Thần Y Sủng Phi Của Tà Vương

Chương 62: Lo lắng cho bổn vương sao?

Tiểu Kỳ Lân nghe vậy mạnh mẽ rút hai móng về, lớn tiếng quát: “Bậy bạ a! Ta là nam tử hán chính cống nha!”

Nói xong hắn không ngừng dùng một cái móng vuốt vỗ vỗ trước ngực, Ừ...là để khẳng định rõ ràng hắn là giống đực, là nam tử hán.

Âu Dương Vũ rõ ràng một chút cũng không tin, chỉ chỉ vào người Dạ Trọng Hoa nói: “Vậy ngươi sao phải...”

Tiểu Kỳ Lân thần sắc rất là xấu hổ: “Chủ nhân không biết đó thôi, bộ tộc Kỳ Lân chúng ta rất sùng bái kính trọng những người thân là truyền nhân của rồng, khí chất vương giả cho nên mới nhìn hắn đến ngẩn người như vậy a...”

Âu Dương Vũ nghe được Tiểu Kỳ Lân nói vậy, đưa mắt nhìn Dạ Trọng Hoa đang an giấc trên ghế sô pha có chút suy nghĩ.

Lúc này cơ thể to lớn rắn chắc của Dạ Trọng Hoa chiếm hết toàn bộ chiếc ghế sô pha dài rộng lớn kia, mái tóc đen dài hỗn độn tự nhiên xõa dài một bên, cánh tay thon dài nhẹ nhàng đặt ở trên ghế sô pha, một tay khác thì đặt lên vòm ngực ấm áp của hắn, tư thế vô cùng tao nhã đắc tượng giống như một vị vương tử. Âu Dương Vũ nhìn hắn có chút giật mình, nếu hắn mà ở thời hiện đại của nàng thì bây giờ hắn đã trở thành một trong những dàn mỹ nam quốc dân nổi tiếng trên truyền hình được biết bao cô fangirl hâm mộ, thần tượng. Hắn ngủ không một chút phòng bị, hô hấp đều đặn mà yên ổn, hàng mi nồng đậm đen dài bao trùm lấy đôi mắt phượng, hàng mũi cao thẳng, bạc môi khinh mân.

Trong đầu Âu Dương Vũ bỗng nhiên tưởng tượng đến bộ dáng của hắn, một thân sáu múi dính đầy bọt nước, mái tóc xõa xuống đen óng ả bồng bềnh ảo diệu bao phủ lấy thân hình vạm vỡ. Vòm ngực rắn chắc rộng rãi lộ ra làn da màu nâu mật ong gợi cảm mà mê người. Âu Dương Vũ vội vàng lắc lắc đầu, nhanh chóng loại bỏ cái ý nghĩ xấu xa đó trong đầu, nếu mà hắn phô bày ra cái bộ dạng kia, nàng sẽ ngay lập tức biến thành sắc nữ mất!

Âu Dương Vũ đỏ mặt ném cái mền mỏng lên người hắn, sau đó đi vào phòng bếp rót một cốc nước uống. Nhớ lại những lời Dạ Trọng Hoa nói lúc ban sáng, rừng cây ma quỷ, cải tử hồi sinh, những người mất tích, liệu ba điều này có quan hệ mật thiết gì với nhau hay không?

Tiểu Kỳ Lân thấy Âu Dương Vũ lại bắt đầu trầm tư, liền lén đến bên người nàng đem đôi vuốt sắc nhọn của mình nắm lấy làn váy của nàng, Âu Dương Vũ lúc này mới phục hồi tinh thần lại, nhìn Tiểu Kỳ Lân, đột nhiên nghĩ đến mớ hỗn độn trên liền hỏi: “Tiểu Kỳ Lân, ngươi nói thử xem rốt cuộc rừng cây ma quỷ đó là nơi như thế nào? Ban sáng Dạ Trọng Hoa có nói một chút với ta, còn ngươi có biết chút gì không?”

Tiểu Kỳ Lân nhìn thấy Âu Dương Vũ nhìn mình với ánh mắt mong chờ, xấu hổ gãi gãi đầu, nói: “Này... Chủ nhân, là như này, đúng là ta có cảm giác nguy hiểm, nhưng....ta chỉ không biết nó nguy hiểm như thế nào thôi...” Âm thanh của hắn càng nói càng nhỏ, đầu nhanh chóng cúi xuống chạm đến cả ngực.

Âu Dương Vũ lúc này cảm thấy mặt nàng trở nên đen lại, nàng buông ly nước xuống, nắm lấy móng vuốt Tiểu Kỳ Lân, rồi để trong tay mà chà đạp mà nhéo hắn: “Ngươi nói xem ngươi tốt chỗ nào nhỉ?Luôn miệng tự cho mình là chuyện trên trời dưới đất cái gì cũng biết, giờ chút chuyện này thì mù tịt không biết là sao hả?!””Không phải như vậy nha, chủ nhân!” Tiểu Kỳ Lân cố gắng phản biện, nghiêm trang biện minh “Đôi khi người ta cũng có năng lực vô song a!”

Âu Dương Vũ bất đắc dĩ thở dài, được rồi, xem ra chỉ có thể tận mắt chứng kiến thôi.

Âu Dương Vũ lại nhắm mắt ngồi trong chốc lát, cũng có chút mệt nhọc, chuẩn bị đi vào phòng ngủ để ngủ. Lúc này Dạ Trọng Hoa lại chuyển mình cũng may mắn sô pha vừa rộng đủ để hắn không phải ngã xuống. Nương theo ánh sáng yếu ớt của đèn ngủ, khuôn mặt tinh xảo của hắn thoạt nhìn có chút yếu ớt, giống như một đứa trẻ không một chút dính bụi trần,thế tục. Âu Dương Vũ dường như bị ma quỷ xui khiến đi lại về phía hắn, giúp hắn sửa lại tư thế, nhẹ nhàng đắp lại chăn lên người hắn để sưởi ấm.

Âu Dương Vũ đột nhiên tạm dừng động tác một chút, nàng không thể nào không khỏi thở dài, không biết ngày mai thứ mà nàng với hắn phải đối mặt là cái gì đây?

Thôi bỏ đi....qua đêm nay rồi hãy tính.

Âu Dương Vũ sau khi đã cho Dạ Trọng Hoa uống thuốc mê đến sáng hôm sau thì hết tác dụng. Biết được điều đó nên nàng đã ước chừng được thời gian, kéo Dạ Trọng Hoa ra khỏi không gian trước khi hắn tỉnh dậy, để lại một mình tên tiểu tử ham ngủ Tiểu Kỳ Lân ở lại một mình trên sô pha.

Dạ Trọng Hoa sau khi tỉnh lại thì phát hiện trời đã sáng, hắn chậm rãi đứng dậy, nhìn chung quanh bốn phía, liền nghĩ trong cái nơi rừng rú nguy hiểm như thế này mà hắn vẫn còn có tâm trí mà ngủ ngon đến vậy...hắn cảm thấy có chút kinh ngạc. Dù sao thì bây giờ thân thể hắn bây giờ đã có thể hoạt động tốt, vết thương ở bụng gần như đã muốn liền lại, không còn cảm giác đau như trước nữa.

Dạ Trọng Hoa quay đầu quan sát bốn phía, phát hiện ở cách đó không xa bên cạnh dòng suối,Âu Dương Vũ đang quan sát cái gì đó, liền chậm rãi đứng dậy, một tay khẽ chống thắt lưng chậm rãi tiêu sái tới gần.Âu Dương Vũ nhìn xuống hồ nước, hai hàng lông mày khẽ nhăn lại, đến khi nghe thấy được giọng nói âm trầm của Dạ Trọng Hoa bên cạnh mới hồi phục tinh thần. Âu Dương Vũ vươn tay chỉ vào mặt hồ, nói: “Anh xem.”

Dạ Trọng Hoa theo tay nàng chỉ nhìn về phía hồ nước, liền hiểu được: “Đó là hồ chết.”

Âu Dương Vũ thản nhiên gật đầu: “Hôm qua tôi có đi dọc theo bờ hồ quan sát, phát hiện hồ nước này không có dấu hiệu của sự sống, có vẻ như có cái gì đó tích tụ lại...” Bị vùi lấp bởi một thứ bí ẩn dưới đáy hồ.

Âu Dương Vũ chưa dứt lời, Dạ Trọng Hoa đã hiểu ra, quay đầu nhìn quanh bốn phía, lại ngẩng đầu lên nhìn vách núi đen đối diện, vách núi đen được bao phủ bởi rừng cây rậm rạp, cũng không thể thấy rõ bên trong là cái gì.

Dạ Trọng Hoa nhìn Âu Dương Vũ hỏi: “Vũ nhi có dự tính gì không?”

Âu Dương Vũ nhẹ giọng nói: “Tôi muốn xem thử dưới nước này có gì.”

Dạ Trọng Hoa nghe vậy, đôi mắt tối lại, lập tức phản đối: “Không được, Vũ nhi, bổn vương không cho phép ngươi xuống nước!”

Âu Dương Vũ nhìn Dạ Trọng Hoa không nói gì nói: “Ai nói tôi muốn xuống nước?”

Âu Dương Vũ nói xong từ trong lòng lấy ra một cái vậy màu đen có cái ống dài dài,...thực ra cái mà Âu Dương Vũ nàng đang cầm chẳng phải cái gì xa lại mà đó chính là kính viễn vọng. Nàng đã cải trang bao phủ nó một lớp vải thô cũ, có điều trước khi phủ lớp vải thô lên nàng có gắn thêm có nó một hệ thống thiết bị chiếu sáng, có thể chiếu sáng mọi thứ ngay khi đưa xuống nước, hơn nữa còn khả năng co rút lại, dễ dàng mang theo bên người.Âu Dương Vũ nhẹ nhàng dò xét mọi thứ, nguyên bản vì kính viễn vọng này hơi ngắn lại nhỏ nhưng có thể kéo rất dài, hơn nữa ở bên trong còn được trang bị một thiết bị hình xoắn ốc, có thể xoay tròn điều chỉnh phương hướng.

Dạ Trọng Hoa quan sát mọi động tác của Âu Dương Vũ động tác, trong lòng tò mò. Hắn trước kia chỉ cảm thấy Âu Dương Vũ tác phong làm việc của nàng không giống với người bình thường, rất thú vị. Sau này mới phát hiện, càng tiếp cận Âu Dương Vũ bao nhiêu thì lại cảm thấy nàng càng thú vị bấy nhiêu. Cũng tốt, Dạ Trọng Hoa không khỏi thản nhiên câu môi, không chút để ý hỏi một câu: “Thứ này là gì, bổn vương chưa từng gặp qua?”

Âu Dương Vũ tùy ý đáp: “Nhặt được.”

Nàng một bên trên tay vẫn tiếp tục động tác một bên nói: “Có thể xem như đó là một chút bảo bối thần kì của Đông Tấn quốc.”

Âu Dương Vũ cảm thấy dò xét nãy giờ cũng đã đủ, liền mở thêm chức năng phát sáng để xem xét dưới đáy nước, từ từ dò xét chậm rãi dưới đáy nước, Dạ Trọng Hoa thấy thế liền đến bên hỗ trợ.

Âu Dương Vũ hai mắt đưa lại gần ống ngắm, một bên nhìn xuống đáy nước, một bên điều chỉnh độ dài của thiết bị, chậm rãi quan sát tình hình dưới đáy nước.

Dạ Trọng Hoa nắm lấy tay giúp đỡ Âu Dương Vũ chậm rãi quan sát.

Âu Dương Vũ đột nhiên hô: “Ngừng!”

Dạ Trọng Hoa nhìn Âu Dương Vũ sắc mặt có chút cứng ngắt, liền buông thả cánh tay đang dò tìm của nàng ra, đưa mắt lại thiết bị kì quái của nàng. Nhìn qua ống nhòm hắn chỉ thấy dưới đáy nước có vô số bộ xương cốt thi hài, Dạ Trọng Hoa di chuyển ra phía xa, những bộ xương càng ngày càng phân bố rộng rãi theo chiều sâu.

Dạ Trọng Hoa buông thiết bị ra, thần sắc cũng có chút nghiêm trọng, nói: “Xem ra lời đồn quả không sai, nơi này một khi có người tiến vào thì sẽ không thấy người ra, biến mất, biến thành xương cốt dưới hồ chết này.”

Âu Dương Vũ cũng đã phục hồi tinh thần, lên tiếng nói: “Xem ra nơi này đang che giấu một bí mật nào đó.”

Âu Dương Vũ nhớ tới hôm qua có nhìn thấy lớp sương mù, liền đem chuyện này nói cho Dạ Trọng Hoa cùng nghe. Dạ Trọng Hoa nghe xong nhìn xuống mặt hồ nước phẳng lặng này, Âu Dương Vũ cũng theo ánh mắt hắn hiểu được vài phần.

“Hồ nước tĩnh lặng thế này, tại sao lại xuất hiện xương cốt người?.” Dạ Trọng Hoa thản nhiên nói.

Âu Dương Vũ nói tiếp: “Nói như vậy cũng không hẳn là hồ này lúc nào cũng yên tĩnh.”

Dạ Trọng Hoa nghe vậy cười khẽ: “Được ở bên cạnh ngươi, dù có trải qua hiểm nguy, bổn vương cũng không ngại!”

Trong lòng Âu Dương Vũ không sợ hãi là mấy, nơi này là hồ tử thần, chỉ có thể chờ thứ gì đó bí ẩn ngay dưới hồ này xuất hiện lúc đó mới có biện pháp rời khỏi đây, huống hồ nàng còn có không gian tùy thân, nàng còn lo sợ cái gì nữa?

Nghĩ vậy, Âu Dương Vũ quay đầu nói với Dạ Trọng Hoa: “Dạ Nhị hoàng tử, ta nghĩ ngươi nên dưỡng thương đi “

Dạ Trọng Hoa tà mị cười: “Lo cho bổn vương?””Là ta sợ ngươi làm vướng chân vướng tay ta làm việc!” Âu Dương Vũ chẳng hề kiêng kị gì mở miệng, Dạ Trọng Hoa sắc mặt tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng một cái, “Bổn vương vừa phát hiện ra vương phi thực ra là một người thích nói một đằng làm một nẻo.”

Âu Dương Vũ nhìn hắn này phó tà mị hết sức lông bông bộ dáng, chính là đem tầm mắt vòng vo đi qua, dừng ở xa xa: “Nói cái gì đó, có phải ngươi bị trọng thương ngay bụng mà ảnh hưởng lên đến não luôn đó chứ, nếu có việc gì bất trắc xảy ra, chẳng phải người duy nhất có thể bảo toàn tính mạng cho ngươi chính là ta sao?”

“Bổn vương rất giống kiểu người để phụ nữ làm lá chắn trước mặt sao?” Dạ Trọng Hoa hỏi lại, ngữ khí kiên định quyết đoán, hắn nắm hai vai Âu Dương Vũ, “Đừng nhiều lời, bổn vương sẽ bảo vệ ngươi, ngươi đừng nghĩ ngợi nữa.”

Âu Dương Vũ nhìn hắn bằng ánh mắt thâm thúy, đôi mắt giống như tĩnh lặng thì chợt có một tia gợn sóng.

Uầy...cứ tưởng là có cách nào hay ho, Âu Dương Vũ trong đầu lúc này không nghĩ nhiều đến việc khác ngoài việc chuyên tâm điều trị vết thương cho Dạ Trọng Hoa để tránh cho miệng vết thương càng thêm nghiêm trọng. Ngoài việc dưỡng thương cho hắn, Âu Dương Vũ còn phải làm chút gì đó để bồi bổ cơ thể Dạ Trọng Hoa.

Dạ Trọng Hoa cảm thấy những ngày tháng sống ở đây hắn cảm thấy thanh thản vô cùng, Âu Dương Vũ nàng cứ như vậy ở bên cạnh hắn, vì hắn mà xuống bếp, vì hắn mà chăm sóc vết thương, vì hắn mà bón thuốc.

“Vũ nhi, đã nhìn thấy thân thể của bổn vương thì nhất định phải là người phụ nữ của bổn vương.”

“Đại phu xem bệnh cho bệnh nhân là chuyện thường tình, nhưng nếu ngươi đã nói như vậy, cẩn thận về sau ta thêm hoàng liên bây giờ.” Âu Dương Vũ cũng không ngẩng đầu lên, trong lòng oán thầm, tuy rằng cơ thể anh đúng thật rất mê người, nhìn qua cũng rất thỏa mắt, nhưng tôi không để anh đắc ý nhìn thấu hết tâm tư của tôi đâu!

Dạ Trọng Hoa cười nhẹ, Vũ nhi, một khi bổn vương đã muốn nàng bên cạnh bổn vương thì cả đời này đừng hòng vuột khỏi tay bổn vương.

Sau khi Âu Dương Vũ giúp hắn thoa thuốc cẩn thận, dùng băng gạc buộc nơ lại cho hắn. Dạ Trọng Hoa sờ sờ lên miếng gạt trên người, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, muốn gϊếŧ bổn vương, các ngươi còn quá non.

Ngày hôm nay trôi đi vẫn cứ bình lặng như vậy không có nguy hiểm gì bất ngờ ập đến. Âu Dương Vũ nhìn bát thuốc trước mắt, đánh tan ý niệm trong đầu là sẽ tiếp tục đánh thuốc mê hắn, Dạ Trọng Hoa - một người đàn ông nếu chỉ là một vương giả thuần túy, cũng đủ khiến người ta nghĩ đến mà sợ hãi, mà hắn lại không chỉ có là một người đàn ông thông minh khôn khéo, mà còn là một người âm hiểm, lần trước nàng hạ thuốc mê hắn, hắn chắc chắn đã có chút nghi ngờ, nếu bây giờ lại sử dụng một lần nữa, nhất định sẽ bị phát hiện, huống chi, khu rừng ma quỷ này nói không chừng sẽ có điều gì đó xuất hiện vào buổi chiều tối, cho nên nếu tiếp tục trốn ở trong không gian tùy thân, chắc chắn nàng sẽ không tìm ra được bí ẩn đằng sau bức màn chết chóc này.

Nghĩ vậy, Âu Dương Vũ cầm lại viên thuốc mê trong tay, đem bát thuốc đến bên cạnh Dạ Trọng Hoa, sau đó xoay người chậm rãi đi xa.Dạ Trọng Hoa có chút mở hai mắt, nhìn thấy bóng dáng Âu Dương Vũ đang từ từ xa dần liền cong lên ý cười tà mị, khó nắm bắt được.

Âu Dương Vũ thấy mình đã rời xa khỏi chỗ Dạ Trọng Hoa, đứng lại nghĩ một lát sau đó đi vào tùy thân không gian.

Tiểu Kỳ Lân thấy Âu Dương Vũ tiến vào, vừa định nhào vào lòng nàng, thì thấy Âu Dương Vũ đi về hướng siêu thị, nàng căn bản là không một chút quan tâm đến Tiểu Kỳ Lân đang đứng một bên với ánh mắt mong chờ sự quan tâm.

Tiểu Kỳ Lân khuôn mặt vốn đang rất hưng phấn thấy Âu Dương Vũ như vậy nhất thời ủ rủ đi theo sau Âu Dương Vũ mặt mày trông vô cùng ủy khuất.

Âu Dương Vũ đi vào siêu thị riêng của mình sau đó đi thẳng đến khu đồ dụng tiện lợi, khi dừng đến trước chỗ để lều trại. Âu Dương Vũ chọn ngay một chiếc lều nhẹ nhàng, cầm lấy mở ra nhìn nhìn.

Tiểu Kỳ Lân thấy Âu Dương Vũ lấy lều trại, liền đứng ở một bên hưng phấn, kêu la nói: “Chủ nhân, có phải chúng ta sắp đi dã ngoại không?”

Âu Dương Vũ nhìn Tiểu Kỳ Lân liếc mắt một cái, bất đắc dĩ nói: “Ta muốn tối nay ngủ bên ngoài, cái này là dùng để ngủ.”

Tiểu Kỳ Lân ánh mắt vừa mới hưng phấn lên thì ngay lập tức trong lòng liền chùng xuống, thấp giọng lẩm bẩm nói: “Nhưng ta cũng muốn đi...”

Âu Dương Vũ tiếp tục động tác, nhìn Tiểu Kỳ Lân liếc mắt một cái, nói: “Không được phép.”

Vốn định đứng dậy bước đi thì Âu Dương Vũ bắt gặp thấy ánh mắt tội nghiệp của Tiểu Kỳ Lân, liền quay đầu nhìn nó, chần chừ nói: “Nếu không thì... Ta cho ngươi một cái lều nhỏ để ngươi dựng ở trên thảm cỏ gần kia ở đây được hay không?”

Tiểu Kỳ Lân tức thì vô cùng hưng phấn hài lòng, vội vàng gật đầu như cối giã gạo, hô lên: “ Được! Được! Quá được!”

Sau khi Âu Dương Vũ ra khỏi không gian để lại một mình tên nhóc Tiểu Kỳ Lân đang vui vẻ lăn đi lăn lại với chiếc lều nhỏ trên thảm cỏ.

Âu Dương Vũ sau khi trở về, phát hiện ra Dạ Trọng Hoa đã ăn xong, thuốc cũng đã uống hết, đang thản nhiên ngồi tại chỗ, vắt chân như đang ngóng trông cái gì, thấy Âu Dương Vũ trở về, trong mắt bất giác mỉm cười, tiếp theo liền lộ ra một tia nghi hoặc, hắn gắt gao nhìn chằm chằm Âu Dương Vũ trong tay cầm một thứ quái dị.

Đợi cho Âu Dương Vũ đến gần, Dạ Trọng Hoa liền lên tiếng hỏi: “ Đi lâu vậy? Cái gì đây?”

Âu Dương Vũ trả lời: “ Trời cũng tối, không thể ngủ ngoài thế này được, cái này có thể đảm bảo an toàn cho chúng ta tối nay.”

“ Ở đâu ra?”Dạ Trọng Hoa thản nhiên ra tiếng.

Âu Dương Vũ ưỡn ngực, nói: “ Nhặt được.”

“ Cũng là bảo bối đặc biệt của Đông Tấn quốc?”

“Đúng vậy,đúng vậy.”Âu Dương Vũ thuận miệng đáp, tìm ra được khu đất rộng bằng phẳng, liền đặt lều xuống dựng lên.

Dạ Trọng Hoa ngồi một bên nhìn một loạt động tác của nàng, khẽ cười nói: “ Bổn vương chưa từng nghe nói qua việc Đông Tấn quốc có mấy thứ bảo bối thế này“. Nói là như vậy, hắn biết nàng đang che giấu hắn, đang nói dối hắn, hắn đương nhiên không tin nàng có thể nhặt được những thứ kì dị này trong thời gian ngắn, lại ở một nơi rừng núi hiểm trở. Nhưng hắn không định vạch trần, hắn cho nàng thời gian để một ngày nào đó nàng sẽ nói toàn bộ sự thật với hắn.

Âu Dương Vũ nghe Dạ Trọng Hoa nói như thế, liền ha ha cười gượng.

Có điều, cho đến khi dựng xong lều trại, Âu Dương Vũ mới bắt đầu cảm thấy có chút hối hận, sớm biết như thế này đã cho hắn uống thuốc mê cho rồi!

Dạ Trọng Hoa rất tự nhiên đặt Âu Dương Vũ nằm phía trong, hắn nằm phía ngoài, sau đó ôm lấy nàng thủ thỉ: “ Đã lâu Bổn vương vẫn không có ôm ngươi ngủ, bổn vương rất nhớ khoảnh khắc đó.”

Những lời này mà hắn cũng nói được... Thật đúng là không biết xấu hổ!

Có điều Âu Dương Vũ cũng không bài xích hắn, sắc trời dần dần tối lại, ngủ bên ngoài trời như thế này thật có chút lạnh, mà hắn ôm nàng ấm áp như thế này khiến cho nàng có một cảm giác an toàn. Âu Dương Vũ bị hắn ôm vào trong ngực, ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người hắn cảm thấy yên tâm đi vào giấc ngủ. Không biết tự khi nào thì trên lưng của nàng lại có cái gì đó ấm áp.....Tay của Dạ Trọng Hoa! Âu Dương Vũ ngạc nhiên tỉnh lại, lúc này mới phát hiện bàn tay của hắn không phải đặt bên ngoài bộ y phục của nàng mà......mà là thực sự đặt ngay lên tấm lưng trần của nàng, ngay trên da thịt của nàng. Còn Dạ Trọng Hoa cũng không có bất kì phản ứng gì, vẫn tiếp tục ngủ, vẻ mặt vô cùng hài lòng, cũng có chút hưởng thụ.

Âu Dương Vũ hận không thể đến chặt đứt cánh tay tùy tiện đó của Dạ Trọng Hoa, chỉ tiếc lúc này không có thứ gì đó để chém thôi!

Âu Dương Vũ còn chưa có lên tiếng mắng chửi hắn, thì phát hiện ra cái tay kia cũng bắt đầu không thành thật, giở trò với nàng. Hắn!... Vô sỉ... Âu Dương Vũ lúc này muốn đánh mạnh vào l*иg ngực hắn nhưng sợ sẽ ảnh hưởng đến vết thương của hắn, nên chỉ biết hung hắn há mồm cắn phập vào ngực Dạ Trọng Hoa.

[ Xin Ông đừng biến Bà ấy trở thành “ Cẩu Bà” chỉ vì sự thiếu đứng đắn của Ông]

Vì ngực của hắn cơ bắp rắn chắc vô cùng, cho nên căn bản nàng cắn hắn, hắn không đau mà lại tự mình hại mình cắn đến môi mình đau điếng!

Âu Dương Vũ tức giận nắm lấy tay hắn bẻ ngoặc ra, hung tợn nói: “ Dạ Trọng Hoa, ngươi ngay lập tức bỏ cánh tay heo của ngươi ra khỏi người ta....ngay lập tức!”

Dạ Trọng Hoa làm vẻ như vừa tỉnh ngủ, mở đôi mắt vẫn còn mơ màng ra, vì ánh sáng bên trong không đủ cho nên nàng không thấy rõ biểu tình lúc này của hắn như thế nào. Hắn khẽ cau mày, âm thanh lạnh lẽo vang lên: “ Vũ nhi, ngủ đi!”

“ Ta nói, ngươi bỏ cánh tay anh ra khỏi người tz ngay!”Âu Dương Vũ trừng mắt.

“ Ngươi rất lạnh, ta ôm ngươi. Đừng nhúc nhích!”

Cái tên Dạ Trọng Hoa chết tiệt này! Âu Dương Vũ nghiến răng nghiến lợi: “ Dạ Trọng Hoa!”