vô cùng thích cá tính của cô nàng này, một người phụ nữ thoát tục lạnh lùng, không quen với việc bị trói buộc hay bị người khác sắp đặt.

Âu Dương Vũ lặng lẽ vươn tay nắm nhẹ tay Vương Nhược Hi vỗ vỗ trấn an, Vương Nhược Hi cảm nhận được cái nắm tay ấm áp từ Âu Dương Vũ, trong lòng không khỏi cảm động cảm tạ, nói: “Vũ nhi, nếu như không có muội, có lẽ cả đời này ra sẽ không bao giờ biết Tướng nhi thật sự đã bị trúng độc! Bây giờ ta không biết phải làm cách gì để cảm ơn muội! Muội có biết một người mẹ như ta đã phải trải qua bao nhiêu tháng năm đau khổ không đêm nào ta ngủ ngon giấc, không bữa ăn nào ta được ăn ngon, chỉ vì lo lắng cho sự an nguy của Tướng nhi.”

Âu Dương Vũ thản nhiên cười, nói: “Tỷ không cần phải làm gì cả, Tướng nhi vốn là một thằng bé cho phúc khí tốt mà.”Ánh mắt Âu Dương Vũ đột nhiên thoáng nhìn bắt gặp được bóng dáng ai đó với góc áo trắng ẩn ẩn hiện hiện ngoài cửa kia, Âu Dương Vũ khóe môi cong lên ý mỉm cười, rồi bày ra vẻ mặt bất ngờ nhớ đến chuyện gì nói: “Nhưng có một chuyện ta không hiểu, y thuật của Mộ Dung cao như vậy,tại sao nhiều năm trôi qua hắn lại không...”

Vương Nhược Hi vẻ mặt có chút cô đơn, vừa nghe đến hai chữ Mộ Dung thì khuôn mặt ngay lập tức biến sắc oán hận nói: “Từ khi ả đàn bà đó chết đi, hàng năm đều sống lang thang ở bên ngoài không trở về nhà. Muội nói xem, hắn thân là một thần y, mà lại không thể chữa trị được bệnh cho con trai mình. Hắn còn nói ta là một người mẹ nhẫn tâm, cho nên báo ứng mới đổ hết lên người con cái mình...”

Âu Dương Vũ im lặng lắng nghe, làm ra vẻ có chút tò mò hỏi: “Vậy người phụ nữ đó rốt cuộc là ai, có thể khiến cho Mộ Dung si mê như vậy?” Vương Nhược Hi nước mắt không ngưng được, nhẹ nhàng lau khi giọt lệ chỉ chực trào nơi khóe mắt, từ khi nàng cứu sống được Tướng nhi nàng đã xem Âu Dương Vũ như tỷ muội trong nhà, nhớ đến hạng đàn bà khi xưa kia trong lòng không có cảm giác gì ngoài hai chữ oán độc, nhiều như vậy nàng cũng không biết tìm ai đủ tin tưởng, chân thành để tâm sự, hôm nay mới bộc lộ hết ra: “Đó là một cô gái điềm đạm, thanh lịch, lại ngoan ngoãn đến mức không ai có thể nghi ngờ. Mộ Dung sau khi cứu sống nàng mang cô ta trở về thì thoải mái ngay lập tức liền xưng với ta là tỷ muội, ta thấy bộ dạng đáng yêu dễ thương của cô ấy cũng không ghét bỏ gì, thậm chí còn thiệt tình coi cô ấy là người một nhà. Nhưng bụng dạ đàn bà khó ai mà biết trước được, một thời gian sau cô ta liền dần dần lộ ra bản chất thật sự của mình. Cô ta bắt đầu hành xử không giống như lúc trước, luôn ở trước mặt Mộ Dung bày tỏ tình cảm mến mộ của mình. Ta cùng với Mộ Dung tuy là thanh mai trúc mã, nhưng cảm tình cũng nào có sâu đậm, quá lắm ta nghĩ nếu như Mộ Dung hắn muốn nạp thê thϊếp, dù giàu sang hay kẻ hèn kém, ta đều không có bất cứ ý kiến gì, chỉ cần bọn họ thích nhau, đã nguyện hy sinh hạnh phúc, sự ích kỷ của mình đổi lấy niềm vui của hắn, thế nhưng...”

Nói xong trong mắt Vương Nhược Hi chỉ còn là căm phẫn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tướng nhi vốn chỉ là đứa trẻ cho nên cực kỳ thích chơi đu dây, cũng không ngờ có một lần ta bắt gặp được cảnh tượng cô ta dám vụиɠ ŧяộʍ cắt đứt dây đu cát rớt tướng nhi bàn đu dây dây thừng, còn có một lần cô ta thậm chí cố ý đưa Tướng nhi đến bờ sông, suýt nữa... Ta rất muốn nói hết tất cả chuyện này với Mộ Dung, nhưng ta thật không ngờ tình cảm vợ chồng mười mấy năm qua lại không bằng những lời dụ dỗ ngon ngọt vài ba câu của cô ta, Mộ Dung vì bị cô ta mê hoặc đến thần điên bát đảo, chỉ cần cô ta nói cái gì thì tin tưởng cái đó, hắn căn bản không coi những lời nói của ta ra gì. Ta càng giải thích thanh minh với hắn, hắn càng lúc càng cảm thấy chán ghét ta nhiều hơn. Nhưng những chuyện cô ta làm nào chỉ có như vậy, lần đó, ta tận mắt nhìn thấy cô ta hạ độc vào trong thức ăn của bà vυ'. Cuối cùng ta không thể chịu nổi những việc làm ác độc của cô ta, liền một kiếm chấm dứt sinh mạng của cô ta.”

“Sau đó Tướng nhi của ta liền bắt đầu sinh bệnh, ta lúc đó mới biết rằng thì ra con trai ta cũng đã sớm bị hạ độc. Ta biết vào khoảng khắc ta gϊếŧ chết cô ta, mặc dù kiếp sau ta biết sẽ không được đầu thai làm người nhưng ta khẳng định với muội rằng cho dù ta có nghiền nát cả xương tro cô ta! Ta, cũng không hối hận.””Nhược Hi, toàn bộ chuyện tỷ nói đều đều là thật?” Âu Dương Vũ hỏi.

Vương Nhược Hi trên mặt kiên nghị, nói: “Nếu như sai nửa lời, ta thề sẽ không được chết tử tế.”

Âu Dương Vũ trên mặt mang có chút cười khó lường, nói: “Đã nghe hết rồi chứ?”

Vương Nhược Hi nghi hoặc nhìn Âu Dương Vũ, không rõ ý tứ của nàng. Thì tai nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, ngẩng đầu lên thì đã thấy khuôn mặt tái nhợt của Mộ Dung, trên mặt chỉ còn là sự hối hận. Hắn chỉ đơn giản là muốn quay trở lại xem tình trạng của Tướng nhi thế nào, rồi chợt nghe được những lời bộc bạch vừa rồi của Vương Nhược Hi.

Ra là ngay từ đầu hắn đã bị người phụ nữ đó dắt mũi, che mờ mắt mình hay sao. Vì người phụ nữ đó mà hắn bao năm qua trong lòng vẫn không ngừng oán hận Nhược Hi là một người phụ nữ ngoan độc, Nhược Hi tính tình lạnh lùng, cũng không bao giờ an ủi quan tâm hỏi han Nhược Hi một câu rằng nàng đã nuôi nấng Tướng nhi vất vả rồi. Bây giờ nghĩ lại, hắn từ trước đến nay thân là một người đàn ông, là trụ cột trong gia đình, là chỗ dựa của người phụ nữ vậy mà nhiều năm như vậy hắn đã vì Tướng nhi làm được cái gì, nhiều năm như vậy, hắn đã làm cho Nhược Hi có cảm giác hạnh phúc như một đôi vợ chồng bình thường bên đứa con nhỏ chưa? Hắn đã khi nào mang đến cho nàng một nụ cười chân thành giản dị khi nào chưa? Hắn là loại đàn ông hoàng đường và ngu ngốc nhất thế gian!

Mộ Dung mạnh mẽ đi thằng đến chỗ Vương Nhược Hi, đến trước mặt nàng mới gian nan nói: “Nhược Hi, đã nhiều năm trôi qua...Ta biết ta thật có lỗi với nàng rất nhiều, nàng, có thể tha thứ cho ta được hay không?”

Vương Nhược Hi nghiêng mặt qua một bên, dường như không muốn nhìn thấy khuôn mặt ghê tởm của hắn một khắc nào nữa, cũng không muốn nghe bất cừ lời gì từ miệng hắn, chỉ quật cường lau đi giọt nước mắt trên mặt mình!

Loại đàn ông này, Vương Nhược Hi nàng yêu người đàn ông này đã hơn mười năm như vậy, cho tới bây giờ vẫn không những được bất cừ một sự tin tưởng gì từ hắn, cho nên, hắn căn bản không xứng với nàng.

Mộ Dung thấy Vương Nhược Hi không chịu tha thứ cho mình, liền chậm rãi quỳ xuống. Nói gì thì nói dưới đầu gối người đàn ông nào cũng có hoàng kim, họ chỉ có thể quỳ xuống đất trời và cha mẹ.

Nhưng Mộ Dung lại không chút suy nghĩ quỳ xuống: “Nhược Hi, cho dù nàng tin cũng được, không tin cũng không sao, nhưng ta chưa bao giờ có nửa phần tình cảm nam nữ với cô ta! Lúc trước ta chỉ tức giận với nàng chỉ là vì...”

“Mộ Dung Vân Thù, ngươi đừng nghĩ đến chuyện giải thích này nọ với ta, một câu ta cũng không muốn nghe!” Vương Nhược Hi lạnh lạnh cười rộ lên, “Lúc nhỏ là ta ngu ngốc, là ta khờ dại mới giao toàn bộ trái tim mình cho ngươi cho nên bây giờ mới trả giá thế này, ta cũng đã quá mệt mỏi rồi! từ nay về sau Tướng nhi sẽ đi theo ta, ta với ngươi, hai người chúng ta đã hoàn toàn hết hy vọng.”

“Nhược Hi, Ta xin nàng...”

Âu Dương Vũ thở dài, nhẹ nhàng ra khỏi phòng, mỗi người ai cũng mang trong mình mỗi duyên phận khác nhau, chỉ là hai vợ chồng này chỉ vì một hiểu lầm nho nhỏ mà trở thành kẻ địch với nhau, cuối cùng tình cảm cũng không được sâu đậm, chỉ nhạt nhòa như màn sương mờ ảo để rồi hai người bọn họ đã đánh mất đi thứ quan trọng nhất trong quãng thời gian dài lâu...chính là sự tin tưởng. Nàng biết tương lai của bọn họ còn rất dài đang chờ phía trước, hiểu lầm cũng đã được giải quyết, còn việc tình cảm của bọn họ có vun đắp được hay không còn tùy vào sâu trong trái tim của họ.

Âu Dương Vũ vừa ra khỏi cửa, thì thấy Dạ Trọng Hoa đứng ở ngoài phòng, ôn nhu nhìn nàng, mà đứng một bên là tên Vân Thương cười hì hì không thôi.

Âu Dương Vũ đóng cửa phòng lại chậm rãi đi về phía hai người họ, Dạ Trọng Hoa nhẹ nhàng nở nụ cười nhìn nàng, Vân Thương làm ra bộ mặt vui vẻ nặng nề vỗ vai Dạ Trọng Hoa nói: “Dạ Nhi, vì sao ngươi lại không cưới tiểu nha đầu này sớm một chút chứ?! Ngươi xem vợ chồng Mộ Dung hắn lãng phí hơn mười năm qua chỉ vì một chuyện hiểu lầm nhưng tất cả đều đã được hóa giải nhờ vị vương phi của ngươi a, Mộ Dung mới hoàn toàn tỉnh ngộ,chuyện gia đình bọn họ cuối cùng cũng đã được giải quyết êm xuôi. Tuy rằng bây giờ Nhược Hi có chút ngoan cố để bụng chuyện xưa, nhưng quay về với nhau là chuyện sớm hay muộn thôi!”

Dạ Trọng Hoa sắc mặt cũng có chút hài lòng, khẽ cười nhìn Vân Thương: “Dư thừa, Vũ nhi của bổn vương đương nhiên là người vợ thông minh tuyệt vời nhất rồi.”

Nói xong, liền bày ra bộ mặt ái muội có chút trêu ghẹo nhìn Âu Dương Vũ, sau đó vươn tay nhéo má nàng thủ thỉ: “Ai nha, Vũ nhi, nàng thật là giỏi.”

Âu Dương Vũ nhìn bộ mặt khoe khoang con nhà mình của Dạ Trọng Hoa kia cũng chỉ biết cười trừ không nói gì.

“Đúng vậy đúng vậy, nha đầu quả thực rất tài năng a!” Vân Thương nhớ tới cái gì, vươn tay làm vài động tác hưng phấn nói: “Ai! Tẩu tử à, tẩu nói ta nghe xem tẩu học y ở chỗ nào mà cao minh vậy a, loại bệnh nghiêm trọng cỡ nào cũng có thể chữa trị được!”

Âu Dương Vũ bị chọc cười, nhịn không được khẽ cười: “Đây là bí mật, không nói cho ngươi.”

Dạ Trọng Hoa khẽ cười nhìn thấy bộ dạng ủy khuất của Vân Thương liền cười xấu xa nhìn hắn thản nhiên lên tiếng: “ Vân Thương, ta nghĩ dạo này ngươi rãnh rỗi quá rồi, đêm khuya còn đến làm phiền hai người chúng ta, ở biên phòng còn khối việc cần ngươi giải quyết, ta nghĩ đây đã làm hình phạt nhẹ nhàng nhất đối với ngươi rồi.” Nói xong liền đạm mạc tiêu sái nắm lấy tay Âu Dương Vũ quay trở về, để lại ai đó đứng ngây ngốc như phỗng vừa nghe tin thảm đánh bên tai. Dạ Trọng Hoa, là biên phòng, biên phòng đó, ngươi tính cô lập ta với thế giới kinh thành phồn hoa kia sao, ta còn phải đi kiếm vợ cưới hỏi, ta còn bận bao nhiêu là việc, ngươi thật là một kẻ vương giả tàn nhẫn a.

Dạ Trọng Hoa cùng Âu Dương Vũ trở lại phòng, trên đường Dạ Trọng Hoa đột nhiên nhớ ra chuyện gì lên tiếng: “Vũ nhi, vậy có thể nói cho ta biết?”

Âu Dương Vũ nhịn không được giả ngu: “Cái gì?”

Dạ Trọng Hoa oán hận gõ đầu nàng: “Không nói?!”

“Là thầy ở Đông Tấn quốc!”

“Nàng không tính nói thật?!”

Âu Dương Vũ quay đầu nhìn Dạ Trọng Hoa sau một lúc lâu, mới nhẹ nhàng cầm lấy tay hắn: “Trọng Hoa, chàng tin ra không?”

Dạ Trọng Hoa ngay lập tức đáp: “Tin!”

“Vậy cho nên...cứ nghĩ như vậy là tốt rồi!”

Dạ Trọng Hoa:...

Sẽ có một ngày, khi ta đã toàn tâm toàn ý tin tưởng chàng, ta sẽ đem hết tất cả mọi chuyện từ thân thế của ta, bí mật của ta toàn bộ đều nói với chàng!

P/s: Tuần sau ngày nào đó, phục vụ tiếp cho mấy nàng...Giờ thì đi ngủ....*ngáp*