Tư Tuấn căng thẳng nhấn ga, khi chạy tới con đường tập trung quán bar, trời đã tảng sáng, đường phố kết thúc cuộc sống về đêm thật lạnh lẽo vắng vẻ, trong phòng chơi bóng kia không có một bóng người, phòng khách lầu một có vết tích đánh nhau, lầu hai cũng là một mảnh hỗn độn.
Cậu không có phương thức gì liên lạc với Kỳ Tử Gia, khi đang lo lắng không biết làm sao, trước cửa sổ truyền đến tiếng gọi: “Kỳ đại ca, Kỳ đại ca!”
Tư Tuấn ngẩn người, mới phản ứng lại là đang gọi cậu, theo tiếng gọi nhìn lại, đứa bé gọi là Tiểu Võ kia trốn ở góc tường hướng cậu vẫy vẫy tay.
Nguyên lai đêm qua sau khi cậu rời đi không lâu, Trâu Kiệt liền tỉnh, nói không muốn gây thêm phiền phức cho bọn hắn, bất chấp ngăn cản mà rời khỏi phòng chơi bóng. Mấy giờ sau, lại có một nhóm người xông vào muốn bắt đứa bé trai còn đang hôn mê kia. Kỳ Tử Gia đánh lùi những người đó, nhưng cũng hiểu được nơi đây không thích hợp ở lâu, liền bảo tất cả mọi người về nhà tránh sóng gió, chính mình cũng mang theo đứa bé kia giấu đi, chỉ để lại Tiểu Võ len lén quan sát tình huống.
Nghe được Trâu Kiệt cùng Kỳ Tử Gia tạm thời chưa gặp phải nguy hiểm, Tư Tuấn thở dài một hơi, lại không nghĩ rằng, đây chỉ là một trận gió nhẹ mưa phùn trước khi bão táp bắt đầu mà thôi.
Dẫn đến bão táp chính là đứa bé không mời mà đến kia, hai ngày tiếp theo, thậm chí toàn bộ hắc đạo vùng châu thổ xung quanh đều đang tìm kiếm Kỳ Tử Gia cùng đứa bé kia, Kỳ Sơn Hải cũng bị dính dáng vào, bị nhận định là kẻ điều khiển sau màn, tựa hồ còn bị nhân vật nắm quyền phía trên cảnh cáo.
Kỳ Sơn Hải sau khi trở lại Kỳ gia nổi trận lôi đình, quả thực là một bộ hận không thể bắt được Kỳ Tử Gia về lột da dóc xương hắn, mà trong đó tự nhiên không thể thiếu trợ giúp của Kỳ Hoán Thần.
Mấy ngày kế tiếp, Kỳ Tử Gia quả thực thành kẻ thù chung của hắc đạo, cùng bị hạ lệnh gϊếŧ chết không tha như đứa bé kia, chỉ cần lộ mặt sẽ bị thế lực khắp nơi diệt trừ.
Kỳ Hoán Thần cũng điều động nhân thủ đi tìm Kỳ Tử Gia, bận rộn vài ngày không có thời gian đi trêu chọc Tư Tuấn.
Ngày thứ ba Kỳ Tử Gia biến mất, Tư Tuấn trong lúc vô ý nghe được Kỳ Hoán Thần gọi điện thoại, thuộc hạ của hắn bắt được một tiểu đệ của Kỳ Tử Gia, giam giữ tại một nhà kho bỏ đi của Kỳ gia ở sau núi, dự định từ trong miệng hắn ép hỏi ra tung tích đứa bé kia.
Vì thế, Tư Tuấn suốt đêm lên núi, phá hủy cầu chì nguồn điện của nhà kho, lợi dụng ưu thế quen thuộc địa hình, thừa dịp trời tối cứu người ra.
Hành động như vậy không thể nghi ngờ là rất mạo hiểm, nếu bị Kỳ Hoán Thần phát hiện kẻ cứu người chính là cậu, không biết sẽ bị trả thù như thế nào, thế nhưng Tư Tuấn không có biện pháp ngồi yên không nhìn đến.
Quả thật, Kỳ Tử Gia không phải bởi vì giúp cậu cứu Trâu Kiệt mà chọc phải tai vạ, mà là vì một đứa bé không quan hệ với bọn họ. Nhưng cậu tin tưởng, nếu như đối tượng là Trâu Kiệt hoặc là cậu, Kỳ Tử Gia cũng sẽ quản đến cùng như vậy.
Một thiếu niên vị thành niên cũng có trách nhiệm như vậy, khiến
cậu sao có thể thờ ơ lạnh nhạt?
Tư Tuấn dẫn Tiểu Võ không may bị bắt giấu vào trong rừng cây, đợi đám người đi tìm đi xa, nhẹ giọng nói: “Tôi đưa cậu xuống núi.”
Tiểu Võ lấy tay lau khóe miệng bị rách, đề phòng nói: “Em thật sự không biết lão đại trốn ở đâu!”
Tư Tuấn gõ một cái trên đầu nó: “Cậu biết cũng không cần nói cho tôi biết… Quên đi, tôi không tiễn cậu được rồi, cậu dọc theo con đường này xuống núi, trên đường cẩn thận một chút.”
Tiểu Võ cười hắc hắc, nhanh như chớp chạy theo đường nhỏ không còn hình bóng. Tư Tuấn thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ đất trên quần đứng lên, chậm rãi đi về phía
dưới chân núi.
Trời đã tảng sáng, đám thuộc hạ kia hẳn đã sớm báo cho Kỳ Hoán Thần rồi… Hắn vừa mở mắt phát hiện cậu không ở bên cạnh, người lại bị cứu đi, khẳng định đoán được ra là cậu làm, không biết sẽ rơi vào trả thù cùng hành hạ thế nào đây?
Đang đau đầu, đột nhiên cảm giác có người từ phía sau tới gần, Tư Tuấn nhạy bén xoay người ra tay, một giọng nói quen thuộc vang lên: “Là tôi!”
Tư Tuấn thu lại nắm tay sát gương mặt Kỳ Tử Gia, cau mày hỏi: “Cậu… Cậu không trốn đi cho tốt, trở về làm gì?”
“Tiểu đệ của mình tôi còn không đến cứu, còn có thể trông cậy vào ai?” Kỳ Tử Gia mỉm cười ngưng mắt nhìn Tư Tuấn nói: “Cảm ơn!”
“Không có gì, cậu bảo trọng.” Tư Tuấn gật đầu, không nói gì nữa, quay đầu nhìn nơi Kỳ gia cách trăm mét kia, bước chân càng nặng nề.
“Không muốn quay về?” Kỳ Tử Gia bước lên vài bước, vẫy tay: “Đi theo tôi đi!”
Tuy rằng biết thoát được nhất thời, trốn không thoát một đời, đi một bước này hậu quả sợ rằng sẽ càng nghiêm trọng. Nhưng Tư Tuấn vẫn kích động đi theo Kỳ Tử Gia, thoát đi nơi cho cậu áp lực tâm lý thật lớn này cùng… người kia.
Một đường cẩn thận từng ly, xuyên qua đường phố, cuối cùng trước đi hừng đông tới nơi bọn họ ẩn thân… Một chiếc xe hàng bán mực viên dừng ở gần công viên trò chơi.
Vào thùng xe, bật đèn, chỉ thấy đứa bé kia trắng trắng sạch sạch ngồi xổm ở chân giường, trong tay cầm cái muôi lớn làm vũ khí phòng thân, mở to hai mắt vẻ mặt cảnh giác, dùng phát âm là lạ hỏi: “Có người khác? Là ai?”
“Anh trai anh.” Kỳ Tử Gia đem bữa sáng tiện đường mua ném cho đứa bé, giải thích với Tư Tuấn: “Mắt cậu ấy bị thương, thấy không rõ mọi vật.”
“Nga…” Tư Tuấn lên tiếng, đến gần vài bước, đứa bé lập tức nắm chặt cái muôi, gắt gao mím môi, tựa như một con mèo nhỏ xù lông, nhưng thật ra rất đáng yêu.
Tư Tuấn lấy ra cái bánh bao thịt từ trong túi, đưa tới trước mặt đứa bé, nó ngửi thấy được mùi vị, do dự một chút, tiếp nhận đồ ăn, sau khi nhẹ giọng nói lời cảm ơn liền chậm rãi ăn, có thể thấy được gia giáo rất tốt.
Kỳ Tử Gia uể oải tựa ở cửa, đốt một điếu thuốc nâng cao tinh thần, khuôn mặt non nớt cùng động tác nuốt mây nhả khói lão luyện rất không phù hợp.
Đáng giá sao? Những lời này quanh quẩn trong yết hầu Tư Tuấn, cuối cũng vẫn không hỏi ra miệng, tựa hồ vấn đề như vậy làm thấp đi nhân cách của hắn.
“Cậu nghỉ ngơi một hồi đi, tôi thay cậu trông chừng.”
“Không sao, tôi còn rất tốt…” Kỳ Tử Gia nói liền đánh một cái ngáp thật to, vì thế tự giễu cười, ngã vào trên giường cuộn thành một đoàn, mơ mơ màng màng nói câu “Nhờ anh vậy” liền trong vài giây rơi vào mộng đẹp.
Hắn nhất định là mệt muốn chết rồi… Ba ngày nay một mình hắn chăm sóc đứa bé mắt thấy không rõ, lại phải lo lắng ăn uống của hai người, vừa phải trốn tránh truy sát vừa muốn tìm hiểu tin tức, khẳng định là không được thả lỏng chút nào.
Đứa bé kia nghe được tiếng ngáy của Kỳ Tử Gia, đỡ tường, nhẹ tay nhẹ chân đi đến bên người Tư Tuấn, nhỏ giọng hỏi: “Hắn là người thế nào?”
Tư Tuấn tự đáy lòng nói: “Là người tốt…”
Đứa bé nắm chặt cái muôi, vẻ mặt nghiêm túc: “Tôi sẽ báo đáp hắn.”
Trời dần dần sáng, nhân viên công tác lục tục đến quét dọn sửa sang, quán nhỏ xung quanh cũng đều mở cửa. Tám giờ đúng, công viên trò chơi đúng giờ mở rộng cửa, đang trong kỳ nghỉ đông, du khách phần lớn đều dẫn theo trẻ con.
Tư Tuấn ngồi ở cửa sổ xe, vẫn duy trì cảnh giác nhìn xung quanh, lúc này mấy đứa trẻ chạy tới, tay cầm tiền lẻ cao cao giơ lên.
“Chú ơi một phần mực viên chiên.”
Mới hai mươi tuổi liền lên chức chú, Tư Tuấn nỗ lực lộ ra tươi cười hòa ái: “Bạn nhỏ thật ngại quá, tiên sinh mực viên rời nhà đi ra ngoài, không có mực viên chiên rồi.”
Mấy đứa trẻ cong miệng hỏi: “Vậy khi nào tiên sinh mực viên về nhà ạ?”
“Đợi cá mập trắng ăn mực viên rời đi là có thể trở về rồi…”
Đang nói, Tư Tuấn dùng dư quang nơi khóe mắt nhìn đến một người đàn ông bước nhanh tới, lập tức trở nên cảnh giác.
Người đàn ông kia là một thuộc hạ của Kỳ Hoán Thần, hoàn toàn không có ý tứ che giấu hành tung, trực tiếp chạy đến trước mặt Tư Tuấn, đưa cho cậu một cái điện thoại di động. Tư Tuấn do dự một chút, tiếp nhận điện thoại, người đàn ông lập tức nhanh chóng chạy xa.
Điện thoại di động đã nối máy, đặt bên tai, giọng nói nghiến răng nghiến lợi của Kỳ Hoán Thần truyền ra: “Từ trên giường anh nhảy xuống, còn có khí lực đi cứu người, xem ra anh đối với em vẫn quá ôn nhu, nên làm khiến em không xuống giường được mới đúng!”
Tư Tuấn xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, nhất thời mặt đỏ lên, thanh âm cứng ngắc: “Anh đang ở đâu?”
Vừa dứt lời, một chiếc xe thể thao màu đỏ xuất hiện trong tầm mắt, đứng ở nơi cách xe hàng khoảng chừng trăm mét.
Kỳ Hoán Thần ngồi ở ghế lái, trong tay cầm điện thoại di động, ra lệnh nói: “Buông điện thoại xuống, sau đó đi tới, đuổi hết đám tiểu quỷ ấy đi.”
“Buông điện thoại di động?” Tư Tuấn sửng sốt, đưa điện thoại di động ra trước mắt nhìn kỹ, quả nhiên phát hiện đây không phải điện thoại bình thường, mà là đã bị thay đổi vỏ bọc, phía dưới màn hình còn có một đèn đỏ đang lóe sáng.
“Đây là cái gì?”
“Em nói xem?”
Là bom cỡ nhỏ! Tư Tuấn phản ứng đầu tiên vung cánh tay ném ra, nhưng nửa đường suy nghĩ lại… Nơi này là lối vào công viên trò chơi, có rất nhiều du khách và trẻ con, cậu không biết đây là loại bom gì, cũng không rõ ràng lắm uy lực ra sao, ném ra ngoài như vậy, vạn nhất dẫn phát nổ mạnh, hậu quả không thể tưởng được.
Hít sâu một hơi, Tư Tuấn một lần nữa đặt điện thoại lên bên tai.
“Nhìn xem là em ném nhanh, hay là anh ấn nhanh!” Kỳ Hoán Thần lay động tay kia, trong tay nắm một kíp nổ nho nhỏ.
Là bom điều khiển từ xa… Loại bom này uy lực không lớn, nhưng hủy diệt thùng xe nho nhỏ này thì không thành vấn đề.
Tư Tuấn ép ra thanh âm từ trong cổ họng: “Anh… muốn làm gì?!”
“Buông điện thoại, đến bên này với anh, đừng để anh lặp lại lần thứ hai.”
Đứa bé đang nhắm mắt dưỡng thần tựa hồ cảm giác được nguy hiểm, mở to đôi mắt mê man, khẩn trương hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Anh đang nói chuyện với ai?”
Tư Tuấn nhìn đứa bé một chút, lại nhìn Kỳ Tử Gia ngủ say.
Giao tình giữa cậu cùng Kỳ Tử Gia không có sâu sắc đến mức vì hắn mà bỏ mạng, cùng đứa bé trai này nam hài càng là bèo nước gặp nhau, đổi tình huống khác, hai người này bị uy hϊếp tính mạng, cậu không nhất định sẽ đứng ra. Thế nhưng dưới tình cảnh này, muốn cậu đem bom đặt ở chỗ này, chính mình rời đi, sau đó mắt mở trừng trừng nhìn bọn họ bị nổ thành thịt vụn, cậu vô luận thế nào cũng không làm được.
Thanh âm Kỳ Hoán Thần cảnh cáo lại một lần nữa vang lên: “Em cho là em không đi ra, anh sẽ không nỡ?”
“Tôi không ngây thơ như vậy, chỉ là tôi sẽ không làm theo lời anh.” Nếu như làm, cậu khác gì đao phủ gϊếŧ người.
“Em họ ──” Giọng nói Kỳ Hoán Thần lạnh đến có thể kết băng: “Đây là sự lựa chọn của em sao?!”
“Tôi không lựa chọn bất cứ thứ gì, chỉ là tôi không có thể giúp anh làm thủ phạm gϊếŧ người.”
Tư Tuấn nhắm mắt lại mở ra, đường nhìn cách khoảnh cách trăm mét, cách biển người vui vẻ, cùng ánh mắt Kỳ Hoán Thần giao nhau một chỗ.
Cậu chưa từng gặp qua Kỳ Hoán Thần biểu tình nghiêm trọng như vậy, cũng chưa bao giờ gặp qua Kỳ Hoán Thần ánh mắt dữ tợn như vậy. Người đàn ông kiêu ngạo mà hiếu chiến này, vẫn luôn như gà trống dựng thẳng đuôi, mặc dù khí thế đường hoàng, nhưng lực sát thương có hạn, thế nhưng lúc này, hắn là chim ưng mở rộng đôi cánh, xoay quanh trên đỉnh đầu, tùy thời có thể cho con mồi một kích trí mạng.
Kỳ Hoán Thần ngoan tuyệt nở nụ cười: “Em còn có di ngôn gì sao?”
“Không được đi tìm Tiểu Nhã gây phiền phức, nếu không tôi thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho anh!”
“A…” Kỳ Hoán Thần nhếch môi, chậm rãi giơ cánh tay lên, ngón tay đặt trên cái
màu đỏ.
Tư Tuấn cuối cùng vẫn nhắm hai mắt lại.
Tuy rằng là quyết định của chính mình, nhưng cậu vẫn không có dũng khí đối mặt với tử vong.
Trong tưởng tượng của cậu, ngoại trừ thiên tai nhân họa không thể chống lại, hướng tử vong duy nhất cậu đặt ra là chết già trên giường. Mặc kệ đối mặt tình huống khó khăn bao nhiêu, chỉ cần có một đường sống, cậu cũng sẽ nỗ lực sống sót, dù con đường có chật hẹp gồ ghề, cậu cũng sẽ cắn răng kiên trì từng bước đi tới cuối cùng.
Bởi vì cậu còn có thật nhiều chuyện chưa làm, thật nhiều phong cảnh chưa xem, cậu còn chưa nói tiếng xin lỗi với
cậu
(cữu cữu)…
Thế nhưng, cho dù có mong muốn sống sót mạnh mẽ như vậy, cậu cũng không thể làm theo mệnh lệnh Kỳ Hoán Thần, làm chuyện tham sống sợ chết, đây là nguyên tắc làm người cơ bản của cậu!
“Răng rắc!”
Trong điện thoại di động truyền thanh âm khiến nhịp tim Tư Tuấn tạm thời ngừng lại.
Xung quanh ầm ĩ đột nhiên một mảnh yên tĩnh vắng vẻ, Tư Tuấn thậm chí không nghe được tiếng hít thở của mình, chỉ cảm thấy trên người nóng rát, chẳng lẽ là tiếng nổ lớn tạo thành ù tai, dẫn phát lửa lớn bùng lên?
Chỉ chốc lát sau, phía sau truyền đến rêи ɾỉ hàm hồ: “Ân… Xảy ra chuyện gì?”
Tư Tuấn đột nhiên mở mắt ra, tia nắng ấm áp của ngày đông đang chiếu vào từ trước cửa sổ, xa xa Kỳ Hoán Thần biểu tình lo lắng, đôi môi đối diện điện thoại di động nhẹ nhàng mấp máy.
“Nhớ kỹ, em thiếu anh một mạng!”
Đem kíp nổ bị bóp nát ném ra ngoài xe, Kỳ Hoán Thần khởi động xe, rất nhanh biến mất trong tầm mắt Tư Tuấn.
“A…” Tư Tuấn thở ra một hơi thật dài, cả người như hư thoát quỵ ngồi dưới đất, bàn tay cầm điện thoại di động còn đang không ngừng run rẩy, mồ hôi trong lòng bàn tay đã thấm ướt điện thoại, mồ hôi trên trán chảy xuống như mưa.
“Tư Tuấn, anh xảy ra chuyện gì vậy?” Kỳ Tử Gia đã hoàn toàn tỉnh táo lại.
“Tôi… không có việc gì.” Tư Tuấn giấu điện thoại di động ra phía sau, không nói vừa đã trải qua một hồi nổ bom kinh hồn, chỉ là nói: “Tôi… thấy thân tín của Kỳ Hoán Thần xuất hiện xung quanh đây, hai người không thể tiếp tục đợi ở chỗ này, nhanh chóng đổi nơi khác đi.”
“Đi mau!” Kỳ Tử Gia lập tức nhảy xuống giường, cầm lấy cánh tay đứa bé chạy ra bên ngoài, Tư Tuấn cũng theo sát phía sau, thế nhưng chạy không bao xa, liền một lần nữa nhìn thấy chiếc xe tán gái chuyên dụng kia của Kỳ Hoán Thần, đồng thời, vài chiếc xe con màu đen ngăn ở trước mặt bọn họ.
Cửa xe mở, Kỳ Sơn Hải vẻ mặt âm trầm chậm rãi xuống xe, Kỳ Hoán Thần cũng xuống xe đi tới, vẻ mặt “lo lắng tiều tụy”: “Tử Gia, em sao lại vô thanh vô tức biến mất như vậy, thật khiến người khác lo lắng, nếu không phải Tư Tuấn cho anh biết, cha còn không biết đi đâu tìm em đấy!”
Đối với việc gây chia rẽ của Kỳ Hoán Thần, Kỳ Tử Gia không có bất luận phản ứng gì, chỉ là thẳng lưng, không sợ không hãi trừng mắt nhìn Kỳ Sơn Hải từng bước tới gần.
Đúng lúc này, đứa bé vẫn lui lại phía sau Kỳ Tử Gia, đột nhiên tiến lên một bước, che chắn trước người Kỳ Tử Gia.
“Ông biết tôi là ai chứ?”
Kỳ Sơn Hải vẻ mặt đầy sát khí đột nhiên nở nụ cười, hơi hạ thấp người, cung kính nói: “Đương nhiên, thái tử gia, tôi nhận giao phó của Gia Hạ Nhất Lang tiên sinh, lập tức đưa cậu quay về Nhật Bản!”
Tư Tuấn vạn vạn không ngờ tới, sự tình sẽ chuyển biến đột ngột như vậy.
Cậu ban đầu cho rằng đứa trẻ này là thiếu gia nhà giàu bị bắt cóc, nếu không cũng là con một kỹ nữ bị bức ép, về sau lại hoài nghi nó là con của chính khách nắm giữ chuyện cơ mật trọng đại, nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới, đứa trẻ này cư nhiên là thái tử gia của thế lực hắc đạo lớn nhất Nhật Bản.
Khi nó được Kỳ Tử Gia giấu đi trong vòng 3 ngày, bên phía Nhật Bản không biết xảy ra biến động gì, lệnh gϊếŧ chết biến thành lệnh bảo hộ, Gia Hạ gia phái tới một đội ngũ rất đông, đón đứa bé trở về. Từ nay về sau, chuyện này liền trở thành cấm kỵ trong hai đường hắc bạch tại thành S, nhất định ngậm miệng không được nhắc lại.
“Phanh!”
Kỳ Sơn Hải một cước đá xuống, Kỳ Tử Gia cả người như diều đứt dây bay ra ngoài, ngã trên nền nhà cách mấy thước, phun ra mấy ngụm máu.
Tư Tuấn ngồi trên sô pha, mắt thấy rõ một màn này, vô ý thức đã muốn tiến lên, lại bị Kỳ Hoán Thần ngồi bên cạnh nắm chặt cổ tay.
“Em muốn khiến hắn chết nhanh hơn một chút sao?” Kỳ Hoán Thần một bộ nét mặt không đành lòng nhìn thẳng, tựa trên vai Tư Tuấn, nhẹ giọng nói bên tai cậu: “Tuy rằng anh rất muốn em đi thêm dầu vào lửa, khiến Kỳ Sơn Hải ra tay độc ác hơn một chút, nhưng anh không nỡ đem em góp thêm vào a… Em chính là bảo bối, khiến anh từ bỏ cơ hội diệt trừ hắn tốt như vậy, mới đổi trở về được a!”
“…”
Bỏ qua đùa cợt bên trong, lời Kỳ Hoán Thần kỳ thực không sai. Kỳ Sơn Hải trời sinh đa nghi, nếu như cậu bình thường đều cùng một chỗ với Kỳ Hoán Thần, thậm chí “đem” hành tung của Kỳ Tử Gia nói cho Kỳ Hoán Thần, đột nhiên chuyển biến lập trường biện hộ cho Kỳ Tử Gia, nhất định sẽ khiến Kỳ Sơn Hải nghi ngờ, đối với tình cảnh hiện nay của Kỳ Tử Gia chỉ có hại, không có bất luận trợ giúp gì.
Vì thế, cậu chỉ có thể mắt mở trừng trừng, nhìn tình cảnh tàn bạo hoàn toàn không giống cha con ruột thịt này.
Việc này và lúc ban đầu ở một bên lặng yên nhìn Kỳ Hoán Thần dùng nước nóng ngược đãi Kỳ Tử Gia, hoàn toàn khác biệt. Thủ đoạn của Kỳ Hoán Thần lực sát thương không lớn, mà Kỳ Sơn Hải mỗi một lần ra tay, đều có thể đem Kỳ Tử Gia tươi sống đánh chết.
Khi hắn đem chiếc ghế gỗ đập lên đầu Kỳ Tử Gia đến vỡ nát, dạ dày Tư Tuấn một trận co rút, cảm giác buồn nôn khiến cậu cúi đầu, đối diện khuôn mặt Kỳ Hoán Thần.
Cậu vốn tưởng rằng, từ bỏ việc trực tiếp nổ chết Kỳ Tử Gia, sửa thành dùng chiêu “mượn đao gϊếŧ người” này, lúc này Kỳ Hoán Thần nhất định là vẻ mặt đắc ý sung sướиɠ. Lại không ngờ rằng, người đàn ông lẳng lặng tựa trong lòng cậu, biểu tình vậy mà lại là một mảnh mê mang.
Đánh mệt mỏi, Kỳ Sơn Hải ngồi trên sô pha, thở hổn hển, mắt lạnh nhìn đứa con trai ruột
quỳ rạp trên mặt đất, đầy người là máu, hít vào thì ít thở ra thì nhiều.
“Lá gan của mày thực sự là càng lúc càng lớn, ngay cả tao phái người đi tìm mày cũng không lộ diện, liều mạng cũng muốn che chở tên tiểu quỷ Nhật Bản kia, mày rốt cuộc đang có mục đích gì!”
“Mục đích?!” Kỳ Tử Gia chống đỡ thân thể, dùng tay áo lau đi máu trên khóe miệng, hơi thở mong manh lại vô cùng kiên định nói: “Cha… Con căn bản không biết… nó là ai… Chỉ là… cho dù là con mèo nhỏ chạy vào sân nhà mình… con cũng không thể để chó dữ bên ngoài bắt đi… Đây là mục đích của con!”
“Ngu xuẩn!” Nghe vậy, Kỳ Sơn Hải càng tức giận không thể áp chế, đứng dậy lại hung hăng đạp một cước vào bụng Kỳ Tử Gia, thiếu niên đang bị thương nặng lăn vài vòng, cuộn mình thành một đoàn, cũng không thể động đậy nữa.
Kỳ Hoán Thần hơi híp mắt, biểu tình mê man dần dần chuyển thành ngưng trọng, bàn tay nắm cổ tay Tư Tuấn dùng lực càng lúc càng lớn, khóe miệng cũng gắt gao mím thành một đường.
Tư Tuấn nhịn không được suy đoán, người đàn ông hận không thể nhanh chóng gϊếŧ em trai ruột này, thời điểm mắt thấy mọi chuyện đã như ý nguyện, trong lòng đến tột cùng cảm giác gì? Là thoải mái hay là mất mát?!
Tư Tuấn hít sâu một hơi, bỏ ra bàn tay Kỳ Hoán Thần đứng lên.
Cậu vẫn không cho rằng mình là một người chân thực nhiệt tình, thích xen vào chuyện của người khác, tiền đề cậu giúp người khác là có thể bảo đảm chính mình an toàn. Nhưng hiện tại Kỳ Tử Gia không giống những người xa lạ kia, hắn không phải con chó nhỏ lưu lạc ven đường, mà miễn cưỡng xem như bạn bè của cậu, bọn họ thậm chí đã cùng nhau trải qua chớp mắt sinh tử. Cậu vô luận như thế nào cũng không thể mắt mở trừng trừng, nhìn thiếu niên hơi thở càng ngày càng yếu ớt kia đi đến tử vong.
Cùng lúc Tư Tuấn chạy tới, Kỳ Hoán Thần cũng đứng lên, đi tới bên người Kỳ Sơn Hải, một bộ chấn kinh quá độ, hình dạng muốn khuyên mà không dám. Kỳ Sơn Hải nhìn thoáng qua đứa con cả biểu tình sợ hãi, lại nhìn thoáng qua đứa con nhỏ được Tư Tuấn ôm vào trong ngực, không ngừng ho ra máu, đột nhiên nở nụ cười.
“Tuy rằng ngu xuẩn, thế nhưng coi như có quyết đoán, có hình dáng của ta khi tuổi còn trẻ! Tam nhi, gọi điện thoại cho bác sĩ, nếu như có hơi thở, thì thử xem có thể cứu trở về hay không.”
Hơi nước nơi đáy mắt Kỳ Hoán Thần càng đậm, vài giây sau, hắn mỉm cười gật đầu, lộ ra biểu tình tức giận không kiên nhẫn: “Đúng vậy, cha, cha làm con sợ muốn chết, bất quá là việc nhỏ, đâu đáng giá để cha tức giận lớn như vậy a!”
Tư Tuấn nhanh tay nhanh chân ôm lấy Kỳ Tử Gia, không đợi Kỳ Hoán Thần gọi điện thoại cho bác sĩ gia đình, mà là trực tiếp lao ra cửa, lên xe đến bệnh viện.