Mật Ngọt Hôn Nhân

Chương 794: Cắm trại (4)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Đang tải ảnh, vui lòng đợi xíu Chị Quả Quả, dù em thấy anh Bùi Hạo không xứng với chị, nhưng nhìn xung quanh cũng chỉ có anh ấy tạm được

Quan trọng nhất là chị cũng thích, hay chị chủ động một chút, tóm lấy anh ấy đi.”

Vẻ mặt của Quả Quả ảm đạm: “Thôi, anh ấy không thích chị, chị chỉ như em gái anh ấy thôi.” “Tình cảm đều do bồi đắp mới thành mà.” Phó Thư Nghệ cười tủm tỉm, “Hơn nữa, em thấy anh Bùi Hạo không phải không có cảm giác với chị, có lẽ chị chủ động một chút, người ta sẽ xiêu lòng đấy.”

“Đúng rồi, chị Quả Quả, chị đã bao giờ tỏ tình với anh Bùi Hạo chưa?”

Quả Quả do dự hai giây, nhẹ nhàng gật đầu: “Nhưng bị từ chối rồi.” “Từ chối thì sao? Chị nhìn người ta đi.” Cô dùng mắt ý bảo Quả3Quả nhìn về phía Lâm Tĩnh

Dù Phó Thần Hiên không cẩn Lâm Tĩnh giúp, nhưng Lâm Tĩnh vẫn chủ động đến giúp vài việc nhỏ trong khả năng của mình

“Chị thấy người ta chủ động chưa kìa, chị cũng phải chủ động vào

Không thể cứ đứng đó đợi anh Bùi Hạo từ trên trời rơi xuống đầu chị được, lỡ rơi trúng mà chóng mặt thì lỗ lắm.” “Con nhóc này nghĩ linh tinh gì thế?” Quả Quả cảm thấy buồn cười

“Chị, chị thân mến, em đang giúp chị mà.” Cô không phải người thích lo chuyện bao đồng của người khác

Nếu đổi thành một ai khác, cô chỉ coi như chuyện vui nghe rồi thôi.” “Đừng nói chuyện của chị nữa, em với cái người tên Bạch...” Quả Quả đã quên mất tên.

“Bạch Tuấn Nam!” Phó Thư Nghệ trả lời.

“A..

là Bạch Tuấn Nam, em với anh ấy0sao vậy?” “Có sao đâu ạ, bạn bè thôi! Chủ nhật mọi người rảnh rỗi, tụ tập với nhau, nói chuyện bình thường, là bạn bè bình thường thôi!” Vẻ mặt Phó Thư Nghệ khi nói chuyện rất thoải mái

“Chị thì thấy không bình thường đấy, vừa rồi anh Thần Hiên nhìn Bạch Tuấn Nam có vẻ tức giận lắm!”

“Anh ấy lo lắng quá thôi, giờ thế kỷ 21 rồi

Mà nếu như em có quen bạn trai đi nữa, thì cũng có sao đâu?” Phó Thư Nghệ lơ đễnh nói, ba và anh cô lo xa quá

Hễ người khác phái nào đến gần cô đều bị hai người họ liệt vào danh sách cần đề phòng

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cô lớn bằng này vẫn chưa yêu ai cũng có liên quan đến hai người này.

“Em thích Bạch Tuấn Nam à?” Quả Quả tò mò hỏi.

Phó5Thư Nghệ lắc đầu, “Không hề, em chỉ thấy nói chuyện với anh ấy khá thoải mái

Anh ấy khác với mấy thanh niên choai choai bây giờ!”

Quả Quả hiểu ra ngay, Phó Thư Nghệ không thích Bạch Tuấn Nam, chẳng qua là có ấn tượng tốt với người ta mà thôi

Nhưng cô không rõ Bạch Tuấn Nam là kiểu người như thế nào, có xứng với Phó Thư Nghệ không.

Quả Quả nghĩ tới đây thì nhìn về phía Bạch Tuấn Nam, lại nhìn thấy anh nhìn về phía này, hay đúng hơn là đang nhìn Phó Thư Nghệ

Anh cảm nhận được ánh mắt của cô, bèn nở một nụ cười thân thiện.

Quả Quả cười mỉm, không nhìn nữa, nhưng cô không hề có biểu hiện lúng túng khi bị phát hiện

Bên kia, lều bạt đã được dựng xong, hai người Phó Thư Nghệ thấy thế bèn đi tới,4“Anh, bọn em làm gì bây giờ?”

“Giờ anh nhóm lửa, mấy đứa ai đi rửa đồ đi, anh nhớ gần đây có một con suối nhỏ!”

“Để tớ đi cho!” Lâm Tĩnh nói.

“Em đi với chị!” Quả Quả phụ họa.

Hai người xách hoa quả và nguyên liệu nấu ăn đi về phía con suối nhỏ

Phó Thư Nghệ đem giúp số hành lý vào trong lều

Nói là hành lý nhưng thật ra chỉ có một cái ba lô

Cô nhanh chóng đem hết vào trong

“Anh ơi, em nghĩ hay lần sau chúng ta cắm trại trên đảo đi!” Phó Thư Nghệ nói

Phó Thần Hiên đang chuẩn bị nhóm lửa, nghe cô nói thì không buồn ngẩng đầu lên, “Không phải em đòi đi theo à? Giờ thấy chán rồi?”

“Đâu có, chỉ nghĩ chúng ta có thể tìm một nơi thú vị hơn, như tìm một cái đảo hoang để trải nghiệm9sinh tồn chẳng hạn, anh thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ không?” Cô hí hửng.

“Nếu em muốn đến đảo hoang để trải nghiệm cuộc sống, tức là em không được mang theo gì hết, đi tay không lên đảo, ăn ở trên núi, kiểm cá ăn, muốn nhóm lửa em cũng phải tự khoan gỗ để mài lửa đấy!” Phó Thần Hiên bổ sung thêm một câu

Phó Thư Nghệ trợn mắt nhìn anh mình, không tin, “Làm gì có chuyện đó”! “Như vậy mới gọi là trải nghiệm cuộc sống trên đảo hoang!” Anh bình tĩnh trả lời

“Anh, anh lừa em!” Phó Thư Nghệ cười trề môi rồi chạy đi tìm Bạch Tuấn Nam

Phó Thần Hiên nhìn hướng em gái chạy đi, ánh mắt u ám

Ừm, đúng là tên Bạch Tuấn Nam này muốn ăn đòn thật rồi.

Bọn họ mang theo nồi, đồ nấu, gia vị cho lần cắm trại này, “Tuấn Nam, lại nấu cơm!” Phó Thần Hiên nhóm xong lửa thì nhìn về phía Bạch Tuấn Nam rồi gọi to, cắt ngang cuộc nói chuyện giữa Phó Thư Nghệ và Bạch Tuấn Nam

Bạch Tuấn Nam đứng dậy đi tới, cười cười nhìn anh

Phó Thần Hiên thản nhiên, anh đây có ý đấy, làm sao hả? Có điều, Bạch Tuấn Nam là người nấu cơm ngon nhất trong nhóm bọn họ

Lúc hai người Quả Quả về đến nơi, chỉ chốc lát sau, anh đã nấu xong bữa tối

“Anh Tuấn Nam, anh nấu ăn ngon quá!” Phó Thư Nghệ vừa thử một miếng, mắt đã sáng lên.

Bạch Tuấn Nam khẽ mỉm cười, “Thích thì ăn nhiều thêm một chút!”

“Anh Tuấn Nam, có chuyện gì mà anh không biết không? Sao em thấy chuyện gì anh cũng biết vậy?” Phó Thư Nghệ không hề tiếc lời khen

Mặt Phó Thần Hiên đen thui, bèn gắp thức ăn cho cô, “Ăn cũng không ngăn được cái miệng em!” Phó Thư Nghệ hứ một tiếng, phớt lờ anh, “Chị Quả Quả ăn cái này đi, cái này ăn ngon lắm!”

Bùi Hạo ngồi bên cạnh Quả Quả là Bùi Hạo, từ lúc bắt đầu ăn cơm, Quả Quả chưa hề nói gì, chỉ im lặng cúi đầu ăn cơm

Cô nghe Phó Thư Nghệ nói thì hơi ngẩng đầu, nhìn lướt qua Bùi Hạo lại thấy anh đang nói chuyện với người bên cạnh

Nét mặt anh vô cùng tự nhiên, dường như không thấy buồn phiền sau khi chia tay

Có điều Quả Quả không dám khẳng định có phải anh che giấu mọi tâm sự trong lòng không, dù sao anh là người ít khi biểu lộ cảm xúc của mình ra ngoài.

Cô suy nghĩ lung tung, nên cũng không chú tâm ăn cơm.

“Ăn nhiều thêm chút đi!” Bùi Hạo chợt lên tiếng, dù anh đang nói chuyện với người khác, nhưng vẫn luôn chú ý đến Quả Quả, nói xong còn gắp món cô thích cho cô

Quả Quả nhỏ giọng nói cảm ơn, cô mất tự nhiên như học sinh bị bắt khi quay cóp vậy

May mà không ai chú ý đến sự khác thường của cô, nếu không cho dù không biết tâm tư cô, cũng có thể đoán ra được

Bùi Hạo thở dài, cô bé ngốc này, chỉ khiến anh đau lòng thôi

Nhưng anh lại nghĩ đến gì đó nên ép nỗi xót xa này xuống, cho rằng không ai nhìn thấy và lại quay qua nói chuyện với mấy người bên cạnh

Sau khi ăn xong, mấy người đàn ông chịu trách nhiệm rửa bát và gom rác trên đất

Xong xuôi, mọi người quây quanh đống lửa sưởi ấm, Phó Thần Hiên lại lôi Bạch Tuấn Nam đi tâm sự “lý tưởng và cuộc đời”.

Trên vách núi, Phó Thần Hiên đứng đối diện với Bạch Tuấn Nam, “Cậu thích em gái tôi?” Phó Thần Hiên hỏi thẳng.

Trên mặt Bạch Tuấn Nam là nụ cười nhã nhặn, anh không trả lời câu hỏi của Phó Thần Hiên, mà chỉ nói, “Thư Nghệ rất đáng yêu, rất đơn thuần!”

Phó Thần Hiên nhìn anh với vẻ mặt khó đoán, “Tuấn Nam, cậu là bạn tớ nên tớ nói thẳng, tớ hy vọng cậu đừng có ý gì với em gái tớ!”

Dù Bạch Tuấn Nam là con trai duy nhất của nhà họ Bạch, nhưng Tập đoàn Bạch Thị lại là một doanh nghiệp với quy mô gia đình, quan hệ giữa các thành viên trong đó rất phức tạp, nội bộ đấu đá lẫn nhau qua nhiều thế hệ

Bạch Tuấn Nam lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, nên chẳng ai đoán được bụng dạ người này thấm sâu đến mức nào

Nhìn bên ngoài ôn hòa nhã nhặn, nhưng chắc chắn không phải người đơn giản

Nếu không tại sao anh ta ra ngoài mở quán thịt nướng mà vẫn không có ai dám động vào địa vị của anh ta ở nhà họ Bạch.

Phó Thư Nghệ được cưng chiều từ nhỏ đến lớn, tuy cô rất thông minh nhưng lại chưa trải đời, chưa từng trải nghiệm cuộc sống vất vả, vì thế cô không phải là đối thủ của con hồ ly mang tên Bạch Tuấn Nam

Nếu Bạch Tuấn Nam thật sự có dã tâm thì Phó Thư Nghệ cũng khó mà thoát nối cái bây dịu dàng của anh ta.

Tạm thời không nói Bạch Tuấn Nam có ý gì với Phó Thư Nghệ không, tình hình của Bạch Thị cũng không hợp với con bé

Phó Thần Hiên chỉ muốn em gái mình tìm một người đàn ông tốt yêu thương cô, sống an nhàn đến cuối đời, chứ không phải rơi vào vòng xoáy đầu đá gia tộc, cuộc sống đầu đá không hợp với cô.

“Thần Hiến, cậu đang hiểu lầm à? Thư Nghệ đáng yêu, tớ thích cô bé nhưng cảm giác này chỉ là sự yêu thích của anh trai dành cho em gái như cậu!” Phó Thần Hiên không tin, anh nhìn chằm chằm Bạch Tuấn Nam thì thấy anh ta vẫn bình tĩnh nhìn mình

Phó Thần Hiên nhún vai, không nhìn nữa, “Vậy thì tốt, dù sao cậu cũng lớn tuổi rồi, không thể chơi trò trâu già gặm cỏ non được!”

Chốc lát sau, gương mặt Bạch Tuấn Nam như vỡ vụn từng mảnh, anh nhìn Phó Thần Hiên với vẻ không thể tin nổi, “Cậu nói tớ già?” “Thư Nghệ mới hai mốt, cậu đã hai lăm rồi, không già thì là gì?” Phó Thần Hiên nói như đương nhiên.

Bạch Tuấn Nam đen mặt, anh nghiến răng gằn từng chữ, “Nếu tớ nhớ không nhầm thì năm nay cậu cũng hai lăm nhỉ?” “Đúng vậy, nhưng tớ là anh của Thư Nghệ, chúng ta không giống nhau!” Bạch Tuấn Nam thấy mình ngứa tay lắm rồi, thằng nhóc này đi nước ngoài có mấy năm, mà nói chuyện lại đáng đòn đến mức này.

Anh bá cổ Phó Thần Hiên, “Hôm nào mời cậu uống rượu!” Tuy anh không đánh được thằng nhóc này, nhưng tửu lượng của anh lại không thua gì, nhất định phải chuốc say tên này mới được

Dám nói anh đây già, hừ! Còn lâu nhé! Đàn ông ba mươi mốt nở hoa, cùng lắm thì anh chỉ là một nụ hoa thôi

“Được!” Phó Thần Hiên gật đầu sảng khoái, “Nhưng tớ muốn uống Martell mà cậu giấu!”

Bạch Tuấn Nam liếc anh, “Không biết xấu hổ!” Nhưng như vậy cũng coi như đã đồng ý.

Phó Thần Hiên cong khóe môi, anh rất hài lòng

Hai người quay lại nơi cắm trại, mọi người đang nghe Lý Mông kể chuyện

Không biết anh ta kể chuyện gì, ai ai cũng cười nghiêng ngả

“Anh, anh Tuấn Nam, hai người đi đâu vậy?” Phó Thư Nghệ nhìn thấy hai người, thuận miệng hỏi

“Nói chuyện một chút! Mọi người nói gì mà vui thế?”

“Lý Mông đang kể chuyện hồi đó các anh ở nước Y gây dựng sự nghiệp

Không ngờ các anh lại có nhiều chuyện thú vị như vậy!” Chủ yếu là Lý Mông kể, William hùa theo

William là một người hài hước, thêm Lý Mông biết ăn nói, một chuyện nhỏ thôi mà qua miệng hai người cũng trở nên đầy thú vị

“Cẩn thận bị cảm!” Phó Thần Hiên cởϊ áσ khoác rồi khoác lên người Quả Quả

Cô chỉ mặc một áo sơ mi, mặc như vậy ban ngày thì mát mẻ, nhưng đem đến sẽ lạnh

“Cảm ơn anh Thần Hiên!” Quả Quả cười híp mắt, quần áo chặt vào người.

Lâm Tĩnh ngồi gần đó trông thấy, ánh mắt rối rắm, trong lòng cảm thấy hơi mất mát

Bùi Hạo bước ra từ lểu cũng nhìn áo khoác trên tay mình, anh cười khẽ rồi thả áo xuống

“Hay chúng ta chơi trò nói thật và mạo hiểm đi!” Phó Thư Nghệ đề nghị

Lúc này vẫn còn sớm so với giờ đi ngủ thường ngày của mọi người, nên không ai có ý kiến.