Mật Ngọt Hôn Nhân

Chương 703: Cắm sừng (4)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Đang tải ảnh, vui lòng đợi xíu Lư Tiến Tài cười phá lên, “Thời buổi này kẻ thứ ba đều kiêu ngạo thế này sao? Thật lòng yêu nhau? Tôi đây cho các người thật lòng yêu nhau này.” Ông ta giơ cánh tay vẫn giấu sau lưng ra, trong tay là con dao phay sắc lạnh. Trương Văn Lệ và người đàn ông kia thấy ông ta rút dao phay ra thì mặt biến sắc. “Lư Tiến Tài, ông bình tĩnh lại đi, hãy nghe tôi giải thích.” Lư Tiến Tài cười, để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp, “Khỏi cần giải thích, tôi đã nghe thấy hết cuộc trò chuyện của các người rồi.”

Ông ta giờ con dao lên, dứt khoát chém về phía hai người kia. Người đàn2ông kia thấy vậy thì đẩy Trương Văn Lệ ra. Kết quả, cánh tay ông ta bị chém một nhát. Ông ta đau đớn hét lên, máu tươi lập tức chảy tràn ra. Lư Tiến Tài rút con dao ra, tiếp tục chém về phía người đàn ông. Nếu người đàn ông không phản ứng nhanh và tránh kịp thì lưỡi dao đã găm vào cổ ông ta rồi. Thấy người đàn ông kia tránh được, Lư Tiến Tài lại vung con dao lên rồi lao về phía Trương Văn Lệ. Bà ta tránh đi theo phản xạ, nhưng vẫn bị chém một nhát lên vai. Vết thương không sâu, chỉ sượt qua da mà thôi.

Người đàn ông kia ôm lấy Lư Tiến Tài từ9phía sau rồi đẩy ông ta ngã xuống đất, sau đó đạp mạnh cánh tay cầm dao của ông ta về phía chân giường. Lư Tiến Tài bị đau, con dao liền rơi xuống sàn nhà. Người đàn ông kia cố nén cơn đau, đánh nhau với Lư Tiến Tài.

Dù sao Lư Tiền Tài cũng đã lớn tuổi hơn đối phương, sức lực không bằng, nên người đàn ông kia nhanh chóng thẳng thể, vung tay đánh lên người Lư Tiến Tài, “Cho mày dám đánh tao, dám chiếm giữ người phụ nữ và con trai tao này. Mày chỉ là một thằng già khụ, một thằng già khốn khϊếp, mày bị vợ mày cắm sừng cũng đáng lắm.”

Trương Văn Lệ ôm vết thương trên6vai, thấy mắt Lư Tiến Tài đã bắt đầu trợn trắng thì vội kéo người đàn ông kia ra, “Đừng đánh nữa, đánh nữa sẽ có án mạng mất.”

Người đàn ông bình tĩnh lại, xuống khỏi người Lư Tiến Tài, thở hổn hển nhìn ông ta, “Văn Lệ, mau gọi 110 đi, báo có án mạng.” Trương Văn Lệ sửng sốt. Người đàn ông kia thúc giục, “Nhanh lên đi.” Còn Lư Tiến Tài đã nằm dưới đất, bất tỉnh nhân sự. Trương Văn Lệ vô thức đi lấy điện thoại bàn. Người đàn ông ngồi trên mép giường, tiện tay xé áo khoác băng bó cánh tay mình. Vừa rồi nêu Lư Tiến Tài chém mạnh hơn chút nữa thì xương của ông ta0đã bị chặt lìa rồi.

Lúc này, Trương Văn Lệ và người đàn ông kia không thấy Lư Tiến Tài đáng lẽ đang hôn mê lại mở mắt ra, nhặt con dao phay dưới đất.

“Con đàn bà thổi, xuống địa ngục đi.” Lư Tiến Tài gào lên, chém thẳng con dao phay về phía Trương Văn Lệ.

Người đàn ông kia nhận ra đầu tiên, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn con dao phay đâm vào Trương Văn Lệ, máu văng tung tóe lên mặt Lư Tiến Tài.

Lư Tiến Tài nhìn Trương Văn Lệ nằm trong vũng máu, khóe miệng nở nụ cười quái gở. Con đàn bà đáng chết, dám phản bội tao. Sau vụ việc này, người đàn ông kia đã báo cảnh sát.7Khi cảnh sát đến, Lư Tiến Tài không bỏ chạy mà vẫn ngồi ở nhà. Trương Văn Lệ đã được đưa đến bệnh viện cấp cứu, tình hình cụ thể vẫn chưa rõ. Người đàn ông kia thì theo đến bệnh viện. Trong đồn cảnh sát, Lư Tiến Tài thú nhận hết tội lỗi của mình, chỉ hỏi cảnh sát, “Con đàn bà đó đã chết chưa?” Cảnh sát đen mặt, “Mong ông chú ý đến thái độ của mình. Nói đi, tại sao ông lại gϊếŧ người?” “Bởi vì bà ta đã cắm sừng tôi!” Vẻ mặt Lư Tiến Tài dữ tợn. Chỉ cần nghĩ tới chuyện suốt nhiều năm qua mình đã nuôi con cho người khác, và mọi thành quả mưu tính mà ông ta đã phí công bỏ ra đều bị một thằng đàn ông không biết từ đâu ra hướng hết thì ông ta lại muốn lập tức băm vằm Trương Văn Lệ ra. Trương Văn Lệ không chết, nhưng bị thương rất nặng. Vì thế, tội danh cố ý gϊếŧ người của Lư Tiến Tài khó mà tránh khỏi. Ngày hôm sau, Thẩm Quân Trạch mới nghe tin Lư Tiến Tài gϊếŧ người, còn là do Lư Nhã Cẩm nói. Lư Tiến Tài là người thân duy nhất của bà ta. Sau khi sự việc xảy ra, cảnh sát tất nhiên phải thông báo cho bà ta trước tiên. Lư Nhã Cầm không ngờ anh trai mình lại dám gϊếŧ người, nên nghe tin này thì như chết đứng. Bà ta đến đồn cảnh sát để gặp Lư Tiến Tài. So với một ngày trước, ông ta cứ như bị hút hết linh hồn, trở nên chết lặng, nhìn thấy bà ta mà không hề có chút biểu cảm nào.

“Anh, tại sao anh.” Lư Nhã Cẩm vừa mở miệng đã nghẹn ngào. Gϊếŧ người, bất kể là vì lý do gì, thì cũng không thể tránh được hình phạt nữa.

“Bây giờ cô vui lắm phải không? Cuối cùng cũng không còn ai có thể ngáng đường con trai cô nữa rồi.” Lư Tiến Tài nhếch môi, lạnh lùng nói.

“Anh, anh biết rõ em không có ý này mà! Em rất lo cho anh.” “Cô không cần phải giả vờ tốt bụng. Nếu hôm nay cô đến để chê cười tôi, thì bây giờ chắc đã xem đủ rồi, cô có thể về được rồi đấy.” Lư Tiến Tài thờ ơ. Sau khi đến đồn cảnh sát, cảm xúc của ông ta như đã bị dồn nén.

“Anh, Trương Văn Lệ không chết, nhưng bị thương nặng. Nếu anh thành thật nhận tội, nhất định tòa án sẽ không xử nặng quá đâu.” Dù sao Trương Văn Lệ cũng đã nɠɵạı ŧìиɧ trước, còn Lư Tiến Tài gây ra chuyện trong lúc say, nên cũng có thể cân nhắc được.

Ai ngờ vẻ mặt vô cảm của Lư Tiến Tài lập tức trở nên hung dữ, “Cái gì? Con đàn bà kia chưa chết ư? Tại sao ả lại không chết, con đàn bà chết tiệt.”

Tâm trạng của ông ta bỗng trở nên kích động. Cảnh sát ở bên cạnh thấy thể thì dứt khoát dẫn ông ta đi. Lư Nhã Cầm hoang mang lo lắng, nên đi tìm Thẩm Quân Trạch.

“Quân Trạch, con tìm cách giúp ông ấy đi.” Lư Nhã Cầm hạ giọng cầu xin.

Thẩm Quân Trạch ngạc nhiên nhướng mày. Cậu ta không ngờ trong khi mình đang chờ xem hành động tiếp theo của Lư Tiến Tài, thì ông ta lại tự lăn vào đồn cảnh sát rồi, xem ra còn phải ở lại đó mấy năm nữa.

“Mẹ, theo như lời của mẹ nói, dù là tội danh gϊếŧ người không thành hay vô ý gây thương tích cho người khác, thì cũng đã có bằng chứng vô cùng xác thực. Mẹ bảo con giúp ông ta thế nào đây? Điều con có thể làm là tìm giúp ông ta một luật sư thôi.” Thẩm Quân Trạch thờ ơ. Cậu ta không hề muốn giúp Lư Tiến Tài.

“Quân Trạch, mẹ biết con rất hận ông ấy, cũng biết mẹ làm thế này sẽ khiến con khó xử. Nhưng dù sao, trước kia ông ấy cũng đã từng rất thương con. Con giúp ông ấy một lần sau cùng nữa được không? Mẹ không dám hy vọng ông ấy được thả, chỉ mong ông ấy có thể được xử bớt đi vài năm.” Suy cho cùng đó cũng là anh trai duy nhất của bà ta, Lư Nhã Cẩm vẫn mềm lòng.