Mật Ngọt Hôn Nhân

Chương 619: Sinh nhật ông giang

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Đang tải ảnh, vui lòng đợi xíu Nụ cười trên mặt Bùi Nhất Ninh nhạt đi: “Trước tiên đợi qua sinh nhật hãy nói, dù sao vẫn còn mấy tháng nữa.”

Thẩm Thanh Lan vừa nghe liền hiểu hơn là vẫn chưa có gì chắc chắn, cũng biết chắc bây giờ Bùi Nhất Ninh không muốn nói tới chuyện này nên đành im lặng. Đưa Bùi Nhất Ninh về nhà xong, Thẩm Thanh Lan gọi điện thoại cho Phó Hoành Dật. Anh không bắt máy, nên cô gửi cho anh một tin nhắn, nhắn anh khi nào đọc được thì gọi lại cho cô. Thẩm Thanh Lan không đợi được điện thoại Phố Hoành Dật mà là một tin nhắn, [Anh không sao, đừng lo lắng.] [Bao giờ anh về:] [Ngày mai, về quân khu.] Mắt Thẩm Thanh Lan lóe sáng, nhắn lại một2chữ [Được.] Hôm sau cô đến thẳng quân khu thủ đô. Phó Hoành Dật nghe thấy ngoài cửa truyền tới tiếng mở khóa, liền đoán được điều gì, vừa ra khỏi phòng, đã nhìn thấy Thẩm Thanh Lan. Anh định xoay người đi theo bản năng, nhưng cô đã lên tiếng: “Phó Hoành Dật, anh đứng lại đó.”

Bước chân Phó Hoành Dật khựng lại, dịu dàng nhìn Thẩm Thanh Lan: “Sao em lại đến đây?”

Ánh mắt Thẩm Thanh Lan lạnh lùng: “Nếu em không đến thì anh định giấu giếm em bao lâu nữa?” Cô nhìn cánh tay còn quấn băng gạc của Phó Hoành Dật.

Phó Hoành Dật mỉm cười, không thể nói nếu Thẩm Thanh Lan không phát hiện thì anh định giấu cô đến khi lành vết thương được: “Bị thương ngoài da thôi,8sợ em lo nên mới không nói cho em biết.”

Sắc mặt đã tái nhợt mà còn nói bị thương ngoài da. Thẩm Thanh Lan rất muốn hỏi xem, với anh thì thế nào mới được coi là bị thương nặng.

“Bị thương nặng như vậy sao không ở lại bệnh viện chữa trị?” Thẩm Thanh Lan cau mày. Lúc Phó Hoành Dật nói chuyện, nghe giọng anh lộ rõ sự yếu ớt, vậy mà bây giờ anh còn có thể đứng dậy, đoán chừng sợ cô nghe ra qua giọng nói sẽ phát hiện, nên mới gửi tin nhắn chứ không gọi điện thoại cho cô. “Anh vừa từ bệnh viện về, bác sĩ đã thay thuốc rồi, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe thôi.”

Thẩm Thanh Lan lườm anh một cái: “Phó Hoành Dật, anh coi em6là An An sao?” Trông cô dễ gạt vậy à? Phó Hoành Dật không biết làm thế nào, nếu cô dễ gạt thì đã không bị phát hiện rồi. Thẩm Thanh Lan đi tới, đỡ anh đến ghế sô pha ngồi xuống: “Sao bị thương vậy, hành động không thuận lợi?”

Thật ra giai đoạn đầu hành động rất thuận lợi, bọn họ không đánh động đến thành viên của KA, tìm cơ hội tiếp cận nơi giam giữ con tin, cứu con tin ra ngoài. Chỉ có điều, cuối cùng trong lúc rời đi lại xảy ra sự cố, vì con tin sợ hãi quá độ nên trong quá trình rút lui đã kêu lên một tiếng, kinh động đến người của KA. Hai bên chiến đấu kịch liệt, Phó Hoành Dật và Mục Liên Thành3chịu trách nhiệm ngăn cản ở phía sau, sau đó thì bị thương.

“Kẻ đứng đầu KA đã chạy thoát.” Phó Hoành Dật nói. Tuy rằng cuối cùng anh có bắn một phát súng về phía đối phương, nhưng đối phương không chết.

Thẩm Thanh Lan cau mày: “Chạy thoát?”

“Ừ. Nói chính xác là xuất hiện một thế lực khác cứu hắn.” Nếu đám người kia không xuất hiện thì lần này nhất định KA đã bị tiêu diệt toàn bộ. “Thấy rõ dáng dấp của đám người kia không? Cũng là lính đánh thuê?” Thẩm Thanh Lan hỏi.

Phó Hoành Dật gật đầu, nét mặt nghiêm túc: “Bản lĩnh rất khá. Có điều, các tổ chức lính đánh thuế quốc tế đều có tên tuổi, nhưng anh chưa từng nghe tên tổ chức này. Ký hiệu trên người5bọn họ cũng là lần đầu tiên anh nhìn thấy.”

Phó Hoành Dật đã từng ở trong bộ đội tiên phong nhiều năm, hiểu rất rõ các tổ chức lính đánh thuế quốc tế, tuy đã rút khỏi bộ đội tiên phong mấy năm nay, nhưng vẫn luôn quan tâm đến mấy tin tức này. Đến anh cũng nói chưa từng nghe nói đến thì đây chắc là một thế lực mới hoặc trước đến nay ẩn núp quá kỹ.

“Thế lực mới à?” Thẩm Thanh Lan hỏi.

Phó Hoành Dật lắc đầu, “Không giống, bọn họ phối hợp hành động rất tốt, sức hành động cũng rất mạnh mẽ dữ dội, chắc chắn là tổ chức lâu năm. Có điều, hình như bọn họ cũng không có thái độ thù địch với anh, cứu người xong liền rời đi.”

“Hôm nào em sẽ bảo Ân Hi điều tra giúp.” Kim Ân Hi vẫn thông thạo về phương diện này hơn. “Cũng được.” Phó Hoành Dật đáp. Tại sao tổ chức này lại hợp tác với người của KA? Đây mới là điều anh muốn biết nhất, Anh vẽ lại ký hiệu đã thấy cho Thẩm Thanh Lan để tiện đưa cho Kim Ân Hi điều tra. Còn Thẩm Thanh Lan, khi nhìn thấy ký hiệu này thì nhíu mày. Hình như cô đã thấy nó ở đâu đó.

“Sao vậy?” Phó Hoành Dật thấy Thẩm Thanh Lan nhìn chằm chằm vào ký hiệu kia, bèn hỏi. “Hình như em đã từng thấy ký hiệu này ở đâu rồi.” Thẩm Thanh Lan đáp.

Nghe vậy, Phó Hoành Dật nhìn sang cô: “Em thấy nó khi nào?” Thẩm Thanh Lan lắc đầu, “Không rõ, nhưng vừa thấy ký hiệu này em liền cảm thấy rất quen, có lẽ là đã từng vô tình nhìn qua. Đợi Ân Hi điều tra rồi hãy nói.”

“Ừ, không nghĩ ra thì tạm thời đừng nghĩ nữa. Có lẽ hôm nào đó sẽ nhớ ra thôi.” Phó Hoành Dật cũng không hề nóng vội.

Phó Hoành Dật bị thương, Thẩm Thanh Lan tất nhiên sẽ ở lại chăm sóc anh. Cô gọi điện thoại về nhà báo tin để người nhà không phải lo lắng, nhưng không nói tới chuyện anh bị thương. Hôm sau, Thẩm Thanh Lan cùng Phó Hoành Dật đến bệnh viện, tận mắt nhìn vết thương trên người anh. Vết thương nghiêm trọng nhất là trên bụng, còn những chỗ khác đều là vết thương ngoài da. “Em xem, anh đã nói chỉ bị thương ngoài da thôi mà. Em còn không tin, giờ thì tin rồi chứ?” Phó Hoành Dật nói. Thẩm Thanh Lan thản nhiên đáp trả: “Bác sĩ nói vết thương này nếu lệch chút nữa thì sẽ trúng chỗ hiểm.”

“Anh đã tránh được mà.” Phó Hoành Dật nắm tay Thẩm Thanh Lan. Trên thực tế, nếu không phải bảo vệ cho một con tin ở sau lưng thì anh hoàn toàn có thể tránh được phát súng này.

Tuy Thẩm Thanh Lan đau lòng nhưng cũng hiểu, suy cho cùng đây là trách nhiệm của anh: “Mấy ngày này mẹ sẽ trông An An, em chờ vết thương của anh lành rồi mới về.”

Ngày thường, khi Phí Hoành Dật chăm sóc cô thì rất cẩn thận, anh rất để tâm đến mọi điều nhỏ nhặt. Nhưng nếu là anh tự chăm sóc cho mình lại cực kỳ cẩu thả.

Nghe vậy, Phó Hoành Dật hơi nhếch mày, rất vui vẻ vì có thể ở riêng với vợ. Anh cúi đầu, nhìn thoáng qua miệng vết thương, đáy mắt hiện lên chút tiếc nuối. Đúng là thật đáng tiếc.

***

Hôm nay là sinh nhật của cha Giang Thần Hi. Sáng sớm Bùi Nhất Ninh đã thức dậy trang điểm sửa soạn, nhưng đứng trước tủ quần áo cả buổi vẫn chưa biết nên mặc gì.

Hạo Hạo đã thay đồ xong, nhưng mãi không thấy Bùi Nhất Ninh đi ra, bèn đến gõ cửa phòng mẹ: “Mẹ, con vào được không?”

“Vào đi.” Bùi Nhất Ninh ở bên trong đáp. Hạo Hạo đẩy cửa bước vào, nhìn quần áo đầy trên giường thì cạn lời: “Mẹ, nếu mẹ còn không chọn nữa thì sẽ đến muộn mất.” “Hạo Hạo, con nói xem mẹ mặc bộ nào đẹp nhất?” Cô đã băn khoăn cả buổi rồi. Hôm nay là đại thọ của ông Giang, sẽ có rất nhiều bà con bạn bè khác của nhà anh cũng đến, cổ nhất định phải chú trọng.

“Mẹ mặc bộ nào cũng đẹp hết.” Hạo Hạo dẻo miệng. Bùi Nhất Ninh cười, vuốt má con trai: “Con chỉ biết dỗ mẹ vui.”

“Con nói thật mà, ngoài dì ra thì mẹ là người phụ nữ đẹp nhất trên đời này.”

“Mẹ còn tưởng con sẽ nói mẹ là người phụ nữ đẹp nhất trên đời chứ. Thì ra ở trong lòng con, mẹ còn xếp sau dì của con à.” Bùi Nhất Ninh giả vờ ghen tị

“Mẹ, chẳng phải mẹ đã biết rõ dì đẹp hơn mẹ từ lâu rồi à, sao đến giờ còn không chịu chấp nhận vậy.” Hạo Hạo tỏ vẻ ghét bỏ nói. Đây là chuyện bình thường của hai mẹ con họ trong lúc vui đùa. Bùi Nhất Ninh giận thật hay giận giả, liếc mắt một cái là cậu bé có thể nhìn ra ngay.

Bùi Nhất Ninh nhéo mũi con trai: “Nhóc con, dám cười nhạo mẹ. Sau này mẹ sẽ không thương con nữa.” Hạo Hạo không quan tâm khua khua tay một, “Không thương thì thôi. Mẹ, nếu mẹ không thay đồ thì sẽ muộn thật đấy.” Bùi Nhất Ninh xem giờ, đúng là như vậy. Cô vội đứng lên chỉ đống quần áo trên giường, hỏi, “Hạo Hạo, con giúp mẹ chọn một bộ đi.” Hạo Hạo chỉ một bộ váy màu trắng ngà: “Bộ này đi ạ. Mẹ mặc bộ này chắc chắn sẽ rất đẹp.” “Được, vậy nghe con. Nếu không đẹp thì tối nay về mẹ sẽ đánh mông con.” Bùi Nhất Ninh vừa nói vừa cầm bộ váy vào phòng tắm. Thay đồ xong, Bùi Nhất Ninh dẫn con trai xuất phát. Trong cốp xe phía sau là quà cô chuẩn bị cho ông bà Giang. Ngoài quần áo cho mỗi người ra, cô còn chuẩn bị cho ông Giang một bộ ấm chén và cho bà Giang một bộ mỹ phẩm dưỡng da, món nào cũng rất có giá trị.

Hôm nay Giang Thần Hi phải phụ trách mọi việc trong bữa tiệc nên không đi cùng Bùi Nhất Ninh mà đến khách sạn để chuẩn bị từ sáng sớm. Dù là đại thọ nhưng ông Giang không định làm lớn, khách khứa đều là thân thích và mấy người bạn thân thiết, tổng cộng chỉ khoảng ba bốn bàn. Tính ra đây là lần đầu tiên Bùi Nhất Ninh chính thức ra mắt gặp gỡ thân thích và bạn bè của nhà họ Giang. Hai năm qua, mọi người có nghe phong thanh một số lời đồn về việc Bùi Nhất Ninh và Giang Thần Hi đang hẹn hò. Có mấy người lớn trong nhà cũng đã gặp cô, nhưng gặp mặt chính thức thì đây là lần đầu tiên.

Ban đầu ông Giang không muốn tổ chức tiệc. Dù sao trong trường hợp thế này, thì không thể không mời Bùi Nhất Ninh đến. Nhưng Giang Thần Hi muốn tổ chức, bà Giang cũng nói nên làm, ông Giang “thân cô thế cô” nên chỉ có thể đồng ý.

Khi Bùi Nhất Ninh đến, bà Giang đang trò chuyện với bạn bè thân thích. Giang Thần Hi thì đứng ở cửa chờ bọn họ.

“Chú Giang.” Hạo Hạo bước nhanh về phía Giang Thần Hi. Năm nay cậu bé đã bảy tuổi, cao đến hong Giang Thần Hi rồi. Anh xoa đầu cậu bé: “Hôm nay Hạo Hạo thật đẹp trai.”

Hạo Hạo cười tít mắt: “Chú Giang cũng rất đẹp trai.”

Bùi Nhất Ninh đi đằng sau, trên tay cầm túi lớn túi bé. Giang Thần Hi thấy thế liền tiến lên cầm lấy: “Sao em mua nhiều vậy?”

“Chỉ là mấy món ăn thôi. Đại thọ sáu mươi chỉ có một lần, không thể đến tay không được.” Dù nhà họ Giang không để ý, nhưng những người khác có thể không để ý sao? Bùi Nhất Ninh nghĩ, nếu cô thật sự dám đến tay không thì thân thích và bạn bè của anh chắc chắn sẽ rất coi thường cô, có thể còn nói xấu sau lưng anh nữa.

“Bà Giang, cháu nhớ bà lắm.” Hạo Hạo ôm eo bà Giang, làm nũng, “Bà có nhớ cháu không?”

“Nhớ lắm” Bà Giang cười tủm tỉm. Hôm nay Hạo Hạo mặc bộ đồ mà lần trước bà dẫn cậu bé đến trung tâm mua sắm mua, bây giờ thấy cậu bé mặc đồ mình mua cho, nụ cười trên mặt bà càng tươi hơn.

Hạo Hạo xoay một vòng trước mặt bà Giang, sau đó hỏi: “Bà, hôm nay cháu có đẹp trai không ạ?”. Bà Giang cười: “Đẹp trai, đẹp trai lắm. Còn đẹp trai hơn chú Giang của cháu nữa.” Bỏ qua chuyện Hạo Hạo là con trai của Bùi Nhất Ninh, thì bà rất thích đứa bé vừa thông minh vừa khéo ăn nói này. “Dì Giang.” Bùi Nhất Ninh mỉm cười chào một tiếng. Bà Giang chỉ gật đầu đáp: “Tới rồi thì vào trong ngồi đi.” Bùi Nhất Ninh đã quen với thái độ của bà Giang nên không cảm thấy bị lạnh nhạt, ngược lại thái độ bây giờ của bà đã tốt hơn lúc đầu rất nhiều.

Trước tiên Bùi Nhất Ninh đưa quà tặng ông bà Giang cho Giang Thần Hi, bảo anh cứ yên tâm, sau đó mới đi gặp ông Giang.

Ông Giang đang trò chuyện cùng bạn bè. Bùi Nhất Ninh đi đến chào. Ông Giang cũng không khiến cô khó xử, gật đầu hòa nhã nói với cô đôi câu. Cô không phải là người không biết quan sát nên tất nhiên không quấy rầy họ, liền tự tìm một chỗ ngồi xuống. Giang Thần Hi vẫn phải cùng bà Giang tiếp khách, không có thời gian ngồi với cô. Bùi Nhất Ninh vỗ tay anh: “Đi đi, mình em vẫn ổn mà.”

“Được, có việc gì thì em gọi anh nhé” Bùi Nhất Ninh cùng Hạo Hạo nhỏ giọng trò chuyện. Cô có thể cảm nhận được ánh mắt của mọi người nhìn mình, nhưng vì những ánh mắt kia đa số đều là tò mò chứ không có ác ý, nên cô cũng không bận tâm.

Tuy Bùi Nhất Ninh không để ý đến những ánh mắt kia, nhưng Hạo Hạo lại để ý, cậu bé khẽ nói với cô: “Mẹ, họ đều đang nhìn chúng ta kìa.”

Bùi Nhất Ninh mỉm cười: “Không sao họ chỉ tò mò thôi. Con không cần bận tâm.”

“Tại sao họ lại hiếu kỳ vậy ạ?” Hạo Hạo hỏi. “Bởi vì họ thấy mẹ đẹp cho nên muốn nhìn nhiều hơn đấy.” Bùi Nhất Ninh trêu cậu bé.

“Mẹ nói dối.” Hạo Hạo lẩm bẩm. Thật ra cậu bé biết có rất nhiều người không thích mẹ mình, bởi vì mẹ chưa kết hôn cùng ba mà đã sinh ra mình. Ông bà Giang không đồng ý cho mẹ kết hôn với chú Giang cũng chính vì chuyện này. Hạo Hạo không biết chưa chồng mà lại có con là hành vi thế nào, nhưng cậu bé biết rằng chỉ vì sự tồn tại của mình mẹ mới bị người ta coi thường. Trong lòng cậu bé luôn để tâm đến chuyện này nên thường ngày càng đối xử tốt với Bùi Nhất Ninh hơn và rất nghe lời.

Thầy Bùi Nhất Ninh không bận tâm, Hạo Hạo cũng làm như không biết, luôn tìm cách chọc cho cô vui. Sau khi buổi tiệc bắt đầu, Bùi Nhất Ninh ngồi cạnh Giang Thần Hi, cùng bàn với mấy người lớn nhà họ Giang. Có thể ngồi trên bàn này đều là người thân thiết nhất của nhà họ Giang. Ông Giang chỉ có một anh trai, tên là Giang Hùng, hôm nay không đến, chỉ có hai đứa con của ông đến. Người con trai tên là Giang Kiệt, cô con gái tên là Giang Yên, tuổi tác cũng xấp xỉ Giang Thần Hi, đều đã kết hôn sinh con.

Giang Yển ngồi cạnh Hạo Hạo. Giang Yến tò mò lén nhìn Bùi Nhất Ninh rồi thân thiện cười với cô: “Em là Bùi Nhất Ninh phải không? Chị là chị họ của Giang Thần Hi, Giang Yến. Em cũng có thể gọi chị là chị họ.”

“Em chào chị.” Bùi Nhất Ninh cười nói. Người ta đã đưa tay ra, cô tất nhiên sẽ nắm bắt cơ hội.

Giang Yến lại nhìn Hạo Hạo: “Đây là con trai của em phải không? Thật đáng yêu.”

“Chào dì Giang ạ.” Hạo Hạo lập tức chào hỏi.

Giang Yến cười tủm tỉm, “Cháu phải gọi cô là cô.”

“Chào cô ạ.” “Ngoan quá.” Giang Yến mỉm cười. Hôm nay là lần đầu tiên cô gặp Bùi Nhất Ninh. Trước kia cô chỉ nghe người khác nhắc tới, tốt xấu đều có, nhưng phần lớn có lẽ chính là chuyện trước kia Bùi Nhất Ninh hư hỏng, ở cùng với người đàn ông khác rồi mang thai, lại không phá bỏ mà còn sinh ra.

Trước khi gặp Bùi Nhất Ninh, Giang Yến cũng từng rất muốn biết rốt cuộc Bùi Nhất Ninh có sức hút đến mức nào mà lại có thể khiến em họ mình mê mẩn như vậy. Khi gặp gỡ rồi cô mới hiểu vì sao Giang Thần Hi lại chọn Bùi Nhất Ninh.

Thật ra Giang Yến đã chú ý đến Bùi Nhất Ninh từ khi cô vừa bước vào. Tất nhiên cô cũng nghe được có người luôn nhỏ giọng bàn tán và cả những ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vào Bùi Nhất Ninh, nhưng từ đầu tới cuối, Bùi Nhất Ninh luôn thản nhiên ngồi yên. Thái độ đó khiến Giang Yến rất tán thưởng.

Tuy Giang Yến cũng là người nhà họ Giang, nhưng cô không phải là loại người bảo thủ. Ngược lại, cô cảm thấy ông Giang bà Giang hơi cố chấp. Hai người họ đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, còn có gì để phản đối chứ? Lẽ nào ông bà muốn Giang Thần Hi cả đời không kết hôn thật sao?

Còn về hẹn ước hai năm của ông Giang bà Giang với Bùi Nhất Ninh, cô có nghe mẹ mình nói đến. Lúc vừa nghe, cô cảm thấy ông bà Giang làm vậy rất không ổn. Nhưng dù sao cô cũng chỉ là người ngoài, có mấy lời chỉ có thể để trong lòng không thể nói ra, nhất là khi đối phương còn là bậc cha chú của mình.

Tính tình Giang Yển thẳng thắn, Bùi Nhất Ninh cũng là người cởi mở, nên hai người trò chuyện rất hợp. Giang Thần Hi thấy Bùi Nhất Ninh và Giang Yến trò chuyện vui vẻ thì cũng mừng thầm. Càng nhiều người đón nhận Bùi Nhất Ninh thì đối với anh càng là chuyện đáng mừng.

Vợ của Giang Kiệt tên là Thư Vũ Vi, là bạn thân của Trần Uyển Kiều.

Thư Vũ Vi rất tức giận vì trước đây Giang Thần Hi từ chối Trần Uyển Kiều để đến với Bùi Nhất Ninh. Đặc biệt là khi nhìn thấy Trần Uyển Kiều đau buồn, trong lòng càng ghét Bùi Nhất Ninh hơn. Cô ta luôn muốn tìm cơ hội gặp mặt người phụ nữ này, để xem rốt cuộc Bùi Nhất Ninh có gì hơn người hay xinh đẹp quyến rũ thế nào mới có thể khiến Giang Thần Hi yêu thương như vậy. Kết quả lại gặp mặt ở tiệc sinh nhật của ông Giang. Thật sự mà nói, trong lòng cô ta rất không vui.

Hôm nay người ngồi bên cạnh Giang Thần Hi vốn phải là Trần Uyển Kiều. “Thì ra cô chính là Bùi Nhất Ninh.” Thư Vũ Vi lạnh nhạt nói, rồi nhìn Bùi Nhất Ninh bằng ánh mắt xét nét, “Tôi còn tưởng cô xinh đẹp đến mức nào. Bây giờ xem ra cũng thế mà thôi.”

“Vũ Vi, nói linh tinh gì vậy.” Giang Yển nghiêm mặt trách cứ, giọng điệu có ý cảnh cáo. Thư Vũ Vi lẩm bẩm: “Em nói thật mà, so với Uyển Kiều thì cô ta không đẹp chút nào.” Tuy lẩm bẩm nhưng giọng nói cô ta đủ để mọi người trên bàn nghe thấy. Bà Giang vốn đang nói chuyện với người bên cạnh, nghe vậy thì nụ cười trên mặt liền nhạt đi, nhìn sang Bùi Nhất Ninh. Bà biết sẽ thế này, chẳng qua là chưa kịp giảng hòa Giang Thần Hi đã lên tiếng trước: “Nhất Ninh có đẹp hay không không cần chị phán xét. Trong mắt tôi không ai có thể sánh bằng cô ấy cả.”

Giang Yển cười ha ha: “Người tình trong mắt hỏa Tây Thi đây mà. Tình cảm của vợ chồng son thật tốt. Có điều, ai bảo Nhất Ninh không đẹp chứ chị thấy cô ấy xinh đẹp vô cùng, rất hợp gu của chị”. Lời này rõ ràng là bảo vệ Bùi Nhất Ninh. Thư Vũ Vi đang định nói gì đó thì đã bị Giang Yến trừng mắt. Tính khí bà chị cả này của chồng thể nào cô ta đã từng lĩnh giáo. Còn chồng cô ta ngồi bên cạnh cũng đã kéo tay áo mình. Thư Vũ Vi không gấp gáp, cơ hội khác còn nhiều. Cô ta đảo mắt một vòng rồi lấy một cái hộp nhỏ trong túi ra, đưa cho ông Giang: “Chú, đây là quà Uyển Kiều nhờ cháu tặng chú. Hôm nay cô ấy có việc nên không đến được.” Ông Giang cười nhận lấy: “Uyển Kiều có lòng rồi. Con bé này cũng thật là, chỉ là sinh nhật thôi mà còn mua cáp quà gì.” “Chú à, không phải chú không biết, từ trước đến nay Uyển Kiều là người hiểu lễ nghĩa.” Vừa nói, Thư Vũ Vi vừa như vô ý lại như cổ tình nhìn sang Bùi Nhất Ninh. Ẩn ý vô cùng rõ ràng. Bùi Nhất Ninh cúi đầu làm như không nhận ra lời nói của cô ta là nhắm vào mình.

Ông Giang không tiếp lời Thư Vũ Vi. Tuy ông không thích Bùi Nhất Ninh, nhưng cũng không đến nỗi làm khó có trong trường hợp thế này.

Thư Vũ Vi thấy ông Giang nhận quà rồi đặt sang một bên thì lại nói: “Chú, chú không mở ra xem ạ? Uyển Kiều nói cô ấy đã tốn rất nhiều công sức mới mua được món quà này đấy. Cháu hỏi cô ấy mấy lần nhưng cô ấy không chịu nói cho cháu biết là món gì. Chú mở ra luôn cho mọi người xem với, cũng thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cháu”

“Được.” Ông Giang đáp, mở hộp quà ra. Bên trong là một chiếc nhẫn ngọc, nhìn chất ngọc cũng biết phải hơn vạn mới mua được.

“Cái này... Sao con bé Uyển Kiểu lại tặng món quà giá trị như vậy?” Ông Giang hơi bất ngờ. Ông cứ tưởng chỉ là một món quà nhỏ, kết quả nó lại quý giá đến thế. Nếu Trần Uyển Kiều là con dâu mình thì không sao, nhận thì nhận, nhưng chuyện của hai đứa nhỏ đã không thành, con trai mình còn chọn một người khác. Nói ra, ông Giang cũng thấy nóng mặt. Ông vẫn luôn cảm thấy Giang Thần Hi có lỗi với Trần Uyển Kiều. Vậy mà sinh nhật ông hôm nay, Trần Uyển Kiều không tới được vẫn nhờ người tặng một món quà giá trị, điều này khiến ông Giang càng cảm thấy khó xử hơn.

Bà Giang cũng không ngờ Trần Uyển Kiều lại tặng món quà này. Với Thu nhập của Trần Uyển Kiều, chắc cô phải tốt mấy tháng lương mới mua được. Trong chốc lát, bà cũng không biết phản ứng thế nào.

Thật ra từ đầu Thư Vũ Vi đã biết trong hộp là món gì. Sở dĩ cô ta nói vậy chỉ muốn mọi người biết Trần Uyển Kiều rất có lòng với ông bà Giang, khác hẳn Bùi Nhất Ninh.

Cô ta giả vờ ngạc nhiên: “Trời ạ, Uyển Kiều phải tốn bao nhiêu tiền mới có thể mua được món này chứ? Chú à, Uyển Kiều tốt với chú thật. Đúng rồi, cô Bùi.” Cô ta quay sang nhìn Bùi Nhất Ninh, “Hôm nay là sinh nhật chủ, cô là bạn gái của Thần Hi, nhất định có chuẩn bị quà cho chú chứ nhỉ?”

Câu này có thể xem là vô cùng mất lịch sự, không chỉ làm Giang Thần Hi không vui mà ngay cả ông bà Giang cũng nhíu mày. Giang Kiệt lén kéo tay vợ dưới gầm bàn nhưng Thư Vũ Vi giả vờ không nhận ra. Hôm nay cô ta quyết tâm muốn làm khó dễ Bùi Nhất Ninh. Ai bảo người phụ nữ cướp bạn trai của bạn thân mình.

Từ khi Thư Vũ Vi lấy món quà kia ra thì Bùi Nhất Ninh đã biết sẽ có chuyện thế này, chỉ không ngờ lại thật sự phát triển như cô nghĩ. Cô khẽ cong môi cười: “Chút món quà nho nhỏ mà thôi, không đáng nhắc tới.” Thư Vũ Vị tất nhiên biết chỉ là vài món quà nhỏ. Vừa rồi lúc Bùi Nhất Ninh đến, cô ta đã nhìn thấy chỉ là mấy túi quần áo. Một bộ quần áo có thể sánh bằng bằng một chiếc nhẫn ngọc sao?