*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Thẩm Thanh Lan cười không nói, Kim Ân Hi mượn Doug một cái laptop, nhanh chóng tra được camera trong khu vực đó: “An, người này quả thực chuyên nghiệp, hắn tránh được tất cả các camera theo dõi. Không đúng, không phải tránh được tất cả, vẫn bị sót một cái. Có điều, camera này không quay được mặt hắn, chỉ quay được một bóng lưng, không có ích gì.
“Chắc chắn không bỏ sót chứ?” Thẩm Thanh Lan hỏi.
Kim Ân Hi lắc đầu: “Tớ tra hết tất cả camera rồi, không bỏ sót.”
“Vậy bỏ đi.” Một bóng lưng không nhìn rõ cũng chẳng tác dụng gì
Điều Thẩm Thanh Lan không ngờ là hôm sau cảnh sát vẫn tìm tới Catherine, lý do là lòng bàn tay Brody viết một cái tên, là Catherine. Nói là viết, không bằng nói là khắc, dùng vật nhọn2khắc, nhìn bút tích chắc là trong quá trình chờ đợi, Brody đã tìm một vật nhọn khắc lên tay mình.
Tên chưa viết xong, còn mấy chữ cái cuối cùng chưa viết hết. Nhưng, cảnh sát điều tra những mối quan hệ của Brody, tất nhiên mục tiêu đều tập trung vào Catherine.
Thẩm Thanh Lan biết tin từ chỗ Frank, cô cảm thấy hơi ngạc nhiên, không ngờ Brody còn để lại chiêu đó.
Catherine đang ở nhà xem ti vi thì cảnh sát tới. Cô ta mới kết hôn, vốn nên đi hưởng tuần trăng mật, nhưng cuộc hôn nhân này không phải là cô ta tự nguyện, cô ta và chồng không có tình cảm gì, tất nhiên không có hứng thú hưởng tuần trăng mật, thà ở nhà cũng không muốn đi ra ngoài, chồng cô ta cũng để mặc cô ta, sáng8nay đã đến công ty làm việc.
“Phu nhân, cảnh sát tìm cô.” Quản gia nói với Catherine đang xem ti vi, Catherine không ngẩng đầu, nói: “Cảnh sát tìm tôi làm gì? Tôi đâu có phạm tội, không gặp.” Quản gia khó xử: “Phu nhân, cảnh sát nói nhất định phải gặp cô, nói cô có liên quan tới một vụ án mạng, cần cô phối hợp điều tra.” Nghe vậy, ánh mắt Catherine hơi thay đổi, ngoài mặt lại không nhìn ra chút dấu vết nào: “Án mạng càng không liên quan đến tối. Bảo bọn họ cút đi, tôi không gặp!” Quản gia đáp “vàng”, sau đó đi ra ngoài, không lâu sau thì trở lại: “Phu nhân, cảnh sát nói nếu cô cố tình không gặp, bọn họ sẽ bắt cô.”
Mặt Catherine lập tức sầm xuống: “Nếu bọn họ có chứng cứ6thì bảo bọn họ trực tiếp đến bắt tôi. Còn không có thì cút! Tôi không có nghĩa vụ phối hợp điều tra.” Đúng lúc này, chồng Catherine, Mallory trở về nhà. Nghe quản gia báo lại, Mallory lạnh lùng nhìn Catherine: “Cô đã làm gì?”
Catherine bật cười nhìn anh ta: “Tôi có thể làm gì? Tôi là vợ anh, anh dùng giọng điệu đó chất vấn tôi là có ý gì?”
Vẻ mặt Mallory rất lạnh lùng: “Catherine, tôi cảnh cáo cô, nếu có gây phiền phức cho nhà tôi thì tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.”
Catherine lạnh mặt: “Không bỏ qua cho tôi? Anh muốn thế nào? Anh có thể ly hôn không? Đừng quên, chúng ta chỉ vừa mới kết hôn.” Cô ta dám đánh cuộc, hiện tại Mallory không dám ly hôn với cô ta.
Mallory lạnh lùng nhìn Catherine3rồi nói với quản gia: “Mời cảnh sát vào.” “Anh...” Catherine muốn chửi ầm lên, nhưng thấy cảnh sát đi vào, thì đành ngồi im trên ghế sô pha, khoanh tay trước ngực, không nói một lời. Cảnh sát đã chờ ở bên ngoài rất lâu, biết Catherine không muốn hợp tác, nhưng bọn họ vẫn cố gắng dịu giọng nói: “Cô Percy, tối qua trên đường B đã xảy ra một án mạng. Cảnh sát có chứng cứ chứng minh có liên quan đến cô, mong cô theo chúng tôi trở về phối hợp điều tra.” Catherine lạnh giọng nói: “Xảy ra án mạng thì liên quan gì đến tôi? Đêm qua tôi và chồng tôi ở bên nhau, chồng tôi có thể làm chứng.”
Trực giác Mallory mách bảo rằng Catherine đã làm gì đó sau lưng anh ta, nhưng giờ không phải là5lúc nói điều này. Nếu Catherine thật sự gây ra án mạng, còn bị cảnh sát nắm được nhược điểm, thì sẽ vô cùng bất lợi với bọn họ. Vì vậy, anh ta nói với cảnh sát: “Đồng chí cảnh sát, đêm qua vợ tôi thật sự ở bên tôi, người làm trong nhà có thể làm chứng.”
“Anh Percy, chúng tôi biết đếm đó cô Percy ở nhà, nhưng trước khi chết, người chết đã khắc tên vợ anh lên tay, nên tôi mong rằng vợ anh có thể theo chúng tôi trở về phối hợp điều tra. Nếu chuyện này thật sự không liên quan đến vợ anh thì tốt nhất.”
“Tôi không đi” Catherine nói, “Ai biết người chết là ai? Người tên Catherine cũng chẳng phải có một mình tôi. Chẳng lẽ viết tên Catherine thì chính là tôi, không thể là người khác sao? Cảnh sát các anh phá án không cần chứng cứ à?” Catherine kiên quyết không phối hợp.
“Cô Percy, người chết tên là Brody, chắc cô không xa lạ gì với cái tên này nhỉ? Cô và anh ta từng là học trò của ông Frank.” Nghe tin Brody đã chết, trong mắt Catherine nhanh chóng lóe lên, ngoài mặt lại giả vờ kinh ngạc nói: “Anh nói gì? Brody chết rồi, chuyện từ bao giờ? Sao lại xảy ra chuyện như vậy?” Một viên cảnh sát nói: “Brody chết đêm qua, bị súng bắn chết.”
Catherine bụm miệng, thay đổi thái độ lạnh nhạt khi nãy: “Trời ạ, hôm cưới tôi còn gặp anh ấy, sao chỉ chớp mắt đã chết rồi? Rốt cuộc là ai đã gϊếŧ anh ấy? Đồng chí cảnh sát, các anh nhất định phải tìm được hung thủ, không thể để cho Brody chết không rõ ràng như vậy.”
“Cô Percy, truy tìm hung thủ là trách nhiệm của chúng tôi, nhưng bây giờ chúng tôi có mấy vấn đề muốn hỏi cô, mong cô phối hợp.” “Các anh hỏi đi, có vấn đề gì cứ hỏi, nếu biết thì tôi nhất định sẽ nói. Các anh nên nói sớm người chết là Brody, tôi và anh ấy là bạn thân, nếu tôi biết người xảy ra chuyện là anh ấy thì lúc nãy tôi sẽ không từ chối. Anh yên tâm, tôi chắc chắn sẽ phối hợp điều tra.”
Cảnh sát thấy Catherine bằng lòng hợp tác thì tất nhiên là mong còn không được: “Chúng tôi phát hiện tên của cô trên tay Brody, nên mong cô có thể đến đồn cảnh sát phối hợp điều tra.”
Lúc này Catherine không từ chối: “Được, đồng chí cảnh sát, bây giờ tôi sẽ đi với các anh. Tuy tôi không biết tại sao trước khi chết Brody lại viết tên tôi lên tay, nhưng chuyện đã xảy ra, làm một người công dân tốt, tôi phải có nghĩa vụ phối hợp với các anh.”
Mấy cảnh sát nhìn nhau, không biết vì sao cô ta đột nhiên thay đổi thái độ. Nhưng đây cũng là chuyện tốt, đỡ lãng phí thời gian của bọn họ.
Sau khi đến đồn cảnh sát, Catherine lại không hợp tác khai báo. Cảnh sát hỏi gì cô ta cũng nói không biết, hỏi hồi lâu vẫn không có được thông tin có ích. Cảnh sát hơi bất lực, chung quy cái tên trên tay Brody cũng không hẳn là “Catherine”, vì anh ta còn chưa viết xong. Bọn họ cũng chỉ suy đoán dựa trên một vài chữ cái và mạng lưới quan hệ của anh ta mà thôi.
Theo điều tra, Catherine và Brody thật sự là quan hệ bạn bè, không phải người yêu, không có xung đột lợi ích. Cô ta hoàn toàn không có động cơ gϊếŧ người, cho nên cảnh sát hỏi hết một lượt, không thu được thông tin hữu ích nào thì đành phải thả Catherine.
Catherine quay đầu nhìn ra cửa đồn cảnh sát, nhếch khóe môi, lên xe về nhà. Lần này cậu cô ta làm rất tốt, không để lại dấu vết nào, chỉ tiếc là không giá họa cái chết của Brody cho Thẩm Thanh Lan. Nghĩ thế, Catherine nghiến răng, đúng vậy, sao lúc đó cô ta không nghĩ tới điều này chứ, đổ tội luôn cho cho Thẩm Thanh Lan về cái chết của Brody là được rồi, quả là một mũi tên trúng hai con chim, uổng phí cơ hội lần này.
Catherine âm thầm tiếc nuối.
Còn chưa về đến nhà, mẹ cô ta đã gọi điện thoại bảo cô ta về nhà một chuyển. Trong lòng cô ta hơi lo lắng, có chút không muốn: “Mẹ, chiều nay con phải đi xem phim với Mallory.” Daisy trầm giọng: “Con về ngay cho mẹ. Nếu con không về thì tự chịu hậu quả.” Cho dù đã lấy chồng, nhưng Catherine vẫn không dám làm trái lời Daisy, không thể làm gì hơn là ngoan ngoãn về nhà.
Catherine vừa bước chân vào nhà, Daisy đã tát mạnh một cái lên mặt cô ta: “Con khốn nạn này!”
Catherine ngơ ngác, không dám tin nhìn Daisy: “Mẹ, sao mẹ đánh con?”
Daisy cười nhạt: “Sao tao đánh mày? Con hỏi sao tao đánh mày? Mày đã làm gì, trong lòng mày còn không rõ sao?”
“Mẹ, con không biết tại sao mẹ đánh con, xin mẹ nói rõ.” Mặt Catherine tỏ vẻ vô tội. “Mẹ hỏi con, có phải hôm qua con gọi điện thoại cho cậu con không?” Catherine thót tim, không ngờ mẹ cô ta đã biết thật, nhưng cô ta vẫn phủ nhận: “Hôm qua con có gọi điện thoại cho cậu. Đã lâu con không liên lạc với cậu nên hơi nhớ cậu. Chẳng lẽ con gọi điện thoại hỏi thăm là sai sao?”
“Catherine, chuyện con nhờ cậu làm, con cho rằng con không nói thì mẹ không biết?” Daisy lạnh lùng nhìn con gái, không ngờ đến tận lúc này Catherine còn không yên phận như thế.
“Con nói rõ cho mẹ, đang yên lành, tại sao con lại phải gϊếŧ Brody?” Daisy hỏi.
Catherine ra vẻ vô tội: “Mẹ, con không hiểu mẹ đang nói gì. Cái chết của Brody có liên quan gì đến con? Lẽ nào mẹ cũng giống đám cảnh sát đó, cho rằng con thuê người gϊếŧ anh ta?”
“Đến giờ còn không chịu nhận, Catherine, con muốn mẹ tự mình gọi điện thoại xác nhận với cậu con phải không?” Mặt Catherine hơi biến sắc, tuy cậu giúp mình làm chuyện này, nhưng nếu mẹ gọi điện thoại hỏi thì chắc chắn cậu sẽ không giúp mình che giấu. Nghĩ tới đây, Catherine đành phải ăn ngay nói thật: “Mẹ, không phải con muốn gϊếŧ anh ta, mà tự anh ta muốn chết, anh ta đe dọa con.”
Catherine kể lại lời của Brody cho Daisy nghe, đương nhiên là có thêm mắm dặm muối. “Mẹ, nếu con không gϊếŧ anh ta, thì anh ta sẽ nói chuyện này với cảnh sát hoặc Thẩm Thanh Lan. Bọn họ biết rồi sẽ buông tha cho con sao? Nhất là con khốn Thẩm Thanh Lan thủ đoạn độc ác kia, nếu cô ta biết thì con xong luôn mất.” Daisy thất vọng nhìn con gái, lại một lần nữa cảm thấy không hiểu tại sao bà ta lại sinh ra một đứa con gái ngu ngốc thế này? Bà ta dám cá chắc chắn Thẩm Thanh Lan biết Catherine gây ra sự việc du thuyền ngày trước, nếu không năm đó Phó Hoành Dật đã chẳng gửi những tài liệu kia cho báo chí và truyền thống, Catherine cũng sẽ không vì thế mà thân bại danh liệt, buộc phải rời khỏi giới hội họa. “Con thật sự cho rằng Thẩm Thanh Lan không biết chuyện đó? Đúng là ngu xuẩn! Để mẹ xem con giải quyết chuyện lần này thế nào?” Daisy nhìn con gái, trong mắt mang theo ý lạnh.
“Lần này sẽ không sao đâu, người của cậu xử lý rất sạch sẽ, không để lại chứng cứ, cảnh sát sẽ không nghi ngờ con.” Catherine nói rất chắc chắn.
“Ha ha.” Daisy cười nhạt, “Sẽ không nghi ngờ? Vậy vừa rồi con đến đồn cảnh sát làm gì? Sáng nay cảnh sát đến nhà con làm gì? Con tưởng cảnh sát đều là kẻ ngu à?” “Mẹ, con đi phối hợp điều tra thối, con đã hỏi thăm rõ ràng rồi, trên tay Brody chỉ có vài chữ, căn bản không phải là tên con, cảnh sát chỉ đoán bậy bạ chứ không có bằng chứng.”
Đương nhiên Daisy biết cảnh sát không có chứng cứ xác thực, nếu không thì bây giờ Catherine còn có thể ngồi ở đây sao? Sở dĩ cảnh sát thủ Catherine là vì bà ta ngầm làm một vài chuyện dẫn dắt hướng điều tra của cảnh sát sang hướng khác. Bà ta không thất vọng vì thủ đoạn độc ác của Catherine, mà là thất vọng bởi cô ta làm việc không suy nghĩ đến hậu quả.
Tuy từ nhỏ, lòng dạ Daisy đã thấm sâu, làm việc cũng ra tay ác độc, nhưng bà ta chưa bao giờ dễ dàng lấy mạng người khác. Còn con gái bà ta, đầu óc ngu si, tứ chi phát triển, làm việc bốc đồng, không suy nghĩ đến hậu quả, loại người này sớm muộn sẽ gây họa cho cả nhà. Đây không phải lần đầu tiên bà ta giải quyết hậu quả cho con gái. “Mẹ đã tìm người gánh tội thay con. Nhưng Catherine, đây là lần cuối cùng mẹ giúp con giải quyết hậu quả, còn có lần sau thì con tự mình xử lý, mẹ sẽ không nhúng tay vào nữa.” Catherine vui vẻ, sau đó lại hoảng hốt: “Mẹ!”
“Đừng gọi tao là mẹ, đứa ngu ngốc như mày, nói mày là con gái tao, tao còn sợ mất mặt.” Hôm nay Daisy thật sự nổi giận. Bị mẹ mắng, mặt Catherine tối sầm, trong mắt tràn đầy tức giận, nhưng lại không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể nhẹ giọng nói: “Mẹ, lần này là con kích động, con hứa sẽ không có lần sau.”
Đương nhiên Daisy sẽ không tin lời hứa này của cô ta, bà ta đã nghe biết bao nhiêu lần lời hứa này rồi: “Giờ đã kết hôn rồi, làm việc gì cũng phải suy nghĩ đến hậu quả, chứ không phải chỉ biết bốc đồng, không có ai giải quyết hậu quả thay con mãi đâu, bao gồm cả mẹ.”
“Vâng, con biết rồi.” “Được rồi, về nhà đi.” Daisy phất tay, bà ta không muốn nhìn thấy Catherine nữa, bà ta sợ mình sẽ bị tức chết. Catherine đi tới cửa rồi quay trở lại: “Mẹ, mẹ cho ai gánh tội thay con vậy?” Bàn tay đang xoa trán của Daisy hơi dừng lại: “Muốn biết làm gì?”
“Mẹ, cảnh sát nói người phát hiện Brody chết là Thẩm Thanh Lan, vậy thì chúng ta có thể giá họa chuyện này cho cô ta, nói cô ta đứng sau lưng giật dây không?”
Daisy không ngờ Catherine lại có ý này, nhất thời tức giận đến mức bật cười: “Catherine, tạo vừa mới nói mày ngu đần, giờ mày lại dùng hành động thực tế để chứng minh cho tao thấy hả? Có phải mày luôn muốn nhắc nhở tao, năm xưa sinh mày ra là một quyết định vô cùng sai lầm không?” Lại bị mẹ mắng, Catherine vô cùng uất ức: “Mẹ, vì sao mẹ luôn giúp Thẩm Thanh Lan? Con mới là con gái của mẹ mà.” Daisy không chút thương tiếc, nói: “Nếu Thẩm Thanh Lan là con gái của mẹ thật thì mẹ sẽ rất vui. Ít nhất... cô ta sẽ không ngu ngốc như con.”
Catherine không ngờ mẹ cô ta lại có thể nói như vậy, cô ta nhìn mẹ bằng ánh mắt không thể tin nổi.
Trong mắt Catherine, người mẹ này là người mẹ tuyệt tình nhất trên thế giới. Từ nhỏ, bà ta đã lạnh nhạt với cô ta, chưa từng nở nụ cười với cô ta. Khi cô ta trưởng thành, bà ta càng thêm thờ ơ, thậm chí cô ta cảm thấy bà khinh thường mình. Vì sao lại như vậy? Cô ta là con gái ruột chứ không phải con nuôi của bà ta. Chẳng phải tất cả người mẹ trên thế giới này đều yêu con của mình sao? Tại sao mẹ cô ta lại như thế? Cô ta suy nghĩ vấn đề này rất nhiều năm mà chưa nghĩ ra được. Cô ta rất muốn hỏi mẹ mình, nếu đã không thích cô ta thì tại sao trước đây lại sinh cô ta ra? Nhưng, cô ta chỉ dám nghĩ trong lòng, chứ không thực sự dám hỏi.
“Mẹ, con không hiểu tại sao không thể giá họa chuyện này cho Thẩm Thanh Lan? Cô ta là người cuối cùng nhìn thấy Brody, thậm chí nói cô ta gϊếŧ Brody còn được, không phải sao?”
“Catherine, con biết nhà họ Thẩm và nhà họ Phó có thể lực ra sao không?”
“Con biết nhà họ Thẩm và nhà họ Phó là danh gia vọng tộc ở thủ đô nước Z, nhưng ở đây là thành phố Sydney, thể lực của bọn họ không vươn tới đây được.” Catherine rất tự tin với điều này, bởi bây giờ Thẩm Thanh Lan đang ở thành phố Sydney, nơi này là địa bàn của cô ta. Đây là cơ hội tốt nhất để đối phó Thẩm Thanh Lan. Nếu đợi cô quay lại thủ đô, dù cô ta có muốn đối phó thì cũng nằm ngoài tầm tay với của cô ta rôi.
Tâm trạng của Daisy lúc này không thể dùng từ “thất vọng” để hình dung được nữa. Nếu có thể, bà ta thật sự hy vọng Catherine không phải là con gái của mình: “Sau này con chỉ cần làm tốt bổn phận bà Percy của con là được, đừng có đi gây chuyện với Thẩm Thanh Lan nữa.”
Bà ta bỗng cảm thấy may mắn, may mà Catherine không đổ tội cho Thẩm Thanh Lan, nếu không thì chuyện sẽ càng thêm phức tạp. Một mình Thẩm Thanh Lan còn đỡ, nhưng thể lực sau lưng Thẩm Thanh Lan thì không dễ nói chuyện chút nào, Nhà họ Thẩm, nhà họ Phó, còn có một Phó Hoành Dật, người “khó nhằn” hơn cả nhà họ Thẩm và nhà họ Phó gộp lại.
Daisy không thể quên được sự kiện nhận được tin tức mấy năm trước, những tư liệu kia do Phó Hoành Dật gửi cho truyền thông thành phố Sydney, thậm chí có thể qua mắt bà ta, đợi đến khi bà ta biết tin tức thì chuyện đã rồi, ngay cả thời gian ngăn chặn cũng không có.
Phó Hoành Dật tuyệt đối không đơn giản chỉ là một quân nhân như bề ngoài. Mạng lưới quan hệ của anh rộng và sâu hơn nhiều so với dự đoán của bà ta. Một kẻ thù thế này, có thể không đắc tội thì đừng đắc tội. Người anh yêu nhất là Thẩm Thanh Lan, trước đây vì Catherine đắc tội Thẩm Thanh Lan, chọc giận anh, nên anh mới ra tay với Catherine.
Nghĩ tới đây, Daisy lo Catherine sẽ giấu bà ta làm chuyện mờ ám gì đó, bèn cảnh cáo lần nữa: “Catherine, mẹ hy vọng lần này con có thể nhớ kỹ lời mẹ nói, đừng chọc vào Thẩm Thanh Lan, càng không nên làm gì hết. Trước khi cô ta rời khỏi thành phố Sydney, con phải yên phận ở nhà cho mẹ. Nếu để mẹ biết con làm gì sau lưng mẹ, thì tin mẹ đi, sau này con sẽ không còn là người của gia tộc Boyle nữa. Cậu của con cũng sẽ không giúp con nữa.” Có thể nói, lời cảnh cáo này rất nặng nề, mà Catherine cũng tin mẹ mình nói được làm được.
Trong lòng Catherine hận mẹ tuyệt tình, nhưng lại không dám phản bác, không thể làm gì khác hơn ngoài đồng ý: “Vâng, con biết rồi.”