Chương 2: Bố ơi!
Sáng ngày hôm sau, đây là ngày thứ 2 Hùng được nghỉ ở nhà. Tối qua anh và vợ đã có một trận chiến tơi bời hoa lá dưới sàn nhà, lúc gần sáng chuẩn bị dậy lại một lần nữa Hùng đút ©ôи ŧɧịt̠ vào l*и vợ, nhưng lần này nhẹ nhàng hơn vì hai vợ chồng nằm trên giường, cạnh lại có Cu Dũng đang ngủ ngon lành nữa. Nhẹ nhàng nhưng cũng sướиɠ khoái chẳng kém mạnh mẽ là bao, vẫn là tiếng rêи ɾỉ, dập, co rút và rồi tϊиɧ ŧяùиɠ lại đầy trong l*и Loan.
Loan dậy sớm hơn 2 bố con, đó cũng là thói quen bao nhiêu năm nay của cô rồi. Cô muốn khi chồng con dậy là phải có bữa sáng nóng hổi sẵn sàng, thói quen của một người vợ đảm đang. Hôm nay như có cái gì đó tươi mới hơn, trời vẫn nóng ngay từ sáng sớm nhưng cô có cảm giác không còn oi nồng như ngày hôm qua. Phải rồi, có tình có khác. Trong người Loan vẫn đang lâng lâng những giọt tình của chồng, sáng ngủ dậy cô vào nhà vệ sinh, rửa bướm là việc đầu tiên cô làm mỗi buổi sáng, với Loan, l*и là thứ phải được chăm sóc kỹ nhất, cẩn thận nhất rồi mới đến những thứ khác. Loan rửa l*и rất lâu, cô cố tình không móc tinh của chồng ra ngoài, cô chỉ rửa bướm bên ngoài thôi. Loan muốn những ngày Hùng ở nhà thì l*и mình lúc nào cũng có tϊиɧ ŧяùиɠ của chồng. Nghĩ tới đó thôi là Loan sướиɠ rồi, cô tự cười mình trước gương khi đánh răng rửa mặt.
Lúc sau hai bố con dậy, cả nhà ăn sáng nói cười vui vẻ trong hạnh phúc. Căn nhà tập thể nhỏ này hiếm khi có được không khí hạnh phúc của một gia đình thực sự. Nhưng hạnh phúc là thứ mà ai cũng muốn kiếm tìm nhưng đều không làm chủ được nó. Biết đâu đấy, trước cơn bão biển bao giờ trời cũng đẹp mà.
Theo kế hoạch, buổi sáng hôm nay cả nhà sẽ đi qua nhà nội chơi thăm mẹ Hùng, sau đó về nhà ngoại thăm mẹ Loan và gửi cu Dũng tại đây luôn. Hai vợ chồng muốn có khoảng thời gian bên nhau trọn vẹn. Đến nhà ngoại cu Dũng mới biết mình phải ở lại với Bà ngoại và dì mà không được về cùng bố mẹ. Cu giẫy nẩy lên khóc, bà và dì phải dỗ mãi Cu mới chịu ngoan ngoãn ở lại. Mẹ Loan hứa sáng mai sẽ đón Cu rồi cả nhà đi chơi buổi sáng, buổi chiều bố phải xuống tầu rồi.
Vừa rời khỏi nhà ngoại đi về ngồi đằng sau chiếc xe đạp, lòng Loan có cảm giác bồi hồi sung sướиɠ, cái cảm giác giống như hồi còn thiếu nữ ngồi sau xe anh, ngượng ngùng e ấp. Loan biết rằng chồng đang cố gắng sức đạp xe thật nhanh về nhà, về làm gì nhỉ? Còn làm gì nữa, chẳng ai nói nhưng ai cũng biết. Cả hai đều biết là khi về nhà là hai vợ chồng sẽ đóng cửa tới sáng ngày mai. Cô có nguyên buổi chiều nay, đêm nay để được chồng ȶᏂασ.
Và quả thật, chắc tôi cũng chẳng cần miêu tả chi tiết làm gì cái buổi chiều và đêm ngày hôm ấy nữa. Vì các bạn biết rồi đấy, đôi vợ chồng trẻ lâu ngày mới gặp lại, cả hai lại đang hừng hực thì sẽ chỉ có một từ mà thôi. Là TᏂασ. TᏂασ ngày ȶᏂασ đêm.
Từ lúc đóng cửa là Loan đã bị Hùng lột quần áo, tham lam bóρ ѵú, bú l*и, liếʍ đít. Anh ngấu nghiến như thể sẽ chẳng bao giờ gặp lại vợ nữa thì phải. Loan cũng chẳng kém gì chồng, cô chẳng chịu rời chồng nửa bước. Cô mυ'ŧ ©ôи ŧɧịt̠ chồng đến đỏ ửng cả lên, cô mân mê, cô liếʍ hai hòn giái chồng, liếʍ cả c̠úc̠ Ꮒσα nữa. Cô tận dụng mọi giây phút để được yêu, được chiều chồng, mong rằng sẽ bù đắp được phần nào những ngày qua và những ngày sắp tới. Hai vợ chồng chỉ chịu rời nhau ra một chút vào lúc chập tối khi Hùng xuất 3 lần, 1 lần vào miệng Loan, Loan uống hết. 1 lần vào bướm và 1 lần anh xuất vào lỗ rốn. Thực ra rời nhau một chút để Loan đi nấu cơm không hai vợ chồng chết vì đói và kiệt sức mất. Nấu cơm nhưng Loan cũng chỉ mặc có một chiếc qυầи ɭóŧ, còn lại cô để trống hết cho Hùng tha hồ ngắm nghĩa, soi xét cơ thể tuyệt đẹp của vợ. Cái qυầи ɭóŧ bé nhỏ đáng thương, vừa mặc được 1 lúc là ướt hết vì tϊиɧ ŧяùиɠ từ l*и Loan chảy ra cộng với nước l*и hòa quyện làm nó bê bết dính sát vào mu bướm, nhìn cảnh đó càng làm Hùng thèm thuồng.
Cơm xong, chưa xuôi hai vợ chồng đã tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ôm nhau trên giường. Loan thích nhất giây phút này, bình lặng mà chan chứa tình thương yêu. Hai vợ chồng vừa nói chuyện vừa cưng nựng nhau. Loan nằm gối đầu lên đùi chồng, bên cạnh miệng cô là ©ôи ŧɧịt̠ của Hùng, nói một câu cô lại hít ©ôи ŧɧịt̠ chồng 1 lần, mùi giống đực nó sộc vào mũi. Có lúc cô liếʍ đầu ©ôи ŧɧịt̠ mỗi lần nó rỉ ra ít tinh tương. L*и Loan thì đương nhiên rồi, lúc nào cũng có nước vì cái tay Hùng có rời ra khi nào đâu. Có lúc anh còn vục mặt vào mà tham lam bú ʍúŧ cho đã cái miệng. Cứ thế, cứ thế. Đến gần sáng Hùng đã ȶᏂασ vợ thêm 2 lần nữa. Đều là những lần làm cho cả hai đê mê, sướиɠ khoái để đời. Gần sáng 2 vợ chồng mới lịm đi vì quá mệt và còn công việc ngày mai nữa.
Các bạn thấy đấy, đôi vợ chồng của chúng ta thật là hạnh phúc biết bao. Tôi đây mong lắm mọi chuyện cứ êm đềm diễn ra như vậy, cho Loan, cho Hùng, cho Dũng được hạnh phúc trọn vẹn. Điều mà cả 3 đều xứng đáng được hưởng, một người chồng mẫu mực, một người mẹ đảm đang hiền dịu, một đứa con trai nhỏ xinh, ngoan ngoãn. Nhưng cuộc đời vốn không như mơ. Sóng gió thường nổi lên vào lúc bất ngờ nhất, vào lúc con người ta cảm thấy mình hạnh phúc nhất.
Chiều ngày hôm sau, anh Hùng của chúng ta phải lên tầu ra khơi. Đây là chuyến hàng quốc tế quan trọng nhất không chỉ trong việc làm ăn kinh tế mà đó là chuyến tàu chính trị khi nó chở chuyến hàng đầu tiên của Việt Nam sang Hoa Kỳ sau khi Hoa Kỳ vừa dỡ bỏ lệnh cấm vận và bình thường hóa quan hệ với Việt Nam. Chuyến hàng này giá trị không nhiều nhưng đó là chuyến hàng mở ra cơ hội giao thương cho Việt Nam với nền kinh tế số 1 thế giới là Hoa Kỳ. Chuyến hàng này cũng chẳng có gì khó khăn khi đây cũng chẳng phải lần đầu những con tầu biển của Việt Nam đi xa, nhưng đó là là lần đầu con tầu này đi con đường hàng hải sang châu Mỹ, vì nó phải vượt Thái Bình Dương.
Ở đời có ai biết trước được những điều sẽ xảy ra với mình, thế nên đưa tiễn chuyến tầu ấy là một không khí trang nghiêm mà hào hùng, là niềm tự hào của những người thân thủy thủ đoàn. Những người cha, người mẹ, người vợ, người con đưa tiễn người thân của mình trong không khí vui vẻ nhưng cũng bịn rịn quyến luyến khôn nguôi. Và mẹ con Loan – Dũng cũng nằm trong số ấy.
HUUUUUUUUUUUUUUU!!!! Tiếng còn tàu vang xa. Cầu tàu được kéo lên, khói đen ở ống khói đầu tầu tỏa ra trên bầu trời trong xanh báo hiệu rằng con tầu đã bắt đầu rẽ sóng ra khơi. Dự kiến chuyến đi này kéo dài trong 6 tháng.
3 tháng sau.
Đang trong giờ học, Dũng được cô giáo báo là có người đến đón sớm, thích quá, ai đi học chẳng thích được về sớm. Cu cậu nhanh chóng xếp lại sách vở chạy ra cổng trường, nhìn quanh chẳng thấy mẹ đâu mà chỉ thấy cô Lan, cô làm cùng mẹ Loan. Nhìn thấy Dũng, Lan rơm rớm nước mắt:
– Con à, cô đến đón con về nhà. Con về với cô nhé.
– Mẹ Loan đâu hả cô?
Lan là bạn của Loan, làm cùng phòng hành chính với Loan. Từ lúc làm cùng nhau đến giờ cũng ngót 6 – 7 năm rồi, 2 đứa chơi thân với nhau mặc dù hoàn cảnh hoàn toàn khác nhau. Lan thì lấy chồng là một đại gia ở đất Hải Phòng này, nhà chẳng thiếu một thứ gì, chỉ tội ông chồng hơi lớn tuổi. Thú thực mà nói thì Lan đi làm cũng chỉ là cho vui mà thôi chứ tiền lương cô chẳng bao giờ cần đến. Lan quảng giao, giỏi giao tiếp và lại cũng khá xinh đẹp, bắt mắt, cô thoáng tính và thoáng cả quần áo nữa. Đi làm cô bao giờ cũng chọn cho mình bộ đồ bắt mắt nhất, hở nhất có thể, bó nhất có thể. Ngược lại với Loan bao giờ ăn mặc cũng chỉnh tề (mặc dù ăn mặc nghiêm chỉnh nhưng vẫn quyến rũ chết người), Lan mạnh dạn, dạn dĩ bao nhiêu thì Loan lại nhu mì, hiền thục bấy nhiêu. Ấy vậy mà hai người thân nhau như chị em ruột. Lan có thể làm mọi thủ đoạn với nhiều người nhưng tuyệt với Loan thì không. Sự đời là vậy, đôi khi là sự bù trừ.
Nhìn ánh mắt ngây ngây ngô ngô của Cu Dũng, Lan òa khóc thương cho một số phận. Sau giây phút hồi hộp, cô ôm cu Dũng vào lòng:
– Mẹ Loan có việc bận nhờ cô đón con về. Con về với cô nhé.
Thỉnh thoảng mẹ cũng nhờ cô Lan đón nên cu Dũng cũng không có gì khó hiểu, chỉ khó hiểu mỗi cái là sao cô lại như khóc ấy nhỉ, người lớn khó hiểu quá.
– Vâng ạ!
– Con ngoan lắm, đi với cô.
Cô Lan chở Dũng trên xe gắn máy, hồi bấy giờ xe máy là một của hiếm, ấy vậy mà nhà cô Lan có những 2 cái, chồng 1 cái, vợ 1 cái. Đại gia có khác.
Về đến đầu lối vào khu tập thể nhà mình, Dũng thấy hôm nay sao đông người thế, ai cũng nhìn mình với anh mắt là lạ sao ấy. Cô Lan chẳng nói gì, cô tắt xe máy ngay từ đầu ngõ, để xe ở đấy, cô dắt cu Dũng vào nhà. Vào đến cửa nhà, Dũng nhìn thấy nhiều người quá, có cả ông bà nội, chú Hào, bà ngoại, dì Thúy, chồng dì Thúy, hàng xóm ai cũng ở nhà mình cả. Chả hiểu mô tê gì.
Nhìn thấy Dũng vào nhà, ai cũng bật khóc. Mẹ đâu, Dũng đảo mắt tìm mẹ Loan nhưng chẳng thấy. Đi vào hẳn trong nhà. Điều đầu tiên Dũng nhìn thấy là ảnh của bố, ảnh to chứ không phải ảnh bé bình thường được đặt trên một cái bàn, trên ảnh còn có 2 dải băng mầu đen nữa. Nhìn về phía cuối gian phòng nhỏ bé, trên giường Dũng nhìn thấy mẹ đang đang được mấy cô dì xoa dầu vào trán. Dũng gọi:
– Mẹ, mẹ ơi, mẹ làm sao đấy.
Nghe tiếng con gọi, Loan bật dậy ngoảnh mặt nhìn con. Gương mặt trong sáng, ngây thơ của đứa con yêu dấu đập vào mắt Loan. Loan òa khóc nức nở không nói được điều gì như bị á khẩu.
Cả gian phòng tràn ngập nước mắt.
Mãi một lúc, Loan mới với tay ôm chặt lấy con, khóc hu hu không dứt. Gằn người lại mãi cô mới thốt lên được mấy chữ:
– Con ơi, con ơi. Hu hu hu hu. Bố …… chết ……. rồi con ơi.
Nói đến đây, Loan lim đi nằm vật xuống giường. Cô ngất. Mặt Dũng dần dần tái đi, nó đã hiểu chuyện gì xảy ra. Nó chẳng nói được gì, cũng chẳng khóc, mặt chỉ tái dần đi, có cái đó nghèn nghẹn ở trong cổ mà không thoát ra được. Tim nó đập mạnh dữ lắm. Cô Lan vẫn ở cạnh nó từ bấy đến giờ cảm nhận rõ nhất sự thay đổi của nó. Toàn thân nó run run làm rung cả tay cô. Cô sợ nó bị làm sao.
Mãi một lúc, hai tay Dũng nắm chặt để lấy lại bình tĩnh. Nó cần phải giải thoát cho bản thân, không thì chết vì nghẹn mất. Nó vẫn không khóc được. Những bỗng:
– Bố ơi!
Dũng hét to. Cả gian phòng nhỏ chật ních người òa khóc. Khóc cho người quá cố thì ít mà khóc cho thân phận mẹ góa con côi thì nhiều. Một người vợ trẻ mất chồng, một đứa con thơ mất cha.
— Hết chương 2 —-