Chiếc Nhẫn Đi Lạc

Chương 19

Chương 19
Anh Kỳ trở mình, cảm giác thân thuộc từ lâu dội về. Cậu nằm trên chiếc giường của chính mình, trong căn phòng của chính mình không thuê mướn, không ở nhờ. Cảm giác nhẹ nhàng đó làm cậu lười, nằm thêm chút nữa. Đêm qua sau khi Tùng ra về, cả nhà ngồi nhìn nhau chứ có nói được gì đâu. Nói cái gì cũng ngại, lỗi thì cũng lỗi rồi, la cũng la rồi. Cuối cùng cha cậu bảo với mẹ cậu “Thôi nghỉ ngơi sớm, mai mốt từ từ mà nói chuyện”.

Anh Kỳ nằm nán chưa muốn ngồi dậy, như mọi hôm thì giờ này cậu đã ngồi ở quán cà phê đó, thưởng thức món “điểm tâm” của mình. Nhưng hôm nay, có lẽ cậu không thể ra khỏi nhà, bữa sáng chắc chắn mẹ đã chuẩn bị, cậu không muốn mẹ không vui vì lý do vớ vẩn của cậu, vả lại Anh Kỳ nghĩ đã về đến nhà thuận lợi thôi thì một lần nữa cố gắng quên người ấy. Tự mình cậu đã không làm được nhưng giờ có cha mẹ cậu cấm cản phụ biết đâu cậu lại làm được.

“Cứ như mình vừa nhập trại cai nghiện vậy”.

Kéo chăn định làm thêm một giấc nhưng có người nóng ruột hơn… Tiếng gõ cửa khẽ khàng vang lên, giọng mẹ cậu nhỏ nhẹ.

– Long, dậy chưa con?

Anh Kỳ đành ngồi dậy, vươn vai một cái.

– Con dậy rồi.

– Vậy xuống nhà ăn sáng đi con, muộn rồi.

– Vâng, con xuống ngay.

Cứ như vậy, cậu nhận sự chăm sóc thái quá của mẹ và những cái nhìn cau mày âu yếm của cha, tới tối lại đi làm, sáng thì ngủ nướng.

– Cha có thể đến xem chỗ con làm một lần không? _ Cha cậu bất ngờ hỏi._

– Cha muốn đến làm gì? Xem con làm tốt không hay muốn kiểm tra? _ Anh kỳ trả lời nhưng giọng cười cợt ý bảo cha không tin cậu làm chuyện đàng hoàng._

– Ừ thì cha muốn kiểm tra, con nên về ngân hàng làm thì tốt hơn, dù gì con cũng có chuyên môn. Chạy đi làm thằng pha rượu làm gì.

– Cha à, đúng là chuyên môn của con là ngân hàng, nhưng bao nhiêu năm không nhúng vào rồi. Bây giờ làm thằng pha rượu lại là chuyên nghiệp rồi.

Nghe nói vậy cha cậu không giận còn cười, từ ngày về nhà ông đã thấy thằng con mình không còn cái vẻ bốc đồng, bướng bỉnh như xưa, cậu trưởng thành rồi. Làm gì cũng điềm đạm hơn.

– Cha! Con đã gần ba mươi tuổi rồi, không phải là thằng nhóc không biết chuyện nữa, con hiện làm cho một quán rượu cùng một người bạn. Cha có thể thường xuyên tới đó làm khách. Con sẽ đãi cha đàng hoàng.

Có lời mời của thằng con cha anh đã đến quán rượu. Dĩ nhiên lần đầu là kiểm tra và những lần sau là do thích mà tới.

Chẳng là mới lần đầu tiên ông tới, Anh Kỳ chỉ lặng lẽ gật đầu chào rồi vẫn cư xử với ông như một vị khách của quán. Chỉ mỗi Xuân không biết mặt cha anh nên khi hắn rỗi việc lại xán vào than thở.

– Anh Kỳ này, anh nghĩ xem em mới vừa quen việc thì quán này lại sắp đóng cửa. Chán, cứ tưởng mình may ai ngờ… Anh tìm được việc ở đâu nhớ gọi em đi với nhé, lau lau chùi chùi mãi đâm cũng thích.

– Người ta làm ông chủ mới thích, cậu làm lao công mà cũng thích nữa hả?

– Thích chứ, việc gì chẳng là việc, làm có tiền là thích. Làm ông chủ chưa chắc đã nhàn nhã như thằng làm công.

Cha Anh Kỳ đang ngồi trên quầy để ý hai thằng nói chuyện. Đợi Xuân đi ông mới hỏi.

– Là người bạn mà con nói đó hả? Còn cái cậu hôm trước tới nhà mình…

– Dạ cậu này là Xuân, con biết cậu ấy qua Tùng, người tới nhà mình hôm trước. Cậu ta than luôn miệng vậy là do quán sắp đổi chủ, mà ông chủ mới hình như muốn sửa nó thành cửa hàng kinh doanh cái gì đó. Con cũng thấy tiếc, quán hiện kinh doanh rất được.

– Con thích công việc này vậy à?

– Con thấy vui khi làm việc này, con pha cho cha một ly coktail nhé.

Ông gật đầu, Anh Kỳ đứng trước mặt ông biểu diễn kỹ xảo của một bartender, tay anh lấp loáng, ly chai thay nhau tung hứng, thoắt lên thoắt xuống. Một thứ chất lỏng màu xanh nhạt xuất hiện, thêm vài thứ trang trí nhẹ, Anh kỳ đặt trước mặt ông một ly coktail hoàn thành, bắt mắt. Ông cầm lên nhấp một ngụm.

– Ngon!

Tiếng vỗ tay lác đác, Anh Kỳ nhìn lại thì ra những vị khách trong quán nãy giờ đang xem anh biểu diễn và họ đã tán thưởng. Vài đơn đặt hàng coktail được đặt kèm màn biểu diễn, Anh Kỳ rất vui vì điều đó, quá lâu rồi cậu chưa được phát huy, biểu diễn ngày càng hăng.

Một tuần sau, anh Kỳ hẹn cả đám _ Cả đám có nghĩa là có cả Tùng, Xuân và thằng Sơn_ đến nhà chơi. Đúng giờ cả bọn có mặt trước nhà Anh Kỳ.

– Không ngờ ông anh này có nghĩa khí ghê, giàu không đổi bạn… au! Đau…!!

– Phát ngôn bừa bãi.

Tùng ký một phát vào đầu Xuân.

– Là giàu trước khi có bạn, cậu liệu nói năng kiểu đó xem, anh ấy xử cậu thế nào.

– Bênh bạn mới… hừ!

Sơn chỉ chực cười, ông anh nó cũng có duyên ghê, đi xa quen biết bao nhiêu bạn tốt, trong khi nó lên thành phố cả năm rồi chẳng có lấy một người để có thể gọi là bạn thân, học hành cũng chưa tới đâu. Bất giác nhớ người ở quê… không biết tết này về trả lời sao cho suông nữa.

Khi cả đám làm xong thủ tục chào hỏi bề trên, được chỉ định ngồi trong phòng khách. Cha mẹ Anh Kỳ cũng có mặt:

– Hôm nay gọi tụi con tới nhà đầu tiên là muốn mời bạn bè của thằng Long một bữa cơm cám ơn đã giúp đỡ thằng con bác thời gian qua.

– Tụi con có làm gì đâu ạ._ Tùng ngại ngại trả lời, quả thật có ai giúp gì cho Anh Kỳ đâu._

– Với các con có lẽ là không, nhưng với Anh Kỳ và bác thì có. Nhưng hôm nay không phải mời các con đến để kể công hay trả ơn. Bác nghĩ các con là bạn tốt với Anh Kỳ thì chắc sau này sẽ còn giúp đỡ nhau dài dài, cám ơn biết bao giờ cho hết.

Ba tên tên nào cũng cười miệng toét đến mang tai.

– Hôm nay ta muốn tham khảo ý các con một chuyện. Chẳng là hôm trước ta có nghe thằng Long nói mấy đứa rất muốn sang lại cửa hàng chỗ thằng Long làm, chỗ đó theo bác thấy cũng là chỗ kinh doanh tốt, đáng để đầu tư. Nếu các cháu đồng ý ta sẽ đứng ra sang lại quán, từ từ cho các cháu sang lại.

Ba cái miệng bỗng chốc tròn vo, đúng ra là không hiểu lắm. Thích thì đúng là thích nhưng với cả ba là quá xa vời, nói chỉ là nói cho đỡ buồn thôi chứ làm gì dám mơ. Nhưng người thích nhất có lẽ là Anh Kỳ chứ không phải là ba tên này, Xuân chưa từng nghĩ tới việc làm ông chủ, Sơn đang học nghề để về quê, Tùng thì công việc đã ổn định. Việc này đúng là ngoài phạm vi xử lý của đầu óc.

Chờ cho cả ba quay lại với thực tế, nghĩa là mấy cái mặt bớt ngu đi, Ông chậm rãi nói tiếp.

– Ta không có chuyên môn kinh doanh về ẩm thực, ta chỉ muốn góp chút sức cho những đứa trẻ như các cháu thực hiện mơ ước. Chi phí ta sẽ lo, các cháu sẽ trả dần cho tới khi chính thức trở thành chủ nhân thực thụ.

– Vậy lãi suất là bao nhiêu ạ? _ Tùng vọt miệng hỏi._

– …_ Cha của Anh Kỳ ngớ ra, hình như ông chưa chuẩn bị cho câu trả lời này._

Sơn và Xuân không nhịn được, trước mặt người lớn cười sặc sụa. Tùng nhăn mặt khó chịu. Cậu có nói gì sai đâu cơ chứ…

– Bộ tui nói sai sao…? Mày nữa, cười gì mà cười? _ Tùng nhỏ giọng quạc hai thằng đang cười không thôi._

– Xin lỗi bác, tụi con vô lễ. Tại anh con từng bị người ta cho vay cắt cổ nên hỏi có hơi thẳng quá…

– Không sao, thắc mắc gì cứ hỏi. Bác làm ở ngân hàng dĩ nhiên không hề dị ứng hai chữ lãi suất.

– Dạ, được bác giúp tụi con rất biết ơn, Vậy, bác định lãi suất bao nhiêu? _ Xuân nghiêm trang hỏi_ Để tụi con suy nghĩ xem có đủ sức vay không.

Thấy cả bọn thành thực như vậy ông cười, nhìn Anh Kỳ ý bảo phần còn lại anh nên là người giải thích.

Anh Kỳ hắng nhẹ giọng, bắt đầu nói:

– Cha tôi cho chúng ta vay không, sẽ không tính lãi suất…

– Ồh!_ Sáu con mắt lại trợn to._

– …Nhưng nếu cả bọn không làm ăn đàng hoàng, để cho lỗ lã nhiều sẽ xiết luôn.

– Ah…h…h!!

Và mất cả mấy tiếng đồng hồ để giải thích, thuyết phục, bàn bạc cho xong. Cuối cùng bốn tên trở thành chủ mới của bar “Four”, tên mới của họ tự đặt.

*

Nhưng cái số Tùng không biết có bị con rệp bám không chứ đằng này vui là đằng kia có chuyện.

– Tùng, chuẩn bị đi. Chúng ta đến võ đài._ Vũ Phong đẩy cửa phòng cậu phán một câu gọn lỏn, và cậu thi hành._

Đến võ đài hay bất kỳ sòng bạc nào của Vũ Phong thì cậu không thể không chỉnh tề. Nơi anh làm mưa làm gió thì cậu không được làm anh mất mặt. Vũ Phong đã phán thế và trong tủ áo cậu bây giờ không biết cơ man nào là quần áo và đồ trang sức. Thậm chí ban đầu nhìn cái đống đó cậu đánh giá gía trị nó, nếu mang bán hết cậu dư sức trả nợ cho Vũ Phong, nhưng mang đồ anh cho đem bán để trả nợ anh, không cần quá một giây cậu cũng biết hậu quả là gì.

Hôm nay mặc cái gì đây ta, mặc cái gì anh cũng chê cậu không có mắt thẩm mỹ. Tuy gần đây có khá hơn nhưng vẫn chưa làm anh hài lòng. Chọn một chiếc sơ mi tay ngắn, tà bầu, vừa ôm người màu trắng sữa với những hoa văn loằn ngoằn đậm hơn màu áo một chút. Nhưng cậu thật không chịu nổi nó. Mỏng gì mà mỏng thế, chỉ thua mỗi voan mà thôi. Đi kèm quần âu trắng cùng tông và giày cùng màu. Ngày thường cậu chẳng bao giờ đả động tới đống đồ anh mua cho, chỉ sử dụng khi có yêu cầu. Điều đó làm Vũ Phong không thích lắm nhưng cũng không lằn nhằn gì nhiều. Đeo thêm chiếc nhẫn to gắn một hột đá đen cũng rất to, được chém góc rất nam tính. Chỉ vậy thôi, để cậu tự chọn lúc nào cũng đơn giản hơn để Vũ Phong chọn. Chải mái tóc cho gọn gàng, cậu không sử dụng keo xịt hay gel vuốt tóc vì mười lần như một, thế nào anh cũng làm tóc cậu rối bù, mà nếu đã chải gel hay xịt keo cậu sẽ khó làm cho nó nhanh chóng thẳng thớm trở lại.

Nhớ tới lý do vì sao cái đầu cậu cứ hay bù lên bất chợt mặt cậu đỏ bừng. Vũ Phong ngày càng quá lố, không xem bàn dân thiên hạ ra gì. Không hiểu sao cứ khoái táy máy tay chân với cậu, nhất là ở mấy cái chỗ ăn chơi. Không biết cậu là cái giống gì, món đồ chơi của anh chắc? Nhưng cũng không phải lắm, cậu bắt đầu nghi ngờ việc Vũ Phong từng tuyên bố ghét “đồng tính luyến ái” không biết có thật không…

Bây giờ trong giới đen đỏ cậu nổi tiếng lắm rồi, chẳng ai dám đυ.ng tới cậu, vì nhiều lý do. Cậu là người của ai, ai cũng biết và cậu mạnh như thế nào ai cũng biết. Nếu ve vãn cậu mà không được bản thân cậu hay Vũ Phong cho phép chỉ còn một con đường chết. Và cậu là thứ đứng xa để nhìn, chỉ đơn giản vì Vũ Phong dễ gì cho ai chạm đến đồ của anh ta. Còn cậu thì, điên sao mà để mấy tên đó ve vãn.

Hôm nay Vũ Phong cũng khá đơn giản với chiếc sơ mi đen, và quần âu đen, tóc tai thì lúc nào chẳng láng mướt. Trên tai vẫn chiếc khuyên chữ Phong màu bạc, ngón trỏ vẫn chiếc nhẫn hầm hố. Nhiều lần Tùng cũng thắc mắc sao anh vẫn thay đổi đồ trang sức trên người mà hai món đó thì y như cũ.

Và y như rằng chỉ cần bước vào khuôn viên võ đài Tùng đã thấy mình ở sát rạt bên anh, ngồi lên ghế vẫn vị trí cũ, đùi anh. Tùng nhiều lúc không biết anh nghĩ cái khỉ gì mà không chịu đặt một chiếc ghế bên cạnh cho tiện.

– Lại giở trò._ Một giọng khàn đυ.c vang lên rất gần._

– Nếu không thích thì đừng chơi._ Tùng nghe giọng Vũ Phong đầy giễu cợt._

Là tên võ sỹ mà lần trước Tư Hùng bảo là đã từng theo đuổi Vũ Phong. Hắn vẫn bảo anh chơi gian khi làm hắn phân tâm, nhưng lần này Tùng không nghĩ vậy chỉ vì đơn giản Tùng vẫn ngồi trên đùi anh bất kể lúc anh chơi bạc hay cá độ. Thậm chí lúc anh bàn chuyện với bọn đàn em trong căn phòng có bức tranh thêu con cọp. Chỉ trừ lúc bàn chuyện làm ăn với đối tác một cách nghiêm túc _ không phải chốn ăn chơi_ nếu có Tùng theo thì cậu lẳng lặng ngồi gần đó.

Nhưng không như lần trước, lần này hắn có vẻ như không để ý lắm dù mặt hắn ‘sát khí’ vẫn đằng đằng. Hắn không tham gia đấu mà để một võ sỹ khác ra đánh. Từ đầu chí cuối không có vẻ gì quan tâm đến kết quả trận đấu.

– Anh Phong, hình như hôm nay tụi nó_ chỉ phía bên kia võ đài_ không có vẻ muốn cá cược đâu._ Tư Hùng ghé lại nói nhỏ với Vũ Phong._

– Dĩ nhiên người như hắn không lý gì không hề quan tâm đến việc thắng thua. Cho anh em chuẩn bị trước đi, kiểm tra xung quanh xem có chuyện gì bất thường không. Tránh trở tay không kịp.

– Không việc gì chứ? _ Tùng lo lắng hỏi khi nghe bầu không khí bốc mùi nguy hiểm._

– Không sao, em cứ ở sát một bên là được.

– Đùa chứ, em đâu phải liễu yếu đào tơ…

– Cấm cãi.

*

Minh Hàn đã hai ngày không về nhà, hôm nay vào nhà có nhiều phần miễn cưỡng. Toàn Hiếu lúc này ngày càng khó hiểu, cậu ta có vẻ lại như lúc trước, gặp anh chỉ để vòi vĩnh một thứ gì đó. Lúc anh phải lén lút Anh Kỳ để đến gặp thì khác, lúc đó cậu ấy lúc nào cũng nồng nàn, chăm sóc, gần gũi anh, không có cái cảm giác cần một thứ gì khác ngoài anh, làm cho anh tin rằng những lạnh nhạt trước kia thực là do Toàn Hiếu bất đắc dĩ, không thể làm khác. Khiến anh hết lòng hết sức lấy lại chút công bằng cho Toàn Hiếu. Nhưng sau tất cả anh lại thấy mình bơ vơ giữa cuộc đời, giữa danh vọng tiền tài, giữa tình yêu của chính anh.

Anh càng giận mình hơn khi trong đầu anh lại loanh quoanh nhớ đến Anh Kỳ. Anh trước khi yêu Toàn Hiếu chưa từng trải qua mối tình nào, anh không biết người được yêu sẽ như thế nào, nhưng một lần anh đã sống trong tình yêu của Anh Kỳ anh lại có thể so sánh tình yêu của Toàn Hiếu và tình yêu của Anh Kỳ.

Tại sao anh không nhận ra sớm hơn. Nhận ra trước khi anh nói với Anh Kỳ rằng anh bỏ cậu ấy. Giờ anh ngày một thấm thía nỗi nhớ nhung bóng hình lặng lẽ buồn bã đó, cứ nhớ mãi giọt nước mắt cậu tuôn xuống khi cầu xin anh đừng đi, nỗi tuyệt vọng, lạc đường trong đôi mắt đó cứ ám ảnh anh. Minh Hàn ngày càng không muốn về nhà, anh cứ mang Anh Kỳ vào giấc ngủ, vào bữa ăn. Cậu lúc nào chẳng chờ anh về ăn cơm dù mười thì hết chín anh sẽ bảo rằng anh đã ăn rồi. Đêm nào cậu ấy chẳng lặng lẽ nhẹ nhàng nằm xuống cạnh anh, giữ một khoảng cách vừa ý anh. Giờ anh lại hối anh ngày đó sao chẳng ôm cậu trong vòng tay mình để bây giờ anh có muốn tưởng tượng ra hơi ấm đó để vỗ về nhớ nhung trong lòng cũng không có. Anh đối xử với cậu phũ phàng thì giờ đây chính nó dày vò anh. Anh chẳng có chút kỷ niệm gì để nhớ nhung ngoài đôi mắt hân hoan chực rơi nước mắt khi anh tỏ tình cùng cậu bên bờ sông Hương ngày trước. Anh và cậu chỉ có thời gian ngắn ngủi vui vẻ khi còn ở trong phòng trọ chật hẹp đó. Mà thời gian đó non một nửa anh để dành cho thất tình Toàn Hiếu mất rồi còn đâu.

Vậy từ khi nào Anh Kỳ đã thấm vào trong anh mà anh không biết? Bước vào nhà, Toàn Hiếu đang ngồi xem tivi, thấy anh cậu ấy nở nụ cười mê người. Anh thầm nghĩ “Có chuyện nữa rồi đây, không biết là muốn vòi anh điều gì”.

– Anh mới về. Anh cơm chưa, hay tắm trước nhé! Em pha nước cho.

Minh Hàn chỉ gật đầu, dù gì trái tim anh vẫn còn vương vấn con người này, anh đã chọn, anh biết làm sao.

Trong bữa cơm, Toàn Hiếu gắp cho anh miếng gà ram, chắc là mua ở nhà hàng nào đó, nói thật ngọt ngào.

– Mấy giấy tờ hôm trước anh ký cho em, anh đưa xuống thư ký chưa? Đến hạn rồi, mọi thủ tục để sang nhượng em lo xong hết rồi. Còn chờ mấy thứ đó nữa là xong.

– Mai em qua bên thư ký của anh lấy đi, anh để bên đó chắc cũng hoàn tất rồi.

– Thật sao, cám ơn anh quá chừng._ Toàn Hiếu cười híp mắt._

Thôi cũng được, dù cậu ấy không yêu anh nồng nàn như Anh Kỳ nhưng cũng là người anh yêu, Minh Hàn thở dài, lý do này có vẻ gượng ép quá, cứ như vì anh không tìm được Anh Kỳ nên đành chịu tình cảnh này vậy… quá miễn cưỡng.

– Em lo chuyện này cho đàng hoàng đó, đừng để bị người ta bắt lỗi, em cũng biết họ dị nghị rất nhiều việc anh bổ nhiệm em làm trợ lý cho giám đốc…

– Biết rồi, anh muốn em chứng tỏ thực lực với họ chứ gì, em làm rất tốt mà, anh an tâm cứ giao hết cho em là OK. Không cần lo lắng, ăn cơm đi_ Toàn Hiếu gắp thêm miếng gà cho Minh Hàn, cười tít._

*

Sáng thức dậy cả hai cùng đến chỗ làm, Toàn Hiếu đặc biệt vui hơn mọi ngày. Minh Hàn cũng vui theo, chắc vì sắp xong một mối làm ăn lớn nên cậu ta phởn như vậy.

Minh Hàn hôn tạm biệt Toàn Hiếu xong, anh đi thẳng lên văn phòng, anh cần hội ý với trợ lý trước khi bắt đầu cuộc họp về việc thu nạp khách sạn Rose Queen.

Bước vào phòng làm việc trợ lý của anh đã ở đó đợi trước rồi.

– Tôi trễ à?

– Anh xem trước tài liệu phát sinh này đi, có gì còn có thể trả lời hội đồng nếu họ chất vấn anh.

– Cái này là gì? Sao lại có chi phí… này…?

– Cái đó giám đốc ký mà, công ty chúng ta từ lúc anh Vũ Phong làm đã ra quy định này rồi, mọi khoản được chi vào tài khoản riêng dù đã được ký đồng ý rồi, sau này vẫn phải ký xác nhận lại, tuy hơi rườm rà không nằm trong quy định nhưng cũng không biết tại sao anh Vũ Phong bắt phải như vậy. Anh từ khi về vẫn chưa bỏ quy định này nên bên tài chính vẫn giữ nguyên. Nó thuộc dạng lưu hành nội bộ thôi.

– Nhưng tôi không có chuyển kinh phí của công ty vào tài khoản riêng ký nợ. Tôi không nhớ có duyệt qua thứ này.

– Đừng đùa chứ, mọi thứ xong hết rồi giờ anh bảo không có…

– Những thứ kỳ lạ như vậy tại sao bên thư ký lại đóng dấu chứ? Họ không thấy lạ sao?

– Không kỳ lạ, anh cũng biết trước giờ anh Vũ Phong cũng làm vậy thường xuyên nên họ quen rồi.

Minh Hàn ngồi phịch xuống ghế, những thứ gần đây anh ký. Suy cho cùng chỉ những thứ Toàn Hiếu trình lên là anh chỉ xem qua loa, những giấy tờ từ những nhân viên khác anh chắc chắn là đã xem kỹ trước khi ký. Nói đến sai sót anh khẳng định chỉ một nơi… Nhưng anh không muốn tin. Anh cần phải xem xem Toàn Hiếu còn một lý do nào khác không đã.

Giữa cuộc họp một bộ hồ sơ được bổ sung từ phía tổng giám đốc, Minh Hàn nhìn mà xám mặt, may mà anh vẫn giữ được không để lộ ra ngoài cho mọi người biết. Những giấy tờ đó thể hiện nội dung là tổng giám đốc đình chỉ quá trình chuyển tiền cho tài khoản riêng của giám đốc Minh Hàn, chuyện thu lại Rose Queen cũng bị đình lại vô thời hạn.

Minh Hàn không biết là nhẹ lòng hay lo lắng. Cuộc họp bị ngưng giữa chừng… và chuyện không thể không làm là giải trình cho tổng giám đốc biết. Cũng như lần trước ông Vũ Hải nhìn hai thằng con trai đứng trước mặt, một chút biểu cảm cũng không có.

– Tại sao có chuyện dùng công quỹ phục vụ việc riêng, không phải anh vừa tố cáo nó _ chỉ Vũ Phong_ ngay lập tức phạm lại lỗi đó. Ta không muốn nghe lời giải thích đã nghe qua_ ý là vay tiền của cha như Vũ Phong từng trả lời._

– …_ Minh Hàn vẫn im lặng, thật ra anh thực sự không thể trả lời. Anh còn chưa kịp tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện nữa._

– Anh biết không thể cho qua chuyện này dễ dàng. Ta muốn có lời giải thích hợp lý và rõ ràng. Không thể tưởng tượng rằng anh có thể mang số tài sản khổng lồ như vậy cho một kẻ…_ Ông Vũ Hải mặt đã tức đến đỏ tía, hơi thở bắt đầu nặng nhọc._

– Cha…_ Minh Hàn muốn đưa tay đỡ ông khi thấy bộ dạng ông có vẻ như sắp không chống đỡ nổi._

– Dang ra, ta không ngờ… sao ta lại có đứa con ngu xuẩn, điên đến như thế chứ? Nếu như anh lấy cho anh ta còn hiểu được… đằng này lại mang cho kẻ khốn nạn đó…

– CHA! Cha nói gì vậy? Con mang cho ai…? Cha không thể nghe phiến diện một chiều như vậy…_ Minh Hàn liếc nhìn Vũ phong, anh chắc mười mươi rằng Vũ Phong lợi dụng chuyện anh phạm lỗi mà thêm mắm dặm muối vào rồi._

– Phiến diện, làm gì có chứ Anh–Hai. Giấy tờ hẳn hoi. Lấy tiền công ty, chuyển vào tài khoản riêng, dùng tiền đó mua lại Rose Queen, lại đưa cho người tình đứng tên. Anh-Hai, anh sợ thằng em này dành gia tài với anh đến vậy sao? Hay rút kinh nghiệm từ thằng em này tẩu tán trước sau này có bị phát hiện cũng không thu hồi về được.

– Vũ Phong, ăn bậy không thể nói bậy. Cha, trong chuyện này con sẽ kiểm tra lại, nhưng tuyệt nhiên không có chuyện như Vũ Phong nói.

– Vậy những giấy ủy quyền cho cái thằng nhóc đó đứng tên sở hữu Rose Queen, anh giải thích như thế nào? Tại sao không phải anh hay công ty sở hữu nó mà là một kẻ không liên quan gì như thế? Anh bảo ta phải hiểu như thế nào đây?

Minh Hàn trợn trắng mắt, anh đang nghe chuyện gì vậy trời. Cứ như đang xem phim truyền hình ấy. Rose Queen đâu phải là một tài sản nhỏ mà có thể đem ra đùa. Anh cũng chưa từng có ý nghĩ gian lận gì trong chính công ty của cha mình.

– Cha, con có thể được giải thích rõ hơn không?

– Được, anh tự xem đi._ ông Vũ Hải chỉ cái đống giấy tờ ngất trời trên bàn, rồi quay ra bấm chuông gọi người làm vào dìu ông về phòng nghỉ._

Minh Hàn ngồi lại, anh bắt đầu lật từng trang, từng trang. Vũ Phong đến vỗ vai anh cười khoái trá.

– Anh hai, xem cho hết cái đống đó thì không ít thời gian đâu, nhưng em cho anh biết trước một việc. Thằng nhóc đó chắc trong ngày hôm nay sẽ tìm anh khóc lóc cho xem. Nhớ, xem kỹ rồi hãy quyết định tiếp nhé… nhưng báo cho anh tin buồn, những gì xảy ra cho người yêu bé nhỏ của anh cũng không liên quan thằng em này đâu… phải hỏi tổng giám đốc thôi.

Minh Hàn đứng bật dậy, anh không phải không biết cha anh vốn không ưa mối quan hệ của anh, ghét Toàn Hiếu là điều dễ hiểu, nay bị Vũ Phong gán cho tội biển thủ nữa thì… Cha anh mà ra tay không chỉ Toàn Hiếu mà công ty của gia đình cậu cũng sẽ đứng trên bờ vực nguy hiểm…

– Chuyện gì tính với tôi được rồi, sao em đuổi tận gϊếŧ tuyệt vậy chứ. Toàn Hiếu chẳng phải từng làm việc cho em sao. Em còn không hài lòng chuyện gì?

– Chậc…chậc…_ Vũ Phong chắc lưỡi ra chiều khó xử lắm_ Anh hai, em không có tội gì đâu. Em chỉ là phát hiện sớm một chút giúp cho anh còn đường cứu vãn… Chứ nếu mọi chuyện đã rồi thì chỉ sợ anh có bao nhiêu máu cũng ói không hết đâu. Tặng anh món quà chúc hạnh phúc cho tổ uyên ương bé nhỏ của anh. Chúc may mắn.

Đặt vô tay Minh Hàn một phong bì to, dày cộp, Vũ Phong cười cười bỏ đi. Minh Hàn đứng như trời trồng, anh không biết nên bắt đầu từ đâu, từ xấp hồ sơ, từ phong bì hay phải phân tích đống thông tin anh được nạp nãy giờ. Hay phải chạy về gặp Toàn Hiếu trước, theo như Vũ Phong nói anh chắc một điều là Toàn Hiếu xảy ra chuyện rồi.

Trời xui đất khiến trong khi nghĩ nên làm gì trước thì tay anh đã xé bì thư, một xấp hình rơi ra… những tấm hình chụp hai người thanh niên đang quấn lấy nhau trần trụi ngay trong phòng anh. Làm sao không nhận ra căn phòng anh bỏ biết bao nhiêu tâm sức để trang trí thành tổ uyên ương cho hai người. Minh Hàn cười, anh cười mà không biết mình đang cười, lật giở từng tấm từng tấm. Đa số là những tấm chụp bên ngoài, cũng có những tấm họ vào khách sạn…

Minh Hàn đặt xấp hình xuống, anh đã phần nào tin những gì cha anh và Vũ Phong nói, anh giờ cần kiểm tra đống hồ sơ này hơn là đi xem Toàn Hiếu có gặp chuyện gì. Anh lần giở từng trang xem kỹ từng thông tin, anh cũng không biết làm sao mình có thể bình tĩnh đến như thế nữa. Trái với lúc trước, khi anh biết Toàn Hiếu có người khác bên ngoài, anh như chết đi sống lại, đau đớn khổ sở… nhưng bây giờ anh không thấy cảm giác đó quay lại. Lòng anh không nặng cũng không nhẹ, anh chỉ muốn biết bây giờ anh thực sự muốn làm gì, cần gì.

Hai giờ sau, Minh Hàn bước vào phòng cha anh. Ông Vũ Hải vẫn đang còn nằm trên giường nhưng ông không ngủ. Thấy thằng con mặt mày cũng không có gì biến đổi lắm vào, ông chống tay ngồi tựa vào thành giường.

Minh Hàn đi vào thẳng vấn đề, không quanh co, không biện hộ.

– Cha, số giấy tờ đó là con ký, con đã không kiểm tra kỹ trước khi ký. Cha cho con chút thời gian thu dọn những gì con gây ra, sau đó con sẽ nộp đơn từ chức.

– Con làm ta thất vọng quá, thu dọn sao cho ta vừa ý và cứ ở đó cho đến khi ta tìm được người thích hợp.

– Dạ.

Vừa bước vào nhà Toàn Hiếu đã lao vào anh…

– Minh Hàn, có chuyện gì vậy? Sao lại ngừng hợp đồng giữa chừng, em làm không tốt chỗ nào? Mọi thứ đã xong xuôi hết… giờ còn mặt mũi nào gặp người ta nữa.

– Em lo gì, ngừng là do công ty có phải chủ đích của mình em đâu. Mọi tổn thất công ty chịu mà. Từ từ anh sẽ để cho em cơ hội khác thể hiện. Thôi anh mệt quá anh đi ngủ đây.

– Không được, em còn một chuyện muốn nhờ anh. Minh Hàn, ngủ để từ từ đi… lúc này là cứu mạng đó.

– Chuyện gì?

– Anh cho em vay ít tiền đi, công ty cha em gặp chút trục trặc.

– Trục trặc? Đang làm ăn tốt lắm mà.

– Có vài hợp đồng bị thất bại nên… nên cần chút tiền.

– Ừ, từ từ đi. Sáng giờ anh bị cha anh quần dữ lắm rồi, sáng mai tính cũng được mà.

Minh Hàn trả lời qua loa rồi kiếm cớ lăn ra ngủ. Anh còn nhớ trước khi ra khỏi nhà cha anh có nói: “Nếu con đã nói vậy thì ta không thể bỏ qua cho những kẻ dám động tới ta.” Minh Hàn hiểu cha anh sẽ không bỏ qua cho Toàn Hiếu dám động vào công ty của ông. “Tùy cha”. Anh đã trả lời như thế, anh cũng thấy quá mệt mỏi với Toàn Hiếu, người chưa lần nào có ý tốt với tình cảm của anh chứ đừng nói có tâm ý với anh, anh cũng không ân hận gì về những gì anh vừa quyết định. Mặc cho cha anh muốn làm gì tùy ý ông, anh không xin cũng không cản mà cho dù anh có muốn cản cũng không được. Anh chưa đủ bản lĩnh chống lại cha mình, ờ, ngoài việc có thể bỏ nhà đi. Nhưng bây giờ anh cũng không cần phải làm vậy. Minh Hàn lăn ra ngủ mặc cho Toàn Hiếu cố lôi kéo anh, anh cần ngủ một giấc cho sạch sẽ đấu óc, cho đầu anh bớt mụ đi.

Cả tuần nay Minh Hàn chẳng tỏ thái độ gì với Toàn Hiếu, anh cư xử như mọi ngày. Toàn Hiếu đi cùng anh tới chỗ làm, khi cần thì vào cùng còn có việc bên ngoài thì thôi. Toàn Hiếu mấy hôm nay bắng nhắng chuyện tiền nong ghê gớm lắm. Minh Hàn thì cứ ừ hử cho qua.

Bước xuống xe, Toàn Hiếu hôn tạm biệt anh rồi mới chạy xe đi, hôm nay cậu ta có việc bên ngoài. Anh nhìn theo bỗng lắc lắc đầu, anh không hiểu sao Toàn Hiếu vẫn chưa có động tĩnh gì, chẳng lẽ cha anh chưa ra tay, bình thường ông nhanh lắm mà. Anh cũng mong ông nhẹ tay một chút, dù gì cũng là người anh từng yêu.

Minh Hàn bỗng sựng người lại, anh vừa nghĩ gì vậy “người đã từng yêu… người đã từng yêu”. Ôi trời, anh vừa phủ nhận tình cảm với người mà bấy lâu làm anh sống dở chết dở. Anh khẳng định lại một lần nữa “người mình từng yêu”. Không có phản ứng gì, trái tim anh, cơ thể anh không có phản ứng gì với điều đó. Anh cười, vậy là anh thực sự thoát ra khỏi con đường không lối thoát đó rồi sao…

– Giám đốc… giám đốc…

– À…h…

– Anh có vào thang máy không?

– À…hh…!!

Minh Hàn nhìn quanh, anh đã đứng trước thang máy tự khi nào mà không chịu vào, báo hại một đống người đứng chờ không giám chen vào trước. Anh cười cầu tài…

“Giám đốc hôm nay lạ ghê, vừa dễ chịu lại vừa ngu ngu”. Đó là suy nghĩ của nhân viên đang chờ thang máy.

– À… lên chứ, tôi bận suy nghĩ một chút. Cản trở mọi người ha.

Vào đến văn phòng mặt anh sáng quá làm anh trợ lý còn phải ngạc nhiên.

– Hôm nay giám đốc có việc gì vui lắm sao?

– Không… không…!!!!

Nhìn thấy cái ống nhòm nhỏ đặt trên bàn khách chỗ anh trợ lý đang ngồi. Minh Hàn vui vẻ cầm lên săm soi.

– Mang ống nhòm theo làm gì thế?

– Ah, cái này của thằng con trai tôi, sáng nay đi học đòi mang theo rồi lại bỏ quên trên xe.

Minh Hàn đưa ống nhòm lên, quay ra khung cửa kính nhìn ra đường.

– Con trai là vậy. Hồi nhỏ tôi cũng mê mấy món này lắm.

Có cái gì đó đập vào mắt anh, không là một người. Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt. Cái người anh tốn bao nhiêu công sức tìm mãi không ra bây giờ ở ngay trước mắt anh, không nhầm đi đâu được. Qua ống nhòm anh có thể nhìn rõ cậu đến từng đuôi mắt, khóe môi…

…Anh quăng ống nhòm, bỏ lại sau lưng lời kêu réo của anh trợ lý mà chạy thẳng ra thang máy, ra khỏi cửa công ty… băng qua đường bất chấp tiếng còi xe inh ỏi. Lao thẳng lên tầng trên của quán cà phê trước mặt… Trống rỗng… cái bóng dáng anh nhìn thấy từ văn phòng công ty bên kia đường… không có nơi đáng ra phải có.

– Quý khách cần gì? _ Cô tiếp viên hỏi khi thấy bộ dạng kỳ lạ của anh._

– Người ngồi đây… lúc nãy, có một người ngồi ở đây?

– À, anh muốn hỏi vị khách hay ngồi ở đây à, chắc là vừa mới đi… đến giờ anh ấy đi làm thì phải. Ngày nào cũng đi giờ này_ Cô tiếp viên nhiệt tình trả lời anh._

Minh Hàn quay trở xuống đường. Anh chạy hết mấy con đường gần đó cũng không thấy gì cả… “Mình không lầm, dứt khoát không lầm. Nhưng sao nhanh như vậy? Lại để mất tung tích em ấy rồi… làm sao đây?”

Anh chợt nhớ cô phục vụ nói “vị khách vẫn ngồi đây”. Vậy có nghĩa là em ấy không phải chỉ ở đó mỗi hôm nay mà đã ở đó nhiều lần rồi. Quay lại quán một lần nữa anh tìm cô phục vụ lúc nãy hỏi cho rõ.

– Phiền cô, tôi muốn biết vị khách hay ngồi đây… cậu ta hay đến đây lắm à?

– Vâng, anh ấy ngồi đây mỗi ngày, uống cà phê, ăn sáng xong mới đi.

– Mỗi ngày? Bao… bao lâu rồi cô?

– Chắc cũng lâu rồi, tôi không để ý lắm.

– Cám ơn. _Minh Hàn đến ngồi xuống nơi anh đã thấy cậu ngồi._

– Anh có gọi gì không? _ Cô phục vụ thấy anh ngồi xuống thì mời._

– Cho tôi cà phê đen.

– Vâng sẽ có ngay.

Minh Hàn ngồi tư lự nhìn xuống đường, anh phát hiện từ chỗ ngồi này có thể nhìn thấy cổng công ty, và dĩ nhiên ai ra vào đều có thể quan sát được hết.

“Em ấy ở đây, nhìn mình mỗi ngày… và cũng nhìn thấy Toàn Hiếu. _Và một điều anh chắc chắn đến đau lòng_ Em ấy thấy cả mỗi khi mình và Toàn Hiếu có cử chỉ thân mật. Trời, mình thật là một kẻ khốn nạn…”

…Nếu lúc nãy mình đuổi kịp thì mình làm gì… mình có thể mặt dầy để xin một lần tha thứ không? Còn nếu chỉ để xin lỗi thì có phải quá lâu để xin lỗi rồi không và chắc chắn một điều là em ấy không muốn nghe một lời xin lỗi nên mới tránh mặt mình… Ngồi đây chỉ để nhìn mình mỗi ngày thôi ư, vậy có nghĩa em ấy vẫn còn yêu, mình có một cơ hội nào không?”

Sáng nay Minh Hàn đến công ty với chiếc ống nhòm nhỏ gọn trong túi áo. Anh sau khi suy nghĩ kỹ thì không dám đi gặp Anh Kỳ, anh biết rằng anh không đủ tư cách để xin một lời tha thứ, nhưng anh muốn nhìn thấy, muốn xác định rõ có đúng là cậu ấy không…

…Đến trước cổng công ty anh cố tình đi thật chậm, dừng lại thêm một chút như suy nghĩ gì đó, xem lại chiếc cặp da, xem lại đôi giày… nhưng anh không đủ can đảm nhìn về phía đó dù chỉ một cái liếc mắt… nếu Anh Kỳ biết anh biết cậu ngồi ở đó, cậu có trốn luôn không, rồi anh sẽ không thể tìm ra cậu nữa.

Khi không còn có thể nấn ná nữa Minh Hàn đi thật nhanh hết sức có thể, vào thang máy, băng qua hành lang, ào vào phòng. Móc vội trong túi cái ống nhòm, anh nhìn sang cái chỗ ngồi trong quán bên kia đường.

Anh Kỳ uống nốt phần còn lại trong ly, cậu nhìn qua phía tòa nhà công ty một lần nữa rồi gọi tính tiền. Minh Hàn nhìn thấy Anh Kỳ xuống cầu thang, ra đến cửa băng qua đường rồi mất hút sau ngõ quẹo…

Minh Hàn buông ống nhòm, vậy đúng là em ấy, chỉ để nhìn mình mỗi ngày thôi sao… như vậy… không phải sẽ rất đau khổ sao… tại sao phải làm vậy…? Sao không đến trách móc mình…? Sao không hận mình…? Sao không đến mắng nhiếc mình cho nhẹ lòng…? Mình trở thành tội nhân rồi… mình là tên khốn.”

Và cứ như vậy Minh Hàn không dám đến gặp Anh Kỳ những ngày sau đó, anh cứ nấn ná ở cửa công ty hết sức có thể rồi đi như chạy vào phòng làm việc chỉ để quan sát Anh Kỳ thanh toán tiền rồi rời đi.

– “Hôm nay không thấy…”



– “Hôm nay cũng không thấy, có chuyện gì sao?”



– “Đã ba ngày rồi không tới… mình thật ngu khi không theo xem em ấy làm việc ở đâu…”

Minh Hàn quăng cái ống nhòm cái cốp vào cửa, lòng anh nóng như lửa đốt…

– “Tại sao không tới nữa… bận chăng, hay bệnh… em ấy hay bệnh… mỗi lần bệnh thường rất yếu không ra ngoài được… hay có chuyện gì không hay…?”

Minh Hàn cứ chốc chốc lại nhìn sang bên kia, cứ như Anh Kỳ có thể đến bất cứ lúc nào chứ không phải chỉ buổi sáng trước giờ đi làm…

…Hôm nay trời mưa lớn làm ai cũng lười ra khỏi nhà. Bước xuống xe, Toàn Hiếu ôm chặt vai anh định hôn, nhưng không hiểu sao Minh Hàn lại đẩy ra… Anh giật mình với hành động vừa rồi của mình, anh chống chế…

– Em vào xe nhanh đi, mưa ướt hết bây giờ.

– Anh không sao chứ?

– Không sao, mưa lớn lắm, em vào xe đi.

Xe chở Toàn Hiếu vừa lăn bánh, Minh Hàn đã chạy lên văn phòng. Anh lập tức nhìn sang bên kia…

– “May quá không có, em ấy không nhìn thấy…”_Minh Hàn thở ra nhẹ nhõm._

Mưa lớn quá, con đường như sắp sửa ngập. Đây đó vài khách bộ hành chạy vội vào các mái hiên. Anh nhìn một vòng… bóng ai quen thuộc vừa bước vào quán đối diện. Anh giữ nguyên tầm nhìn mà tim đập không ngừng…

– “Bỏ cái dù xuống đi…”

Minh Hàn thúc giục, nhưng người khách như muốn trở ra. Cái dù ngóc lên, có vẻ người khách đang án định mức lượng mưa để quyết định xem nên vào hay ra…

– “Hạ dù xuống đi”… _Minh Hàn vẫn giục…_

– ”Vào quán đi…” …_Tay anh bắt đầu run theo từng cử chỉ của vị khách đó._

Có vẻ như vị khách đó quyết định ở lại. Bước hẳn vào quán anh ta mới hạ dù… Trớt quớt… chẳng thể nhìn được đó có đúng Anh Kỳ không. Lập tức ống ngắm được đưa lên tầng trên, nơi Anh Kỳ vẫn ngồi…

– “Tốt, chỗ vẫn trống…”

…Và anh chờ đợi người sẽ xuất hiện ở nơi đó…

…Và anh cười…

– “Đúng em ấy rồi, em ấy trở lại rồi…_ không sứt mẻ gì hết._

Bên kia Anh Kỳ hắt xì liên tục, cậu lấy khăn lau mũi.

– “Em ấy lạnh rồi”…

Bỗng anh chợt lạnh gáy.

– “Em ấy từ bên này đường băng qua, vậy em ấy có thấy… có thấy Toàn Hiếu không…?”

Minh Hàn buông ống nhòm…

– “Em ấy đến thì làm gì, mình mừng như vậy nhưng để làm gì? Đến ngồi đó, chứng tỏ em ấy vẫn không quên mình, vậy chẳng phải em ấy sẽ đau khổ hơn sao? Còn mình chỉ khi Toàn Hiếu dối trá mình mới nghĩ tới em ấy. Nếu Toàn Hiếu không dối trá, mình có bỏ Toàn Hiếu để đến với em ấy không? Mình không đủ tư cách đi xin sự tha thứ.”

Sáng nay mưa dai và Anh Kỳ ngồi lại lâu hơn. Cậu không biết bên kia, sau lớp cửa kiếng, có người vẫn theo dõi cậu mãi. Cậu hắt hơi, xì mũi cũng làm người ấy đứng lên ngồi xuống.

Anh Kỳ loay hoay với gói khăn giấy vừa rơi xuống đất…

– “Coi chừng cái ly”_Minh Hàn lo lắng bên này._

Bên kia… OẠCH… Cái ly lăn lông lốc trên bàn, đổ nước tùm lum… Anh Kỳ chụp vội cái ly… tay áo thấm ướt…

– “Trời ơi!!!! nhấc tay lên, ướt hết bây giờ”_Bên này, Minh Hàn rối rít._

Bên kia, Anh Kỳ phát hiện tay áo đang bị ướt, vội giật tay lại, hất đổ bình hoa trên bàn đánh… CẠCH…

– “Ôi trời!!!!!!!” _Minh Hàn vò đầu mình._

Minh Hàn vất cái ống nhòm đi ra cửa, xuống lầu. Anh che đầu băng qua đường, chạy thẳng lên cầu thang.

…Anh Kỳ đã không còn lôi thôi với những thứ trên bàn. Có vẻ như phục vụ đã giúp cậu dọn dẹp mọi thứ đâu vào đấy. Minh Hàn bước từng bước chậm đến gần chiếc bàn Anh Kỳ đang ngồi. Cậu không chú ý, cậu đang xăn xăn hai tay áo mình lên…

…Minh Hàn dừng lại một lát, như chờ xem Anh Kỳ có phát hiện ra anh không… Không, cậu chàng chẳng buồn để ý đến phía này. Xắn tay áo gọn gàng xong, cậu lại đưa ánh mắt bâng quơ nhìn sang bên kia đường…

– Bên đó có gì mà em nhìn dữ vậy?_ Minh Hàn giọng thật nhẹ như sợ thổi bay mất thứ gì quý giá lắm._

Anh Kỳ giật bắn người, tròn mắt nhìn Minh Hàn đang đứng cạnh mình rồi quay nhìn bên kia đường rồi lại quay nhìn anh… không thốt nổi lời nào.

– Anh ngồi đây được chứ?

Không đợi trả lời, Minh Hàn ngồi xuống chiếc ghế trống đối diện. Anh nhìn thấy hai tay Anh Kỳ đang bấu chặt vào nhau, ánh mắt nhìn lảng sang chỗ khác…

– Nếu em thấy khó chịu anh sẽ đi, nhưng anh muốn biết, mấy ngày nay em không tới có phải em bị bệnh không?

Một lần nữa anh lại làm Anh Kỳ kinh ngạc đến phải căng tròn mắt nhìn anh.

– Anh… anh… anh biết… em… ở đây…?

– Biết.

– Không… không… làm phiền anh chứ?

– Không cần nói vậy, _Minh Hàn nghe tim mình nhói đau_ anh mới là kẻ làm phiền em. Anh mới là người phải xin lỗi…

– Anh có lỗi gì đâu, có gì phải xin lỗi._ Giọng Anh Kỳ cứ lí nhí trong miệng như cậu không còn hơi sức đâu để nói chuyện nữa._

– Em bệnh phải không? Trời như vầy sao còn đến đây, muốn bệnh nặng thêm hả?

Minh Hàn đưa tay sờ trán cậu, Anh Kỳ vội né tránh làm Minh Hàn phải ngượng nghịu rụt tay lại…

– Anh không nên, anh xin lỗi… em bệnh nặng không?

– Anh không cần để ý, em không sao.

Minh Hàn trong lòng như lửa đốt. Anh cũng không hiểu tại sao mình lại chạy tuốt qua đây trong khi mấy hôm trước anh chẳng thể bước nổi. Dù biết người anh tìm kiếm đang ở ngay trước mắt… qua rồi, anh lại chẳng biết làm gì, nói gì với Anh Kỳ. Nhưng đứng lên để về thì anh lại không muốn…

– Anh biết em ngồi ở đây từ khi nào?_ Anh Kỳ lên tiếng hỏi._

– Từ nửa tháng trước.

– Em không có ý định làm phiền anh…

– Đã bảo em không cần nói vậy. Thực ra anh muốn gặp em… anh muốn xin lỗi chuyện…

– Em không muốn nghe đâu, nếu anh không thấy phiền thì xin anh cứ xem như không biết. Không cần nói thêm gì đâu…

– Vậy anh hỏi chuyện khác được không?

Anh Kỳ do dự một lát rồi khẽ gật đầu…

– Tại sao hôm đó không chờ anh, anh đã quay lại tìm em.

– Đã bảo em không muốn nghe…

– Anh đã tìm em suốt từ đó đến nay…_Minh Hàn cắt ngang_nhưng không thể tìm được. Thực ra em đã đi đâu?

– Tìm em làm gì…?

… Minh Hàn im lặng không thể trả lời nổi. Phải, anh tìm Anh Kỳ làm gì. Anh có thể nói với Anh Kỳ rằng anh sẽ quay lại với cậu ấy không, hay chỉ những lời xin lỗi sáo rỗng, những lời chia tay làm cho cậu ấy đau lòng mà chỉ cốt nhẹ lòng cho mỗi mình anh.

– Không cần làm bộ mặt như vậy. Em không ở lại đó chờ anh vì em biết anh muốn nói gì…và…và…những gì anh muốn nói thì em không muốn nghe, nên em đã không chờ.

– Em biết anh muốn nói gì sao?

– Sao lại không? Em chỉ là kẻ ăn vụn chút tình yêu của người khác… vật phải trả về cho cố chủ…chỉ là…

– Là sao?

– Là do có chút không cam lòng, nên hôm đó em làm hơi quá. Em chỉ muốn cố lần cuối xem mình có chút may mắn nào không thôi…_ Anh Kỳ nói nghe trơn tru nhưng sao buồn thăm thẳm._

Mình Hàn nghe như ai xát muối vào lòng mình…

– Em không trách anh à? Là anh đã bắt đầu mọi chuyện trước…

– Nếu anh yêu người khác em sẽ trách, nhưng đó lại là Toàn Hiếu người anh yêu còn hơn chính bản thân anh… nếu xa anh ta, chẳng phải anh sẽ rất đau khổ sao? Em đã chứng kiến tình cảm của anh dành cho anh ấy bao nhiêu năm trời… em sao trách nổi… chỉ cần anh vui là được rồi.

– Nhưng mà anh thực sự rất …áy náy…_ Minh Hàn không biết dùng từ gì diễn tả mình lúc này._

– Anh đâu có yêu em, vì em theo nà quá nên anh xiêu lòng thôi mà. Biết anh không yêu em mà vẫn theo anh là lỗi của em, đừng làm em thêm xấu hổ…

Không hiểu sao khi nghe chính miệng Anh Kỳ nói rằng cậu ấy biết anh không yêu cậu ấy tim anh rát buốt… Bấy lâu nay, dù hai người sát cánh bên nhau, cùng chịu đựng cực khổ nhưng rất vui. Anh đã từng không biết anh có yêu không nhưng anh biết mình rất thích khoảng thời gian đó. Trong khi anh nghĩ rằng anh đáp lại tình yêu của Anh Kỳ và làm cho cậu ấy hạnh phúc, thì thật ra Anh Kỳ vẫn biết anh chỉ thương hại cậu ấy… như vậy thì rất đau khổ. Yêu, nhưng biết trái tim người mình yêu ở một nơi khác… tình cảnh đó anh đã trải qua… và anh không thể mở miệng, dù để nói một lời xin tha thứ… anh không đáng được tha thứ.

– Sao lại nghĩ mình ăn vụn tình yêu của người khác?_ Minh Hàn nói mà giọng anh lạc đi_ Đúng là anh đã đối xử không tốt với em nhưng trong khoảng thời gian chúng ta quen nhau…

– Ở bờ sông, em biết anh đã gặp Toàn Hiếu lúc em chạy đi mua món quà kỷ niệm của chúng ta. Em đã nhìn thấy Toàn Hiếu khóc lóc với anh như thế nào…

– Em nhìn thấy…tại sao…tại sao…?

– Tại sao em không nói phải không…? Vì em tiếc. Em vừa mới chạm vào hạnh phúc mà nó lại bay nhanh quá. Em chờ anh nói ra để em dễ rút lui hơn, nhưng anh đã không nói gì… nên em hy vọng… hy vọng theo thời gian, anh có cảm tình với em… hay nếu không có thì em cũng tranh thủ thời gian đó, hưởng tình yêu của anh một chút… dù biết anh mỗi ngày đều bị giằng xé giữa em và Toàn Hiếu, em vẫn im lặng. Anh bây giờ đã thấy em còn tốt không, còn đáng thương không?

– EM!!!!!!!!!

Minh Hàn đứng lên đi thẳng một mạch về lại văn phòng. Anh gần như ngợp thở vì những gì anh vừa nghe Anh kỳ nói. Chuyện gì thế này, mình không hiểu chuyện gì đang diễn ra nữa. Mình đáng thương hay Anh Kỳ đáng thương. Ai mới là người có lỗi, ai mới là người đáng bị trách móc.

Ba ngày liền, Minh Hàn ngồi chờ ở cái bàn nơi Anh Kỳ vẫn ngồi nhưng người không thấy tới. Hôm đó vì quá sốc với những gì Anh Kỳ nói anh đã đi thẳng một mạch mà không hỏi gì đến việc Anh Kỳ ở đâu, làm gì để bây giờ anh chỉ biết ngồi chờ trong vô vọng…

Một tháng sau ngày Minh Hàn bỏ Anh Kỳ ngồi lại một mình ở quán cà phê, Anh Kỳ lại quay lại nơi cũ. Cậu lại ngồi đúng cái bàn cũ và nhìn xuống đường. Sau hôm đó Anh Kỳ bận làm choàng việc cho Tùng vào buổi sáng, cậu không thể đến quán được, cậu định sẽ nhân dịp này không đi nữa… Nhưng nỗi nhớ nhung không vơi đi mà cứ ngày càng chồng chất, cậu đầu hàng, chẳng thể làm gì với trái tim cậu nữa. Anh Kỳ lại quay lại quán với hy vọng được nhìn thấy người mình yêu, cho lòng cậu đỡ khao khát…

Bước lên khỏi bậc thang cuối cùng, cậu sững người khi thấy Minh hàn ngồi đó và nhìn về phía mình. Anh Kỳ muốn quay trở xuống nhưng không, Minh Hàn đã thấy cậu và đứng lên…

– Em đến rồi, anh chờ em mãi.

Không biết làm sao hơn, Anh Kỳ chậm chạp bước về phía Minh Hàn. Ngồi xuống chiếc ghế đang được kéo sẵn. Sắc mặt Anh Kỳ xanh xao vàng vọt, đôi mắt thâm quầng vì mất ngủ và vì làm việc vất vả cả tháng nay…

– Anh làm em buồn thêm phải không? Cả tháng nay em không đến… anh cứ lo mãi, rằng em sẽ không đến nữa.

– Anh chờ em?

– Phải. Anh chờ em, mỗi ngày, suốt một tháng nay…

– Để làm gì?

– Để xin lỗi.

– Lại xin lỗi, anh có thể xem như chưa từng gặp em được không. Làm ơn…! Cho trái tim em một cơ hội để có thể bình lặng lại…

– Em không cần cơ hội nào để bình tâm lại cả. Anh muốn nó phải dậy sóng… nhưng em cho anh một cơ hội chuộc lỗi được không?

Đến lượt Anh Kỳ chau mặt, chau mày…

– Hôm đó anh thực sự bị sốc với những gì em nói…_ khuôn mặt Anh Kỳ lộ rõ vẻ đau đớn theo từng lời anh thốt ra_ Đừng, xin em. Nếu nhìn thấy em như vậy anh đau lòng lắm.

Nước mắt Anh Kỳ chợt lăn dài làm Minh Hàn luýnh quýnh.

– Sao lại khóc, đừng khóc… xin đừng khóc…

– Nếu anh đừng nói những lời ngọt ngào như vậy thì sao em lại khóc được. Xin đừng nói những lời làm trái tim em hy vọng… như vậy sẽ khốn khó cho em lắm…

– Đừng khóc… đừng khóc…

Minh Hàn với tay lau nhẹ giọt nước mắt đang lăn dài mà lòng đau đớn, sao anh không sớm hơn làm cho người con trai này không đau khổ nữa… bây giờ anh đã biết, anh yêu mến người con trai này đến thế nào.

Hôm đó, Minh Hàn đã tức tối mất ăn mất ngủ cả ngày vì những gì Anh Kỳ nói. Sáng hôm đó, Anh quay cuồng với những suy nghĩ mình bị xỏ mũi. Anh đã vất vả như thế nào để giấu diếm Anh Kỳ, nói chung là anh thấy mình trở thành thằng hề. Anh đã nói những lời ngọt ngào nhưng dối trá, mà người nghe đều biết là anh đang nói dối, chỉ mỗi mình anh là không biết…

…Anh tức tối nhưng anh cũng nhận ra một điều.

“ Vậy có nghĩa là, khi mình nói những lời ngọt ngào dối trá thì em ấy cười hạnh phúc, nhưng nuốt ngược nước mắt vào trong. Những lần mình nói mình bận công việc phải về trễ, hay phải đi xa, thực ra là để gặp Toàn Hiếu thì em ấy đều cười, nhưng trong lòng thì khóc… mỗi lần mình đưa Toàn Hiếu đi nghỉ ở đâu đó, bỏ lại em ấy một mình, em ấy vẫn vui vẻ đón mình về mà không bóc trần bộ mặt lừa dối của mình. Vậy thì ai mới là người đáng bị giận, là bản thân anh chứ không phải em ấy… và anh đã làm gì… lại bỏ mặc cậu ấy một lần nữa giữa bộn bề những mớ hổ lốn anh bày ra… Chắc em ấy sẽ lại âm thầm khóc, có bao giờ em ấy khóc trước mặt mình đâu… lúc nào cũng cười rạng rỡ làm cho mình chỉ thấy mỗi sự đau khổ của Toàn Hiếu, lo lắng rằng Toàn Hiếu mới là người cần mình…”

Và anh kiên nhẫn ngồi chờ Anh Kỳ trở lại, suốt một tháng dài. Anh càng thấm thía cảnh Anh Kỳ đã chờ đợi anh, vô vọng, căng thẳng, luôn cầu xin một đấng vô hình nào đó đừng nhẫn tâm bỏ qua lời cầu nguyện của mình. Một ngày Anh Kỳ không đến anh chơi vơi, trống rỗng. Chỉ biết ngồi chống mắt nhìn ra ngoài không biết khi nào thì người đến, khi nào có thể gặp. Hy vọng bước vào rồi thất vọng bước ra, từng ngày từng ngày đày đọa trái tim khối óc, bào mòn cơ thể, ý chí của chính mình… vậy mà em ấy vẫn chờ mình, không chỉ mới đây mà rất rất lâu rồi, trước cả khi mình biết em ấy là ai.

– Vậy là mỗi lần anh phản bội em, đi cùng Toàn Hiếu em đều biết._ Minh Hàn xác nhận lại lần nữa._

Anh Kỳ gật đầu thay cho câu trả lời.

– Mỗi khi anh trốn nhà, hẹn hò với cậu ấy em cũng biết?

Anh Kỳ lại gật đầu.

– Anh vờ mệt mỏi để tránh gần gũi em, em cũng biết_ Anh Kỳ tiếp lời_ và mỗi khi anh ra ngoài, em luôn cầu mong anh sẽ quay về.

Nỗi đau như vỡ òa trong tim cậu, nước mắt không ngừng rơi xuống. Minh Hàn lặng người, vậy mà anh đã từng ân hận vì đã chấp nhận tình yêu của Anh Kỳ. Vậy mà anh từng nghĩ Anh Kỳ sẽ khó dễ anh khi anh muốn chia tay. Anh Kỳ đã đồng cam cộng khổ cùng anh nhưng khi anh có trong tay tiền bạc, địa vị thì anh quên hết. Anh chẳng còn nhớ những gì tốt đẹp Anh Kỳ đã từng làm cho anh. Anh chỉ nghĩ được Anh Kỳ là một gánh nặng mà anh muốn vứt bỏ.

– Anh thấy mình thật là tệ… và ông trời đã trừng phạt anh. Ở bên em, anh luôn nhớ về Toàn Hiếu, nhưng khi ở bên Toàn Hiếu anh nhận ra anh chẳng thể quên được em.

Anh Kỳ càng khóc dữ, Minh Hàn chẳng biết làm gì vì có bao giờ anh phải dỗ cậu đâu. Cậu chỉ toàn cười với anh…

– Cho anh một cơ hội làm lại từ đầu với em được không?

Anh Kỳ nhìn Minh Hàn với đôi mắt kinh ngạc cùng cực. Cậu vừa nghe một lời mà cậu chỉ nghe thấy trong mơ. Anh Kỳ đứng dậy, cậu đi một mạch xuống lầu băng thẳng qua đường làm cho nhiều xe trên đường phải thắng gấp. Mặc kệ cho Minh Hàn cố gắng chạy theo sau.

Lôi được Anh Kỳ lại, Minh Hàn ôm chặt cậu, mặc cho mọi người qua đường nhìn họ với con mắt ái ngại…

– Anh xin lỗi, anh xin lỗi…_Minh Hàn không biết phải nói gì lúc này, ngoài những lời xin lỗi_ Anh xin lỗi vì đã để em chờ lâu như vậy. Tha lỗi cho anh, một lần thôi sẽ không bao giờ để em khóc nữa. Cho anh một cơ hội thôi dù anh biết mình không hề xứng đáng…

Anh Kỳ ngước mắt nhìn anh, niềm vui ánh lên trong đáy mắt nhưng cũng kéo theo áng mây đen. Minh Hàn linh tính không tốt khi nhìn vào đôi mắt đó…

– Đừng, Anh Kỳ, đừng nói những lời tàn nhẫn. Một lần thôi, cho anh một lần thôi, tha thứ cho anh… Anh Kỳ…

Và như anh yêu cầu, Anh Kỳ không nói một lời nào để làm đau lòng anh. Cậu chỉ lẳng lặng đặt lên môi anh một nụ hôn. Một nụ hôn đầu tiên mà có lẽ với cậu cũng là cuối cùng, rồi quay lưng bỏ đi, bỏ lại Minh Hàn ngơ ngác giữa trời mưa tầm tã.

Thời gian của Minh Hàn như ngừng lại, chiếc hôn đầu tiên nồng nàn đến kỳ diệu. Anh đặt nhẹ ngón tay mình lên nơi làn môi Anh Kỳ vừa ở đó. Nụ hôn mới ngây ngất làm sao, nó làm anh như điên dại, giữa dư âm hơi thở ấm áp của Anh Kỳ như đê mê làm anh đắm đuối trong vị ngọt của đôi môi đó. Giờ đây anh biết dù anh có trầm luân muôn muôn ngàn kiếp người đi nữa anh cũng tình nguyện… tình nguyện dù có vật đổi sao dời trái tim anh cũng sẽ chỉ của một người. Chỉ một mình em thôi.

Nhưng sự thật thì Anh Kỳ cũng bỏ đi, những lời hối lỗi, thề thốt không làm cậu ấy gật đầu tha thứ. Minh Hàn lại lần nữa để Anh Kỳ đi mất không chút tung tích.

Anh Kỳ lao đi trong mưa. Làm sao cậu tin được anh, cậu có thôi yêu anh không? Không có, nhưng những gì anh làm với cậu, những gì cậu đã trải qua, cậu có dám tin một lần nữa? Còn nếu đó là sự thật thì cậu làm được gì, cậu vừa về nhà, vừa làm hòa với cha mẹ, vừa mang lại nụ cười đã mất của cha mẹ, cậu sao dám lần nữa phá bỏ đi. Sao số phận cậu hẩm hiu đến như vậy, nó không cho cậu một ngày nào yên ổn. Chia tay Minh Hàn, cậu bằng lòng với việc mỗi buổi sáng đến nhìn anh một chút và sau đó sẽ có thể vui vẻ cả ngày bên gia đình bên bạn bè. Cớ gì ông trời cứ phải gieo giông bão cho cậu. Một khi Minh Hàn mở lời cậu biết cậu không thể xem như không có. Trái tim tha thiết mong được Minh Hàn đáp lại đã khắc khoải đến mỏi mòn, Những lời yêu thương Minh Hàn nói như làn mưa tưới đẫm mát dịu, cậu phải đi nhanh thôi chỉ cần đứng lại thêm một giây nữa cậu sẽ gật đầu bất chấp hậu quả. Trước khi cậu làm một điều mà chính cậu không thể kiểm soát nổi, cậu phải chạy khỏi nơi đó thôi, phải đi nhanh thôi.

Trái tim cậu chẳng còn sức cho một lần sóng gió nữa. Nếu không cậu sẽ gục mất. Cậu còn một món nợ không thể bỏ lại. Cha mẹ cậu, người đã giang tay đón đứa con lạc đường trở về, cậu không thể làm họ buồn thêm lần nữa.

Nếu bây giờ họ biết cậu lại tiếp tục yêu đương trong cái cảnh trớ trêu này, họ sẽ chết mất. Cậu không thể làm gì nữa, chỉ có một cách duy nhất là ôm mối tình đau đớn cho riêng mình và sống như một đứa con ngoan.