*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Chị dâu, hôm nay tôi đến là để nhờ chị giúp một tay
Tôi muốn tìm người bác sĩ lần trước đã chữa trị vết thương ở chân cho Hoành Dật.”
Thẩm Thanh Lan khẽ nhếch mày, “Eden à?” “Đúng vậy, chính là anh ta
Tôi muốn nhờ anh ta khám cho Trần Uyển Kiều, xem xem bệnh của cô ấy có thể chữa khỏi hay không?” Nguyên nhân lớn nhất khiến bà Trần bắt Giang Thần Hi chịu trách nhiệm là vì bệnh tình của Trần Uyển Kiều
Nếu có thể chữa khỏi bệnh cho cô ấy thì bà Trần sẽ không phải lo không ai thèm lấy Trần Uyển Kiều và chuyện cô ấy cả đời không có chỗ nương tựa nữa
“Tìm Eden tất nhiên không thành vấn đề
Tôi có thể giúp anh nói với anh ấy
Nhưng Thần Hi à, anh hãy2thật lòng trả lời tôi một câu, nếu bệnh tình của Trần Uyển Kiều không khỏi thì anh định làm thế nào? Hủy hôn với chị họ tôi sao?” Đây mới là vấn đề Thẩm Thanh Lan quan tâm nhất
Thái độ của Giang Thần Hi trong chuyện này rất quan trọng anh
Ánh mắt Giang Thần Hi sâu thẳm, “Không, tôi yêu Nhất Ninh, cả đời này tôi chỉ muốn ở bên cô ấy
Tôi rất biết ơn Trần Uyển Kiều, hiện giờ cô ấy gặp chuyện thể này, tôi cũng thấy rất hổ thẹn
Nếu vì vậy mà cô ấy đánh mất hạnh phúc của riêng mình, thì tôi sẵn lòng chăm sóc cô ấy cả đời, với thân phận anh trai, thậm chí sau này con của tôi và Nhất Ninh cũng sẽ gọi cô ấy là mẹ
Nhưng tôi không thể9cưới cô ấy được.”
Giang Thần Hi biết quyết định này của mình rất ích kỷ, nhưng tình cảm là thứ không phải có thể bố thí được
Hơn nữa, anh tin rằng Trần Uyển Kiều cũng rất khinh thường chuyện bố thí tình cảm
Thẩm Thanh Lan hài lòng, lại hỏi tiếp, “Nếu mẹ của Trần Uyển Kiều vẫn tiếp tục dây dưa thì anh định làm thế nào?” “Chăm sóc Uyển Kiều hoặc bồi thường về mặt vật chất, tôi đều chấp nhận
Nhưng nếu mẹ cô ấy yêu cầu quá đáng, tôi cũng chỉ có thể từ chối.” Dù bà Trần yêu cầu bồi thường bao nhiêu tiền, Giang Thần Hi cũng sẽ đồng ý
Dù sao Trần Uyển Kiều cũng xem như đã cứu mạng anh và Bùi Nhất Ninh, mà cả mạng người và hạnh phúc của cô ấy đều6không có cách nào dùng tiền để đo đếm được
“Tôi biết rồi, tôi sẽ liên hệ với Eden giúp anh, nhờ anh ấy về chữa trị cho Trần Uyển Kiều
Có điều anh cũng phải chuẩn bị sẵn tâm lý, mặc dù Eden là một bác sĩ rất giỏi, nhưng cũng không phải là thần tiên, nếu...” “Chị dâu, tôi hiểu
Tôi chỉ muốn nhờ bác sĩ Eden xem giúp, nếu thật sự không được, tôi cũng sẽ không cưỡng cầu.” “Bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho Eden.” Thẩm Thanh Lan nói, sau đó lấy di động gọi cho Eden, nhưng không nằm trong vùng phủ sóng
Cô cau mày, rồi gọi cho Andrew, Andrew thì lại bắt máy
“Eden đang ở đâu vậy?” Thẩm Thanh Lan dứt khoát hỏi thẳng.
“Eden lại ra nước ngoài rồi
Lần này không biết chạy đi đâu,0chỉ nói là muốn nghiên cứu cây thuốc gì đó, anh cũng không nhớ
An, em tìm cậu ta có việc gì à?” “Đúng là em tìm anh ấy có việc, anh ấy có nói khi nào trở về không?” “Không, có điều chắc sẽ rất lâu đấy, cậu ta đã đi hơn một tháng rồi.” Andrew đáp
Sicily đã tỉnh lại từ lâu, Eden kiểm tra cho cô ấy, xác nhận cô ấy không có vấn đề gì nữa thì mới đi
Mấy năm nay, vì Sicily và Kim Ấn Hi, nền Eden vẫn không thể làm công việc nghiên cứu mà mình yêu thích, đặt toàn bộ tâm trí chữa trị cho hai người họ
Bây giờ hai người họ đã không sao, vì thế anh lại tiếp tục đi nghiên cứu y học, đây là đam mê cả đời anh.
Nghe vậy,7Thẩm Thanh Lan hơi thất vọng
Eden yêu y học cuồng nhiệt, một khi anh đã chuyên tâm nghiên cứu thì mấy tháng không thấy bóng dáng là chuyện rất bình thường, “Nếu Eden trở về thì anh bảo anh ấy gọi điện thoại ngay cho em, hoặc trực tiếp đến thủ đô tìm em nhé
Em có chuyện cần anh ấy giúp.”
Andrew nghe vậy thì khẽ biến sắc, “An, em xảy ra chuyện gì à?”
“Không phải em, mà là một người bạn của em xảy ra chút chuyện” Thẩm Thanh Lan đáp, không giải thích gì thêm mà cúp điện thoại
Giang Thần Hi đã nghe thấy cuộc đối thoại của cô, bèn nói, “Chị dâu, không tìm được bác sĩ Eden à?” Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Anh ấy đi đâu rồi, không biết khi nào mới về
Có điều tôi có thể tìm một người khác giúp anh.” Nói xong, cô lại gọi đến một dãy số khác, số điện thoại này là An An cho cô.
“Tiểu Thất.” Giọng nói khàn khàn khó nghe của Allen truyền từ đầu bên kia điện thoại đến.
Thẩm Thanh Lan im lặng vài giây rồi chậm rãi nói, “Allen, tôi muốn nhờ Peter giúp tôi chút chuyện, chữa bệnh cho một người.” “Được, tôi bảo cậu ta chiều nay đến đó tìm em.” Allen đồng ý không chút do dự, thậm chí còn không hỏi cô muốn giúp ai.
Nghe vậy, Thẩm Thanh Lan mím môi, “Allen, cảm ơn!”
“Tiểu Thất, em vĩnh viễn cũng không cần cảm ơn tôi.” Allen khẽ cười nói, giọng điệu dịu dàng.
Sau khi cô cúp điện thoại, Giang Thần Hi hỏi, “Peter kia là ai vậy?”
“Peter là một bác sĩ giỏi không thua gì bác sĩ Eden
Hiện giờ không tìm được Eden, nên tạm thời cứ để Peter khám thử xem.”
“Cảm ơn chị dâu.”
“Sắp thành người một nhà rồi, không cần phải nói cảm ơn
Anh đến bệnh viện thăm Trần Uyển Kiều chưa?” Thẩm Thanh Lan thản nhiên nói
Giang Thần Hi lắc đầu
Mấy ngày nay mọi tâm trí của anh và Bùi Nhất Ninh đều tập trung hết vào chuyện kiện tụng Cổ Giai Giai
Lần này, anh nhất định phải tống cô ta vào tù, đồng thời yêu cầu tòa xử thật nặng
Nhắc tới Cổ Giai Giai, Thẩm Thanh Lan cau mày
Người phụ nữ này quá ác độc, tống vào tù cũng tốt, “Cần tôi giúp đỡ gì không?” Ý của cô là gì, trong lòng hai người đều hiểu rõ
Giang Thần Hi lắc đầu, “Chị dâu, chuyện này tôi có thể làm được.” Anh quen không ít người trong lĩnh vực này
“Vậy thì tốt, nếu cần tôi giúp thì lúc nào cũng có thể lên tiếng.”
“Chắc chắn sẽ không khách sáo với chị đâu.” Giang Thần Hi nói, trò chuyện với Thẩm Thanh Lan thêm vài câu nữa rồi mới rời khỏi nhà họ Phỏ
Đã tìm được bác sĩ, vì vậy anh đã xử lý xong một chuyện, tiếp theo cần đến bệnh viện
Trần Uyển Kiều vì anh mà bị thương, anh không xuất hiện thì sẽ không hay.
Peter đến cùng với Allen
Ban đầu Allen không chịu đi, nhưng lại bị anh ta kéo đi cho bằng được
Theo lời anh ta nói, thì đây là cơ hội tốt để gặp Thẩm Thanh Lan, sao có thể dễ dàng bỏ qua được? Peter đi thẳng đến bệnh viện
Thẩm Thanh Lan biết vậy nên cũng định đến đó, nhưng lại bị An An quấn lấy, “Mẹ ơi, mẹ đi đâu vậy?” “Mẹ đến bệnh viện thăm một người.” “Con có thể đi với mẹ không?” “Con không thể đi, không phải ở nhà.” An An cau mày không vui, “Nhưng mẹ ơi, con muốn đi mà.” “Tại sao?” “Con muốn gặp chủ Allen.” An An nói thẳng
Buổi sáng, khi Thẩm Thanh Lan gọi điện thoại, cậu bé đã nghe thấy, “Mẹ, chú Allen đến đó rồi phải không?” “Không phải chú ấy, mà là chú Peter.” “Vậy chắc chắn chú Allen cũng đến
Mẹ, mẹ cho con đi cùng đi
Con muốn gặp chú Allen.” “Được rồi.” Thẩm Thanh Lan nghĩ ngợi một lúc rồi đồng ý
An An lập tức vui vẻ
Khi Thẩm Thanh Lan đưa An An đến bệnh viện, Peter đang ở trong phòng bệnh kiểm tra sức khỏe cho Trần Uyển Kiều, còn Allen thì ngồi ngoài hành lang chờ
An An thấy Allen thì lập tức chạy tới, ôm chân hắn, “Chủ Allen.” Allen không ngờ Thẩm Thanh Lan lại đưa An An đến đây, bèn mỉm cười, đưa tay xoa đầu cậu bé, “Sao cháu lại tới đây?” “Cháu biết chú đến đây nên năn nỉ mẹ dẫn cháu theo
Chú ơi, chú có nhở cháu không?” An An cười tít mắt
Ánh mắt Allen ấm áp, gật đầu, “Ừ, nhớ.” Mặt mày An An rạng rỡ, “Cháu cũng rất nhớ chú
Chú ơi, lần này chú đến nhà cháu chơi nhé
Cháu sẽ bảo bà Lưu làm bánh ngọt cho chú ăn.” Cậu bé vẫn nhớ mãi chuyện mời Allen đến nhà mình chơi
Allen không trả lời cậu bé mà lại nhìn về phía Thẩm Thanh Lan, “Tiểu thất, Peter đang ở trong khám bệnh cho cô gái kia.” Thẩm Thanh Lan gật đầu, nhìn thoáng qua người có vẻ là vệ sĩ đang đứng phía sau Allen, sau đó nói, “Cảm ơn, có điều nhờ anh trông giúp An An, tôi muốn vào xem tình hình một chút.” Allen biết cô đang cố ý cho mình cơ hội chung đυ.ng với An An, nên cười gật đầu, “Đi đi.” “Chú, sao chú lại gọi mẹ cháu là Tiểu Thất vậy? Mẹ cháu tên là Thẩm Thanh Lan mà.” An An thắc mắc nhìn Allen.
Allen mỉm cười, “Tiểu Thất cũng là tên mẹ cháu, giống như cái tên An An của cháu vậy.” Hắn đã quen gọi Thẩm Thanh Lan là Tiểu Thất và cũng không muốn thay đổi
Hoặc có lẽ, hắn đang tự lừa dối mình, trong lòng cảm thấy gọi cô như vậy thì có vẻ như cô vẫn ở bên cạnh mình.
An An lập tức hiểu, “A, thì ra Tiểu Thất là nhũ danh của mẹ cháu.”
Allen mỉm cười.
An An cúi đầu lục lọi ba lô nhỏ của mình, tìm một lúc thì móc được một cây kẹo mυ'ŧ trong ba lô ra, “Chú ơi, đây là kẹo mà ba cháu mua cho cháu này, ngon lắm, cho chủ đó.” Allen sống nửa đời người nhưng chưa bao giờ ăn kẹo mυ'ŧ
Cho dù là khi còn bé, hắn cũng chưa từng được nếm vị kẹo
Hắn nhận lấy, cầm trong tay đánh giá tỉ mỉ.
“Chú, kẹo này ngon lắm
Cháu xin một lúc lâu ba cháu mới chịu mua cho cháu đấy
Bây giờ cho chú.
Thường ngày Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật rất ít khi cho An An ăn quà vặt
Lượng quà vặt của cậu bé bị kiểm soát rất nghiêm ngặt, nhất là kẹo
Ngay cả mấy cây kẹo này cũng là do cậu bé năn nỉ Phó Hoành Dật một lúc lâu, anh mới đồng ý mua cho
Nhưng sau khi có được, cậu bé lại không nỡ ăn mà vẫn luôn cất trong ba lô, thỉnh thoảng lại lấy ra nhìn
Hôm nay không ngờ lại tặng cho Allen, có thể thấy cậu bé rất thích hắn
Allen bóc giấy gói kẹo ra, thấy An An trông mong nhìn mình, còn không kìm lòng được nuốt nước miếng một cái, hắn bật cười đưa cây kẹo đến bên miệng cậu bé, “Ăn đi.” Nhưng An An lại lắc đầu, “Chú ơi, đây là quà cháu cho chú mà.” “Chủ là người lớn, không thích ăn kẹo
Cháu ăn đi.” Dáng vẻ trẻ con của An An thật sự quá đáng yêu
An An do dự một lúc rồi nhỏ giọng nói, “Vậy cháu chỉ liếʍ một cái, sau đó cho chú ăn hết, có được không?”
Allen gật đầu
An An vươn lưỡi ra liếʍ, rồi hơi híp mắt, chép miệng, “Chú ơi, kẹo này ngọt lắm, ngon lắm, chú ăn thử đi.” Cậu bé đẩy cây kẹo đến bên miệng Allen, mong đợi nhìn hắn.
Allen thấy cậu bé nhiệt tình, bèn nói, “Vậy chú ăn thật đấy nhé?”
Allen nhét cây kẹo vào miệng, là vị hoa quả
Vị ngọt lan ra đầu lưỡi, khiến hắn cảm thấy hơi ngấy chứ không hề thích
Có điều, thấy ánh mắt đen lay lay mang theo chút mong đợi của An An, hắn lại cảm thấy thật ra cây kẹo trong miệng cũng không quá khó ăn.
“Chú ơi, ngon không?”
Allen gật đầu, “Ngon lắm.”
Mắt An An sáng lên, “Cháu biết chủ sẽ thích mà.”
Ngoài hành lang, Allen và An An chung đυ.ng vô cùng hài hòa ấm áp, thế nhưng trong phòng bệnh bầu không khí lại hơi nặng nề
Khi Giang Thần Hi đến bệnh viện, bà Trần còn không cho anh vào
Dù sao lúc ở nhà họ Giang, anh đã từ chối yêu cầu của bà, mà Chung Lỗi cũng đã tới bệnh viện thăm Trần Uyển Kiều, hai đứa còn có vẻ sẽ không chia tay
Chỉ có điều, sau khi nghe Giang Thần Hi nói anh đã tìm được một bác sĩ rất giỏi để khám cho Trần Uyển Kiều thì rốt cuộc bà Trần cũng không ngăn cản nữa
Đối với bà, sức khỏe của Trần Uyển Kiều là quan trọng nhất
Trước tiên Peter xem bệnh án của Trần Uyển Kiều, sau đó khi kiểm tra tổng quát sức khỏe của cô ấy
Nét mặt anh ta dần dần nặng nề làm mọi người rất hồi hộp.
đây, người thoải mái nhất có lẽ chính là Trần Uyển Kiều
Thấy Peter im lặng một lúc lâu, cổ bèn mỉm cười, dịu dàng nói, “Bác sĩ, tình trạng sức khỏe của tôi cụ thể như thế nào, anh cứ nói thật đi, chúng tôi đều đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.” Có tệ hơn nữa cũng thế mà thôi
Peter nhìn sang cô, sờ cằm, “Bệnh tình của cô thật sự rất khó trị
Tử ©υиɠ của cô bị va chạm mạnh, tổn thương quá nặng, trong một khoảng thời gian ngắn mà muốn mang thai thì hy vọng không lớn” Không ngờ anh ta vừa dứt lời thì bà Trần lập tức nắm tay anh ta, mặt mày kích động, “Bác sĩ, ý của cậu là Uyển Kiều vẫn có thể chữa trị được phải không?” Peter vừa nói trong một khoảng thời gian ngắn là không thể, chứ không phải cả đời không thể có con.
Peter hơi nhíu mày, nhìn cánh tay mình đang bị bà Trần nắm chặt, ánh mắt tỏ vẻ không vui bởi anh ta không thích động chạm với người lạ
Bà Trần không nhận ra sự khó chịu của Peter mà vẫn nhìn anh chăm chăm, “Bác sĩ, bệnh của con gái tôi có thể trị khỏi không?” Peter im lặng rút tay ra, thản nhiên đáp, “Với tình trạng sức khỏe của cô ấy lúc này, thì việc mang thai lại càng khó khăn hơn
Có điều, cũng không phải hoàn toàn không có khả năng như bác sĩ của bệnh viện này đã nói
Nếu tiến hành điều trị trong ba năm rưỡi hoặc lâu hơn, cô ấy vẫn có thể mang thai.” Ánh mắt bà Trần lập tức sáng lên, “Cậu nói thật sao?” “Nếu bà không tin tôi thì có thể tìm bác sĩ khác.” Peter có hơi khó chịu
Anh ta ghét nhất là bị người khác nghi ngờ khả năng y khoa của mình
Có lẽ bà Trần cũng nhận ra mình lỡ lời, nên liên tục nói, “Tôi lỡ lời rồi, cậu đừng để bụng, chỉ tại tôi quá lo lắng cho con gái thôi
Nếu cậu có thể chữa khỏi bệnh cho con gái tôi, thì cậu muốn gì tôi cũng đồng ý”
Trần Uyển Kiều vốn đã chuẩn bị tâm lý cả đời này cũng không thể làm mẹ, bây giờ đột nhiên lại có người chạy tới nói rằng thật ra cô vẫn có hy vọng
Cô sững sờ nhìn Peter, khóe môi run run, kích động không nói nên lời
“Bây giờ mọi người chớ vội vui mừng
Cơ thể cô ấy bị thương quá nặng, tôi nói là điều dưỡng ba năm rưỡi mới có thể có hy vọng mang thai, chứ không nói chắc chắn có thể mang thai.” Peter nhấn mạnh, nói rõ ý của mình
Nếu không sau này Trần Uyển Kiểu vẫn không thể có con thì lại trách anh ta.
“Vâng, chúng tôi biết, chúng tôi hiểu được
Biết vẫn còn hy vọng đã là một tin tốt, chúng tôi đâu dám hy vọng xa vời hơn.” Bà Trần gật đầu lia lịa
Bác sĩ của bệnh viện này đã phản án tử với Trần Uyển Kiểu, mà hiện giờ Peter lại cho cô một phán quyết mới, làm sao bà không vui vẻ được.
“Trong quá trình điều trị cần phải đặc biệt chú ý, nói hơi khó nghe thì cơ thể của cô ấy bây giờ đã như một cái bình thủy tinh bị vỡ nát, muốn dán từng mảnh thủy tinh lại thành một cái bình lành lặn là một chuyện rất cần sự kiện nhẫn
Cho nên trong quá trình điều dưỡng phải cực kỳ cẩn thận và chủ ý, muốn bình phục thì nhất định phải chịu cực một chút.”
“Bác sĩ, tôi không sợ cực.” Trần Uyển Kiều lập tức nói
Chỉ cần có thể trở thành một người phụ nữ hoàn chỉnh thì chút cực khổ có đáng là gì
Gương mặt nhỏ nhắn của cô vẫn tái nhợt, nhưng nét mặt lại rất kiên định
“Bác sĩ, những điều cậu nói chúng tôi đều hiểu được
Chúng tôi không sợ cực khổ
Có điều, trong quá trình điều trị phải chú ý những chuyện gì, cậu có thể nói rõ cho chúng tôi biết được không?” Bà Trần cũng nói theo
Nếu Trần Uyển Kiều thật sự có thể bình phục thì hôn nhân của con bé và Chung Lỗi sẽ có hy vọng
Peter liệt kê những điều cần chú ý, bà Trần sợ không nhớ hết nên cầm một quyển sổ ghi chép lại
Sau đó, bà nhìn sang Thẩm Thanh Lan, “Cô Thẩm, cảm ơn cô đã giúp Uyển Kiều nhà chúng tôi tìm một bác sĩ giỏi thế này.” Tuy Thẩm Thanh Lan vì Giang Thần Hi mới làm vậy, nhưng thật sự đã giúp con gái mình, vì vậy vẫn cần phải cảm ơn một tiếng.
Hơn nữa trình độ chữa bệnh của bác sĩ này rõ ràng giỏi hơn những bác sĩ mà bà biết
Đêm qua bà đã đưa bệnh án của Trần Uyển Kiểu cho một số chuyên gia về phương diện này xem, nhưng tất cả đều nói không thể chữa được
Bà Trần vốn đã tuyệt vọng, hiện giờ bỗng có tia hy vọng, cho nên dù là ai mang đến hy vọng này và vì lý do gì thì bà cũng đều rất biết ơn.
“Không cần khách sáo, tôi rất khâm phục cô Trần đây, có thể giúp cô ấy thì tất nhiên sẽ giúp.” Thẩm Thanh Lan thản nhiên đáp
Cô không hề che giấu sự khâm phục của mình với Trần Uyển Kiều
Thái độ của cô ấy trước tình yêu thật sự khiến người khác nể phục
Cô ấy đã làm được cái gọi là dốc lòng cố gắng mà không cần hỏi đáp
Thẩm Thanh Lan tự nhận, nếu cô đứng vào vị trí của Trần Uyển Kiều thì chưa chắc đã có thể làm tốt như cô ấy
“Peter, anh có thể ở lại đây bao lâu?” Thẩm Thanh Lan hỏi Peter
“Tạm thời cứ ở lại đây chờ sau khi sức khỏe cô ấy khá hơn, tôi mới có thể tiến hành điều trị được.” Peter đáp
Hiện giờ Trần Uyển Kiều đang trong giai đoạn nghỉ ngơi phục hồi sức khỏe là chính
“Vậy anh và Allen ở tạm trong căn hộ bỏ trống của tôi ở nội thành nhé.”
Peter không từ chối
Nếu đã phải ở lại nơi này một thời gian, thì nhất định phải giải quyết vấn đề chỗ ở
ở khách sạn sao thoải mái bằng ở nhà của Thẩm Thanh Lan, như vậy anh ta cũng có thể tạo cơ hội cho Allen gặp cô nhiều hơn
Sau đó, Peter mới biết mình đã nghĩ nhiều
Căn hộ kia thật sự đã bị Thẩm Thanh Lan bỏ không, ngày thường gần như không hề lui tới
Giải quyết vấn đề của Trần Uyển Kiều xong, Peter cũng không ở lại nữa, mà cùng Allen đến căn hộ của Thẩm Thanh Lan
Cô thường xuyên cho người đến quét dọn nơi này nên họ có thể dọn vào ở ngay
Peter ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, đắc ý nói, “Allen, tôi cảm thấy anh nên cảm ơn tôi
Tôi đã tạo cơ hội cho anh gặp Thẩm Thanh Lan đấy.”
Allen thản nhiên quét mắt nhìn anh ta, rồi điều khiển xe lăn về phòng ngủ chính
Peter sờ cằm, sao nhìn thể nào cũng không thấy người này vui vẻ vậy, chẳng lẽ tình cảm hẳn dành cho Thẩm Thanh Lan đã phai nhạt rồi sao? Anh ta lại lập tức lắc đầu, không thể nào, Thẩm Thanh Lan là nỗi cố chấp duy nhất của hắn, nếu dễ dàng phai nhạt như vậy thì đã không phải là Allen nữa rồi.