Chương 11: Hay là Cu nó thèm ȶᏂασ mày?
Đúng như con bạn nói không ngoa tẹo nào, vào nhà vệ sinh thay qυầи ɭóŧ, cái qυầи ɭóŧ cũ cô vắt ra nước thật. Nhiều nước kinh. Cũng may dạo gần đây Loan thường mang thêm một cái qυầи ɭóŧ dự phòng.
Trở lại với ghế đá nơi con bạn vẫn đang chờ. Loan ngượng ngập vì mình phải đi thay qυầи ɭóŧ sau khi nghe con bạn kể chuyện da^ʍ nên không dám chủ động bắt chuyện. Ý tứ hiểu nên Trúc đổi đề tài:
– Này, tao hỏi cái này…. Mày mở quà tao tặng chưa? Có thích không?
Chưa hết ngại này lại đến ngại khác, chơi với con bạn dâʍ đãиɠ này có ngày rụng mũi vì ngượng mất thôi. Loan ngập ngừng:
– Rồi, khϊếp, mày lấy đâu ra cái thứ đấy vậy.
Chẳng quan tâm đến lời bạn nói, Trúc hỏi dồn:
– Dùng thử chưa, có thích không? Hôm nào tao cho thêm mấy cái mầu khác và cỡ khác cho mày đổi món, khỏi chán.
Ơ cái con này, nói một đằng nó lại trả lời một nẻo làm Loan đỏ ửng mặt, cô không quen nói bậy một cách trắng phớ như nó.
– Thôi không cần, 1 cái là đủ rồi. Cái con này đáng ghét.
Nói xong Loan đập đập tay vào vai con bạn như kiểu hờn giận. Đây chính là nét dễ thương của Loan. Hành động này đến bạn cùng giới còn thích nữa là đàn ông. Trúc quý mến Loan cũng vì điểm này. Cô thì mạnh mẽ, dứt khoát, Loan thì ngược lại lúc nào cũng thẹn thẹn thùng thùng như kiểu gái mới về nhà chồng.
– Ơ kìa, tao với mày còn ngại gì nữa, tao hỏi là có thích không?
– Thì, thì, thì …. cũng thích thích. Mới dùng được gần 2 lần.
Trúc mắt tròn mắt dẹt không hiểu ý bạn, chuyện này mà “gần 2 lần” là sao ta. Một là một mà hai là hai chứ nhỉ. Đem thắc mắc trong lòng hỏi bạn:
– Là sao tao không hiểu, sao lại gần 2 lần? Mày nói tao xem nào.
Biết mình lỡ lời nhưng đã chót phải trét, Loan đành phải kể để nó không thắc mắc nữa:
– Thì lần thứ 2 bị dở chừng nên không tính là đủ 2. Thế cũng hỏi.
Ha ha ha ha. Trúc cười như Liên Xô được mùa lúa mạch, như gái đĩ gặp đại gia.
– Hihihihi, ai làm mày dở chừng, mày làm ở trường à?
– Điên, con này điên, tao không như mày, ở nhà.
– Ở nhà? À có phải là cu Dũng không? Nó bắt gặp mày đang ȶᏂασ ©ôи ŧɧịt̠ giả à? Chuyện này hay đây.
Loan ú ớ thanh minh:
– Không, không phải thế, mày nghĩ linh tinh.
– Thế tại sao? Nói đi, tò mò quá mà. Nói đi không tao bóρ ѵú bây giờ.
Lại thế rồi, lại bị dọa bóρ ѵú chỗ đông người, chiêu này của Trúc xài hoài vẫn còn có tác dụng. Vốn không quen nói dối, Loan đành thật thà thuật lại chuyện đã qua cho Trúc nghe:
– Tối hôm thứ 6 về tao có cái mở hộp mày đưa cho tao. Lúc đầu tao cũng ngượng lắm không biết dùng thế nào, chỉ biết là có thích thích và tò mò thôi. Vì lúc đấy mới chập tối nên tao lại cất đi. Báo hại cả buổi tối hôm đó ngượng ơi là ngượng, nước chảy ra làm cu Dũng tưởng tao đái dầm. Ngượng gần chết.
Trúc mắt chữ A, mồm chữ O nghe Loan kể chuyện. Cô nàng dâʍ đãиɠ hồ hởi giống kiểu trẻ con nghe bà kể chuyện cổ tích vậy. Cô hối:
– Mày chảy nước l*и ra để cu Dũng nhìn thấy à, chết chửa, mà nghe kí©ɧ ŧɧí©ɧ vãi. Mày làm tao nứиɠ l*и đây này. Nói ra mới nhớ, từ sáng giờ chưa có tí tinh nào đây. Đến trường xong cái là chạy vào đây chưa kịp tranh thủ làm nháy nào. Nào tiếp đi, tao nghe đây.
– Mày từ từ tao kể, gì mà cứ tưng tưng lên. Thì nước rỉ ra quần mà tao lại không mặc qυầи ɭóŧ nên thấm ra ngoài, cu Dũng tưởng mẹ đái dầm. Có thế thôi mà, chứ nó trẻ con có biết gì đâu. Tối đó, tao tưởng cu Dũng ngủ rồi nên vào nhà tắm dùng cái “của nợ” mày cho. Cũng thích phết. Mà tao hỏi mày cái này, mấy cái bαo ©αo sυ để làm gì?
Trúc tỏ vẻ đăm chiêu:
– Từ từ đã. Mày nói là mày tưởng cu Dũng ngủ, vậy hóa ra cu Dũng còn thức à, nó nhìn thấy mày đang đút cu giả vào l*и à. Ui sướиɠ nhỉ, tao tưởng tượng ra cảnh đấy mà vừa chảy nước l*и này, mày có mang qυầи ɭóŧ không, tao mượn cái.
– Cái con này, mày khéo tưởng quá ha. Chắc là không nhìn thấy đâu nhưng không biết có nghe thấy không? Vì lúc tao vào thì thấy Cu vẫn thức. Hú vía mày à, chắc là tưởng tao đi tiểu thôi. Còn qυầи ɭóŧ thì ….. thì …. tao vừa thay rồi, không còn nữa. Cho mày chết.
Câu chuyện của Loan làm Trúc phấn kích vô cùng:
– Chuyện này hay à nha, may là cu Dũng còn bé không mày chết. Còn mấy cái bαo ©αo sυ mày không biết để làm gì à? Lại gần đây nói cho nghe.
Loan dí sát tai lại vào bạn. “Để mày bọc cu giả rồi ȶᏂασ vào đít, cái con ngốc này”.
Ọc, ọc, ọc. L*и Loan không phải rỉ nước nữa mà ọc ra một vốc. Ôi thôi, vậy là cái quần sơ cua đã ướt.
TᏂασ vào đít Loan chưa thử bao giờ, cũng nghe nói có thể quan hệ tìиɧ ɖu͙© qua đường này. Hồi anh Hùng còn sống, hai vợ chồng cũng thoải mái và chịu khó khám phá lắm nhưng đúng là anh Hùng chưa ȶᏂασ vào đít Loan bao giờ. Anh ấy có mấy lần liếʍ vào c̠úc̠ Ꮒσα và ȶᏂασ bên ngoài c̠úc̠ Ꮒσα bằng lưỡi thôi chứ chưa hỏi xin Loan cho ȶᏂασ vào chỗ ấy. Nếu xin chắc Loan cũng cho thôi, vợ chồng mà có gì phải giữ đâu, liếʍ c̠úc̠ Ꮒσα Loan cũng thích còn hơn cả được liếʍ l*и. Chính vì vậy, c̠úc̠ Ꮒσα Loan vẫn còn trinh. Loan nghĩ, mình chưa thử lỗ này bao giờ, nay cho cái vật vô tri vô giác này phá trinh c̠úc̠ Ꮒσα thật là không đáng hy sinh. Phải chờ một dịp nào đặc biệt, mình mới dâng hiến cái “trinh này”. (Không biết đến bao giờ đây ta! – tác giả)
– Này, kinh. Còn có cả kiểu đấy à. Tao chưa thử bao giờ.
Trúc khuyến khích:
– Thử đi, sướиɠ như l*и.
Loan kiên quyết:
– Không, tao không thử. Như kia được rồi.
– “Như kia…. là như nào?”, Trúc trêu bạn.
Loan u ơ như gà mắc tóc:
– Là như… như… bình thường.
Lại thêm một chút nước và một vài cái nhíp nhíp l*и. Từ “bình thường” mà Loan nói ở đây là chỉ dùng cu giả chọc vào l*и thôi.
Với Loan, không nên trêu quá, Trúc biết vậy nên hỏi sự kiện tiếp theo:
– Rồi, thế còn lần thứ 2.
Loan kể tiếp:
– Hôm sau là thứ 7 tao không có làm gì vì đi cả ngày mệt nên ngủ ngay. Nhưng hôm sau gặp mấy chuyện linh tinh ban ngày nên tối về lại dùng lại. Nhưng cu Dũng sốt cao nên mãi khuya khuya khi thằng bé thϊếp đi tao mới lấy ra dùng. Đang làm thì cu Dũng nói mê sảng làm tao dừng lại. Sau đó thấy Cu sốt cao quá tao mới dùng cách dân gian để hạ sốt, tao mυ'ŧ chim Cu Dũng để giải nhiệt mày ạ…………………….. Này, mày đừng nhìn tao như thế. Đấy là cách hạ sốt thật đấy, không phải như mày nghĩ đâu.
Chơi với nhau lâu, nhưng hôm nay Trúc mới thấy cô bạn mình có cái chuyện làm mình hứng thú. Mãi một lúc Trúc mới ngậm mồm lại được, cô hỏi Loan để xác nhận:
– Mày bú ©ôи ŧɧịt̠ cu Dũng?????
Loan chữa:
– Bậy nào, là mυ'ŧ chim để giải nhiệt. Không phải như mày nghĩ đâu.
– Ơ thế tao hỏi mày, bú ©ôи ŧɧịt̠ và mυ'ŧ chim có gì khác nhau?
– Tao chịu mày rồi, muốn hiểu thế nào thì hiểu. Nhưng lạ lắm mày ạ. Vừa mυ'ŧ chim cu Dũng tao vừa … vừa … thủ da^ʍ.
Oạch! Trúc té ngửa xuýt rơi từ ghế đá xuống đất:
– Loan ơi, tao bất ngờ à nha. Lúc đó sướиɠ không mày? Nói đi, nói tao nghe đi. Giấu tao cái gì là tao bóρ ѵú. Nói đi.
Thấy bạn hối quá, Loan cũng thật thà kể:
– Thì tao sướиɠ đến nỗi phọt cả ra, tao tưởng tao đái nữa cơ.
Nghe Loan nói đến đây Trúc nứиɠ l*и lắm, cuộc đời muôn trùng bể dâu của cô có chuyện tình ái dạng nào mà cô chưa gặp đâu. Nhưng đúng là chuyện của Loan là cô chưa gặp bao giờ vì nó có mùi của 2 chữ mà hồi ấy vẫn còn được coi là cấm kị: Lσạи ɭυâи. Trúc háo hức tra hỏi giống kiểu hỏi cung:
– Lúc đấy mày nghĩ đến ai, mày nghĩ mày đang bú ©ôи ŧɧịt̠ ai?
– Mày cứ dùng cái từ ấy kinh chết, thì tao nghĩ là đang làm với anh Hùng, nhưng thỉnh thoảng cũng nghĩ là cu Dũng. Tao cũng lo lo mày ạ, không biết tao làm vậy có lỗi với ông bà tổ tiên, với anh Hùng không. Lúc đó tao chỉ vì chữa sốt cho con mà làm vậy thôi chứ không có ý gì, còn cái kia chỉ là vô tình trùng hợp cùng thời điểm thôi.
Trúc lấy lại vẻ đạo mạo, cô ra vẻ hiểu đời:
– Với ai tao không biết, với tao thì là chuyện bình thường. Mẹ – con trai; bố – con gái; anh – em; chị – em; bố chồng – nàng dâu; mẹ vợ – con rể … gì đó túm lại cũng chỉ là đàn ông, đàn bà, giống đực giống cái. Mà đàn bà là để đàn ông ȶᏂασ, giống đực phải chọc giống cái. Có thế thôi. Chuyện mày với cu Dũng cũng không có gì ghê gớm cả. Tao nói thật, sau này cu nó lớn lên mày cho nó ȶᏂασ cũng được. Vừa sướиɠ l*и lại là của nhà giồng được, đỡ phải lang thang tìm bên ngoài như tao. Tao thì không ai dám ngược, chứ mày thì có bị chúng nó phập cho không nhấc đít lên nổi.
Trúc nói một tràng làm Loan cũng suy nghĩ không thôi, phân tích của Trúc cũng có nhiều nét đúng, đặc biệt là với Loan. Nhưng Loan không để Trúc biết suy nghĩ của mình:
– Mày nói linh tinh cái gì đấy. Đấy là cấm kị, là lσạи ɭυâи giời đánh đấy. Tao không thế được. À mà còn chuyện này nữa. Mày biết lúc mê sảng cu Dũng nói gì không?
– “Cu nói gì?”, Loan thêm phấn khích.
– Cu nói là “bố đang ȶᏂασ mẹ, l*и mẹ, vυ' mẹ” lung tung hết cả, tao nghe mà không hiểu mô tê gì cả.
Lại thêm một bất ngờ nữa. Trúc ngó quanh xem có ai nhìn không rồi đưa tay xuống gãi gãi l*и qua váy. L*и nàng bây giờ như lò hỏa thiêu, da^ʍ dan, dinh dính khó chịu quá. Đó là phản ứng thường thấy của Trúc khi phải suy nghĩ gì đó. Người ta phân vân thì gãi đầu gãi tai, nàng ta thì gãi l*и. Thật là bá đạo.
– Chuyện này tao không rõ lắm, hay là Cu nó thèm ȶᏂασ mày? Mà không, Cu mới 8 tuổi chắc chưa vậy. Chỉ có một lý giải, cu nó nhìn thấy mày và chồng ȶᏂασ nhau, nó ám ảnh rồi mới sinh ra nói mơ. Giống như tao, anh xã nhà tao bảo tao ngủ toàn nói mơ là: TᏂασ đi, ȶᏂασ mạnh vào, xuất vào l*и nhanh lên .v.v.
Loan cho rằng cách lý giải đó hợp lý, cô định bụng sẽ hỏi cu Dũng xem sự thể ra làm sao. Cũng đã đến giờ vào thăm con. Cô đành tạm gác lại câu chuyện với Trúc:
– Thôi, sắp đến giờ vào thăm Cu rồi, mày vào cùng tao hay là về trường đi. Chiều nay cu Dũng ra viện rồi, không phải lo lắng gì đâu.
– Ừ, mày vào trước đi rồi tao vào sau. Tao chạy qua hỏi ông bác sĩ xem tình hình thế nào rồi vào sau.
Hai cô bạn thân tạm thời đường ai nấy đi. Loan thì về phòng điều trị thăm cu Dũng. Còn Trúc đi vào phòng ông bác sĩ 50 tuổi, đeo kính cận, người đang điều trị cho cu Dũng để hỏi kỹ hơn về tình hình bệnh tật của Cu. Và các bạn biết không?, sẵn đang ngứa l*и, Trúc chẳng biết làm cách nào mà thịt được ông bác sĩ ngay tại phòng khám, chỉ độ 15 phút thôi mà Trúc cũng được móc l*и, bú l*и và còn có nguyên cả một l*и tinh của ông bác sĩ trong người.
Mọi chuyện diễn ra đúng như tính toán của ông bác sĩ may mắn nhất bệnh viện ngày hôm nay. Chiều Loan đưa cu Dũng về nhà. Mặc dù đã hết sốt nhưng người vẫn còn rất mệt. Về nhà là cu cậu lên giường nằm ngay. Mẹ Loan thì đi nấu nồi cháo thịt cho con. Giờ này đây cô toàn tâm toàn ý chăm sóc cho con từ li từng tí một. Từng thìa cháo được Loan thổi nguội rồi đút cho con; cô lau mặt, lau người để cu không phải đi tắm. Chỉ có đi tiểu là cu tự làm thôi. Có thể tự hào mà nói rằng, Loan là một người mẹ tuyệt vời. Không chỉ có sự kiện này làm minh chứng, mà đó là chuyện hằng ngày cô vẫn làm với cu Dũng. Từ miếng ăn, giấc ngủ, chuyện học hành cho đến chuyện vặt vãnh đời thường của con đều được cô để ý.
Màn đêm buông xuống, hai mẹ con đã nằm giường, chưa ngủ được đâu nhưng cứ tắt điện cho con khỏi mỏi mắt. Một lát thấy cu Dũng hỏi:
– Mẹ ơi, mẹ ngủ chưa?
– Mẹ chưa con à, con khó ngủ à?
– Vâng mẹ ạ, con ngủ cả ngày hôm nay rồi nên bây giờ khó ngủ lắm mẹ ạ.
– Uh, thế mẹ con mình nói chuyện tí cho dễ ngủ con nhé. Con thấy trong người thế nào?
– Con chỉ thấy mệt mệt thôi, không nóng người nữa mẹ ạ. Con muốn khỏe nhanh để đi học và để mẹ đi làm nữa.
– Con không phải lo gì hết, cứ khỏe trở lại rồi đi học. Ở cơ quan mẹ đã có cô Trúc lo việc rồi. Con ngoan của mẹ, mẹ thương con lắm. Lại đây ôm mẹ nào, để mẹ chia cái mệt sang cho mẹ.
Cu Dũng nghe vậy nằm sát hơn vào mẹ, được gối đầu tay mẹ, được ngửi mùi hơi sữa tỏa ra từ vυ' mẹ, một tay được sờ vào cái bụng phẳng lì của mẹ, còn một chân thì gác lên đùi mẹ, chim cò cũng chạm vào hông mẹ làm Cu cảm thấy an toàn biết nhường nào. Con chim non được ủ ấm bằng đôi cánh chim mẹ, làm cho nó có cảm giác an toàn trước giông bão ngoài kia.
– Mẹ ơi, con hỏi mẹ cái này.
– “Gì vậy con trai”, giọng Loan thì thầm trong đêm tối.
Ngập ngừng một lúc mới phát ra tiếng:
– Đêm qua lúc con sốt, con không thể mở mắt ra được nhưng con cảm thấy, hình như…. hình như …. mẹ mυ'ŧ chim con. Có đúng như vậy không? hay là con mơ.
Loan bị sốc trước câu hỏi của con. Thú thật là cô hoàn toàn không biết là hành động của mình con nó cũng biết, cứ tưởng lúc đấy Cu đang ngủ mê mệt cơ mà. Nhưng thôi, con hỏi mình phải trả lời, nhân tiện cũng định hỏi con chuyện khác nữa:
– Thì … thì đấy là cách mẹ chữa sốt cho con.
– “Giống như mẹ chữa sốt cho bố à?”, Dũng ngây thơ.
Loan giật mình vì câu hỏi ngược của con:
– Không giống con à, mà sao con lại hỏi thế, nói mẹ nghe xem nào.
– Thì con thấy mẹ cũng mυ'ŧ chim cho bố.
Loan quay hẳn sang con. Tư thế này làm hai vυ' Loan ốp hẳn vào mặt cu:
– Con nhìn thấy à? Lúc nào.
– Vâng, con nhìn thấy hồi bố về nhà.
Loan ngợ ngờ, giờ đây cô dần hiểu nguyên nhân của những câu nói mê sảng của Cu rồi. Chẳng hiểu sao, cô lại muốn hỏi cho ra ngô ra khoai chuyện này.
– Con nhìn thấy gì?
Cu Dũng thấy mẹ không có ý trách móc gì cả, cậu yên tâm kể lại cho mẹ nghe những gì cậu đã chứng kiến, đó cũng là thắc mắc trong lòng cậu bấy lâu nay, nó còn theo cậu vào trong những giấc mơ nữa.
– Con thấy mẹ không mặc quần áo, bố cũng không mặc, rồi mẹ mυ'ŧ chim cho bố để chữa sốt, rồi bố cũng vục đầu vào chỗ này của mẹ.
Vừa nói, cu Dũng vừa đảo tay xuống háng mẹ Loan. Hành động này nhanh như tia chớp nhưng làm Loan sướиɠ giật. Vừa có một cái tay của người khác giới động vào l*и cô, đây là cái tay thứ 2 ngoài chồng. Mặc dù chỉ là cái chạm vào quần thôi nhưng cũng làm l*и cô có cơn co rút lại, nhiễu nước ra, lại ướt ướt qυầи ɭóŧ rồi.
Cu Dũng tiếp:
– Sau đó con thấy bố nằm đè lên mẹ, một lúc sau mẹ ngồi lên bụng bố.
Loan nằm im nghe con nói, nhưng trong tâm cô thực sự đang rất động, rất động là khác. L*и cô rỉ nước ra nhiều đến nỗi cô cảm nhận qυầи ɭóŧ đã ướt sũng, sắp ướt cả quần ngoài rồi. Hộŧ ɭε lại nhô lên đẩy qυầи ɭóŧ ra xa. Vυ' cô đã cứng lên, tê tê và còn đang ốp vào khuông mặt cu Dũng nữa. Cú© Ꮒσα cô nhíu nhíu. Còn trái tim cô thì đập nhanh thùm thụp.
Bạn đọc thân mến! tôi biết giờ đây cu Dũng chỉ là thuật lại những gì mình chứng kiến thôi, chứ ở tuổi này của Cu hoàn toàn không có mục đích xấu xa nào đâu. Các cụ thường bảo “đi hỏi già, về nhà hỏi trẻ” để nói về sự thật thà không giả dối của con trẻ. Dũng cũng không ngoại lệ trong trường hợp này. Nhưng vô tình, những câu hỏi vô tư hồn nhiên của Dũng lại như một liều thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm Loan bồi hồi nhớ lại những hình ảnh mặn nồng xưa kia với chồng.
Cu Dũng hỏi mẹ:
– Mẹ ơi, bố mẹ như thế là làm cái gì đấy ạ? Từ ngày con nhìn thấy, đêm nào con cũng mơ thấy bố mẹ đang làm như vậy thôi……………… Mẹ ơi, mẹ ơi. Mẹ ngủ rồi à.
Thấy mẹ im im cu Dũng tưởng mẹ ngủ. Nhưng không phải, làm sao Loan có thể ngủ được cơ chứ. Cô không trả lời ngay vì cô không biết phải trả lời con như thế nào. Mất một lúc cô mới nghĩ ra câu trả lời phù hợp:
– Mẹ chưa ngủ con à. Mẹ bảo con này. Việc của bố mẹ làm với nhau ấy, khi nào lớn lên rồi con sẽ hiểu. Chỉ những người lớn mới làm được việc ấy thôi. Con đừng suy nghĩ về việc ấy con nhé. Bây giờ con chỉ cần học thật giỏi này, ngoan ngoãn này. Sau này con lớn lên còn đi làm nuôi mẹ nữa này. Con nghe không?
Thực sự mà nói, cu Dũng không thỏa mãn với câu trả lời của mẹ. Nó biết mẹ đang đánh trống lảng không giải thích rõ cho nó biết chuyện kia là chuyện gì. Nó hỏi thêm:
– Mẹ ơi bao giờ con mới lớn để làm được. Khi nào con lớn mẹ cho con làm với mẹ giống bố nhé. Con cũng yêu mẹ giống bố mà.
“Ối trời ơi, sao cu lại muốn làm giống bố chứ, cu có biết làm giống bố là gì không? Là ȶᏂασ mẹ đấy cu có biết không?”, Loan nghĩ thầm sau khi nghe đề nghị của con. Thêm một tác động không hề nhẹ vào l*и cô, đề nghị này của cu Dũng làm Loan xuýt cực khoái. “Trời ạ, mình sao thế này, sao xấu xa thế này, mình lại sướиɠ khi nghe cu nói chứ? Cu có hiểu nó đang nói gì đâu cơ chứ?”, Loan lại nghĩ thêm.
– Con à! con khác, bố khác. Con là con trai của mẹ, không giống bố được đâu con. Rồi lớn lên con sẽ hiểu. Bây giờ con mới có 8 tuổi thôi, phải 10 năm nữa con mới thành người lớn được. Lúc đó con sẽ hiểu.
Cu Dũng giọng hờn mát:
– Lâu vậy mẹ, nhanh hơn được không?
Nói chuyện với trẻ con đúng là một nghệ thuật, mà Loan thì không phải là nghệ sĩ, cô bối rối trước các câu hỏi của con.
– Muốn lớn nhanh con phải ăn nhiều vào, học hành giỏi để hiểu biết nhiều. Thế con mới nhanh thành người lớn được.
Có cửa sáng, cu Dũng hớn hở ngay:
– Vâng ạ, con sẽ lớn nhanh để làm người lớn mẹ ạ.
Đối đáp con trẻ cũng chỉ được vậy thôi, không hơn được.
– Uh, giờ con ngủ đi cho khỏe nhé. Nếu mai hết bệnh thì đi học, nếu không phải nghỉ học đấy. Nghỉ học là lâu thành người lớn lắm. Biết chưa?
– “Vâng ạ, con chúc mẹ ngủ ngon. Mẹ ơi, con yêu mẹ!”, và Cu Dũng dụi dụi đầu mình vào bầu ngực no tròn của mẹ tìm hơi ấm đưa cu vào giấc ngủ. Trong cơn mơ, vẫn chập chờn hình ảnh quen thuộc của bố và mẹ.
Có người mẹ nào lại không hạnh phúc khi nghe con trai mình nói: “con yêu mẹ” cơ chứ. Đôi mắt Loan đã ươn ướt khi nghe con nói như vậy. Đêm nay nói chuyện với con, cô đã hiểu con nhiều hơn, biết được con đang gặp cái gì. Giờ đây cô chưa biết mình phải làm cách nào để xua đuổi những con mộng mị “bố và mẹ” ở trong Cu đi. Nhưng lo gì, thời gian còn dài mà. Đối chiếu lại những lời Trúc nói lúc sáng nay tại bệnh viện và đề nghị “khi nào con lớn mẹ cho con làm với mẹ giống bố nhé” của cu Dũng lúc đêm khuya sao mà trùng hợp thế.
Biết đâu đấy, ở đời chẳng có gì là không thể cả!
— Hết chương 11 —