Chương 27: Chị cho em loại hàng ngày đi!
Hôm nay là ngày thứ 6, mùng 5/9/2003, ngày khai giảng năm học mới của Dũng, năm nay là năm cuối cấp rồi đó.
Đã 4 năm liền Loan đi dự Khai giảng của con và năm nào cũng vậy, Loan đều diện bộ áo dài thướt tha nữ tính của mình. Cô chỉ mặc áo dài một ngày duy nhất trong năm, đó là ngày khai giảng của con. Bởi cô nghĩ đó là ngày quan trọng nhất.
Cái trường cấp II Dũng học kể cũng lạ, 4 năm nay, tỷ lệ người đến dự lễ khai giảng tăng theo cấp số nhân. Các lãnh đạo chính quyền, sở, cơ quan đoàn thể thì tranh nhau suất được đi dự lễ khai giảng của trường. Sân khấu thì sau năm lớp 6 của Dũng thì đến lớp 7, lớp 8 và năm nay lớp 9 đã có sự thay đổi về mặt bố cục. Trước thì học sinh là trung tâm ở chính giữa sân trường, sau thì học sinh tản ra hai bên nhường khoảng giữa sân trường, chính giữa sân khấu cho cha mẹ học sinh ngồi. Có gì lạ đâu. Xuất hiện tại đó là mẹ của Hoàng Tuấn Dũng, học sinh lớp 9A1, cô Bùi Tuyết Loan. Cả trường mà biết được, trong túi xách của Loan giờ đây đang có cái hộp mầu hồng, chứa cái dươиɠ ѵậŧ giả to tướng chắc xỉu cả lượt mất.
Kết thúc buổi khai giảng năm ấy để lại sự tiếc nuối cho biết bao thầy cô giáo, các cán bộ chính quyền đến tham dự, bởi lẽ đây là buổi khai giảng cuối cùng có sự hiện diện của Loan, sang năm Dũng lên lớp 10 mất rồi.
Khi kết thúc buổi lễ, đang định ra về thì đôi trẻ đến:
– “Mẹ về đấy à?”, Dũng bước tới mẹ chào.
– “Cháu chào cô ạ!”, Mai cũng bẽn lẽn đi cạnh Dũng đến chào cô Loan.
Dũng không muốn vậy đâu nhưng Mai cứ nằng nặc đòi đi theo ra chào mẹ. Dũng sợ mẹ hiểu lầm rằng mình và Mai có gì đây. Thực ra có gì đâu, vẫn chỉ là bạn bè thông thường thôi, có chăng chỉ là nhỉnh hơn chút xíu so với các bạn khác. Nhưng đối với Mai thì không như vậy. Từ lâu cô đã coi Dũng là của mình rồi.
– Ai đây, Mai phải không?
Loan ngạc nhiên trước cô bé đi cùng con trai mình. Phải nói là một đóa hoa trắng tinh khôi giữa hàng ngàn bông hoa. Một chút xíu tự ti trước vẻ đẹp mới lớn, trước cái trắng tinh khiết toát ra từ Mai làm Loan có chút bùi ngùi trong lòng. Giờ đây nhìn Mai đã là một thiếu nữ với đầy đủ số đo 3 vòng chuẩn mực rồi. Mình hồi bằng tuổi Mai bây giờ chắc cũng chẳng kém cô nàng này đâu, nhưng giờ đã 36 tuổi rồi, còn trẻ trung gì nữa đây.
– Vâng, cháu là Mai ạ. Cô có khỏe không? Cháu nghe Dũng kể về cô nhiều lắm ạ.
Loan quay sang nhìn con:
– Toàn kể xấu thôi chứ gì?
Mai phân bua:
– Không cô ạ, anh …, à quên, bạn Dũng toàn kể tốt thôi ạ. Cháu nghe bạn ấy kể mà cũng quý cô lây đấy.
Cả Loan và Dũng đều xững người vì câu “nghịu” của Mai. Gì ấy nhỉ, Mai định gọi Dũng là anh. Nếu vậy to chuyện đây.
Mai xấu hổ đỏ mặt khi mình nói nhầm. Thực ra cô cũng định năm nay sẽ gọi Dũng là anh rồi, nhưng chuyện này phải từ từ mà nói với cái “cây khô” kia. Con trai con đứa gì mà toàn để gái tán, mà gái tán mãi không đổ mới chết chứ.
Loan thấy hơi nghèn nghẹn trong lòng với lời nói của Mai khi nãy, cô đoán là con đang giấu cô chuyện gì. Nhưng không để con phải ngượng, Loan bình tĩnh không biểu hiện thái độ gì:
– Dũng nói dối đấy, hôm nào bảo Dũng đưa đến nhà cô chơi. Giờ cô phải đến cơ quan đây. Hai đứa vào học đi. Dũng, chiều tan học về nhà ngay nhé. Mẹ đi đây, cô đi đây.
– Vâng, cháu chào cô, mình đi thôi Dũng.
– Con chào mẹ.
Mai chào xong đưa một tay lên bắp tay Dũng kéo đi để lại Loan ánh nhìn dò xét, hoang mang.
———–
Tại căng tin của trường Đại học Hàng Hải, ngồi tại bàn góc xa nhất, khuất nhất là Loan và Trúc. Vừa đến cơ quan, Loan đã gọi Trúc đi buôn chuyện rồi. Hôm nay cô có chuyện muốn tâm sự với bạn.
Nhận hai ly nước từ người phục vụ, Trúc mở lời trước:
– Gì vậy đây, có chuyện gì muốn tâm sự với đứa bạn này nào?
Loan bẽn lẽn rồi bối rối:
– Tao trả mày cái này này.
Nói rồi Loan lấy trong túi xách của mình ra cái hộp mầu hồng, nó được Trúc tặng cách đây 8 năm, hồi Dũng mới học lớp 1. Trúc ngạc nhiên:
– Ơ sao lại giả, tao nhớ là tao có đòi mày đâu. Tao còn đầy. À, hay là muốn đổi cái khác để đổi món.
– Không, cái con này. Trả lại mày thôi. Giờ không cần dùng nữa.
Trúc thêm phần ngạc nhiên:
– Mua cái khác rồi à? To không? mầu gì? Cho bạn xem với.
Loan chữa:
– Không, con này, tao biết chỗ nào mà mua.
– Thế thì là gì? Khai mau, có anh chàng nào rồi nên không cần đến thứ này nữa chứ gì, khai mau không tao bóρ ѵú.
Loan đỏ mặt ngượng ngùng vì chuyện mình định nói cho con bạn, chuyện cô và cu Dũng trước đến nay Loan đều kể hết cho Trúc nghe, nay cô cũng định kể cho con bạn nghe về lời hứa, về quyết định của mình.
– Uh, có rồi không cần dùng nữa.
– Ai? Dũng hả?
Loan thoải mái hơn với câu chuyện:
– Uh, sao biết?
Thực ra với Trúc mà nói thì chuyện mẹ con nhà Loan Dũng cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả. Mọi chuyện cô đều được Loan không sớm thì muộn kể lại cho nghe cả. Chuyện mẹ con tiến thêm một bước nhỏ nữa để thực sự làm cái chuyện lσạи ɭυâи chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
– Thì mày đều kể cho tao nghe mà. Tao nói thật, mày chịu được đến giờ này là mày quá giỏi đấy Loan à. Phải tao thì tao đã ăn từ hồi Dũng nó lớp 6 cơ.
Loan cãi:
– Lớp 6 có gì đâu mà ăn với uống.
– Thế giờ như thế nào rồi?
Loan kể lại cho bạn mà trong đầu đang hình dung tưởng tượng:
– Thì giờ dài lắm rồi, tao mới đo cách đây khoảng 1 tuần, phải 2 chục phân rồi chứ không ít, hơn gang tay cơ mà.
Bướm trúc rỉ nước:
– Ui, dài thế cơ à? Có to không?
Loan không đáp lại lời bạn mà lấy tay mình vòng qua cổ tay của Trúc:
– Bằng này này.
– Ai chà, Loan ơi, mày chết rồi.
Loan ngạc nhiên:
– Sao chết?
– Chết vì sướиɠ chứ còn gì? Đến tao chơi không biết bao nhiêu thằng rồi nhưng chưa ai được to và dài như thế đâu. Tao ghen tị với mày quá Loan ơi.
Loan cười hi hi hi không đáp lời bạn. Trúc tiếp lời:
– Nhìn nó như thế nào?
– Thì đúng như bà bác sĩ hồi xưa khám cho cu Dũng bảo. Nhìn bây giờ cong tếu lên như quả chuối tây, rồi thì sần sùi vằn vện ghê lắm mày ạ.
– Lại còn thế cơ à? Sướиɠ nhỉ, thế mà đút vào l*и chắc thích nhỉ?
– Con này, cấm nói bậy, người ta nghe thấy bây giờ.
Loan ngó ngó xung quanh xem có ai không, Trúc thì mặc kệ:
– Có ai đâu mà sợ. Mà tao hỏi này, nhiều tinh không?
– Cái đấy thì mày biết rồi còn gì, gớm 3 ngày mà cu cậu không được xả có mà đầy chén luôn. Mấy lần bắn vào miệng tao mà tao đến phát no mất.
Bướm Trúc tứa nước ra lênh láng làm ướt sũng cái qυầи ɭóŧ mới thay từ sáng. Bản thân Trúc đã tò mò muốn khám phá Dũng từ lâu lắm rồi. Nhưng vì Dũng là con của Loan nên Trúc đành nín nhịn, chứ phải đứa khác chắc là Trúc đã đi cướp về bắt ȶᏂασ vào l*и mình rồi. Khốn nỗi, trời không cho ai hết thứ gì cả, trời mới cho Trúc số lượng thôi nhưng không cho Trúc chất lượng. Còn Loan thì ngược lại. Trúc kì kèo với Loan:
– Loan ơi, bạn thân mến ơi, mày cho tao thử một lần đi. Mày trước tao sau cũng được. Đi mà, tốt với bạn một lần đi. Đi mà ….
Loan căng mắt nhìn bạn nói đúng 1 chữ:
– Cấm!
Trúc mặt tiu nghỉu vì lời đáp trả nhanh và gọn của Loan. Trúc biết Loan rất rắn trong chuyện này đành tìm cho mình một cơ hội khác vậy:
– Chuyện này là tao nói thật, mày phải nghe và suy nghĩ được không?
– Chuyện gì?
– Tao thấy cu Dũng đang còn rất trẻ, nhu cầu chắc chắn là sẽ rất cao. Tao sợ nếu một mình mày mà không đáp ứng được, biết đâu Cu lại đi tìm bên ngoài thì sao. Vậy nên nếu mày không đáp ứng được thì để tao nhé. Yên tâm, tao chỉ thưởng thức tẹo rồi trả lại mày không sứt mẻ.
– Chuyện này … chuyện này …
Trúc thấy có thể tiếp lời:
– Chuyện này mày chưa nghĩ tới đúng không? Tao có kinh nghiệm hơn mày, có mấy lần tao ăn mấy đứa học sinh cấp III tao biết. Tuổi này chưa có kinh nghiệm nên nhanh xuất lắm nhưng được cái một tẹo là hồi lại luôn. Có đứa một ngày phải chơi 4 – 5 cái mới đủ. Liệu mày đáp ứng được không?
– Chuyện này … chuyện này ….
– Cứ từ từ rồi tính, tao có bảo ngay bây giờ đâu mà mày lo. À mà tao hỏi này? Mày định bao giờ?
Thấy con bạn đổi đề tài nhanh quá thành ra Loan cũng không tranh cãi về cái đề nghị kia của nó:
– Tao định hôm nay mà ạ. Hứa với Cu là lớp 9 rồi. Hôm nay khai giảng.
– Hôm nay mày sướиɠ l*и nhé. Nhất mày. Nhưng tao lo lắm mày ạ.
Loan hỏi giật:
– Lo gì?
– Sợ không vừa.
– Vừa gì?
Trúc thấy con bạn này thật là ngây ngô:
– Cố tình không hiểu hay gì đây? Sợ ©ôи ŧɧịt̠ của Dũng không vừa l*и mày chứ còn gì.
Loan ngớ người:
– Thì tao cũng sợ sợ thật. Mấy hôm rồi nghĩ cũng thấy là chỉ sợ không vừa.
Trúc tỏ vẻ am hiểu:
– Tao chỉ lo là l*и mày chục năm nay rồi chỉ để đái, giờ lại ăn ngay quả khổng lồ thì không vừa ngay thôi. Chứ l*и đàn bà thì loại nào vào chả vừa. Chỉ lo lúc đầu sẽ đau đấy. Tao có thứ này cho mày.
Loan hồn nhiên như cô tiên:
– Thứ gì?
Trúc lôi trong túi xách mình ra một lọ nho nhỏ đặt lên bàn:
– Dầu bôi trơn. Mấy lần tao toàn dùng để cho bọn đàn ông chơi c̠úc̠ Ꮒσα đấy.
Loan che miệng:
– Khϊếp, tôi chả cần. Tôi đầy nước.
Nói xong Loan cười mủm mỉm. Đúng là bướm Loan đầy nước có tác dụng bôi trơn rồi. Không cần mấy thứ này.
– Thì cứ cầm lấy mà phòng, nhỡ đâu mày định chơi đít thì sao?
– Ai cho mà cần.
Loan chữa ngượng, cô vẫn giấu Trúc ý định cho Dũng phá trinh c̠úc̠ Ꮒσα mình.
– Vậy thôi nhe, vậy lúc bị đau đừng trách con bạn này biết mà không bảo nhé. Cất đi đây, cất thật đây.
Loan đánh yêu bạn một cái vào vai rồi nói nhanh không sợ bạn trêu tiếp:
– Đưa đây.
Nói rồi Loan vơ nhanh lấy lọ thuốc giấu biến vào trong túi xách mình rồi đứng dậy đi về phòng làm việc để lại Trúc với nụ cười mủm mỉm trên môi. Cô hạnh phúc thay cho bạn mình, sau bao nhiêu năm đơn chăn gối chiếc cuối cùng cũng tìm được một chút gọi là hạnh phúc đàn bà, nhỏ nhoi thôi nhưng cũng là quý giá vô cùng.
———-
Loan hôm nay xin nghỉ sớm hơi thường ngày một chút, độ quãng 4 giờ chiều cô đã đứng dậy ra về. Cô phải chuẩn bị mọi thứ thật thịnh soạn cho buổi tối ngày hôm nay. Ái chà, có nhiều việc ghê.
Việc đầu tiên Loan làm là ghé vào một cửa hiệu thuốc tây, nhìn thấy người bán hàng là phụ nữ cô mới dám ghé vào:
– Chị cho em mua thuốc …. thuốc … ngừa thai.
Chị bán hàng thấy lạ là Loan cũng đã lớn tuổi rồi, mua thuốc ngừa thai cũng là hoàn toàn bình thường như cân đường hộp sữa, ấy vậy mà cô này lại thỏ thẻ, thẹn thùng giống cái bọn học sinh vậy:
– Em mua thuốc ngừa thai trước hay sau quan hệ?
Đây là lần đầu tiên Loan đi mua thuốc tránh thai. Loan hiểu ý chị bán hàng hỏi là: em đã ȶᏂασ chưa? TᏂασ rồi mới mua thuốc hay là uống thuốc rồi mới ȶᏂασ? Cô trả lời:
– Ngừa thai trước khi quan hệ ạ.
Chị bán hàng nhanh nhảu hỏi:
– Em muốn loại ngừa thai một lần hay là hàng ngày.
Ơ, cái câu hỏi này làm Loan bối rối, cô chưa hề nghĩ đến chuyện này. Hôm nay cô chắc rằng là ngày rụng trứng của mình, quan hệ tìиɧ ɖu͙© không an toàn nên phải mua thuốc ngừa thai thôi. Chứ còn chuyện 1 lần hay hàng ngày thì chưa nghĩ đến …..
Ú ớ một lúc để suy nghĩ chọn loại nào Loan mới trả lời được:
– Chị cho em loại hàng ngày đi.
– 10.000 đ/vỉ, dùng 1 tháng. Em lấy mấy vỉ?
– Chị … chị …. Cho em …. 3 vỉ.
Trả tiền, cầm 3 vỉ thuốc trên tay Loan thầm nghĩ, mỗi tháng lại tốn thêm một khoản.
—–
Vòng qua chợ, xem nào hôm nay mua gì nào? Đảo qua chợ 2 lượt trên tay Loan cơ man nào là đồ ăn nhưng có 2 thứ chủ đạo là: Thịt bò và trứng gà. Hai thứ tốt cho “mọi thứ”.
—–
Dũng dắt xe đạp vào nhà, đập vào mũi cậu là mùi đồ ăn thơm lừng phát ra từ trong bếp.
– Mẹ ơi, mẹ ơi, hôm nay mẹ về sớm à, lại còn nấu thức ăn luôn nữa.
Quay lại nhìn con hơi gườm gườm Loan nói mát:
– Vâng, hôm nay tôi về sớm nấu ăn cho Anh ……
Loan cố tình nói dài ra cái từ “Anh”, ý nhắc đến vụ cô bạn Mai nói nhầm. Dũng chột dạ biết mẹ đang nói kháy mình. Cậu khéo léo vờ như không hiểu:
– Mẹ nấu gì mà thơm thế, để con phụ giúp mẹ nấu ăn nhé?
– Thôi, anh vào tắm rửa đi, để tôi làm nốt, sắp xong rồi. Tôi cứ tưởng là anh học xong còn ở lại với bạn rồi mới về nên nấu muộn.
Dũng cười khì khì:
– Đâu có đâu, con có ở lại với ai đâu. Học xong chỉ muốn về nhà với mẹ thôi.
Nói xong câu nịnh cậu tiến tới định ôm mẹ nhẹ nhàng nhưng mẹ quay lại gườm mắt:
– Đi tắm đi, cơm xắp xong rồi. Hôm nay tắm kỹ vào đấy, xà phòng thơm tôi để ở giỏ ấy. Kỳ vào người đi, không sạch là tôi tắm cho đấy.
Dũng đành lút cút đi tắm theo lời mẹ dặn.
——–
Rồi bữa ăn thịnh soạn nhất của hai mẹ con theo trí nhớ của Dũng, món nào cũng ăn cả rồi nhưng được nhiều món trong một bữa như thế này thì đây đúng là lần đầu tiên:
– Mẹ ơi, hôm nay toàn món ngon. Có cả thịt bò xào cần tỏi nữa. Con thích lắm.
Nghe con nói mà Loan vui trong lòng, mình mất công nấu ăn mà được người ăn khen ngon, khen thích thì còn gì bằng nữa.
– Ngon thì ăn nhiều vào, toàn đồ bổ không thôi đấy. Ăn nhiều vào để còn có sức ….
Vừa nhồm nhoàm nhai Dũng vừa vô tư hỏi:
– Sức gì mẹ?
Loan thấy mình nói hớ đành chữa bằng cách đổi đề tài hỏi chuyện cô vẫn đang áy náy trong lòng:
– Sức để chăm sóc cái bạn gì ở lớp ấy.
Dũng ngừng nhai nhìn mẹ:
– Con chỉ chăm sóc mẹ thôi.
– Bạn ấy xinh thế cơ mà?
– Chỉ có mẹ là xinh thôi.
– Bạn ấy trẻ trung thế cơ mà?
– Mẹ lúc nào cũng trẻ trung nhất.
– Bạn ấy thích con thế cơ mà, từ hồi lớp 6 đã viết thư tỏ tình rồi còn gì?
– Mẹ yêu con từ lúc con đẻ ra đến giờ.
– Chắc là cầm tay nhau rồi?
– Chỉ có mẹ được chạm vào người con.
– Chắc là còn hôn nhau rồi không biết chừng?
– Chỉ có mẹ là được hôn con thôi.
– Chắc là ….
Dũng ngắt lời mẹ:
– Mẹ, con yêu mẹ.
Loan hơi rơm rớm nước mắt, cô lo sợ điều gì đó không đúng thì phải:
– Ai biết ma ăn cỗ.
Dũng buông bát cơm ngồi dịch sát lại rồi ôm vai mẹ:
– Mẹ không tin con à?
Một thoáng im lặng giữa hai mẹ con. Rồi một lúc sau Loan mới nói nhỏ:
– Không tin mà thế à?
– Tin thì con không cần giải thích. Con chỉ yêu mình mẹ thôi.
Loan đã vơi đi phân nửa sự ghen tức với những câu đối đáp của con vừa nãy. Chuyện bạn Mai như thế nào có lần nào là Dũng không kể cho mẹ nghe đâu cơ chứ. Chỉ là hôm nay tận mắt chứng kiến một cô bé xinh xắn dễ thương trẻ trung kè kè bên con trai mình làm Loan có chút ích kỷ mà hơn ghen vậy thôi.
– Nhớ đấy. Thôi ăn cơm đi.
Vậy là bữa ăn tiếp tục diễn ra trong không khí đầm ấm hạnh phúc khi mà thỉnh thoảng vẫn là cái nhìn lén lút dành cho nhau, thỉnh thoảng vẫn là ánh nhìn vào mắt nhau, trao nhau những cử chỉ yêu thương.
—–
Ăn xong, Loan đi tắm, Dũng rửa bát cho mẹ.
Loan tắm bên trong, Dũng rửa bát bên ngoài. Hôm nay Loan tắm lâu đến kỳ lạ, phải gần tiếng đồng hồ chứ chẳng vừa. Từng ngóc ngách trên cơ thể được Loan kỳ cọ không chừa một phân nào. Đặc biệt cái bướm được Loan rửa đi rửa lại, thụt sâu vào bên trong, rồi lấy sữa tắm cọ vào. Rồi cả c̠úc̠ Ꮒσα nữa hôm nay cũng được Loan rửa kỹ một cách sạch sẽ không chê vào đâu được.
Loan diện cho mình một đồ ngủ mầu xanh lơ ngắn ngủn, mỏng dính bằng chất liệu vải satanh mịn màng. Loan không mặc đồ lót cả trên lẫn dưới. Bộ độ làm hằn lên đôi vυ', hằn lên đôi mông đít to bản, lộ rõ đường chẻ của bướm và hằn lên gò mu, lại còn lộ ra lưa thưa vài cọng lông bướm trên cạp quần.
Tắm xong thì Dũng đã rửa bát xong từ lâu đang nằm trên giường mẹ đọc sách gì đó. Loan tiến lại túi sách của mình lấy ra một viên thuốc uống. Thấy mẹ uống thuốc, Dũng buông quyển sách ra hỏi:
– Mẹ bị sao vậy mà uống thuốc?
– Thuốc phụ nữ. Học bài đi, hỏi làm gì?
– Mai là thứ 7, con được nghỉ học. Hôm nay không phải học bài.
Dũng đành gác lại thắc mắc của mình. Bỏ hẳn quyển sách ra, Dũng nhìn mẹ một lượt thật kỹ càng trong bộ đồ cũn cỡn này. Cậu trầm trồ:
– Mẹ của con đẹp lắm, mẹ quay một vòng con xem.
Loan mừng thầm trong lòng vì được chàng trai trẻ để ý đến:
– Quay để làm gì? Để nhòm người ta à.
Nói vậy nhưng Loan cũng từ từ mà quay một vòng, từ trước ra sau, từ sau ra trước, quay đến đoạn lưng mình đối diện với Dũng thì nàng hơi hơi hảy cái đít ra sau một tẹo để khoe bộ mông hùng vĩ của mình. Dũng buột miệng:
– Đít mẹ to quá, khéo rách quần kìa.
Loan cười mỉm nhưng Dũng không nhìn thấy:
– Khéo nịnh, còn lâu mới rách ý.
Vẫn chưa quay lại, Loan chờ một hành động “đàn ông” từ con. Và không phụ lòng mẹ, Dũng từ tiến lại sau lưng mẹ, quờ tay về phía trước ôm trọn thân hình mẹ:
– Con không nịnh đâu. Mẹ là người đàn bà đẹp nhất thế gian này. Con yêu mẹ.
Loan hơi tựa đầu ngả ra sau cho sát vào khuôn mặt con, vòng tay con đã ôm trọn người mẹ, lưng mẹ dính sát vào ngực con. Và cái đít to mà con vừa khen ấy đã cảm nhận được con chim ấm và cứng của con rồi. Rạo rực trong lòng nhưng Loan không nói gì cả, cô muốn cảm nhận giây phút hạnh phúc này. Dũng ghé sát vào tai mẹ nói, hơi ấm thổi vào tai làm Loan rùng mình:
– Mẹ ơi, hôm nay con vào lớp 9 rồi.
Loan nói như thở, hồi hộp làm tim cô đập mạnh:
– Biết rồi, hôm nay khai giảng còn gì. Có thế cũng nói.
Dũng biết mẹ cố lảng tránh mục đích xấu xa kia:
– Mẹ nhớ mẹ hứa gì khi còn vào lớp 9 không?
Loan bẽn lẽn:
– Nhớ gì, quên lâu rồi.
Dũng mạnh dạn nói thầm vào tai mẹ:
– Mẹ không nhớ thì để con nhắc cho nhớ nhé.
Loan kɧıêυ ҡɧí©ɧ con:
– Nhắc đi xem nào.
Dũng buông lỏng tay ôm, cậu từ từ kéo mẹ quay lại với mình. Khi hai ánh mắt gặp nhau, Dũng tiến sát môi mình vào môi mẹ. Gần tới nơi, Dũng vẫn nhìn sâu vào đôi mắt bồ câu đẹp mê hồn của mẹ, cậu nói:
– Hôm nay con được ȶᏂασ mẹ, con sẽ làm chồng của mẹ.
Dứt lời là hai đôi môi như vồ lấy nhau.
Dũng ghì tay ôm chặt lấy Loan, Loan cũng vòng tay thấp hơn xuống đôi môi đít của Dũng mà dùng lực tay ấn sát vào mình, làm cho ©ôи ŧɧịt̠ Dũng dí sát hơn vào mu bướm mình. Họ dính nhau từ trên môi xuống đến háng.
Chụt chụt chụt. Nụ hôn nồng cháy được Loan trao cho Dũng với tất cả yêu thương. Cái lưỡi Dũng được lùa sang miệng Loan tìm lưỡi. Cái lưỡi Dũng liếʍ hết vành môi của Loan rồi đưa vào miệng miết hàm răng, hai cái đầu lưỡi như trêu đùa, như vờn nhau, như đấu nhau, như hôn nhau.
Nước bọt tiết ra nhiều lắm và được đối phương nuốt sạch trơn, không rơi giọt nào ra ngoài. Nụ hôn ướŧ áŧ vừa dứt là Loan nói nhưng nũng như nịu:
– Ai cho làm chồng.
Đáp lại lời như giận như dỗi của mẹ là Dũng đưa tay xuống cái gấu cái áo thun và lột nó ra. Loan trần rồi. Loan lấy hai tay che vυ'.
Kệ hành động che vυ' đáng yêu của mẹ, Dũng đưa tay xuống cạp quận, cậu tụt một cách dứt khoát cái quần đùi của mẹ ra, Loan vểnh chân để nó biến mất khỏi thân hình. Loan đã trần lại còn truồng rồi.
Dũng hơi dịch người ra xa nhìn mẹ trong tư thế đứng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, một tay che hai vυ', một tay úp hờ lên mu bướm. Cậu chằm chằm nhìn mẹ rồi thốt lên:
– Mẹ đẹp lắm, con yêu mẹ.
Loan quay lại như ý để không cho con nhìn thấy vυ' và bướm mình khi đôi tay không thể che hết, nhưng thực ra ý cô muốn con được ngắm nhìn đôi mông đít căng đét, trắng bóc không một vết xước xẹo nào của mình.
– Mẹ ơi đít mẹ to thế?
Loan hơi chổng đít lên khoe dáng làm cái l*и lòi ra, Dũng đằng sau ngắm sạch không bỏ lỡ.
– Mẹ ơi, bướm mẹ kìa. Con nhìn thấy rồi.
Loan quay lại nhìn con rồi nói:
– Ghét, ai cho nhìn. Cởi ra đi, không công bằng.
Dũng biết ý mẹ, cậu liền dùng 3 giây để cởi cái áo ba lỗ và cái quần cộc. “Pực”, ©ôи ŧɧịt̠ Dũng bật tung bắn vào rốn khi cái quần vừa qua đây.
Không ngượng ngập như mẹ, Dũng tự tin khoe thân hình cân đối, khoe con chim to, dài, cong, sần của mình. Loan choáng ngợp trước cảnh đẹp trước mắt, cô đứng hình mà run run nhìn sâu vào cái ©ôи ŧɧịt̠ của con rồi tự nghĩ trong lòng: “không biết có vừa không nữa”.
Dũng lại một lần nữa tiến sát tới mẹ, cậu ôm chặt mẹ vào lòng rồi thì thầm:
– Mẹ sẵn sàng chưa?
Loan dụi đầu vào cổ con:
– Sẵn sàng gì?
– Sẵn sàng để con ȶᏂασ vào l*и mẹ chưa?
Loan bẽn lẽn tỏ vẻ sợ sệt:
– Từ từ thôi đấy, không người ta đau là người ta bắt đền đấy.
Đã nhận được sự đồng ý của mẹ, Dũng dìu mẹ tiến lại giường:
– Mẹ nằm xuống đi, hôm nay con sẽ làm mẹ trở thành người đàn bà của con. Mẹ sẽ thành người đàn bà hạnh phúc nhất thế gian này.
Loan nằm ngửa tênh hênh trên giường, hai bàn tay duỗi thẳng theo thân người, cô chờ đợi người đàn ông đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cạnh mình đưa mình lêи đỉиɦ vu sơn. Giờ đây chỉ có tận hưởng thôi, quên hết mọi sự đời đi. Loan khuyến khích con:
– Liếʍ l*и mẹ đi.
Chưa nói hết câu thì Loan đã thấy 2 chân mình bị hai cánh tay đỡ lấy dạng ra hai bên, Loan đang banh l*и ra. Vừa cúi đầu xuống háng mẹ, Dũng vừa nói:
– Mẹ ơi, con liếʍ l*и mẹ đây.
Một đường lưỡi chạy dọc từ đầu l*и đi qua lỗ l*и xuống tận c̠úc̠ Ꮒσα làm Loan rít lên sung sướиɠ:
– Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa, sướиɠ quá. Con trai mẹ đang liếʍ l*и mẹ à. Tiếp đi con.
Dũng lặp lại động tác liếʍ bằng cách đưa lưỡi từ dưới lên.
– Iiiiiiiiiii, sướиɠ! được liếʍ l*и sướиɠ quá Dũng ơi. Mυ'ŧ đi con.
– “chụt chụt chụt”, Dũng mυ'ŧ đầu l*и.
– “Ui ui ui ui ui”, Loan rít lên.
Dũng nghịch ngợm môi mình với cái đầu hộŧ ɭε của mẹ, nó cứng ngắc mà cửng tếu ra bên ngoài. Mỗi cú mυ'ŧ mạnh là mẹ Loan lại rú lên, nước bướm tiết ra không kiểm soát làm nhớp nháp cả l*и.
– Bú đi con. Bú cho cho mẹ đi.
Dũng nhả cái đầu l*и mà ngậm cả hai cái môi l*и mẹ mà mυ'ŧ, rồi ngậm từng cái một, rồi đến ngậm cái môi nhỏ ở sát cửa lỗ l*и.
– Aiiiiiiiiiiiii, aiiiiiiiiiii, giỏi quá, Dũng giỏi quá. Dũng làm mẹ sướиɠ lắm. Thôi, thôi Dũng ơi, không người ta sướиɠ mất. Người ta xuất vào mặt cho bây giờ.
Dũng thấy đủ phần mυ'ŧ l*и, hôm nay cậu không dùng lưỡi để chọc vào lỗ như mọi khi, cậu để dành cái chọc cho một thứ khác. Nhưng chưa hết màn bú đâu. Cậu nói với mẹ nửa như ra lệnh:
– Mẹ nằm sấp lại đi.
– Để làm gì?
– Mẹ cứ nằm sấp đi.
Loan nghe theo lời con, cô nằm sấp lại làm đôi mông đít vồng lên. Dũng đưa hai bàn tay lại xoa nắn bóp đít mẹ.
– Ái chà, bắt mẹ nằm sấp để thế này à. Ồ ồ ồ, thích nhìn đít mẹ à.
– Vâng, đít mẹ to lắm, con thích ngắm, thích sờ, thích bóp lắm.
– Bóp đi con.
Dũng bóp đít mẹ rồi cậu thè lưỡi liếʍ khắp bộ mông căng tròn của mẹ.
– Iiiiiiiiiiiii, lại còn thế à, buồn quá ……….
Cú© Ꮒσα Loan nhíu nhíu vì sướиɠ.
Dũng lấy hai tay banh hai cái mông mẹ làm c̠úc̠ Ꮒσα mẹ hiện ra. Từ từ cậu vục mặt xuống. Cậu thè lưỡi vẩy nhè nhẹ vào cái c̠úc̠ Ꮒσα hơi thâm thâm của mẹ. Bị bất ngờ rít lên:
– Ui ui ui ui, Dũng làm gì thế, ui ui ui, liếʍ c̠úc̠ Ꮒσα người ta à. Iiiiiiii, aiiiiiiiiiii, Dũng làm người ta sướиɠ quá. Dũng ơi. Dũng ơi.
Dũng đã phát hiện ra, c̠úc̠ Ꮒσα mẹ cũng rất nhạy cảm, cậu nghĩ sau này mình phải năng chăm sóc nơi này mới được. Nhưng hôm nay cái này phải để dành, việc chính mới là quan trọng nhất. Dũng đứng hẳn dậy. Loan thấy con rời c̠úc̠ Ꮒσα mình thì ngoảnh mặt lại hỏi:
– Con định làm gì?
Hai tay chống vào eo mình, Dũng thể hiện bản lĩnh đàn ông với con cái:
– Mẹ bú ©ôи ŧɧịt̠ con đi.
Loan có bất ngờ thú vị khi cuộc chơi này được con dẫn dắt, cô hoàn toàn không muốn mình chủ động trong những chuyện như thế này. Dũng là con mình nhưng trong hoàn cảnh này, Dũng là người đàn ông của mình, mà đàn ông thì phải chủ động mới thích. Nghe con ra lệnh Loan nhỏm dậy túm lấy ©ôи ŧɧịt̠ con, kê sát miệng vào bìu giái. Loan mυ'ŧ bìu con đầu tiên, một tay bấu lấy dươиɠ ѵậŧ cảm nhận hết độ hoành tráng của nói.
Mυ'ŧ hết bên bi này đến bên bi kia, Loan với đầu lên ngửi ngửi cái đầu ©ôи ŧɧịt̠ rồi thè lưỡi ra liếʍ ít tinh tương vừa rỉ ra từ đầu ©ôи ŧɧịt̠ con. Tinh tương con cũng ngon không kém tinh trung, Loan đưa đầu ra xa thì giọt tinh tương ấy kéo dài ra nối môi Loan với đầu ©ôи ŧɧịt̠ con.
– “sụt…………”, mυ'ŧ giọt tinh tương vào cổ họng, Loan há to miệng ngậm cái đầu rùa của con lại. Ôi sao mà nó to thế này, đầy một mồm rồi mà chỉ có cái đầu ©ôи ŧɧịt̠ của con thôi.
– Mẹ đang mυ'ŧ ©ôи ŧɧịt̠ con à?
– ừa, ẹ ang út uồi on ây. Ích ông on?
– Thích lắm mẹ ạ, mẹ ơi. Iiiiiiiiiiii
Một lúc sau đã mỏi miệng, Loan nhả ©ôи ŧɧịt̠ con ra, ngửa mặt lên trời nhìn Dũng với ánh mắt như cầu khẩn:
– Dũng ơi, ȶᏂασ mẹ đi. Mẹ không đợi thêm được nữa đâu.
Dũng ngồi xuống và hôn nhẹ lên đôi môi mẹ rồi nhả ra nói:
– Mẹ ơi, Dũng ȶᏂασ vào l*и mẹ nhé. Dũng chờ ngày này lâu lắm rồi. Mẹ con mình yêu nhau nhé.
Đáp lại lời con là cái gật đầu nhè nhẹ của Loan.
Đỡ mẹ nằm xuống, Dũng ngồi giữa hai chân mẹ, hai tay cậu bám vào hai đùi non của mẹ để đè sang hai bên làm cái l*и banh ra. Cậu chỉnh mông để cái đầu ©ôи ŧɧịt̠ mình đưa lại gần cửa l*и mẹ.
– Mẹ ơi, con ȶᏂασ mẹ đây.
Loan hồi hộp giống như hồi cô bị phá trinh, chắc chắn là không kém tẹo nào. Cô nhắc nhở con:
– Dũng ơi, mẹ sợ của con to quá không chui vừa đâu, con phải từ từ thôi không mẹ đau đấy.
– Vâng, con sẽ không làm mẹ đau đâu.
Loan với tay xuống dưới cầm ©ôи ŧɧịt̠ con để đặt cái đầu ©ôи ŧɧịt̠ vào cửa lỗ l*и mình. Nhìn từ ngoài bây giờ chắc chắn là không vừa vì sự chênh lệnh của đầu ©ôи ŧɧịt̠ và lỗ l*и. Đầu ©ôи ŧɧịt̠ như cái chén hoa hồng còn lỗ l*и nhỉ như đầu ngón tay cái. Loan nhíu nhíu lỗ l*и, mặc dù đã ướt nhoe nhoét nhưng Loan nghĩ vẫn lo khó lọt.
– TᏂασ đi con, ȶᏂασ vào l*и mẹ đi con. Đâm ©ôи ŧɧịt̠ vào l*и mẹ đi.
Dũng hơi dưới mông để đầu ©ôи ŧɧịt̠ chậm chậm đi vào cửa lỗ l*и.
– Ui iiiiii, Dũng ơi, từ từ, dừng lại để mẹ quen đã, mẹ thấy hơi thốn.
Đầu ©ôи ŧɧịt̠ Dũng mới chỉ hơi nhích vào cửa lỗ l*и một tí thôi nhưng Loan thấy thốn quá đi mất. Cảm giác như buồn đái.
Dũng lại rút ra vào lại. Loan vẫn giữ đầu ©ôи ŧɧịt̠ con.
– Con vào tiếp mẹ nhé?
– Uh, ȶᏂασ vào đi con, tí một thôi.
Chỉ cần cái đầu khất lọt sẽ lọt tất cả, đây có lẽ là nguồn gốc của câu nói mà các cụ vẫn thường dạy “đầu xuôi đuôi lọt” đây mà.
– Aaaaaaaaaaaa, uiiiiiiiiiiiiiii, đau Dũng ơi, nhưng đừng rút ra, để im để l*и mẹ dãn ra đã.
Dũng bất động thân mình để im, đầu ©ôи ŧɧịt̠ đã lọt được vào cửa l*и một tẹo rồi. Cửa l*и đã giãn ra không ít giờ mà rút ra nó lại co lại mất.
Đã thấy quen quen rồi, đỡ bớt thốn thốn l*и rồi Loan lại động viên con:
– Thêm tẹo nữa đi Dũng. TᏂασ sâu hơn vào l*и mẹ một tẹo đi con.
Dũng lại ấn thêm một lực nhỏ nữa để cái đầu ©ôи ŧɧịt̠ lọt vào l*и sâu hơn.
– Iiiiiiiiiiiiiiiiiiiii, uiiiiiiiiii, hơi đau nhưng con đừng dừng lại, mẹ chịu được. Tiếp đi con. Côи ŧɧịt̠ con sao to quá vậy.
Dũng lại ấn sâu hơn, bỗng “pịc”, cái đầu ©ôи ŧɧịt̠ đã vượt qua cơ cửa l*и vào hẳn bên trong rồi.
– Aaaaaaaaaaaa, aiiiiiii, Dũng ơi! Đầu ©ôи ŧɧịt̠ lọt vào l*и người ta rồi. Để im để quen đã.
Loan nhíu cơ l*и như muốn cắt cổ cái ©ôи ŧɧịt̠ làm Dũng hơi đau đau.
– Mẹ đừng co l*и nữa!
– Ai muốn đâu, tự nó co đấy. Mẹ yêu con. Dũng ơi, ȶᏂασ đi, ȶᏂασ Loan đi. Giờ vào rồi con ȶᏂασ đi. Mẹ quen rồi.
Dũng lấy thế:
– Mẹ ơi, mẹ sẵn sàng chưa, Dũng ȶᏂασ sâu vào l*и mẹ đây.
– Mẹ chờ đợi giây phút này lâu lắm rồi. TᏂασ sâu vào l*и mẹ đi. TᏂασ mạnh đi để mẹ nhớ giây phút này.
– Con ȶᏂασ đây.
Dũng lấy đà ấn sâu một cái hết sức mình, ©ôи ŧɧịt̠ Dũng mạnh mẽ chèn đẩy thành âʍ đa͙σ Loan mà tiến sâu vào bên trong, có tiếng “kịch” chạm đáy phát ra.
– AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA
– Mẹ ơi………….. Con ȶᏂασ mẹ rồi. Mẹ ơi.
– Dũng ơi, Dũng ȶᏂασ mẹ thật rồi. Côи ŧɧịt̠ con ở sâu trong l*и mẹ rồi. Côи ŧɧịt̠ con chạm vào tử ©υиɠ mẹ rồi này.
– Con sướиɠ quá mẹ ơi.
– Con ơi, mẹ yêu con lắm con biết không? Dũng ơi, con để im một lúc đi, để l*и mẹ quen với ©ôи ŧɧịt̠ con đã không mẹ đau mất. Nằm xuống đây với mẹ.
Dũng để im cái ©ôи ŧɧịt̠ đã chạm tử ©υиɠ mẹ rồi xà xuống nằm đè lên mẹ. Ôm lấy mẹ. Cả hai như hòa vào làm một.
Loan thì thầm:
– Dũng biết không? Giờ con không chỉ là con trai của mẹ, con còn là ….
– Là gì hả mẹ?
– Những lúc như thế này, mẹ còn nghĩ con là chồng mẹ nữa đấy, chỉ có chồng mẹ mới được như thế này với mẹ thôi.
Dũng thò một tay lên bóρ ѵú mẹ:
– Những lúc thế này mẹ là vợ con nhé. Con yêu mẹ lắm, con sẽ ở bên chăm sóc mẹ cả đời như người chồng của mẹ.
– Nhớ lời vừa nói đấy nhé. Người ta đã là vợ Dũng rồi đấy. Dũng đừng phụ lòng người ta đấy.
– Vâng, Dũng hứa.
Hai giọt nước mắt tự nhiên theo khóe mắt tràn ra ngoài rơi xuống mang tai, Loan khóc vì hạnh phúc. Cái hạnh phúc của người làm vợ, cái hạnh phúc vì được làm đàn bà một lần nữa. Cô vừa xác nhận mình lấy chồng. Mất chồng rồi có chồng, cái cảm giác ấy ít người phụ nữ nào thấu hiểu.
– Mẹ khóc à?
– Không, mẹ hạnh phúc quá ấy mà. Con trai mẹ giỏi lắm. Tiếp đi con. TᏂασ mẹ tiếp đi. Con biết không, cả chục năm nay mẹ chưa từng như thế này. Con là người đàn ông thứ 2 và là cuối cùng của mẹ đấy. Mẹ cho con không phải là trinh trắng của mẹ, nhưng mẹ đến với con không phải vì nhu cầu sinh lý mà vì mẹ yêu con, như người vợ dành cho chồng.
– Con biết mà mẹ.
– Mẹ còn có một cái trinh trắng dành cho con đấy, mẹ chỉ để dành cho con.
– Là gì hả mẹ?
– Là …. Đít mẹ. Cú© Ꮒσα mẹ đấy.
– Thế ạ, vừa rồi con liếʍ c̠úc̠ Ꮒσα mẹ con cũng thích lắm mẹ ạ.
– Hôm nào mẹ cho nhé, hôm nay chỉ thế này thôi là hạnh phúc lắm rồi. Kìa, ©ôи ŧɧịt̠ con giật giật kìa, khéo lại xuất tinh.
– Không đâu mẹ ạ, mẹ đỡ thốn chưa, con tiếp nhé.
– Đỡ rồi, con ȶᏂασ đi. TᏂασ như con muốn đi. TᏂασ mẹ đi con.
Dũng ngồi dậy chuẩn bị ȶᏂασ mẹ tiếp:
– Con ȶᏂασ mẹ tiếp đây.
– TᏂασ đi con, mẹ quen với ©ôи ŧɧịt̠ con rồi.
Dũng hẩy mông tăng tốc cái thụt ra thụt vào.
– Sướиɠ rồi, sướиɠ rồi, con ȶᏂασ giỏi quá, mạnh hơn tí nữa cũng được. ui ui ui ui ui, ©ôи ŧɧịt̠ to quá, cong nữa làm l*и mẹ rộng ra rồi.
Dũng ra sức dập khi được mẹ khuyến khích, biết mẹ không đau cậu tăng lực đẩy mạnh đến kịch vào cửa tử ©υиɠ.
– Mẹ ơi đầu ©ôи ŧɧịt̠ con chạm vào tử ©υиɠ mẹ rồi này.
– ừ, mẹ biết rồi, ôi, vẫn còn thừa ra một đoạn này, ©ôи ŧɧịt̠ Dũng dài quá, có khi còn chui được vào tử ©υиɠ mẹ nữa đấy.
– Sướиɠ quá mẹ ơi, ȶᏂασ mẹ thích quá.
– Thích thì ȶᏂασ đi, từ giờ mẹ cho ȶᏂασ thường xuyên, mẹ con mình ȶᏂασ nhau hàng ngày nhé. Mẹ không nhịn nữa đâu. Ui ui ui, đúng rồi. aaaaaa.
Những cú dập của Dũng làm đầu hộŧ ɭε cũng được hưởng sái bằng những cú chạm vào gốc ©ôи ŧɧịt̠.
– ọc ọc ọc, mẹ ơi, nước l*и mẹ nhiều quá.
– Mẹ sướиɠ mẹ mới xuất nước mà. Con ȶᏂασ giỏi quá. Sướиɠ như thế này thì ai mà chịu được. Ui ui ui, bóρ ѵú mẹ nữa đi.
Dũng vừa ȶᏂασ vừa thò tay lên bóρ ѵú mẹ.
– Óp ép óp ép.
Tiếng dươиɠ ѵậŧ và âʍ đa͙σ va chạm cộng với nước l*и tạo nên âm thanh tìиɧ ɖu͙© kỳ diệu là những tiếng óp ép phát ra. Cả hai con người đang mụ mị đi. Mọi thứ xung quanh không còn ý nghĩa gì nữa, cả hai đang tận hưởng những giây phút thần tiên.
Dũng ȶᏂασ mẹ ở tư thế truyền thống.
– Sướиɠ thật đấy, ©ôи ŧɧịt̠ to ȶᏂασ sướиɠ thật đấy Dũng ơi, Dũng làm người ta nghiện mất rồi.
– Nghiện thì ngày nào con cũng ȶᏂασ mẹ nhé, ngày nào con cũng đút ©ôи ŧɧịt̠ vào l*и mẹ nhé.
– Có đủ sức không?
– Dư sức là khác.
– Uiuiuiuiuiui, khỏe thế ai mà chịu nổi. Cấm linh tinh bên ngoài đấy.
– Con chỉ có mẹ thôi.
– Mẹ ơi, mẹ ơi hình như con buồn xuất tinh.
– Uh, mẹ biết rổi, ©ôи ŧɧịt̠ con căng lên nich l*и mẹ ra là mẹ biết rồi. Mẹ cũng sắp sướиɠ rồi. Dập mạnh lên con, ȶᏂασ mạnh lên con.
– AAAAAAAA, con xuất ở đâu.
– Uiuuiuiuiui, Sướиɠ quá, sướиɠ l*и quá, trời ơi. Mẹ sướиɠ với, con xuất vào l*и mẹ đi. Hôm nay cho l*и mẹ uống tϊиɧ ŧяùиɠ của con đi. Lâu lắm rồi. AAAAA
Dũng tăng tốc dập bình bịch vào l*и mẹ. Những cú dập cuối cùng được Dũng dồn toàn lực.
– AAAAAA, nhanh …. Nhanh….. Rồi …… đến rồi … aaaaaaaaaaa
Loan phọt nước như đái vào gốc ©ôи ŧɧịt̠ Dũng.
Dũng giật ©ôи ŧɧịt̠ trong l*и Loan phun tϊиɧ ŧяùиɠ đến chục đợt.
Cả hai mẹ con giật đít, co rút ngón chân. Cả hai chạm đến đỉnh của tìиɧ ɖu͙©, của thăng hoa trong sung sướиɠ tột cùng.
Phút im lặng để cảm nhận dư âm. Côи ŧɧịt̠ vẫn cắm trong l*и.
Một lúc sau, ©ôи ŧɧịt̠ Dũng đã hơi mềm một chút, Dũng làm động tác rút ©ôи ŧɧịt̠ ra khỏi l*и Loan. “Pực”, giống người ta mở nút rượu vang. Tϊиɧ ŧяùиɠ ào ra ngoài. Loan vội lấy tay bịt cửa l*и để tϊиɧ ŧяùиɠ không thoát ra ngoài, cô khép chân lại làm cửa lỗ l*и đóng lại. Hôm nay cô muốn đi ngủ với cái l*и đầy tϊиɧ ŧяùиɠ, cảm giác mà 10 năm nay cô mới có được.
“Tách”, đèn ngủ được tắt đi, màn đêm nâng giấc cho hai người đang ghì chặt lấy nhau chìm vào giấc ngủ với nụ cười còn chưa tắt trên môi.
— Hết chương 27 —