Sau khi bị Kỳ Sơn Hải ra tay độc ác đến nhập viện, Kỳ Tử Gia chưa từng quay về Kỳ gia.
Thoáng cái đã hơn bốn tháng, Tư Tuấn căn bản không từng liên hệ với hắn, cậu cũng không có bất luận phương thức liên lạc gì với Kỳ Tử Gia, muốn tìm hắn, chỉ có thể đi dựa vào may mắn, đi đến phòng chơi bóng ngày đó.
Cách phòng chơi bóng hơn mười thước, tiểu Võ ngồi xổm trước cửa hút thuốc liền thấy cậu, một bên kêu “Kỳ đại ca”, một bên chạy ra đón, rất thân thiết với cậu.
“Kỳ Tử Gia ở đây không?”
“Người khác tìm thì không có, Kỳ đại ca tìm thì bất cứ lúc nào cũng có, vào đi vào đi!”
“Tại sao lại như thế?”
“Bởi vì anh là ân nhân cứu mạng của em!” Kỳ Tử Gia đi xuống từ thang lầu, vỗ vỗ vai Tư Tuấn, “Chuyện lần trước, cảm ơn.”
Vẻ mặt Tư Tuấn có chút xấu hổ nói: “Có gì để cảm ơn, tôi mắt mở trừng trừng nhìn cậu bị thương thành như vậy nhưng bất lực ── ”
“Nếu không phải anh đúng lúc đưa em đến bệnh viện, lại trị hoãn một hồi nữa, em chỉ sợ đã chết.” Kỳ Tử Gia khoát khoát tay, cắt đứt lời Tư Tuấn, dẫn cậu vào bên trong phòng, dường như đùa giỡn hỏi: “Lâu như vậy không gặp, sao lại đột nhiên tới tìm em, nhớ em sao?”
Tươi cười của Kỳ Tử Gia không có khác biệt quá lớn với trước đây, nhưng Tư Tuấn luôn cảm thấy hắn có chút gì đó không giống … Bất quá hiện tại không phải lúc để suy nghĩ nhiều, Tư Tuấn cũng không giấu diếm, thành thực nói: “Là Kỳ Hoán Thần bảo tôi tới tìm cậu.”
“Anh ba có chuyện gì?”
“Cậu quen Lâm Cảnh Vũ sao?”
“Lâm… Cảnh vũ?” Khi nghe được một chữ “Lâm”, Kỳ Tử Gia chần chừ một chút, nhưng đối với cái tên này cũng lộ vẻ mặt xa lạ: “Em biết người này, là con trai Lâm Thừa Hiến! Thiên chi kiêu tử*, sao loại tiểu nhân vật như em có thể quen biết được.”
(* đứa con cưng, được nuông chiều của “trời”)
Tư Tuấn gật đầu, xoay người đi ra ngoài: “Vậy được rồi, tôi đi trước ── ”
“Anh Tư Tuấn!” Kỳ Tử Gia gập chân trái ngồi trên bệ cửa sổ, cằm gác trên đầu gối, tươi cười đầy mặt nói: “Em lớn như thế, chưa từng có người tại thời điểm em bị thương tổn, vì em mà bước ra, em cũng không ôm ảo tưởng như vậy, anh không cần cảm thấy có bất luận áy náy gì. Thế nhưng, sau khi thương tổn kết thúc hậu, người tận lực muốn chữa trị cho em, anh là người thứ hai, phân tình nghĩa này em sẽ ghi khắc. Nếu như sau này anh không có đường có thể đi, nơi đây của em bất luận lúc nào cũng hoan nghênh anh!”
Tư Tuấn lẳng lặng nghe hắn nói xong, không có đáp lại gì liền rời đi.
Cậu cuối cùng ý thức được Kỳ Tử Gia có chỗ nào bất đồng với trước đây. Trước đây Kỳ Tử Gia ánh mắt hung ác, nhưng tươi cười cũng rất chân thành, hắn hiện tại dường như luôn mang một tấm mặt nạ, mọi tình tự đều giấu thật sâu phía tươi cười sau ôn nhu ngọt ngào.
Đây là dấu hiệu của trưởng thành, cũng là khởi đầu việc Kỳ Tử Gia chính thức tuyên chiến với Kỳ Hoán Thần!
Tư Tuấn vốn tưởng rằng chính mình mang về ngắn gọn ba chữ “Không liên hệ”, nghe thế nào cũng là có lệ như vậy, khẳng định sẽ làm Kỳ Hoán Thần bất mãn, không nghĩ tới hắn chỉ gật đầu, tựa như việc hắn bảo Tư Tuấn hỏi chỉ là ngày mai khí trời thế nào.
Trên thực tế Kỳ Hoán Thần cùng lúc bảo Tư Tuấn đi thăm dò, mặt khác cũng điều tra một phen.
Kỳ Tử Gia trở về đã hơn một năm, vẫn bị hắn phái đi người theo dõi, đích xác không từng thấy hắn có lui tới gì với người Lâm gia. Hơn nữa đứa bé kia mới mười bốn tuổi, vừa khai giảng liền đến Bắc Kinh học trường trung học anh tài, một năm mới về một hai lần, có thể làm được gì? Vì thế không hề để trong lòng.
Chuyện tình quan trọng nhất hiện nay, ngoại trừ thu mua lòng người những nhân vật chủ chốt trong Tạp Ba Lai, mở rộng thế lực bên ngoài, chính là muốn rèn sắt khi còn nóng, thừa dịp khối pho mát Tư Tuấn thơm ngào ngạt này có dấu hiệu mềm hoá, tăng nhiệt độ hoàn toàn hòa tan!
Kỳ Hoán Thần tính toán đến hoàn hảo, không nghĩ đến kế hoạch biến hóa cản không nổi. Còn không chờ hắn tiến thêm một bước, Kỳ Sơn Hải đột nhiên nói muốn dẫn Tư Tuấn đi nơi khác bàn chuyện làm ăn.
Kỳ Hoán Thần lập tức nhảy ra phản đối: “Tư Tuấn còn nhỏ, không hiểu chuyện làm ăn của cha, vạn nhất làm không tốt thì sao?!”
“Không nhỏ, cũng hai mươi rồi…” Kỳ Sơn Hải lộ ra tươi cười hoài niệm: “Cha hắn ở
tuổi này, chuyện gì cũng đã từng trải qua, sớm nổi danh, đứng vững trên hắc đạo rồi!”
“Chúng con sao có thể so sánh với cha hồi đó… Hơn nữa con không thể rời khỏi Tư Tuấn được! Hắn đi rồi ai đưa đón con, còn có chuyện của Tạp Ba Lai cũng không thể rời hắn a…”
“Đừng hồ nháo, mấy chuyện vừng mè đậu xanh này một mình con còn làm không được sao?!” Kỳ Sơn Hải quát lớn nói: “Hắn sau này phải quay về thành J, không từng trải việc đời nhiều, sao có thể bảo vệ cho cơ nghiệp Thiểu Phong tân tân khổ khổ sáng lập ra!”
“Thế nhưng…” Thế nhưng hiện tại cậu rời đi, vài tháng mới có thể trở về, trái tim lạnh giá, thân thể cũng cứng rắn, vậy lửa trước đây hắn đốt chẳng phải đều phí hoài?!
Kỳ Hoán Thần còn muốn nói, Kỳ Sơn Hải vung tay lên, không cho xen vào nói: “Cứ quyết định như vậy, Tư Tuấn cháu chuẩn bị một chút, buổi tối lên máy bay.”
Tư Tuấn nhìn vẻ mặt phiền muộn của Kỳ Hoán Thần, gật đầu. Tuy rằng cậu là đương sự, nhưng hiển nhiên không có quyền lên tiếng, chỉ có thể đợi sau khi cha con này ầm ĩ xong ngoan ngoãn nghe lệnh là được.
Thế lực trong nước hiện nay, dựa theo khu vực có thể phân chia thành năm khối lớn: Đông Bắc bên kia tự thành một phái, hầu như không có lui tới với các địa phương khác; địa khu Hoa Bắc lấy thủ đô làm trung tâm phần lớn là thiên hạ của đảng Thái tử; vùng châu thổ bên này mặt
ngoài là do mấy nhà Trầm, Cao, Kỳ nắm giữ, nhưng lão đại chân chính phía sau là Lâm gia; vùng Nam Hải gần đây xảy ra vài chuyện lớn, bị chính quyền trung ương gắt gao để mắt tới, ai cũng không muốn đến đó tìm xui xẻo; cuối cùng chính là địa khu Tây Nam, cũng là mục đích chuyến đi này của Kỳ Sơn Hải.
Kỳ Sơn Hải dẫn theo sáu người, ngoại trừ Tư Tuấn đều là tâm phúc, bất quá cảm giác được Kỳ Sơn Hải xác thực có ý định bồi dưỡng cậu. Ở Tây Nam hơn một tháng, hầu như mỗi ngày đem mang cậu theo bên người, chỉ khi Kỳ Sơn Hải mật đàm cùng lão đại đối phương là để cậu bảo vệ ngoài cửa.
Trong khoảng thời gian này, Kỳ Hoán Thần chỉ gọi điện thoại cho cậu một lần, nói câu “Em còn trở về hay không? Nếu không trở về anh liền lấy cá của em cho Ares ăn!” liền thở phì phì tắt máy.
So với thanh nhàn ở thành S, ở bên ngoài quả thực khổ cực một chút, nhưng có thể học được không ít chuyện. Nhưng dần dần, Tư Tuấn cảm giác được không ổn.
Tại địa khu vùng châu thổ, Kỳ gia phát tài bất quá vài chục năm, bàn về thế lực có thể xếp hàng thứ ba thứ tư.
Trầm gia trăm năm cơ nghiệp, hai đường hắc bạch đều được hoan nghênh; Cao gia quen kiêu ngạo, gây thù hằn rất nhiều nhưng vẫn sừng sững không ngã, chính là bởi vì phía sau từng có bối cảnh chính trị vững chắc; chỉ có Kỳ gia, tuy rằng danh tiếng đang thịnh, nhưng căn cơ nông cạn, duy trì hiện trạng đã không dễ dàng, muốn tiến thêm một bước khó càng thêm khó.
Kỳ Sơn Hải là một người vô cùng có dã tâm, ông ta hiển nhiên sẽ không cam tâm loại trạng thái nửa vời này, lần này đến Tây Nam chính là tìm kiếm cửa đột phá mới, muốn chia một chén canh trong món làm ăn béo bở này… Nói rõ ràng một chút, chính là muốn buôn thuốc phiện.
Tư Tuấn ở Tạp Ba Lai nửa năm, nơi tửu sắc tự nhiên không thể thiếu mấy thứ này, nhưng cho tới bây giờ không lộ liễu ra ngoài, đám sâu bọ bên dưới làm quá đáng một chút, Tư Tuấn còn có thể đứng ra thanh lý một chút. Cậu ngây thơ cho rằng Kỳ gia không có chuyện làm ăn này, hiện tại xem ra, Kỳ gia không phải không làm, mà là không có phương pháp làm.
Phát giác mục đích chuyến đi này của Kỳ Sơn Hải, Tư Tuấn không khỏi lạnh sống lưng, nhưng cũng chỉ có thể giả bộ chuyện gì cũng không biết.
Cuối cùng chịu đựng đến ngày trở về, vừa xuống máy bay, Kỳ Sơn Hải để những người khác đi trước, chỉ mang theo một mình Tư Tuấn, đi tham gia một yến hội của Cao gia.
Không biết có phải do thu hoạch được biện pháp mong muốn tại khu Tây Nam hay không, Kỳ Sơn Hải hứng thú rất cao, ai đến kính rượu cũng không cự tuyệt, cuối cùng uống đến lung lay lảo đảo, bước đi đều phải nhờ Tư Tuấn đỡ.
Khi đợi xe tại cửa lớn, một giọng nữ mềm mại vang lên: “Để tôi bảo tài xế đưa hai người trở về.”
Nhìn lại, đúng là Cao tiểu thư đã lâu không gặp, vẫn như cũ là trang dung tinh xảo, tươi cười ngọt ngào, nhưng nhìn trong mắt Tư Tuấn quả thực là mặt mũi đáng ghét.
“Cảm ơn ý tốt của cô, không cần phiền phức!” Xe taxi dừng trước mặt, Tư Tuấn nhét Kỳ Sơn Hải vào ghế sau, khi chính mình ngồi vào nhìn Cao Phỉ Nhi một cái, lại nhìn thấy cô vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ đôi môi đỏ au.
Kỳ Sơn Hải say đến ý thức không rõ, lên xe liền ngủ, Tư Tuấn không biết bình thường ông ta ở đâu, chỉ có thể đưa quay về đại trạch Kỳ gia.
Nửa đêm, Kỳ gia rất an tĩnh, mấy người người hầu nhận được tin tức canh giữ ở cửa. Tư Tuấn vốn định đem Kỳ Sơn Hải giao cho bọn họ, không ngờ Kỳ Sơn Hải cầm tay cậu không chịu buông, còn không cho người khác tới gần.
Tư Tuấn chỉ có thể một mình đỡ Kỳ Sơn Hải vào phòng ngủ, giúp ông ta cởi giày và áo khoác.
Khi đang sởi cúc áo, Kỳ Sơn Hải đột nhiên ngồi dậy, không đầu không đuôi nói: “Cháu một chút cũng không giống cha cháu.”
Tư Tuấn vô ý thức sờ sờ mặt mình…
Bọn Viên Kính đều nói, cậu và cha quả thực là từ một khuôn mẫu khắc ra; khi mẹ nhớ cha, cũng thích nhất nắm mặt cậu tỉ mỉ nhìn. Bất quá Kỳ Sơn Hải khi mới gặp gỡ đã từng nói cậu và cha không giống, ngược lại cũng không có gì vô cùng kinh ngạc.
Kỳ Sơn Hải dùng cặp mắt say đến đỏ lên kia tỉ mỉ nhìn cậu, lại nói: “Không giống càng tốt, cha cháu kẻ kia ngu xuẩn cứng nhắc, đáng đời hắn chết sớm!”
Quan hệ giữa cậu và cha dù lãnh đạm, nghe người khác nói như thế, Tư Tuấn cũng trầm mặt, biết rõ không nên giảng đạo lý với ma men, nhưng vẫn nhịn không được nói: “Cha cháu là một người có nguyên tắc, cũng không làm chuyện thẹn với lương tâm!”
Nói xong, Tư Tuấn tự mình cũng thấy buồn cười, Tư Thiểu Phong cũng là một đầu lĩnh hắc đạo, bất quá là so với Kỳ Sơn Hải hung ác lại háo sắc thì giữ mình trong sạch một chút, lại có chỗ nào nói đến lương tâm.
“Bác cả, bác nghỉ ngơi đi, cháu trở về phòng.”
Tư Tuấn xoay người muốn đi, Kỳ Sơn Hải giống như không nghe đến không thấy được, tự nhìn tự nghĩ nói: “Cháu biết không? Ta là bà mối cho cha mẹ cháu… Tên cháu chính là ta đặt!”
Nghe vậy, Tư Tuấn dừng lại bước chân.
Kỳ Sơn Hải đầy mắt là ý say, lời nói ra cũng rất rõ ràng: “Ban đầu cha cháu và ta như nhau, là một tiểu tử không tên tuổi, Phương gia bất quá là dạy học, cha người phụ nữ kia cư nhiên dám nói chúng ta là đồ lưu manh thấp kém! Ta lúc đó đã nói, chúng ta sau này phát đạt, tuyệt đối phô trương hơn bọn hắn, ta nhất định phải trở nên nổi bật, không thể để người khác coi thường!”
Lời này khiến Tư Tuấn nhớ tới Kỳ gia bố trí trang hoàng sang trọng cùng người hầu thành đàn… Nguyên lai là có “công lao” của ông ngoại cậu?
Kỳ Sơn Hải nhìn Tư Tuấn, ánh mắt càng ngày càng mê man, thân thể chậm rãi ngã lên giường, thở dài: “Ta khi đó còn đáp ứng hắn… sau khi phát đạt mang theo hắn hưởng phúc, thế nhưng tiểu tử này lại không rên một tiếng liền đi, nói cái gì không cầu phú quý chỉ cầu bình an, tự nguyện sung quân đi bảo vệ bến tàu, bảo ta thả hắn một con ngựa*… Đúng, ta đã giải quyết mấy người hỗn tạp kể công tự cao, nhưng ta thương tổn ai cũng sẽ không thương tổn hắn, hắn là người anh em duy nhất của ta mà!”
(*tha cho một con đường…)
Tư Tuấn nhăn mi, không nghĩ ra Kỳ Sơn Hải vì sao nói những lời này, là thật sự cảm xúc bộc phát, hay là cố ý thử cậu?
Đến gần một bước, chỉ thấy Kỳ Sơn Hải nhắm mắt lại, tựa hồ muốn ngủ, lẩm bẩm nói: “Cha cháu đời này chính là không có mệnh hưởng phúc… Cháu và hắn bất đồng, cháu là người có tố chất… Học cho tốt, sau này địa bàn của ta đều cho cháu kế thừa!”
“Đông!”
Một chén nước nóng đặt trên tủ đầu giường, Kỳ Hoán Thần mặc áo ngủ không biết vào từ lúc nào, cũng không biết nghe được bao lâu.
Tư Tuấn nhất thời trở nên khẩn trương: “Anh họ, bác cả uống hơi nhiều.”
Kỳ Hoán Thần có thâm ý nhìn cậu một cái, chưa nói gì, tiến lên đắp chăn cho Kỳ Sơn Hải, gọi Tư Tuấn đi ra ngoài.
Khi đóng cửa phòng ngủ, lại nghe thấy bên trong truyền đến một tiếng kêu gào: “Thiểu Phong…”
“Người cũng đã chết, nói những thứ tình thâm ý trọng này cho ai nghe đây?” Kỳ Hoán Thần cười lạnh một tiếng, xoay người nhìn Tư Tuấn, vươn tay lau một chút trên trán cậu, tấm tắc nói: “Đổ mồ hôi rồi… Em đang sợ cái gì?”
Tư Tuấn nuốt nuốt nước bọt: “Bác cả nói…”
“Anh nghe được, cha anh nói muốn bồi dưỡng em làm người thừa kế… Việc này tốt nha…” Kỳ Hoán Thần học theo giọng điệu Kỳ Sơn Hải nói: “Anh đề phòng ai, cũng sẽ không đề phòng em, em là người anh em duy nhất của anh mà!”
Sắc mặt Tư Tuấn càng kém.
“Phốc!” Kỳ Hoán Thần nhịn không được cười rộ lên: “Yên tâm được rồi, lời này nếu như Kỳ Sơn Hải nói với người khác, anh hận không thể đưa lột da dóc xương hắn, thế nhưng đối tượng là em, tự nhiên là không sao cả, của em, không phải là của anh sao?”
Kỳ Hoán Thần lời này nói đến tự kiêu, nhưng cũng khiến Tư Tuấn buông xuống tảng đá trong lòng. Trước đây cậu đối với Kỳ Hoán Thần tuy rằng cung kính, trong lòng kỳ thực là không sợ hắn. Hiện tại đối với Kỳ Hoán Thần suồng sã hơn nhiều, nhưng lại có chút sợ hắn … Loại chuyển biến nhỏ bé này, Tư Tuấn cũng dần dần ý thức được, trái tim mình có vấn đề.
Sóng vai đi xuống lầu, lần lượt đi tới cửa phòng ngủ hai người, Kỳ Hoán Thần đẩy cửa phòng Tư Tuấn nói: “Đã khuya, em bôn ba bên ngoài lâu như vậy, nhất định mệt mỏi, nghỉ ngơi tốt một chút, ngày mai cho em một kinh hỉ.
Tư Tuấn gật đầu, xoay người đi vào trong, đang muốn đóng cửa, Kỳ Hoán Thần đột nhiên ai oán mở miệng: “Hơn một tháng không gặp, không nhớ anh sao?”
Tư Tuấn sửng sốt một chút, ánh mắt nhìn thẳng hắn, chậm rãi nói: “Tôi… quả thực bình thường có nhớ tới anh.”
“Nhớ tới anh thế nào?”
“Nghĩ tôi không ở bên cạnh anh, không ai giúp anh mua bαo ©αo sυ, có thể khi tôi trở về anh đã có con kết hôn hay không.”
Kỳ Hoán Thần đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười ha hả, khóe mắt cũng ươn ướt: “Em họ, em đây là đang ghen sao?”
“Anh họ, ngủ ngon!” Tư Tuấn nhất thời đỏ mặt, có chút hoảng hốt đóng cửa lại.
Kỳ Hoán Thần đầu để trên cửa phòng Tư Tuấn, im lặng nở nụ cười nửa ngày, dạ dày cũng cười đến quặn đau.
Ban đầu nghe thấy Kỳ Sơn Hải nói những lời này, trong ngực hắn đích xác nảy lên sát ý, nhưng “là Tư Tuấn a”, ý thức như vậy vừa xuất hiện, sát khí trong nháy mắt liền biến mất.
Người này là Tư Tuấn a… Thứ hắn và Kỳ Tử Gia tranh giành đến đầu rơi máu chảy, trong mắt Tư Tuấn, căn bản không bằng mấy con cá béo trên bệ cửa sổ kia.
Cho dù ban đầu hắn bức bách cậu như vậy, tiểu tử này phản kháng kịch liệt nhất cũng bất quá là buông tay mặc kệ. Chỉ sợ trong từ điển của cậu, căn bản là không có mấy chữ “bán đứng” cùng “phản bội” a!