Chương 4: Những 8 thằng trai tơ và 2 đêm trong khách sạn
Vậy là anh Hùng, chồng Loan đã mất được gần 1 năm, hay chính xác hơn là gần 1 năm kể từ ngày nhận được tin chồng mất. Loan lấy ngày nhận được tin chồng mất do công ty tàu biển nơi anh Hùng công tác là ngày giỗ chồng. Cô là góa phụ cũng được gần năm rồi.
Là “góa phụ”, chỉ những ai đang ở trong hoàn cảnh này mới cảm nhận hết được nỗi vất vả, chuân chuyên mà người phụ nữ phải oằn mình chống đỡ. Loan còn phải nuôi con nhỏ nữa, vất vả chồng lên vất vả. Một năm đã trôi qua, tưởng như thời gian có thể làm lành mọi vết thương nhưng không phải vậy đâu. Thời gian có thể làm cho những vết thương da thịt lành lặn trở lại nhưng không thể chữa được vết thương lòng. Ngày qua ngày, nỗi nhớ chồng vẫn không nguôi ngoai tẹo nào trong cô. Cô lấy cu Dũng là niềm vui, lấy công việc để át đi nỗi cô đơn, hiu quạnh trong lòng. Nhưng đó là ban ngày, còn ban đêm khi đứa con xinh xắn của mình đã ngủ trong vòng tay mẹ, khi ánh đèn đã tắt chỉ còn ánh sáng lờ mờ phát ra từ chiếc đèn ngủ đầu giường, cô mới thực sự cảm thấy mình cô đơn, buồn tủi cho số phận mẹ góa con côi. Cũng may cô còn có cu Dũng.
Trên cơ quan, Loan vẫn chăm chỉ làm việc, hoàn thành tốt mọi nhiệm vụ mà ông trưởng phòng dê già của mình giao. Cũng phải thôi, về phía Loan thì cô vùi đầu vào công việc để khỏa lấp nỗi buồn mất mát của mình, về phía ông Cường thì luôn tìm cách lấy lòng người đẹp trong mộng của mình, ông thường giao cho Loan những công việc nhẹ nhàng, dễ làm, không tốn thời gian. Nhưng ngoài ra ông cũng bị sức ép, việc này Loan không biết, ông được Lan ra điều kiện là phải giao những việc nhẹ nhàng cho Loan, có đợt thưởng hoặc nâng lương nào là Loan phải trong danh sách ưu tiên số 1, bù lại ông được Lan “thưởng” cho những thứ mà ông rất thích. Ví dụ như trước kia thì 1 tháng được ȶᏂασ vào bướm Lan 1 lần thì nay tăng lên 2; trước kia chỉ được Loan vạch quần “thổi kèn” thì nay vừa được “thổi kèn” vừa được bóρ ѵú Lan nữa, hôm nào mà Lan nứиɠ nứиɠ thì còn tụt quần mình đến đầu gối bú ʍúŧ cu lão Cường và cho lão móc bướm mình. Ông Cường khoái lắm, ở cái trường này, Loan là hoa hậu thì Lan cũng là á hậu chứ chẳng phải hạng xoàng.
Một buổi sáng nọ, ông Cường mang nỗi bực dọc đến cơ quan làm việc, không bực làm sao được chứ, vừa sáng ngày ra chưa kịp mở mắt đã bị bà vợ già ngồi lên mặt rồi. Ông cũng đến khổ với cái tuổi hồi xuân của vợ, tự dưng dạo này lại nứиɠ tợn. Đang còn chưa tỉnh ngủ, ông thấy ngứa ngứa ở mặt, thì ra là bà Hằng vợ ông đang cọ bướm vào mặt. Chả là tối qua ông đi nhậu với mấy đứa bạn về muộn, say mèm chẳng biết gì. Đã thế bà Hằng bú mãi chẳng lên, dạo này trong người lúc nào cũng hừng hực vậy mà ông chồng hôm được hôm chăng, thật là chán quá đi. Bực mình bà tự “móc lốp” cho sướиɠ rồi đi ngủ, sáng nay dậy bà phải trả thù thằng cha chồng mắc dịch của mình. Thằng em không lên nổi thì bà tụt qυầи ɭóŧ ra, ngồi lên mặt chồng mà cọ cọ cho đã cơn ngứa l*и. Biết không thể nào mà từ chối được con hổ cái này, ông Cường đành nhắm mắt, nhắm mũi liếʍ l*и vợ. Ông nhắm mắt không phải là buồn ngủ đâu các bạn ạ, ông nhắm mắt để tưởng tượng đây chính là bướm của Loan, tưởng tượng thôi vì ông đã nhìn thấy bao giờ đâu. Mãi cũng làm cho bà vợ sướиɠ sướиɠ một tẹo, ông lấy cớ sáng nay cơ quan có cuộc họp rồi chuồn lẹ.
Vừa đến cơ quan ông đến phòng làm việc của Lan và Loan ngay bên cạnh phòng mình. Chưa thấy Lan đến chỉ nhìn thấy Loan, ông nước nuốt bọt đánh ực một cái:
– Loan à, Lan đến chưa em?
Phản xạ đầu tiên của Loan khi nhìn thấy ông Cường là liếc nhìn xem mình có “khoe hàng” chỗ nào không, cũng chẳng biết làm thế nào, mình ăn mặc kiểu gì cũng như là đang phơi ra cho thiên hạ nhòm hay sao ấy. Cái áo sơ mi kín cổ vậy mà không thể làm cho cái vυ' bớt căng, mà vυ' căng thì làm cho khoảng hở giữa các cúc áo lộ ra, nhiều khi người đối diện còn biết hôm nay cô mặc áσ ɭóŧ mầu gì. Mặc váy cũng thế mà quần cũng thế, mông đít cô luôn là điểm đến đầu tiên của người đối diện, vì nó điểm nhấn quá mà. Cô trả lời nhanh ông Cường:
– Lan chắc phải 9 giờ mới đến anh ạ.
Ơ hay nhỉ, giờ làm việc ở quan là 7h30 mà 9h mới đến là sao ta, nghĩ vậy thôi nhưng ông cũng chẳng làm gì được vì với Lan 9h là sớm rồi. Nói thêm câu cho rõ mục đích của mình, ông nói với Loan:
– Khi nào Lan đến bảo qua phòng anh có chuyện nhé, Hiệu trưởng vừa giao mấy việc mới.
– Vâng, khi nào Lan đến em bảo cho.
Ông Cường đóng cửa về phòng, Loan nghĩ mẩm trong bụng: “chắc là ứ rồi đây”.
Đang ngồi gác chân lên ghế thì Lan đẩy cửa phòng đi vào, chẳng thèm gõ cửa mà vào thẳng luôn là cách mà Lan vẫn làm với ông sếp đáng kính của mình, Lan nói luôn mà không chào hỏi lấy 1 lời:
– Chuyện gì?
Đã quá quen với cách nói chuyện này của Lan nên ông Cường cũng không lấy gì làm là và phật lòng. Bỏ chân xuống ghế, giả vờ nghiêm nghị ông hắng giọng:
– Hiệu trưởng giao cho phòng hành chính việc dẫn sinh viên khoa đóng tàu đi Nghệ An tham quan nhà máy đóng tàu lấy kinh nghiệm thực tế. Đi khoảng 3 ngày thì về. Anh định giao cho Loan đi em xem có được không?
Vừa nghe nhắc đến Loan, Lan giẫy nẩy như đỉa phải vôi:
– Loan, Loan, Loan cái gì mà Loan. Nó còn phải trông con.
Vừa nói đến đây, vốn đầu óc thông minh, suy nghĩ rất nhanh, Loan hỏi nhanh:
– Đưa mấy đứa đi, bao giờ đi, đi bằng cái gì, ăn ở thế nào?
Hè, hè, hè, đúng là đàn bà “đái không qua ngọn cỏ”, à mà câu này cần gì cho trong ngoặc kép nhỉ, đúng là đàn bà đái không qua ngọn cỏ, vậy là Lan đã đớp mồi ông thả rồi, việc này chỉ có Lan đi là hợp nhất thôi:
– 8 đứa trong đợt làm luận văn tới đây; thứ 6 đi chủ nhật về; đi bằng oto của trường; ăn theo chế độ của trường; ở phòng khách sạn Công Đoàn.
Ông Cường nói một mạch không nghỉ, không vấp cứ như là đã học thuộc lòng câu này từ năm ngoái rồi.
Nghe hết câu Lan nghĩ ngay: “8 đứa trai tơ, 2 đêm trong khách sạn, trên xe 9 thằng kể cả lái xe, toàn mùi đực”. Ọc ọc, tự nhiên bướm co thắt giống như là đến cơn đẻ. “Sao giời lại thương mình thế”.
– Được, để đấy đây đi thay cái Loan cho. Nó đi mấy ngày thì thằng cu nhà nó vứt đi đâu.
Ông Cường tiếp lời ngay không do dự:
– Uh, vậy em đi thay Loan, để anh báo Ban giám hiệu.
Loan vẫn cộc lốc như thường lệ:
– Còn gì nữa không?
Vậy là ông Cường đã xong việc nhỏ, giờ là việc nhớn:
– Lan này, cũng lâu lâu rồi …, lâu rồi ….
Ấp a ấp úng mãi chẳng nói thành lời, Lan toẹt luôn:
– Lâu rồi cái gì? Muốn gì thì nói mẹ nó đi để đây còn biết.
Thực ra lúc vào đây Lan cũng chẳng có hứng thú gì đâu, nhưng giờ khác à nha. Bướm đang ngưa ngứa từ lúc nhận nhiệm vụ đi “công tác”. Về mà kể với chồng thì chắc phải lựa thời cơ không là ổng tăng xông đi luôn đấy. Ông tăng xông không phải vì chuyện Lan đi công tác mà là vì thấy vợ mình làm việc như người bình thường, cái điều mà 7 – 8 năm nay ông chưa thấy bao giờ. Khôi hài hết sức. “Một mũi tên trúng hai đích”. Loan cười thầm trong bụng. Giờ đang có hứng thú, lại muốn trả ơn người đã cho mình một “miếng” ngon. Loan dịu giọng nữ tính”
– Anh muốn đơn giản hay phức tạp nào?
Suýt ngất trước giọng nói nhu mì sường sượng của Lan nhưng ông Cường biết giờ là lúc hưởng thụ, con cái đã sẵn sàng:
– Cho anh đút vào đi, 2 tuần rồi còn gì.
Ánh mắt lả lơi, nụ cười dâʍ đãиɠ, Lan bước gần tới ông Cường. Việc này cô chẳng phải là làm lần đầu nên cần chi e ngại cơ chứ. Mỗi bước chân làm cửa l*и cô nhay nhay, nước bướm đã rỉ ra nhiều vô kể rồi. Thực ra cô cũng chẳng hứng thú là mấy khi cho ông Cường chơi đâu, nhưng kể ra thì bớt ngứa mỗi khi nứиɠ, ngoài ra thì thỉnh thoảng cho ông móc bướm như kiểu là nhờ người thủ dâʍ ɦộ thôi mà, còn mỗi lần cô “thổi kèn” cho ông Cường thì là những lần cô thèm thèm tϊиɧ ŧяùиɠ, cái thứ mà cô nghiện không sao bỏ được. Chết vậy đấy.
Có bốn bước chân thôi nhưng đến nơi sát cạnh lão trưởng phòng dê già là qυầи ɭóŧ của Lan đã tụt hết một bên chân rồi, nó đang vướng lại ở chân còn lại. Tôi đã nói với các bạn là cô nàng dâʍ đãиɠ của chúng ta đang mặc váy chưa nhỉ? Nếu chưa nói thì các bạn biết rồi nhé. Mặc váy đi làm là sở trưởng của Lan, cũng chẳng phải vì mặc váy đẹp đâu, Lan mặc gì cũng đẹp hết. Cơ bản nhất là tiện cho những vụ “tàu nhanh” chớp nhoáng ở bất cứ nơi đâu.
– Móc lốp cho em đi anh!
Mỗi bước đi của Lan đến gần là mỗi cú giật giật thằng nhỏ, đến nơi thì cu ông Cường đã cứng ngắc trong quần rồi. Thật đúng là trời bất công quá à, vợ ở nhà thì phùng mang trợn miệng mυ'ŧ lấy mυ'ŧ để đến cả tiếng mà nó có cứng cho đâu cơ chứ. Vậy mà mới chỉ nhìn động tác cởϊ qυầи lót của Lan thôi mà ông đã cứng như là uống thuốc kí©ɧ ɖụ© vậy. Lan đã vậy không biết Loan thì còn như thế nào nữa, chắc xuất tinh trong ba nốt nhạc mất. Ông như vồ lấy cái bướm của Lan. Trước tiên, ông úp cả bàn tay phải của mình bao trùm lấy cái bướm, động tác đầu tiên của mọi thằng đàn ông gặp bướm đàn bà. Đó là động tác để cảm nhận độ to, độ múp và chiếm hữu của giống đực đối với con cái của mình. Ông thấy bướm Loan đã ướt sũng rồi, cả bàn tay ông toàn nước. Ông kinh hãi gằng giọng:
– Ui, l*и em đẹp quá, mà sao ướt sũng thế này, hôm nay khác thế.
Dại gì mà khai cho thằng cha này biết, chẳng tội gì mà Lan phải khai cho ông Cường biết rằng l*и cô ướt vì cái tụi sinh viên mắc dịch chuẩn bị đi Nghệ An làm cái gì mà cô còn chẳng nhớ nữa. Ư ư ư trong cổ họng cô nói:
– Hỏi nhiều thế, l*и đẹp mà xoa xoa thế thôi à, ngứa lắm, chọc đi anh.
– “Chọc bằng cái gì?”, ông Cường khẩu da^ʍ cho sướиɠ.
Hẩy hảy cái mông to, căng của mình, Loan nói với ông Cường:
– Móc bằng tay cho em một tí rồi tí em cho ȶᏂασ bằng ©ôи ŧɧịt̠, hôm nay em không mυ'ŧ đâu, muốn ȶᏂασ cơ.
Ôi, nghe câu “muốn ȶᏂασ cơ” bằng cái giọng nhão nhoét lẳиɠ ɭơ của Lan mà ông sướиɠ như đang ở trên mây. Chụm ngón tay trỏ và ngón tay giữa lại, hơi cong cong hai ngón tay ông chọc vào l*и Lan, không quên dùng đầu ngón cái gẩy gẩy vào cái đầu l*и của Lan. Cơn sướиɠ chợt đến như không hẹn trước làm Lan co khụy đầu gối xuống:
– iiiiiii, sướиɠ l*и quá, sướиɠ quá cưng ơi! Móc nữa đi cưng.
Được nghe gọi bằng cưng, ông Cường không biết là sướиɠ hay khổ nữa, mẹ cha nó chứ, mình gần bằng tuổi bố nó mà nó gọi mình bằng cưng, nhưng nghe cũng thuận tai phết, nhất là đang trong hoàn cảnh này. À quên, còn vυ' nữa. Một tay còn lại ông Cường men theo mép váy đi lên, trườn bàn tay qua khoảng bụng, luồn vào trong áσ ɭóŧ Lan ông Cường bóρ ѵú. Vυ' Lan phải nói là to nhất cái trường Đại học Hàng Hải này. Tôi nói không ngoa đâu các bạn ạ, không tin các bạn có thể dạo một vòng quanh trường mà xem, toàn đực thôi. Do đặc thù ngành nghề mà trường đa số là con trai, sinh viên thì đương nhiên rồi, đến giáo viên cũng đa phần là nam, cũng có vài đứa con gái là sinh viên nhưng tuổi 19 đôi mươi vυ' chỉ nhỉnh hơn quả cau tẹo tèo teo thôi. Bộ phận hành chính chỉ có chưa đến chục người là nữ nên Lan nhà ta có vυ' to nhất cũng không có gì là bất hợp lý cả, phải hông?
Một tay thì bóρ ѵú, thỉnh thoảng se se đầṳ ѵú, hết bên nọ đến bên kia; một tay thì móc bướm làm cho Lan vô cùng thích thú. Về năng lực “phập” của Ông Cường một lát nữa các bạn sẽ biết nhưng về trình độ móc, bú, liếʍ, bóp của ông Cường thì cũng thuộc hàng khá trong câu truyện này, chẳng gì cũng đã hơn 50 tuổi, trải qua biết bao thăng trầm bể dâu nên trình độ của ông cũng không đến nỗi tệ.
Trong hoàn cảnh này, nước được tạo ra do sự ma sát giữa 2 ngón tay và âʍ đa͙σ, không phải là sự hết hợp của 2 phân tử Hydro và 1 phân tử Oxy như trong hóa học giải thích đâu.
Ọc ọc ọc! Nước l*и Lan ra lênh láng nhưng không tạo thành tia. Thực sự Lan vẫn thường bắn được tia nước l*и ra giống như đái nhưng trong hoàn cảnh này có sướиɠ đấy nhưng không phải là cực khoái, cực khoái chỉ đạt được khi cùng lúc được thỏa mãn về tìиɧ ɖu͙© và thỏa mãn về tình yêu. Mà ở đây chỉ được có một vế.
– Thôi iiiiiiiiiiiii, sướиɠ, sướиɠ l*и rồi. Cởϊ qυầи ra cho em xem ©ôи ŧɧịt̠ anh cứng chưa đi.
Nhanh như điện xẹt, giờ đây ông Cường cũng muốn ȶᏂασ lắm rồi, ông chỉ mất độ 30 giây là cởi xong quần. Cu ông Cường thì không to lắm, tôi không dùng từ nhỏ vì nói như vậy là không phải đạo với người lớn tuổi. Cu ông chỉ khoảng 13 cm, bình thường đối với đàn ông Việt Nam, đen đen, nhiều lông, đầu khất thì đỏ đỏ chứng tỏ máu đã dồn về đầy đủ. Cứng từ nãy rồi nên có thể chiến được ngay, ông hỏi Lan như để chứng tỏ mình là con người lịch sự:
– Anh ȶᏂασ em nhé?
– “Còn hỏi nữa”. Loan đáp ngay, máu lắm rồi dài dòng mất thời gian.
Thật là cái con nhỏ này, muốn làm người lịch sự tí cũng không được với nó. Đã thế ông chơi cho đã. Quay mông lại, đầu tiên bao giờ ông cũng muốn chơi Lan theo thế doggy, mà cũng phải thôi, tình chớp nhoáng không giường chiếu thì doggy là tiện và thích nhất. Lan chổng mông, hai tay chống vào bàn làm việc, tư thế này nhìn Lan dâʍ đãиɠ vô cùng. Chẳng khó khăn khi l*и Lan đã hấp hé giữa hai quả mông to, ông Cường nhét chim vào ngay và dập lấy dập để như tăng động. Sợ ông ra nhanh, Lan nhắc:
– Từ từ đã nào không ra mất là em cho nhịn đấy, từ từ thôi!
Như bừng tỉnh, ông Cường chậm lại và dập theo nhịp cha cha cha, loại nhạc Nam Mỹ mà ông vẫn thích nghe. Tức là 1, 2, 3 nhịp nhẹ; 3 nhịp mạnh liên tiếp theo đúng nhạc mới hay. Đôi gian phu da^ʍ phụ này hài thật đấy. Lan cảm nhận rằng kiểu này làm cho ©ôи ŧɧịt̠ ông Cường chỉ mơi mơi ở ngoài cửa l*и một tẹo, không vào sâu được. Ừ thì rõ rồi, chim không dài, mông thì thì to làm sao chọc sâu được ở tư thế này cơ chứ. Để thêm phần sướиɠ khoái, Lan đòi hỏi:
– “Vừa ȶᏂασ vừa nhay hộŧ ɭε cho em đi, sướиɠ lắm anh ơi!”, câu này là Lan nói dối chỉ để kí©ɧ ŧɧí©ɧ bạn tình.
Làm đúng theo lời Lan, ông Cường với 1 tay ra trước đề xoa xoa cấu cấu hộŧ ɭε của Lan, tay còn lại thì ông xoa đít Lan. Với ông vậy là sướиɠ quá trời rồi, thỉnh thoảng lúc dập mạnh ông lấy tay bám vào eo làm điểm tựa.
Những tiếng bạch bạch liên tục vang lên trong căn phòng, ông Cường sướиɠ khoái dập liên tục và có biểu hiện muốn xuất tinh. Nhanh thế cơ chứ. Theo lẽ thường ông phải dừng lại nghỉ lấy sức, đằng này ông ta trẻ trâu, thấy sướиɠ đến là dập mạnh hơn cho nó đến nhanh hơn mà chẳng quan tâm đến đối phương. Vậy là ông giật giật xuất tinh vào trong l*и Lan. Vậy là việc của ông xong. Ông không quan tâm Lan đang nghĩ gì. Nhưng khác với các lần phịch trước kia, lần này Lan cũng sương sướиɠ, sướиɠ vì bên ngoài có một cái ©ôи ŧɧịt̠ đang cắm vào l*и mình, trong đầu thì hiện lên hình ảnh trong tương lai. Cô đang nghĩ mình được ȶᏂασ 8 trai tơ, cô đang phân vân nên chén từng đứa 1, chén từng cặp một hay cho cả 8 thằng cùng một lúc nhỉ. Cứ miên miên man man như thế mà làm cô nhíu nhíu l*и lại co bóp gần đạt cực khoái. Và cái co bóp ấy làm ông Cường xuất tinh. Hai người rõ ràng đang ȶᏂασ nhau mà như kiểu chẳng liên quan gì đến nhau. Chết thật.
Xong việc, thở hổn hển ông Cường ngồi phịch xuống ghế nghỉ lấy sức, cũng chưa kịp kéo quần lên. Lan thì mở cái túi luôn mang theo trong người ra lấy một ít giấy lau, lau l*и qua loa một chút rồi mặc lại qυầи ɭóŧ, sửa lại áσ ɭóŧ bị lệch. Mọi thứ làm nhanh chóng như đây là công việc cô thành thạo nhất.
– “Thế nhé, về phòng đây”. Vừa nói Lan vừa phủi phủi cái váy cho phẳng lại.
Quá mệt nói không ra hơi, ông Cường chỉ gật gật đầu. Cảm giác lâng lâng vẫn chưa hết trong ông.
Ở bên ngoài, Lan cũng vội chạy về phòng. Cô đã ở bên ngoài từ khi nào không ai biết, chỉ biết rằng cô đã nghe và hiểu rằng: cái gì đang diễn ra bên trong.
— Hết chương 4 —