Mật Ngọt Hôn Nhân

Chương 580

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Đang tải ảnh, vui lòng đợi xíu Giữa trưa, Bùi Nhất Ninh lại đến đưa cơm lần nữa, cô cũng biết rất có thể mình đưa thức ăn vào sẽ không được lòng ông bà Giang, nhưng đưa hay không là tâm ý của cô, còn ăn hay không là lựa chọn của bọn họ. Lần này bà Giang lại cho cô vào phòng bệnh. “Chú, sức khỏe của chú có khá hơn chút nào không ạ?” Bùi Nhất Ninh quan tâm.

Sắc mặt của ông Giang đã tốt hơn hôm qua nhiều, nhưng dù sao cũng trải qua một lần cấp cứu nên vẫn nhợt nhạt, bởi còn giận trong lòng nên xem như hoàn toàn không nghe thấy Bùi Nhất Ninh nói gì. “Đã tốt hơn nhiều rồi.” Bà Giang trả lời. Bùi Nhất Ninh đặt cái hộp giữ nhiệt xuống, “Chú dì, đây là bữa trưa cháu bảo bà vυ' ở nhà làm2cho hai người, đều là những món tương đối dễ tiêu, hai người nhớ ăn nhé, cháu đi trước.” Dù thái độ hai người rất lạnh nhạt nhưng từ đầu đến cuối cô vẫn giữ nụ cười nhẹ trên mặt.

“Cô đợi chút.” Bà Giang gọi cô lại, “Đã tới rồi thì trước hết ngồi đây một lát đi, tôi có lời muốn nói với cô.” Bùi Nhất Ninh dừng chân, bước đến ngồi xuống cái ghế bên cạnh, “Chú dì, hai người nói đi ạ.” Ông Giang quay mặt đi, tỏ vẻ không muốn nói, bà Giang thấy thế thì đành phải nói: “Tôi không đồng ý chuyện của cô và Thần Hi, nguyên nhân là gì chắc cô đã biết. Cô đừng trách chúng tôi ích kỷ, với trường hợp của cô thì bất kỳ ai có chút điều kiện cũng sẽ không cưới cô.”

Sắc mặt Bùi7Nhất Ninh tối sầm lại, hơi nắm chặt cái tay đặt trên đùi.

“Tôi nói vậy không phải có ý muốn sỉ nhục cô, mà là đang trần thuật sự thật, tôi hy vọng cô không suy nghĩ nhiều.”

Bùi Nhất Ninh mím môi, gương mặt xinh đẹp cứng đờ, nhưng không lộ vẻ gì không vui, “Cháu hiểu rồi dì, dì nói tiếp đi ạ.”

“Nhà họ Giang chúng tôi là gia đình dòng dõi Nho học truyền thừa từ Thanh triều, trong nhà có gia quy. Mặc dù hiện tại đã là thế kỷ 21, không nên phong kiến như thế, thế nhưng vẫn phải tuân thủ quy củ của tổ tiên, cô nói xem đúng không?”

Bùi Nhất Ninh hơi cụp mắt, đương nhiên cô biết nhà họ Giang có nhiều quy củ, đây cũng là trở ngại lớn nhất giữa cô và Giang Thần Hi, “Chú dì, cháu1hiểu tâm tư của hai người, cũng hiểu cách làm của hai người, nhưng cháu và Thần Hi yêu nhau thật lòng, cháu thật lòng yêu anh ấy thật sự chứ không hề vì điều gì khác.”

“Đương nhiên tôi biết, hôm nay chúng tôi chỉ muốn nói chuyện với cô chứ đâu có bảo cô và Thần Hi chia tay.” Bùi Nhất Ninh bỗng ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn bà Giang, “Dì, dì nói vậy là hai người đã đồng ý rồi ư?” Cô hơi khó tin.

“Cô nghĩ thật là đẹp.” Ông Giang hừ lạnh. Bà Giang nhìn thoáng qua chồng, ý bảo ông đừng có lên tiếng nữa mà hãy để bà nói, “Cô cũng thấy đấy, Thần Hi vì cô mà cãi nhau với ba nó, làm ba nó giận đến nỗi ngã bệnh. Chúng tôi là ba mẹ, thấy con trai mình vì người7ngoài mà đối xử với tôi và ba nó như thế, nói thật, chúng tôi rất thất vọng.”

“Chuyện lần này vô cùng xin lỗi dì và chú.”.

“Chúng tôi cũng không có ý trách cô, dù sao có lẽ cô cũng không mong muốn chuyện này xảy ra, mà chắc chắn cũng không muốn cho con họ càng ngày càng xa cách đúng không?” Bùi Nhất Ninh gật đầu, “Nhưng dì à, nếu dì chú muốn cháu rời xa Thần Hi thì cháu thật sự không làm được.”

“Cô lại hiểu lầm rồi, tôi nói với cô những điều này không phải vì bảo hai đứa chia tay, mà là muốn thương lượng với cô một chuyện. Nếu có đồng ý thì chúng tôi sẽ để cô và Thần Hi tiếp tục qua lại.”

Mắt Bùi Nhất Ninh sáng lên, “Dì nói đi ạ.”.

“Cô và Thần Hi có thể tiếp tục0qua lại, nhưng điều kiện tiên quyết là trong vòng hai năm không được kết hôn, cho dù sống với nhau cũng không được đi đăng ký.” Rốt cuộc bà Giang cũng nói ra mục đích hôm nay.

“Dù sao cô và Thần Hi cũng qua lại chưa lâu, chắc chắn vẫn chưa hiểu rõ tính cách, sở thích và thói quen sinh hoạt của nhau...” Bà Giang thấy Bùi Nhất Ninh muốn lên tiếng thì xua tay ý bảo trước tiên cổ đừng nói, “Có nghe tôi nói trước đã, tôi biết cô và Thần Hi là bạn quen biết nhau từ lâu, nhưng sự am hiểu giữa bạn bè với tình nhân và vợ chồng không giống nhau. Hôn nhân không phải trò đùa, đã có rất nhiều cặp vợ chồng trước khi kết hôn có tình cảm rất tốt, nhưng sau khi kết hôn lại vì đủ thứ chuyện nhỏ nhặt mà cuối cùng mỗi người một ngả. Tôi và ba nó đã sống với nhau nhiều năm nên rất thấu hiểu chuyện này, còn hiểu rất rõ. Vì không muốn thấy sau khi kết hôn hai đứa sẽ ly hôn bởi những chuyện đó, hai năm này là để hai đứa hiểu rõ về nhau, là khoảng thời gian thử thách. Nếu hai năm sau, hai đứa vẫn cảm thấy đối phương là duy nhất với mình, muốn sống với đối phương cả đời, vậy thì chúng tôi sẽ đồng ý cuộc hôn nhân này. Cô thấy thế nào?”

Bùi Nhất Ninh kiên định nhìn bà Giang, “Cháu đồng ý ạ.”

“Cô Bùi, cô đừng vội đồng ý, cô có thể từ từ cân nhắc. Thời gian tính bằng năm đối với con gái hai mươi thì không tính là gì, nhưng đối với con gái hai mươi lăm tuổi trở lên mà nói thì hai năm là tuổi xuân quý báu nhất. Nếu hai năm sau cô và Thần Hi cuối cùng chia tay vì không hợp, vậy cũng coi như phí hoài tuổi xuân, cho nên cô phải nghiêm túc suy nghĩ kỹ càng.”

“Thần Hi có biết chuyện này không ạ?” Bùi Nhất Ninh hỏi.

Bà Giang lắc đầu, “Không, tôi vẫn chưa nói cho nó biết, nó là đàn ông, dù có trễ nải hai năm cũng chẳng có gì quan trọng. Còn cô là phụ nữ phải vì bản thân mà cân nhắc nhiều hơn.” Nếu Bùi Nhất Ninh không đồng ý mà chia tay với Giang Thần Hi ngay bây giờ thì đương nhiên bà Giang cầu còn không được.

“Cháu nghĩ kỹ rồi, chú dì, cháu đồng ý điều kiện này.” Bùi Nhất Ninh không chút do dự, đừng nói hai năm, mà dù năm năm, cô cũng đồng ý chờ. Giang Thần Hi đã xác định là cổ, vậy sao cô lại không chứ. Nếu không có anh thì hai năm và hai mươi năm có khác gì nhau.

Bà Giang nhìn ánh mắt kiên định của Bùi Nhất Ninh, lại thở dài trong lòng. Nếu không có chuyện kia, thì bà thật sự rất muốn cố làm con dâu của bà, nhưng đáng tiếc thay.

Cô ra khỏi bệnh viện với tâm trạng tốt đẹp, mặc dù ông bà Giang đưa ra điều kiện, nhưng điều kiện này với cô mà nói hoàn toàn không tính là gì. Lẽ nào cô không biết ý định của ông bà Giang sao? Chưa chắc, cô thông minh như thế, sao lại có thể không hiểu ý tứ thật sự của bà Giang chứ, chẳng qua là cô rất có lòng tin với tình cảm của cô và Giang Thần Hi, cô tin cả hai sẽ có thể tiếp tục đi tới đích, đồng thời kiên trì tới cùng.

Buổi chiều, Bùi Nhất Ninh không đến công ty mà đến nhà trẻ đón Hạo Hạo, sau đó đến nhà Giang Thần Hi quét dọn và làm một bàn thức ăn ngon. “Mẹ, hôm nay có chuyện gì vui hả?” Hạo Hạo thấy tâm trạng cô tốt nên hỏi. Bùi Nhất Ninh nhéo mặt con trai, cười híp mắt nói, “Ừ, chuyện vui lớn, con gọi cho chú Giang bảo chú ấy về nhà dùng cơm đi.”

Hạo Hạo vâng một tiếng rồi đi gọi điện cho Giang Thần Hi.

“Hôm nay là ngày gì mà chuẩn bị một bàn ăn ngon vậy?” Giang Thần Hi ghé mắt, không phải anh không biết mấy hôm nay vì chuyện gia đình anh mà tâm trạng Bùi Nhất Ninh không được tốt lắm. Vậy mà hôm nay lại có tâm trạng nấu nhiều món như thế, khiến anh rất tò mò.

“Ăn cơm trước đi, khi nào ăn xong em sẽ nói cho anh biết.” Bùi Nhất Ninh cười nhẹ, “Chú dì đã ăn đổ em mang tới, hôm nay chú còn ăn ngon miệng hơn hôm qua.” Lo Giang Thần Hi không yên tâm về ba mẹ mình, cô bèn bổ sung một câu.

Mắt Giang Thần Hi lóe lên, trong giọng nói có phần lo âu, “Hôm nay em đã đến bệnh viện?” Bùi Nhất Ninh cười, “Ừm, đã đến. Mà anh yên tâm đi, chú di không làm khó em. Được rồi, đừng nói mấy chuyện này nữa, em dẫn Hạo Hạo đi rửa tay ăn cơm.” Giang Thần Hi tạm thời gác chuyện đó qua một bên, ngồi yên chờ Hạo Hạo đi rửa tay.

Anh thu dọn bát đũa. Khi dọn dẹp xong và cho Hạo Hạo đi ngủ, anh và cô mới ngồi xuống, “Bây giờ có thể nói cho anh biết hôm nay có chuyện gì lại khiến em vui vậy không?” “Anh đoán xem.” Trong mắt Bùi Nhất Ninh tràn ngập vui vẻ, vừa nhìn đã nhận ra là tâm trạng đang rất tốt. Giang Thần Hi hơi ngẫm nghĩ, “Không phải có liên quan đến ba mẹ anh chứ?” Ba mẹ anh chỉ có ác ý với Bùi Nhất Ninh thôi. Bùi Nhất Ninh hơi mở to mắt, nhếch miệng, “Anh đúng là giun đũa trong bụng em.”

“Ba mẹ anh đã nói gì?” Giang Thần Hi nghe thể thì càng tò mò hơn.

“Chú và dì không phản đối chúng ta quen nhau nữa.” Bùi Nhất Ninh vừa cười vừa nói, sau đó thuật lại lời mà ông bà Giang đã nói với cô hôm nay cho Giang Thần Hi nghe, đương nhiên là giấu nhẹm phần khó nghe đi. Nụ cười trên mặt Giang Thần Hi dần nhạt đi, lẳng lặng nhìn cô, cô hơi cau mày, “Sao vậy, ba mẹ anh không phản đối nữa, anh không vui à?” “Anh vui, nhưng mà Nhất Ninh à, anh đau lòng cho em nhiều hơn, làm vậy thì thật tủi thân cho em.” Giang Thần Hi nói. Chỉ cần nghĩ sơ cũng có thể hiểu được mục đích của cha mẹ anh khi làm vậy là gì, chẳng qua chỉ là kế hoãn binh mà thôi.

Bùi Nhất Ninh mỉm cười, “Em không cảm thấy tủi thân. Thần Hi à, tất cả đều là em tự nguyện, với lại chờ thêm hai năm thì có sao, tình cảm của chúng ta có thể bị một tờ giấy trói buộc sao? Cho dù có vài người làm chứng cũng chưa chắc tình cảm đã tốt. Em đồng ý là để anh có thể hóa giải mâu thuẫn với ba mẹ mình. Thần Hi, em không muốn vì em mà gia đình anh lục đυ.c” Cô không muốn Giang Thần Hi trở thành Thẩm Nhượng thứ hai, với lại cô cũng không muốn nhìn thấy anh như tối qua lần nữa. Giang Thần Hi ôm cô vào lòng, “Cảm ơn em, Nhất Ninh.” “Đồ ngốc, cảm ơn em làm gì chứ, nếu anh thật sự muốn cảm ơn em, vậy thì hãy đối xử tốt với em cả đời, đừng phụ lòng em.”

“Nhất định.” Anh nói kiên định.