Mật Ngọt Hôn Nhân

Chương 596

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Đang tải ảnh, vui lòng đợi xíu Kim Ân Hi nhìn người che trước mặt mình, nỗi hoài nghi trong mắt càng sâu. Rốt cuộc Daniel đã đoán được cô là ai hay chưa? Trong khoảnh khắc vừa rồi, cô cảm thấy dường như anh đã biết rồi, nhưng đến lúc này, cô lại không dám khẳng định. Nếu Daniel thật sự đoán được, thì anh phải biết bản lĩnh của cô chứ, cả đám công tử này gộp lại cũng chẳng làm gì được cô, anh không cần phải ngăn trước mặt cô, càng không cần bảo cô chạy. Thấy đám người muốn nhào lên, Daniel thuận tay cầm chai rượu trên bàn đập vỡ rồi cầm ở trong tay, “Ai dám bước lên?”

Những người đó nhìn thoáng qua chai rượu đầy mảnh nhọn, người đàn ông ở giữa2cười ha ha, “Ngu ngốc, đánh!” Một đám người lao vọt lên toan đánh, Daniel đang định liều mạng thì bỗng bị đẩy ra, “Anh nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Sau đó, một bóng dáng nhỏ nhắn xông ra, bên tai liền truyền đến tiếng kêu thảm thiết. Chỉ trong chớp mắt, đám lưu manh vây quanh bọn họ đã nằm rạp trên mặt đất liên tục rêи ɾỉ, chỉ còn duy nhất người đàn ông đứng ở giữa. Kim Ân Hi lạnh lùng nhìn hắn, “Bây giờ chỉ còn lại mày thôi.” Hai chân hắn ta run rẩy, nuốt nước bọt, vốn tưởng rằng là cô gái này chỉ là một cô gái nóng bỏng yếu ớt, không ngờ là một con rồng cái bạo lực, “Cô... cô muốn làm gì?” Hắn8vòng hai tay ôm ngực, bộ dạng như Kim Ân Hi là ác bá cưỡng ép gái nhà lành vậy. Kim Ân Hi sầm mặt, cười tàn nhẫn, “Mày nói xem?”

Trong lòng hắn ta run rẩy, lúc này hắn không còn cảm thấy cô gái này đẹp nghiêng nước nghiêng thành nữa mà chỉ cảm thấy cô như tới từ địa ngục, hơi thở lạnh lẽo bao phủ lấy hắn. Rõ ràng trong lòng hắn đã sợ muốn chết, nhưng ngoài miệng vẫn đánh bạo nói: “Tôi cho cô biết, cha tôi là Chủ tịch của Khoa học kỹ thuật Uy Viễn, nếu có đắc tội tôi, cô đừng mơ còn sống yên ổn được ở cái đất thủ đồ này.”

Kim Ân Hi nghiêng đầu, “Khoa học kỹ thuật Uy Viễn là cái2quái gì?”

Người đàn ông nọ suýt nữa thì phun ra máu, trong đám người vây xem có người không nhịn được cười vang, hắn ta cảm thấy vô cùng nhục nhã, hung ác trợn mắt hét lên với những người xung quanh, “Cười cái gì mà cười, lũ vô văn hóa!”

Chỉ một câu này thôi đã đắc tội với rất nhiều người, lúc đầu mọi người chỉ xem trò vui, thấy việc không liên quan đến mình, nhưng bây giờ vẻ mặt ai nấy đều trở nên rất khó coi, “Ha ha, hay cho một cái Khoa học kỹ thuật Uy Viễn, ổ tôi nhớ ra rồi, cũng chỉ là công ty của nhà giàu mới nổi, còn chưa lên được sản mà đã đắc ý như vậy, đến lúc lên sàn rồi,2chẳng phải là cả thủ đô đều không chứa nổi anh à?” Người lên tiếng là một người phụ nữ, xem ra cô ta cũng biết đôi chút về Khoa học kỹ thuật Uy Viễn. Theo lời cổ ta thì cái công ty Khoa học kỹ thuật Uy Viễn cũng chỉ là một công ty bình thường, không danh không tiếng.

Gã đàn ông nọ tức đến đỏ mặt, hắn đang định mở miệng chửi thì trên bụng liền hứng trong một cú đấm của Kim Ân Hi. Hắn đau đến nỗi mặt mũi trắng bệch, ôm bụng khom người xuống, Kim Ân Hi từ từ bước lên nâng cằm hắn, để hắn mắt đối mặt với cô, “Không để tôi được sống yên ổn ở thủ đô, hửm?” “Tao... Tao sẽ không bỏ6qua cho mày!” Gã cắn răng nói, rõ ràng là đau đến mức đổ mồ hôi lạnh, nhưng vẫn còn mạnh miệng. “Ồ, tôi sợ quá đi mất!” Kim Ân Hi nói với vẻ khoa trương, trên mặt không có chút sợ hãi nào, nhìn người đàn ông bằng ánh mắt chế giễu, “Mày có bản lĩnh thì làm đi xem nào, bà đây ở thủ đô chờ mày.” Sắc mặt gà ta tái xanh, mở to mắt trừng Kim Ân Hi, “Tao nhớ kỹ mày rồi.” Trong lòng thầm nghĩ, đợi đến lúc trở về nhất định phải tìm người dạy dỗ con ả này.

Kim Ân Hi bĩu môi, dùng sức bóp cắm hắn khiến hắn đau điếng tới mức rơi nước mắt, “Bản lĩnh thì chỉ có tí này thôi mà cũng học đòi nạt nộ người khác, mày xem phim Hong Kong nhiều quá rồi nên cho rằng mình là cha mẹ thiên hạ phải không?”

Sự việc hỗn loạn ở đây khiến quản lý Mị Sắc phải chú ý, trùng hợp là hôm nay Hàn Dịch sang đây xem sổ sách, nghe phục vụ nói, anh liền đi theo quản lý tới. Hàn Dịch là ông chủ Mị Sắc, lại là Tổng Giám đốc tập đoàn Hàn Thị, ở đây ai cũng biết anh. Thấy anh tới, mọi người nhao nhao nhường đường cho anh. “Xảy ra chuyện gì? Ai dám gây chuyện ở địa bàn của tôi?” Hàn Dịch còn chưa đi tới đã lên tiếng. Sau khi thấy Daniel, anh hơi ngẩn người, rồi nhìn cảnh tượng trước mắt, chớp mắt liền hiểu rõ mọi chuyện. “Daniel, bọn họ ăn hϊếp anh?” Hàn Dịch trực tiếp hỏi Daniel. Kim Ân Hi thấy ông chủ tới thì buông tay ra, dáng vẻ như thấy bẩn, lấy tay lau chùi trên áo, vẻ mặt ghét bỏ. Gã đàn ông nọ chỉ biết trợn mắt nhìn, con đàn bà đáng hận này!

“Giám đốc Hàn, anh tới thật đúng lúc, hai người này gây chuyện trong quán bar.” Người đàn ông thấy Hàn Dịch tới thì tố cáo trước, hoàn toàn bỏ qua câu hỏi vừa rồi của Hàn Dịch, rõ ràng bỏ quên luôn việc Hàn Dịch quen biết Daniel.

Người vây xem nhìn người đàn ông bằng ánh mắt thông cảm sâu sắc, trí thông minh cỡ này, rốt cuộc làm sao mà lớn lên được vậy?

Hàn Dịch nhìn lướt qua gã đàn ông nọ, “Anh nói hai người bọn họ gây chuyện trước?”.

Người đàn ông thấy Hàn Dịch đáp lại lời của mình thì mắt sáng lên, đứng thẳng người, “Đúng vậy, tất cả là do bọn họ, tôi vốn có ý tốt muốn mời bọn họ một ly rượu, kết quả bọn họ không nói hai lời liền động tay chân. Anh Hàn, anh xem, bọn họ đánh đám anh em tôi thành như vậy.”

“Ha ha, bây giờ tôi đã biết cái gì gọi là ác nhân mở miệng cáo trạng trước rồi.” Kim Ân Hi giễu cợt, cô nhìn bộ móng mới làm của mình, vẻ mặt nhàn nhã, bộ dáng vô cùng thiếu đòn.

“Mày...” Gã đàn ông nổi giận, nhưng vẫn còn nhớ mình vừa bị Kim Ân Hi đánh, nên không dám ra tay với cô. Vì vậy, hắn nhìn về phía Hàn Dịch, “Giám đốc Hàn, anh xem cô ta huênh hoang chưa kìa. Mị Sắc là nơi hạng trọng cỡ nào chứ, tuyệt đối không thể vì người như cô ta mà làm tuột đẳng cấp. Tôi thật sự hoài nghi, không biết bọn họ vào đây bằng cách nào.” Mặc dù người phụ nữ này không tệ, nhưng quần áo trông có vẻ không giống hàng hiệu quốc tế. Còn người đàn ông này thì càng khỏi nói, bết bát không thể bết bát hơn. Hắn tự nhận mình rất có mắt nhìn, thương hiệu xa xỉ nào cũng biết, quần áo người đàn ông này không phải của bất kỳ thương hiệu xa xỉ nào, chẳng biết là hàng vỉa hè ở đầu ra.

Kim Ân Hi lắc đầu, gã này ngu xuẩn chẳng kém heo là bao. Hàn Dịch gật đầu, “Ừ, đúng vậy, người đầu, ném mấy người này ra ngoài cho tôi.” Người đàn ông đắc ý nhìn Kim Ân Hi. Hừ, đắc tội với tao à, để tạo cho chúng mày biết thế nào là đẹp mặt.

Gã đang nghĩ ngợi, bảo vệ đã bước lên kéo gã và đám anh em đi, định ném bọn họ ra ngoài. Gã luống cuống nhìn về phía Hàn Dịch, “Anh Hàn, có phải anh lầm rồi không? Là bọn họ gây chuyện trước, không phải tôi!” Hàn Dịch lạnh nhạt nhìn anh ta, “Vậy sao?” Người đàn ông gật mạnh đầu, “Lời tôi nói đều là thật, Giám đốc Hàn, người gây chuyện là bọn họ, không liên quan gì đến tôi.”

Hàn Dịch ồ một tiếng, “Không sao, dù bọn họ gây chuyện trước thì anh cũng phải đi ra ngoài, bọn họ là bạn của tôi, đều là người phân rẽ phải trái, nhất định là anh làm chuyện gì đó khiến bọn họ ra tay trước. Tôi ấy à, khuyết điểm duy nhất là quả bao che khuyết điểm.” Anh nhướng cặp mắt đào hoa, giọng điệu thản nhiên.

Khuôn mặt người đàn ông trở nên tối sầm, gã đâu ngờ hai người này quen biết Hàn Dịch, “Anh Hàn, dù bọn họ là bạn của anh thì anh cũng không thể vô lý như vậy được, tôi là khách ở đây, anh đối xử với khách như thế sao?” Gá đánh liều nói, ỷ vào ở đây có nhiều người, Hàn Dịch sẽ không dám làm gì gã.

Hàn Dịch mỉm cười, “Chẳng phải vừa rồi anh cũng nói đây là địa bàn của tôi à. Tôi muốn làm thế nào thì làm thế đó, ở đây không chào đón anh, sau này tên anh sẽ bị liệt vào sổ đen của Mị Sắc, vĩnh viễn không được phép bước vào nửa bước. Quản lý Trương, nhớ kỹ chưa?” Nửa cầu sau là nói với quản lý Trương. Quản lý Trương gật đầu, “Tôi nhớ rồi, Giám đốc Hàn.” “Còn không mời” những người này đi ra ngoài?” Hàn Dịch lạnh giọng nói. Đội bảo vệ nghe vậy, mặc kệ mấy đám người kia giãy giụa vẫn bịt kín miệng gã đàn ông kéo ra ngoài.