Mật Ngọt Hôn Nhân

Chương 811: Hóa ra là vậy (3)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Đang tải ảnh, vui lòng đợi xíu Nhưng khi nhìn thấy Quả Quả cúi đầu, giống như một đứa trẻ làm sai chuyện, trong đôi mắt lại tràn đầy ý cười, phản ứng này rơi vào mắt anh lại lộ ra vẻ đáng yêu.

Không chờ được phản ứng của Bùi Hạo, Quả Quả càng thấp thỏm hơn, nhịn không được giương mắt nhìn anh, lại đối mặt với đôi mắt chứa ý cười của Bùi Hạo, cô hơi giật mình, “Anh Bùi Hạo, anh không đau lòng sao?” Bùi Hạo cười như gió xuân, “Đau lòng gì chứ? Anh và cô ấy đã chia tay

Nam cưới nữ gả không liên quan gì đến nhau

Cô ấy có kết hôn hay không đều là tự do của cô ấy.” Quả Quả bình tĩnh nhìn vào mắt anh, thử3nhìn xem cảm xúc chân thật đằng sau đôi mắt ấy, đáng tiếc công lực không đủ, không nhìn ra điều gì cả, đành phải từ bỏ.

Bùi Hạo thấy bộ dạng như đưa đám của cô, bèn giơ tay xoa đầu cô, giống như đang vuốt ve cún con vậy

Quả Quả hơi bực mình, đẩy tay anh ra, “Anh Bùi Hạo, sao anh và anh Thần Hiến giống nhau quá vậy, đều thích xem em là vật cưng.”

Bùi Hạo buồn cười, nhéo mặt cô, “Sao em có thể đáng yêu như thế nhỉ!”

Trong mắt Quả Quả thoáng qua vẻ mất mát

Đáng yêu? Anh cảm thấy em đáng yêu, vậy sao anh không yêu em chứ?

Tưởng Hiểu Nguyệt đi từ khoa phụ sản ra, trong tay cầm sổ kiểm tra0thai nhi, không hề bất ngờ khi nhìn thấy kết quả kiểm tra, khóe miệng khẽ nhếch lên, tâm trạng hiển nhiên không tệ.

Hôn lễ sớm đã chuẩn bị xong, bây giờ cổ mang thai đúng là đã vui lại càng vui hơn, là một chuyện tốt

Cô và chồng chưa cưới quen biết sau khi chia tay Bùi Hạo, hai người có thể nói là vừa gặp đã yêu, xác định quan hệ rất nhanh, qua lại được mấy tháng thì xác định ngày kết hôn

Nhờ chồng chưa cưới, Tưởng Hiểu Nguyệt được nếm trải mùi vị của tình yêu, vì vậy sự oán trách đối với Bùi Hạo cũng biến mất không còn dấu vết, cho nên lúc vô tình gặp Bùi Hạo trong bệnh viện, cô thậm5chí còn chủ động chào hỏi trước, “Bùi Hạo, đã lâu không gặp.”

Bùi Hạo đang cầm phiếu kiểm tra, nghe có người gọi anh, bèn tìm tiếng nói nhìn qua thì thấy Tưởng Hiểu Nguyệt, bình tĩnh cất tờ giấy vào túi quần, trên mặt mang theo nụ cười khẽ, “Đã lâu không gặp.” “Anh đến bệnh viện khám bệnh sao?” Tưởng Hiểu Nguyệt tò mò.

Bùi Hạo ừ một tiếng, “Anh bị cảm, đến bệnh viện kê đơn thuốc

Còn em?” “À, em mang thai rồi, đến đây làm đợt kiểm tra.” Tưởng Hiểu Nguyệt rất thoải mái, nếu như đã buông xuống rồi, vậy cũng không cần che giấu cái gì.

Bùi Hạo sững sờ, “Chúc mừng nhé!”

“Cảm ơn anh!” Tưởng Hiểu Nguyệt vừa cười vừa nói, giữa hai người4không giống nam nữ sau khi chia tay, mà càng giống như cuộc gặp gỡ giữa bạn bè với nhau hơn, “Có thời gian không, em muốn tâm sự với anh, à, mười phút.” Bùi Hạo gật đầu, hai người đi tới vườn hoa của bệnh viện

“Bùi Hạo, ngày mùng mười tháng sau là hôn lễ của em, anh sẽ đến chứ?” Tưởng Hiểu Nguyệt gửi lời mời

“Nếu em và chồng chưa cưới của em không ngại.” Bùi Hạo không hề từ chối

“Có gì phải ngại chứ, không làm người yêu thì chúng ta vẫn là bạn bè mà, để hôm nào em gửi thiệp mời cho anh.” Tưởng Hiểu Nguyệt thoải mái nói

Bùi Hạo tất nhiên cũng không ngại ngùng, đồng ý ngay.

“Bùi Hạo, thật ra trong lòng9em vẫn luôn có mấy câu muốn hỏi anh, anh sẽ trả lời em chứ?”

“Em hỏi đi.”

Tưởng Hiểu Nguyệt mím môi, hơi nghiêng đầu giống như đang sắp xếp lại ngôn từ, “Lúc đó tại sao anh lại muốn qua lại với em? Đừng nói là bởi vì thích em, em biết anh không thích em, ý em là không phải kiểu thích đó.”

“Nếu đã biết anh không thích em, tại sao em lại đồng ý qua lại với anh?” Bùi Hạo hỏi lại cô

Tưởng Hiểu Nguyệt mím môi cười, “Bởi vì điều kiện của anh tốt, dù là điều kiện bản thân anh hay là điều kiện gia đình

Với lại em cũng có ấn tượng rất tốt về anh, em nghĩ tình cảm có thể bồi dưỡng, có lẽ tiếp xúc nhau dần dần rồi biết đâu anh sẽ thích em.”

Cô không hề che đậy tâm lý ham giàu mà năm xưa mình từng mơ mộng, sự thẳng thắn này lại khiến Bùi Hạo nhìn cô với cặp mắt khác xưa.

“Còn anh, vì sao lại đồng ý qua lại với em? Nếu em đoán không nhầm, người anh thích chính là cô gái tên là Hàn Nam Yên kia?”

“Bởi vì em phù hợp.” Bùi Hạo nói một câu, không hề giải thích Tưởng Hiểu Nguyệt rốt cuộc phù hợp ở chỗ nào

Tưởng Hiểu Nguyệt cũng không hỏi kỹ, có một số chuyện biết quá rõ sẽ bị tổn thương

Bỏ qua vấn đề này, cô hỏi một câu mà mình càng hứng thú hơn, “Nếu lúc trước ba mẹ em không làm loạn, anh thật sự sẽ kết hôn với em sao?”

Vấn đề này là sau khi có xác định ngày cưới mới nghĩ ra, nghĩ rằng sẽ tìm cơ hội hỏi Bùi Hạo xem, cuối cùng cũng có cơ hội

Ánh mắt Bùi Hạo hơi tối, “Xin lỗi em!”

Tưởng Hiểu Nguyệt cười, cô biết sẽ như vậy, “Em chấp nhận lời xin lỗi của anh

Nhưng Bùi Hạo, nếu anh thật lòng thích Hàn Nam Yên thì hãy sớm thổ lộ với cô ấy

Em cảm thấy cô ấy rất tốt, có vẻ cũng rất thích anh

Nếu hai người ở bên nhau, em sẽ chúc phúc cho hai người.”

“Cảm ơn em!” Bùi Hạo nói một câu, nhắc đến Quả Quả, đáy mắt bất chợt trở nên dịu dàng.

“Em còn có chuyện phải đi trước, anh nhớ đến tham gia hôn lễ của em nhé.” Thắc mắc trong lòng đã có đáp án, Tưởng Hiểu Nguyệt liền tạm biệt

Nhưng chờ Bùi Hạo đi rồi, cô vẫn không về nhà, mà quay lại bệnh viện, cô nhớ rõ phương hướng Bùi Hạo đi ra.

Rời khỏi bệnh viện, sắc mặt Tưởng Hiểu Nguyệt có phần nặng nề, không ngờ Bùi Hạo không ở bên Hàn Nam Yến là vì lý do này.