Chương 25: Hôm nay không đánh răng!
Mấy ngày Loan đau chân nằm nhà có rất nhiều người đến thăm hỏi động viên. Có thể kể sơ sơ ra đây như:
Đoàn những người hàng xóm, hầu như tất cả đàn ông ở cái khu tập thể này và một số bà vợ.
Đoàn cán bộ giáo viên, viên chức của trường Đại học Hàng Hải cũng đến khá đông đủ.
Đoàn các cán bộ lớp ở trường cũng đến, mỗi lớp cử 1 đại diện đến thăm, trong đó có cả thằng Kim, lớp trưởng lớp CT25A.
Đoàn nào cũng đến chốc nhát rồi về vì cơ bản nhà chật cũng không có chỗ ngồi mà kề cà được. Với lại Loan cũng nằm giường chứ không đứng dậy mà tiếp khách. Các ông thì muốn nán lại lâu lâu một tí nhưng các bà thì nhấm nháy nhau về nhanh cho sớm. Các ông khi về thì trong đầu 10 ông như một đều có câu hỏi: Đau chân không đi lại được thì rửa bướm kiểu gì nhỉ? Thế đấy.
Có 3 đoàn đến thăm tôi xin kể chi tiết cho bạn đọc nghe như sau:
Bà Phương, dì Thúy và chú em dê Huy đến sau hôm Loan về nhà. Bà Phương nhìn thấy con thì xót:
– Con à con ơi, con bị như vậy sao không báo cho bà mẹ này biết. Sao vậy con? Để đến hôm nay mẹ mới biết là sao con?
Loan ngồi dựa lưng vào thành giường trần tình:
– Có gì nghiêm trọng đâu mẹ, ở viện thì bác sĩ người ta lo cả. Về nhà còn có cu Dũng, với lại có cái Trúc bạn con nó ở đây luôn rồi. Mẹ lớn tuổi rồi không thức đêm thức hôm được đâu. Mẹ lo gì, con chỉ độ tháng nữa là đi lại bình thường rồi.
Bà Phương sụt sùi thương con gái. Loan là đứa bà yên tâm nhất từ bé đến giờ, cô tự lập, tự học, tự tìm việc mà bà không lo nghĩ gì. Chỉ mỗi số khổ chồng mất sớm mà thôi.
Dì Thúy cũng thương chị không kém, cũng ít khi đến nhà chị chơi, nay đến Thúy đã để ý phía trên đầu giường có các gác xép, chắc là để cu Dũng ngủ đây. Đem thắc mắc trong lòng hỏi chị:
– Chị à, chị đau chân như thế này thì có tiện sinh hoạt không? Chị mới dọn gác xép cho cu Dũng ngủ đấy à.
– Chị tự lo được, bị có một chân thôi nên vẫn nhúc nhắc được. Chị cho cháu ngủ trên đó từ hồi nó lớp 6 rồi. Lớn lắm rồi mà.
Thúy ngó ngó một lần nữa lên cái gác xép, trong lòng muốn lên xem trên đấy có gì lắm nhưng ngại có chồng và mẹ ở đây nên đành thôi. Có gì đó như thôi thúc cô muốn khám phá xem phòng giai tơ nó có mùi gì:
– Thế cu Dũng đi học hả chị?
– Uh, cháu đi học, trưa lại tranh thủ mua cơm về cho mẹ. Chị không nấu cơm được nên nó lo hết. Trưa thì tranh thủ học xong mua cơm về hai mẹ con ăn. Chiều thì tự đi chợ về nấu cơm.
Thúy xuýt xoa:
– Ngoan thế không biết, bao giờ em mới có thằng cu ngoan như của chị đây.
Chú em rể từ nãy đến giờ chưa nói được câu nào, chỉ lén lén lút lút mà nhìn bà chị vợ xinh đẹp đang đắp một cái chăn mỏng lên thân dưới che đi phần hạ bộ. Nếu mà Loan bỏ cái chăn ra chắc là thằng Huy lao vào hϊếp da^ʍ mất. Vì Loan mặc quần cộc ở nhà. Tiếp khách cô khéo lép đắp cái chăn chiên lên kín từ cạp quần xuống nên không ai biết. Giờ hắn ta mới lên tiếng nhưng không đủ khéo để che đi ý định:
– Chị Loan này, em thấy thế này. Chị bị đau chân rất bất tiện trong sinh hoạt hàng ngày, hay là chị sang nhà mẹ ở tạm mấy hôm. Chị ở đấy có gì còn có mẹ chăm sóc, rồi vợ em cũng tạt qua giúp đỡ việc gì đó. Chứ chị thế này em thấy lo lo.
(Ơ tiên sư bố cái thằng này, Loan về đấy, chân thì đau không kháng cự được để mày đè ra mày hϊếp con nhà người ta rồi mày đưa vào sự đã rồi giống như mày làm với mẹ vợ mày à! – Tác giả)
Cả 3 người xuýt nữa xúm vào đánh thằng này, mấy câu nó vừa nôn ra ai cũng biết ý định của nó. Nhưng thôi, bà Phương và dì Thúy thì không dám nói gì vì há miệng mắc quai. Còn Loan thì biết tỏng ý định nhưng vì nể mẹ, nể em gái đành cho qua:
– Không cần, chị tự lo được, cả nhà yên tâm.
Rồi mấy câu chuyện thăm hỏi, động viên được mọi người nói qua loa. Thúy cũng định nán lại lâu lâu tí xem cu Dũng có về không nhưng đợi mãi chẳng thấy đành tiếc nuối mà chuẩn bị ra về. Bà Phương cũng tạm biệt con với lời dặn dò nếu cần giúp gì thì điện cho mẹ, mẹ sang ngay. Thế đấy, đằng nhà ngoại sang như vậy đấy.
———–
Rồi một hôm có bà Đào, ông Kiên và chú Hào đến thăm. Loan thấy lạ vì bà Đào đến tận đây thăm mình, còn ông Kiên và chú Hào thì đến thăm cũng là chuyện bình thường. Thỉnh thoảng ông và chú em này cũng đến chơi thăm cháu. Hôm nay Dũng ở nhà vì là thứ 7, cậu vẫn dọn dẹp nhà cửa, chuẩn bị các thứ phục vụ mẹ nhưng tai vẫn dỏng lên nghe ông bà và mẹ nói chuyện. Ông Kiên nhìn con dâu mà thương cảm:
– Con đi đứng kiểu gì mà bị thế này. Mà sao lúc mới bị không báo cho ông bà biết.
– Cũng tại con mới tập đi xe máy chưa thạo nên tránh cái ổ gà mà bị ngã chứ không phải do va chạm vào ai. Bố mẹ đừng lo lắng gì cả.
Chú Hào lên tiếng:
– Để em bảo mấy đứa em gái ở chỗ làm của em đến chăm chị mấy hôm nhé.
Hào nói là thật tâm lo lắng cho chị dâu. Qua ngữ điệu, qua giọng nói và qua ánh mắt Loan biết là đứa em chồng này lo cho mình thật. Cảm kích tấm lòng của Hào, Loan nói:
– Chị cảm ơn, chị vẫn nhúc nhắc tự lo được. Cần gì chị gọi.
Lúc này bà Đào mới lên tiếng:
– Vẫn nhúc nhắc được để thằng Dũng nó làm hết mọi việc của đàn bà thế kia à.
Vừa nói bà vừa hướng ánh mắt về phía cu Dũng đang làm gì đó trong bếp.
Loan hơi nhói ở cái chân đau, cô nhăn mặt vì bị đau hay vì câu nói của bà mẹ chồng này không biết. Nhưng vẫn giữ thái độ nhỏ nhẹ bình tĩnh như thường thấy:
– Con vẫn để cháu giúp mẹ những việc lặt vặt trong nhà. Con thấy như vậy cũng tốt cho cháu. Ông bà cứ yên tâm ạ.
– Tôi thấy như thế này, để thằng Hào nó bảo mấy đứa sang đây phụ cô mấy ngày. Chứ tôi là tôi không đồng ý để cháu nội tôi phải vào bếp. Trông hãm lắm.
Loan ngắc ngứ không biết đôi co với bà Đào như thế nào. Đúng lúc ấy thì Dũng trong bếp đi ra, cậu nghe hết mấy câu này của bà nội rồi. Vừa lau tay vào áo vừa nói:
– Bà ạ, cháu thấy bà đến đây từ đầu đến giờ chưa hỏi thăm sức khỏe của mẹ cháu câu nào. Bà đến để thăm hay là bà đến để mắng mẹ cháu?
Cả nhà ngơ ngác vì câu Dũng vừa nói, trong đó có cả mẹ Loan.
– “Cháu … cháu nói với bà như vậy à”, bà Đào ớ họng.
– “Dũng, sao con nói với bà như vậy?”, Loan hơi căng giọng với con nhưng trong tâm cô không giận con một tẹo nào mà ngược lại.
Dũng tiếp lời:
– Để con nói hết đã. Nhà cháu chỉ có hai mẹ con. Lúc mẹ cháu khỏe không nói làm gì, mẹ cháu làm hết, cháu chỉ làm cho vui thôi. Nhưng lúc mẹ cháu đau yếu thế này, không cháu làm thì ai làm. Với lại cháu lớn rồi, những việc cỏn con thế này không cần nhờ người ngoài. Nếu bà có tâm thì bà đến đây giúp mẹ cháu luôn đi, đừng nhờ người xa lạ, cháu không đồng ý. Còn bây giờ bà muốn hỏi thăm mẹ cháu thì bà ngồi chơi. Còn bà định mắng mẹ cháu thì xin bà để lúc khác. Để mẹ cháu khỏe rồi mẹ con cháu sang nhà bà ngồi cho bà mắng.
Nói xong, Dũng lại quay vào bếp làm tiếp công việc của mình. Để lại 4 người mắt tròn mắt dẹt, mồm chữ A, chữ O ở lại.
Loan nói to như quát:
– Dũng, con quay lại đây, con xin lỗi bà ngay.
Đáp lại lời mẹ là tiếng nước chảy to hơn, Dũng nhà ta đang rửa bát.
Ông Kiên và chú Hào thì sao nhỉ, hà hà, cười thầm trong lòng. Câu này mình cũng muốn nói nhưng không dám. Có đứa cháu nói hộ. Thằng này được. Chính vì vậy mà hai người này không phản ứng gì.
Bà Đào thì còn đang chưa tin vào điều mình nghe thấy. Ý Dũng đã quá rõ ràng không phải bàn cãi. Bà mà mắng thêm mẹ nó câu nữa là nó đuổi bà về thẳng thừng chứ chẳng chơi. Cháu nội ơi là cháu nội. Bà là bà nội của cháu mà. Bà Đào ngân ngấn nước mắt. Mặc định trong suy nghĩ của bà hàng bao nhiêu năm nay, bà là số 1 mà không có số 2 ở cái gia đình này. Bà là người kiếm ra tiền nên mặc nhiên nghĩ mình có quyền. Không ai dám cãi lời bà một cách thẳng thừng như vậy, kể cả cái thằng bố của cái đứa cháu nội kia cũng chưa một lần cãi bà chứ đừng nói gì. Bà không nói thêm câu nào, lòng bà trùng xuống, với lấy túi sách đi ra cửa mà không nói thêm câu gì. Bản thân bà cũng không biết mình đang nghĩ gì nữa.
Ông Kiên và chú Hào mỉm cười với Loan rồi chào tạm biệt mà theo chân mẹ, chân vợ ra về.
Nhà chỉ còn lại hai mẹ con. Thấy mọi người ra về. Dũng rón rén bước lại gần giường nơi mẹ đang nằm:
– Mẹ ơi, con xin lỗi.
Loan nhìn thẳng vào đôi mắt con. Con vừa nói lời xin lỗi ra miệng nhưng trong mắt con không hề có biểu hiện hối lỗi. Đôi mắt trong sáng không vẩn đυ.c, không trùng xuống như kiểu trẻ con nhận lỗi. Loan không nói gì, cô cầm lấy cánh tay con kéo về phía mình. Choàng tay ôm lấy con. Loan nói nhỏ vào tai:
– Mẹ cảm ơn con! Con trai của mẹ!
———-
Cũng buổi tối thứ 7 hôm ấy, hai mẹ con vừa ăn cơm xong thì Trúc và ông Chỉ đến chơi. Vừa đến Trúc đã xà vào con bạn mà kiểm tra chân, kiểm tra tay:
– Có ngứa không mày, có tê không mày. Hi hi hi hi
Cái con bạn này nhìn Loan bị đau mà nó như kiểu mừng mừng thì phải. Ông Chỉ bẽn lẽn:
– Sáng nay anh nghe cháu nhà anh nói em bị thương, nên anh nhờ Trúc đưa đến đây. Em không bị sao chứ. Đây là Dũng con nhà em phải không, cao lớn quá nhỉ.
Dũng để ý người đàn ông lạ mặt này ngay từ lúc ông ta bước vào. Nhìn cũng đàng hoàng đĩnh đạc và trông như người có tiền có quyền chứ chẳng chơi. Cảm giác phòng vệ tự nhiên xuất hiện trong cậu. Vì lẽ thế mà không giống như những người khác đến chơi cậu thường đi làm việc gì đó. Nhưng giờ đây, Dũng ngồi luôn tại giường, cạnh mẹ.
– Vâng, đây là con nhà em. Cháu học lớp 8 rồi, sắp thành người lớn rồi.
Nói rồi Loan lại quay lại nhìn con trìu mến.
Ông Chỉ tiếp lời:
– Loan này, anh đến chơi chẳng mua được gì nhiều, có cân hoa quả em ăn cho mau lành bệnh.
Loan đáp:
– Vâng, anh đến chơi là được rồi, còn mua hoa quả làm gì. Dũng, con mở túi ra xem bác mua quả gì.
Cả Trúc và ông Chỉ không ngờ đến Loan lại háo hức muốn xem loại quả gì ngay tại lúc này, giữa lúc người biếu còn ở đây.
– “Vâng ạ”, Dũng ngoan ngoãn làm theo lời mẹ.
Mở túi Dũng lôi ra hai thứ:
– Mẹ ơi, có cam và thứ này nữa mẹ ạ.
Loan quay sang ông Chỉ:
– Anh Chỉ, cam thì em xin, còn phong bì này anh cầm về giúp.
Ông Chỉ ngại ngùng vì mình bị bóc mẽ:
– Loan, cũng chỉ là anh muốn giúp em phần nào khó khăn những lúc như thế này thôi mà. Em cũng cần tiền để thuốc men và lo cho cháu.
Trúc thì biết thừa tính Loan không bao giờ nhận nên cứ để im mà không lên tiếng. Loan trả lời ông Chỉ:
– Anh Chỉ, một là anh cầm tiền về, hai là anh cầm cả tiền và cam về. Chuyện lần trước anh đến nhà bố mẹ em, em vì nể cái Trúc mà không nói lại với anh. Nhưng sau chuyện đấy, thái độ của em đối với anh như thế nào anh cũng nên hiểu cho em, đừng để em phải nói thẳng ra. Còn cuộc sống của mẹ con em như thế nào thì mẹ con em tự lo, em vẫn hoàn toàn có thể lo được cho cuộc sống của mình mà không cần sự trợ giúp của người khác.
Loan nói một lèo làm ông Chỉ không vuốt mặt kịp. Đúng là sau cái ngày ông một thân một mình đến nhà bà Đào rồi vòng qua nhà bà Phương để thăm dò tâm ý hai bà mẹ của Loan về thì Loan chưa bao giờ nhận lời đi ăn cơm với ông và Trúc như xưa nữa. Mấy lần hai đứa ăn riêng thấy ông Chỉ đến Loan đều khéo léo ra về ngay. Rồi còn quà cáp ông có gửi tặng mấy lần thì đều được Loan gửi trả lại không sứt mẻ tí gì. Hôm nay đến đây ông Chỉ mong muốn vớt vát lại được cái gì thì vớt, chứ bỏ mối này ông tiếc lắm. Ông trần tình:
– Thôi, em đang bệnh đừng căng thẳng. Chuyện này để sau nói đi. Tấm lòng của anh em không nhận anh đành chịu. Giờ thế này, anh để lại đây cam thôi được chưa?
Dũng ở bên cạnh chăm chú nghe cuộc nói chuyện vừa rồi. Loan cố tình nhân cơ hội có Dũng ở đây để nói rõ quan điểm của mình với ông Chỉ. Một là để ông Chỉ biết quyết định của cô mà rút lui không làm phiền, hai là để khẳng định với Dũng rằng: Mẹ không có ý định đi bước nữa như thiên hạ vẫn đồn thổi.
– Vâng, vậy thì cảm ơn anh, Dũng con cất cam đi, đưa lại cho bác cái phong bì.
– Dạ vâng ạ.
Rồi cũng độ chục phút sau thì ông Chỉ ra về, Trúc ở lại chơi đến mãi hơn 10 giờ mới về. Lần đầu tiên làm mai làm mối vậy là không thành rồi. Trúc nghĩ mình chắc không có duyên với chuyện này. Nhưng đối với cô mà nói, thành hay không thành đâu có quan trọng gì đâu cơ chứ.
———
Hôm nay đã là ngày thứ 3 Loan từ viện về nhà. Ai chà, cả ngày hôm nay hết chuyện này đến chuyện khác mệt hết cả mẹ lẫn con. Dũng dọn dẹp nhà cửa xong xuôi. Cậu tính vứt mấy quả cam cái lão đáng ghét kia đi nhưng nghĩ thế nào lại thôi. Cam có tội gì đâu cơ chứ. Để đấy mai ăn.
– Mẹ ơi, muộn rồi mẹ con mình đi ngủ đi. Mẹ cần con giúp gì không? Mẹ có buồn đái không con lấy bô.
– Cha bố nhà anh, tôi tự đái được rồi, không cần anh giúp giống hôm nọ nữa.
Loan tủm tỉm cười khi biết ý định của con. Đúng là sau hôm đầu thì đến hôm thứ 2 Loan đã tự bấu víu mà đi vào toa lét đái được rồi. Nhưng có một việc mà cô rất muốn làm nhưng chưa làm được.
– Vậy mẹ con mình đi ngủ, hôm nay con thấy mẹ mệt rồi đấy ạ.
– Chưa ngủ được, mẹ phải đi tắm cái đã. 3 ngày rồi đấy con ạ. Mẹ chưa ở dơ như thế bao giờ.
Dũng phấn khởi:
– Vâng, để con tắm cho mẹ.
Nói xong cậu bé lăng xăng định chạy vào nhà vệ sinh thì mẹ nói làm Dũng khựng lại:
– Mẹ tự tắm được, để mẹ thử xem, nếu cần giúp mẹ gọi.
– Mẹ tự tắm làm sao được. Mẹ không được để ướt phần bó bột đâu đấy.
– Mẹ biết rồi. Giờ con xả cho mẹ một chậu nước ấm, lấy khăn, quần áo cho mẹ. Rồi con ở ngoài. Nếu cần mẹ gọi.
– “Vầng”, Dũng tiu nghỉu đi chuẩn bị những thứ mẹ vừa yêu cầu.
Loan vào phòng tắm, Dũng chầu trực bên ngoài cửa phòng tắm nghe ngóng tình hình. Giờ đây chỉ cần mẹ gọi chưa dứt tiếng là cậu sẽ đẩy cửa mà vào luôn. Nhưng phải đợi thôi, Dũng chưa bao giờ làm trái lời mẹ cả.
Loan vào phòng tắm một cách khó khăn. Mãi mới cởi xong bộ quần áo, giờ đây Loan đã tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ rồi. Chậu nước tắm ấm ấm với cái khăn mặt đã được con trai chuẩn bị đâu vào đấy. Cạnh đó còn có một cái ghế nhựa con con để Loan ngồi xuống tắm. Dũng tính như vậy. Nhưng mọi thứ nhiều khi không theo dự tính của mình.
Đầu tiên Loan tiến lại bồn cầu. Loan đái. Tiếng xè xè xè xè phát ra bên ngoài đủ để Dũng biết mẹ yêu của mình đang đái. Chim cậu cửng tếu lên đội quần khi đoán biết mẹ đã cởi chuồng và đang ngồi trên bồn cầu.
Đái xong Loan không lấy giấy lau bướm như mọi khi vì lát nữa sẽ tắm rồi rửa luôn. Loan nặng nhọc nhấc mông khỏi bồn cầu tiến xuống ngồi vào cái ghế con. Ngồi xuống rồi thì phát hiện vấn đề khó nói. Nếu tắm tư thế này thì sẽ bị ướt cái chân bó bột. Làm kiểu gì cũng sẽ bị ướt. Loan tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngồi nghĩ phương án.
Đến độ 5 phút sau không thấy động tĩnh gì, Dũng với vào:
– Mẹ ơi, mẹ không tắm à, sao con không nghe tiếng động gì.
– Mẹ có tắm, nhưng …. Nhưng … không tắm được. Con vẫn ở ngoài đấy à?
– Vâng, con chờ mẹ xem có cần con giúp không. Con vào giúp mẹ nhé.
– Uh, con vào đây.
Chưa nói xong chữ “đây” Loan đã thấy Dũng đẩy cửa bước vào. Dũng mặc quần cộc mà Loan nhìn thấy rõ là đang dựng lều. Cô tủm tỉm cười nhìn nhìn vào háng con, nhưng lại đỏ mặt ngay khi nhận thấy mình đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ. Lại một lần nữa mình nude trước mặt con giữa thanh thiên bạch nhật. Cái ngượng nó cũng có tác dụng diệu kì, tự nhiên núʍ ѵú săn lại mới đểu chứ, tự nhiên bướm lại rỉ rỉ nước ra mới chết chứ, còn cái đầu chết tiệt kia sao lại ló ló ra ngoài tìm cái gì thế không biết. Cái nứиɠ đến rồi.
– Nhanh thế, chỉ thế là không ai bằng.
Dũng cười hì hì hì vì mẹ bắt quả tang mình muốn tắm cho mẹ. Muốn tắm hay muốn gì nữa đây cả hai mẹ con đều biết nhưng không ai dám nói ra vì ngại.
– Thì con biết chắc là mẹ không tự tắm được đâu. Để con giúp mẹ nhé.
– Cha bố nhà anh, giờ con đỡ mẹ ngồi lên bồn cầu, để cái chân đau này gác lên bồn rửa mặt cho khỏi ướt, sau đó con lấy khăn để mẹ tự tắm.
– “Vâng ạ”, Dũng nhanh chóng đáp lời.
Rồi cậu tiến tới sau lưng mẹ mà nâng mẹ dậy. Khó nhọc đứng dậy một phần vì chân còn đau, một phần cũng vì cái của nợ của con trai nó dí vào lưng mình, rồi khi đứng lên được thẳng thẳng một tí thì ©ôи ŧɧịt̠ Dũng lại dí vào cái mông đít của mình. Cảm giác âm ấm, nóng nóng của con chim làm Loan suýt nữa thì rên ra miệng.
Tư thế như mẹ bảo đã hoàn thành. Giờ đây một chân Loan đã gác lên cái bồn rửa mặt, đít đặt xuống bồn cầu, chân còn lại thì buông thõng xuống sàn nhà vệ sinh. Thành ra bướm Loan lồ lộ lại còn hơi banh banh không sao khép lại được. Lỗ bướm đã hơi hé mở khi mà môi lớn, môi bé vắt sang hai bên chứ không khép vào trong như chức năng của nó.
Dũng nhìn chằm chằm vào bướm mẹ, hôm nay ở tư thế này cậu đã nhìn một cách chi tiết cấu tạo của cái bướm mẹ. Thốt lên thành lời:
– Đẹp quá mẹ ạ!
– Đẹp, đẹp cái gì mà đẹp. Cái gì đẹp?
– Thì thì thì ….. bướm mẹ.
Loan lấy một tay che bướm, giờ cô mới thấy mình hớ hênh, phải nói là mình đang phơi l*и banh háng cho con nhìn không thiếu một cái gì. Cô che bướm cũng là để che đi cái nhíu l*и khi được con khen đẹp, một ít nước đã làm ướt lòng bàn tay Loan.
Loan nhẹ giọng:
– Đừng nhìn nữa, đưa khăn đây để mẹ tắm.
Dũng lấy khăn nhúng vào nước ấm rồi đưa cho mẹ. Loan đỡ lấy khăn ướt từ tay con rồi cô lau mặt, lau cổ. Rồi lại đưa khăn để Dũng thay nước. Lần này Loan lau vυ', từ chân bú lên núʍ ѵú, hết vυ' phải rồi đến vυ' trái. Lau kỹ hơn cái núʍ ѵú. Chính cái đầṳ ѵú này là nơi tiết sữa hồi còn cho con bú, giờ nó là nơi tiết ra mùi sữa mà con vẫn hay ngửi thấy đây mà.
Lau xong vυ'. Loan đưa khăn lại cho con thì nhìn thấy Dũng mặt mũi đỏ gay, quần đùi chắc là sắp rách đến nơi vì cái ©ôи ŧɧịt̠ nó chỉa thẳng ra ngoài làm căng cả cái quần đùi. Loan biết con đang nứиɠ lắm rồi. Nhìn vào mắt con Loan nói:
– Dũng muốn …. à con?
– Mẹ ơi, con thấy buồn buồn mẹ ạ.
– Buồn cái gì, buồn đái á?
– Không, mẹ cứ trêu con. Con buồn xuất tinh mẹ à.
– “Hihihihiii”, Loan cười trêu con. “Đang giúp mẹ sao lại buồn xuất tinh?”
– Tại con, con nhìn thấy mẹ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ thế này, tự dưng nó cứ buồn ấy. Con không cố tình đâu.
Loan thấy câu giải thích của con sao mà dễ thương đến thế cơ chứ. Có thằng con trai nào nhìn thấy đàn bà tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ mà lại không nứиɠ cho được, họa chỉ có thằng yếu sinh lý. Mà con mình nào có yếu đuối gì cho cam, ngược lại là đằng khác ấy chứ.
– Biết rồi, không cần giải thích. Giờ muốn thế nào?
Dũng mừng rơn khi mẹ gợi mở:
– Mẹ, mẹ cho con thủ da^ʍ nhé. Mẹ cứ tắm đi để tự con làm.
– Chỉ được cái thế là nhanh. Cởi ra đi.
Dũng kéo cái quần xuống nhưng không dễ dàng gì vì cái ©ôи ŧɧịt̠ nó cứng chỉa thẳng ra ngoài. “Pựt”, ©ôи ŧɧịt̠ đập vào bụng khi vừa thoát khỏi cái quần.
Loan “ồ” lên một tiếng rồi nhìn chằm chằm vào ©ôи ŧɧịt̠ con ở khoảng cách chỉ độ 1 mét. Ôi sao mà trông nó đẹp, nó đáng yêu đến thế cơ chứ. Nó không những to, không những dài, cong cong đẹp mắt mà còn trắng trắng chứ không đen giống người lớn. Đầu rùa bè ra giống hình cái nấm thế kia. Loan thấy đầu l*и mình giật giật như kiểu chào người bạn thân của nó. “ui ui ui”, tiếng phát ra từ cổ họng Loan:
– Đổi khăn cho mẹ rồi làm.
Dũng lại đổi khăn cho mẹ rồi đứng lên đứng gần mẹ hơn chút nữa.
– Thủ da^ʍ đi con. Sóc đi con.
Dũng cầm ©ôи ŧɧịt̠ chĩa thẳng vào cái l*и mẹ mà sóc. Cậu sóc từ từ chứ không nhanh nhanh chóng chóng giống hồi đầu nữa, kỹ thuật của Dũng sau nhiều lần đã làm cho cậu nghiệm ra nhiều thứ, lúc nhanh lúc chậm phải phối hợp để kìm hãm sự xuất tinh xảy đến quá nhanh.
Loan thì cũng nhìn lại cái ©ôи ŧɧịt̠ của con, nhìn con thủ da^ʍ. Lấy cớ là đến phần rửa l*и, Loan lấy khăn xoa xoa l*и mình bên ngoài tạo cơn sướиɠ.
– Thích không con?
– Thích mẹ ạ.
– Đừng nhanh quá con biết không? Con phải từ từ, từ chậm sang nhanh, rồi từ nhanh sang chậm. Đừng xuất nhanh quá phụ nữ không thích đâu con ạ.
– Vâng, con biết mẹ ạ. Con làm như này đúng chưa?
– Đúng rồi, sướиɠ đi con. Con đang nhìn gì đấy?
– Nhìn bướm mẹ.
– Nhìn gì?
– Nhìn l*и mẹ.
– Đẹp không?
– Đẹp lắm mẹ ạ, l*и mẹ đẹp lắm.
– Đẹp thì muốn làm gì?
Dũng vẫn nhịp nhịp đều tay sóc lọ:
– Con muốn liếʍ.
– Liếʍ để làm gì?
– Để lưỡi sướиɠ, để l*и mẹ ra nước. ư ư ư ư ư.
– Ra nước để làm gì, iiiiiiiiiiiiii?
– Để ȶᏂασ mẹ.
– TᏂασ là gì?
– Là con cắm chim con vào bướm mẹ?
– Cắm gì cơ?
– Cắm ©ôи ŧɧịt̠ con vào bướm mẹ?
– Cắm ©ôи ŧɧịt̠ vào đâu cơ?
– Vào l*и mẹ.
– Vào chỗ nào của l*и mẹ?
– Vào lỗ l*и mẹ. Mẹ ơi, mẹ thích con ȶᏂασ mẹ không?
Loan chẳng biết bỏ cái khăn ra từ bao giờ, tay trần Loan xoa xoa l*и mình, cô đang thủ da^ʍ:
– “Mẹ thích lắm, sẽ cho con ȶᏂασ mẹ, lớp 9 nhé, sắp rồi còn gì. TᏂασ vào đây này”, Loan lấy một ngón tay chọc vào lỗ l*и mình rồi làm động tác thụt ra thụt vào. “iiiiiiiii, ư ư ư ư ư ư, ȶᏂασ vào l*и là thích nhất con nhỉ?”
– Vâng ȶᏂασ vào l*и là thích nhất mẹ ạ. Con muốn nhanh đến lúc được ȶᏂασ mẹ. Con yêu mẹ lắm. Con ….
– Con sao?
– Con sướиɠ lắm mẹ ơi, mẹ cho con chạm vào l*и mẹ đi. Chỉ chạm thôi.
– Thèm lắm à? Thèm ȶᏂασ mẹ lắm à? Ui ui ui ui, con tôi thèm ȶᏂασ mẹ này.
Loan nhanh tay nhịp thụt vào rồi, ngón tay cái thừa bên ngoài thỉnh thoảng lại vẩy vẩy cái hộŧ ɭε làm cho nó tê tê. Loan vẫy vẫy tay con báo hiệu con lại gần mình.
Dũng tiến lại gần, quỳ gối xuống để cái ©ôи ŧɧịt̠ mình ngang tầm với cái l*и mẹ. Dí dí vào cửa l*и. Loan sợ con chọc vào nên hướng dẫn.
– Để mẹ cầm ©ôи ŧɧịt̠ con cho. Không con lại đâm vào lỗ đấy.
Loan cầm ©ôи ŧɧịt̠ con đưa vào lỗ l*и mình.
– Giờ con hơi dấn dấn đi. Chỉ là hơi dấn dấn thôi đấy. Đừng quá không là ȶᏂασ thật đấy.
Dũng hơi ưỡn mông để cái đầu ©ôи ŧɧịt̠ chạm vào cửa lỗ l*и rồi lại nhấc ra. Cứ thế, cậu đang ȶᏂασ cửa lỗ l*и mẹ. Thực sự là bây giờ muốn cái ©ôи ŧɧịt̠ này chui vào lỗ l*и cũng không phải đơn giản tẹo nào. Cơ bản là lỗ l*и Loan thì bé, còn cái đầu ©ôи ŧɧịt̠ thì to.
– Cứ thế, đúng rồi, đừng mạnh không là xiên vào đấy. Mẹ thích lắm. Con đang ȶᏂασ mẹ này. Aaaaaaaaa. Dũng sướиɠ không Dũng.
– Con sướиɠ mẹ ạ. Được chạm vào l*и mẹ con sướиɠ lắm. Côи ŧɧịt̠ con chạm vào l*и mẹ này. Mẹ ơi, mẹ ơi.
– Gì vậy con trai của mẹ?
– Có phải thế này là ©ôи ŧɧịt̠ con đang tắm cho l*и mẹ không? Có phải là đầu ©ôи ŧɧịt̠ con đang kỳ cọ cho l*и mẹ không ạ?
– Đúng rồi con ơi, a a a a, iiiiiii, ui ui ui, ©ôи ŧɧịt̠ con đang rửa l*и cho mẹ này. Ôi rửa l*и bằng ©ôи ŧɧịt̠, ôi cọ l*и bằng ©ôи ŧɧịt̠ này, ôi kỳ l*и cho sạch bằng ©ôи ŧɧịt̠ này. Con bóρ ѵú mẹ đi.
Dũng thò cả hai tay lên bóρ ѵú mẹ. Vê vê hai cái đầu ti.
– Sướиɠ thế này sao chịu nổi đây. TᏂασ ngoài đã sướиɠ thế này rồi thì ȶᏂασ trong không biết thế nào. Dũng ơi, Dũng ơi. Dũng đang ȶᏂασ người ta à?
– Vâng, con đang ȶᏂασ mẹ đấy. Dũng đang ȶᏂασ mẹ này, Dũng đang ȶᏂασ …..
– “TᏂασ ai? TᏂασ ai? TᏂασ ai”, Loan nhìn vào môi con như mong chờ một câu nói:
– TᏂασ mẹ.
– Không phải.
– TᏂασ mẹ Loan.
– Không phải.
– Dũng đang ȶᏂασ …. Đang ȶᏂασ ….. ȶᏂασ …. TᏂασ ….. Loan.
– Đúng rồi, Dũng ȶᏂασ đi. TᏂασ Loan đi. Ôi ôi ôi ôi. Ôi giời ơi, sướиɠ quá. Mạnh hơn một tí đi con. Mẹ sắp lên rồi.
Dũng nhịp nhanh hơn một tẹo nhưng giữ lực để không bị xiên mặc dù cậu muốn xiên sâu lắm rồi.
– Mẹ ơi, mẹ sướиɠ đi. Rồi Dũng sướиɠ với mẹ, rồi Dũng xuất tinh với mẹ.
– ư ư ư ư ư ư ư ư. iiiiiiiiiiiii. Mẹ không chờ nữa đâu. Mẹ muốn lắm. Muốn lắm rồi. aaaaaaaa. Mẹ xuất đây, mẹ đái đây Dũng của mẹ ơi. Dũng của …. của mẹ.
– “Mẹ chờ con tí, con sắp xuất rồi”, Dũng buông tay bóρ ѵú vồ lấy ©ôи ŧɧịt̠ mình mà sóc.
– Nhanh con, nhanh lên Dũng. Mẹ sướиɠ rồi. Sao hôm nay sướиɠ thế. Côи ŧɧịt̠ con to lắm, mẹ thích lắm. Xuất đi con.
– Hôm nay con xuất ở đâu mẹ.
– Xuất ở cửa l*и mẹ đi. Xuất đi con. Aaaaaaa
Loan lên cơn giật giật mông đít, nước từ l*и Loan phọt ra ngoài thành dòng, không phải nướ© đáı mà nước l*и. Dũng hẩy hẩy mông dí sát đầu ©ôи ŧɧịt̠ vào cửa lỗ l*и mẹ rồi bắn tinh. Cậu bắn được đâu đó khoảng 5 phát thì mẹ cầm ©ôи ŧɧịt̠ cậu kéo lên trên đưa vào miệng. Trên quãng đường đi từ l*и lên miệng cái ©ôи ŧɧịt̠ cũng kịp bắn thêm 2 phát nữa, một phát vào bụng, một phát vào khoảng giữa hai vυ'. Loan ngậm được vào ©ôи ŧɧịt̠ con cũng là lúc những giọt tϊиɧ ŧяùиɠ cuối cùng được bắn ra. Vẫn giữ ©ôи ŧɧịt̠ con trong miệng, Loan vừa nuốt tϊиɧ ŧяùиɠ của con vừa nhắm mắt thưởng thức vị ngon, vị tanh, vị nồng, vị ngái của tϊиɧ ŧяùиɠ.
Cả hai sướиɠ khoái vì lêи đỉиɦ.
Cả hai quên mình là ai.
Cả hai quên mất mình từ đâu đến.
Nhả cái ©ôи ŧɧịt̠ đã hơi mềm mềm ra khỏi miệng, Loan đắm đuối nhìn con:
– Nhiều quá con ạ, mẹ yêu con!
Dũng bải hoải chân tay nhưng cũng cúi xuống nhìn mẹ với ánh mắt trìu mến:
– Dũng yêu mẹ lắm.
Mẹ con nhìn nhau như vậy một lúc thì Loan phá vỡ không gian im lặng:
– Tắm cho mẹ thế à, chỉ được cái thế là nhanh. Thôi ra ngoài đi để mẹ tắm nốt. Đưa cho mẹ cái khăn.
Dũng đưa mẹ cái khăn đang rồi cầm quần đùi đi ra ngoài.
Loan giờ này mới nhìn xuống thân thể mình, cô nói nhỏ chỉ để mình nghe tiếng:
– Sao Dũng nhiều tinh thế nhỉ, l*и mình nhoe nhoét tϊиɧ ŧяùиɠ, bụng nữa này, vυ' nữa này. Toàn tinh là tinh của con thôi. Không biết có giọt nào bơi vào trong người nữa không. Hôm nay là ngày an toàn, kệ cho tϊиɧ ŧяùиɠ của con vào l*и mình đi. Cả chục năm nay chưa có tinh vào người rồi.
Rồi Loan lau lại người một lượt nữa, loạng choạng đứng dậy mặc quần áo. Định đánh răng nhưng khi vừa định đưa cốc nước lên xúc miệng thì thấy trong miệng mình vẫn còn dính dính, vẫn còn vị tϊиɧ ŧяùиɠ của con lưu lại. Bỏ cốc nước xuống cô tặc lưỡi: “Hôm nay không đánh răng, mất vị”.
— Hết chương 25 —