Mật Ngọt Hôn Nhân

Chương 799: Phó thần hiên say (1)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Đang tải ảnh, vui lòng đợi xíu Lúc gần đến nhà Lâm Tĩnh, bỗng nhiên cô nhỏ giọng hỏi anh, “Thần Hiên, cậu có người mình thích rồi sao?” Cô nói xong thì siết chặt lấy dây an toàn, trên mặt hiện rõ vẻ căng thẳng

Phó Thần Hiên bị cô hỏi, anh hơi ngạc nhiên, “Hả?” “Lần trước lúc chơi trò nói thật hay mạo hiểm, cậu nói cậu có người mình thích rồi, là thật sao?” Tay cô đã ướt đẫm mồ hôi

Phó Thần Hiên bật cười, sao ai cũng quan tâm đến chuyện này thế, “Chỉ là trò chơi thôi mà!” Lâm Tĩnh nhẹ lòng hơn hẳn, cô mỉm cười, “Tớ cũng đoán vậy!”

Khi xe dừng lại, Lâm Tĩnh cảm ơn Phó Thần Hiên rồi xuống xe

Đi được vài bước, cô quay lại nói với anh, “Thần Hiên, nếu cậu rảnh, cuối tuần này đi xem phim nhé!”

Miệng cô hơi cong lên, hai mắt tỏa sáng.

Ánh3mắt Phó Thần Hiên hơi lảng tránh, anh cười hờ hững, “Cuối tuần này có lẽ không được, tớ bận mất rồi!”

Lâm Tĩnh cảm thấy hơi mất mát, “Vậy hôm khác cũng được

Tớ lên nhà đây, cậu lái xe cẩn thận!” Phó Thần Hiên gật đầu, quay xe rời đi, từ kính chiếu hậu, anh có thể nhìn thấy Lâm Tĩnh đứng đó, yên lặng nhìn anh lái xe đi

Phó Thần Hiên không về nhà, mà là lái xe đến Mị Sắc

Anh ngồi trên quầy bar uống rượu, cả người tràn ngập vẻ xa cách, lạnh lùng, không ai dám đến gần

Không bao lâu sau, ly rượu đã cạn, anh cầm ly, khẽ quơ quơ, nói với bartender, “Thêm một chai nữa!” Bartender khó xử, “Cậu Phó, tối nay anh uống nhiều lắm rồi!” Sắc mặt anh lạnh lùng, “Thêm một chai nữa!” Bartender đành phải lấy thêm một chai cho0anh, nhưng nhân lúc anh không để ý thì gọi điện cho quản lý

Quản lý họ Ngô là người mới, nhưng ông ta biết quán bar này là sản nghiệp nhà Phó Thần Hiên.

Nhận được điện thoại của bartender, ông ta đi từ văn phòng đi xuống

Phó Thần Hiên đã uống hết một phần ba chai rượu thứ hai, những ánh mắt của anh vẫn tỉnh táo, như thể anh không hề uống rượu.

“Cậu Phó!” Quản lý Ngô hơi cúi người.

Phó Thần Hiên nhíu mày, “Sao ông lại ở đây? Tôi không sao, ông có việc thì đi làm đi!” Tầm mắt quản lý Ngô dừng lại ở chai rượu, ông ta vẫn mỉm cười, “Cậu Phó, uống rượu nhiều không tốt đâu!” Phó Thần Hiên xua tay, “Tôi biết, uống một chút rượu cũng chẳng say được!” Quản lý Ngô thấy vẻ mặt của anh bình thường, nói chuyện rõ5ràng, không giống như người say, ông ta cũng yên tâm hơn, “Cậu Phó, tối nay tôi trực ở đây, cậu cần gì cứ gọi tôi!” Phó Thần Hiên phẩy tay ý bảo ông đi đi

Quản lý Ngô lo lắng nhìn anh, nhưng anh chẳng thèm quan tâm đến ông ta

Quản lý Ngô nghĩ, dù sao Phó Thần Hiên cũng là người trưởng thành, cho nên ông không cần thiết phải nói tới nói lui

Phó Thần Hiên nhìn lướt qua từng người đàn ông, phụ nữ trong quán bar với ánh mắt mông lung

“Phó Thần Hiên, chờ chúng ta tốt nghiệp Học viện Quân sự thì vào chung đại đội nhé

Nếu được, tớ với cậu có thể cùng trở thành bộ đội đặc chủng.”

“Nếu tớ không thể trở thành một người lính ưu tú thì sao?”

“Tớ sẽ ở bên cậu, cho dù cậu không còn là một người lính, tớ cũng4ở bên cậu!” “Phó Thần Hiên, em thích anh! Anh có muốn làm bạn trai của em không?”

“Cố Thanh Trúc, anh chờ câu này của em lâu lắm rồi!” “Phó Thần Hiên, nếu anh nắm lấy tay em rồi thì phải yêu em cả đời, nếu anh dám thích người khác, em.”

“Em sẽ thế nào?”

“Em khóc cho anh xem!” “Cổ Thanh Trúc, nếu em còn không chịu quay về, anh sẽ không thích em nữa, đến khi anh yêu người khác rồi thì em cứ ngồi đó mà khóc đi! Anh chắc chắn sẽ không mềm lòng đâu!” Khóe miệng Phó Thần Hiên khẽ nhếch, ánh mắt lạnh dần

Cố Thanh Trúc? Thế giới của anh, ai cho em quyền muốn đến thì đến, muốn đi thì đi? “Anh đẹp trai, uống với nhau một ly đi!” Trước mặt anh bỗng xuất hiện một ly rượu

Phó Thần Hiên quay đầu nhìn thì9thấy một cô gái xinh đẹp đang đứng cạnh mình, trên mặt cô ta là nụ cười mê hoặc

Anh ngồi cách một khoảng vẫn có thể ngửi được hương nước hoa nồng nặc của cô ta

Anh nhíu mày, “Mời cô đi cho!” Cô gái mỉm cười, “Khó lắm mới gặp được nhau, âu cũng là duyên số

Một người uống thì buồn, không bằng chúng ta uống chung với nhau!” “Tôi nhắc lại, mời cô đi cho!” Phó Thần Hiên trầm mặt, ánh mắt anh lạnh như băng.

Cô ta không sợ chút nào, bạo gan khoác tay lên vai anh, nửa người trên gần như dưa hết lên người anh, “Không ngờ đến đây rồi mà vẫn còn ngây thơ như vậy, chắc là chưa từng thử hương vị phụ nữ nhỉ?” Cô ta thổi một hơi lên cổ Phó Thần Hiên, mang theo cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ

Bầu ngực mềm mại như vô ý lại như cô tình có vào tay anh.

Phó Thần Hiên lập tức lạnh mặt, anh đưa tay hất cô ta ra, “Cút!”

Cô gái bị anh đẩy mạnh, hơi biển sắc

Không ngờ bao nhiêu lần dùng chiêu này đều kiểm được mấy gã đàn ông, nhưng lại chẳng có tác dụng gì với người đàn ông này

Đối diện với ánh mắt lạnh lùng của anh, cô ta dừng lại một chút, không nói gì rồi bỏ đi.

Bên tại bớt ồn ào, Phó Thần Hiên lại cầm ly rượu uống sạch, vị cay nồng kí©ɧ ŧɧí©ɧ cổ họng anh

Có lẽ anh thấy dùng ly không đủ sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ nên tu luôn bằng chai

Bartender thấy thế thì sợ hãi, sợ Phó Thần Hiên uống nhiều quá sẽ ngộ độc cồn, nên thường để ý đến anh.

Khi Thẩm Thanh Lan nhận được điện thoại từ quản lý Ngô, bà đang chuẩn bị đi ngủ, nghe nói con trai say khướt, bà lại xuống giường thay quần áo

Phó Hoành Dật thấy thế thì hỏi, “Sao vậy?”

“Em có việc ra ngoài một chút! Anh cứ ngủ đi, lát em về” Thẩm Thanh Lan không nói chuyện con trai say rượu với Phó Hoành Dật.

Phó Hoành Dật nhìn đồng hồ, đã mười một giờ đêm rồi, “Giờ này ra ngoài làm gì? Anh đi cùng em!”

“Thôi không cần, anh cứ ngủ đi, chuyện nhỏ thôi, em xử lý xong sẽ về ngay!” “Nếu là chuyện nhỏ thì không để mai được à?” Phó Hoành Dật lo lắng nửa đêm vợ mình ra ngoài một mình nên ngồi dậy định đi cùng

Thẩm Thanh Lan ngăn cản, “Anh cứ ngủ đi, em đi mau thôi! Anh đi lại rối thêm! Anh đi lại phải có bảo vệ đi cùng, em không tiện xử lý mọi việc!” Ánh mắt Phó Hoành Dật sâu thẳm, chỉ cho rằng người xảy ra chuyện là đám Eden, “Có nguy hiểm không?”

Thẩm Thanh Lan bật cười, “Anh nghĩ nhiều quá đấy, không có gì nguy hiểm đâu!” Nói xong thì đi ra khỏi phòng

Phó Hoành Dật vốn muốn đi cùng, nhưng nghĩ đến lời Thẩm Thanh Lan nói, hiện giờ ông muốn đi đâu thì cũng phải có người đi theo bảo vệ, Thẩm Thanh Lan muốn làm gì cũng không tiện

Hơn nữa, bà nói không nguy hiểm thì có lẽ sẽ không sao, vì vậy ông cũng yên tâm chờ ở nhà.