Mật Ngọt Hôn Nhân

Chương 572

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Đang tải ảnh, vui lòng đợi xíu Phương Đông cũng không thèm để ý, quay đầu nhìn Thẩm Thanh Lan, mỉm cười hỏi, “Khỏi hẳn rồi hả?” Thẩm Thanh Lan cười gật đầu, “Ừm, khỏi hẳn rồi. Khiển hai cậu lo lắng rồi.” Lúc cô nằm viện, Phương Đông và Vu Hiểu Huyên ba ngày hai buổi đều chạy tới bệnh viện, về sau bị Phó Hoành Dật hạ lệnh cấm mới ít đến. Vu Hiểu Huyên hít mũi một cái, “Mặc kệ như thế nào, cậu khỏi hẳn chính là chuyện tốt, nhất định phải chúc mừng, đêm nay chúng ta không say không về.” Phương Đông lạnh nhạt lườm cô, “Vu Hiểu Huyên, do cậu thèm ăn thèm uống rượu đúng không?” Vu Hiểu Huyên trừng mắt, “Nói bậy, tớ là vì chúc mừng cho Thanh Lan,2rượu chỉ góp vui thôi.” “Hàn Dịch nhà cậu không cho cậu uống rượu mà cậu còn dám uống?” “Tớ có gì mà không dám uống chứ, trong nhà tớ làm chủ, Hàn Dịch phải nghe lời tớ.” Vu Hiểu Huyên chống nạnh, chứng tỏ địa vị trong nhà mình.

Cô vung tay lên, “Phục vụ, mang rượu lên.” Thẩm Thanh Lan cười nhìn Vu Hiểu Huyên, cũng không ngăn cản, ở đây là Mị Sắc, sẽ không ai dám tới đây bắt chuyện. “Vu Hiểu Huyên, cậu không được uống, Quả Quả còn cần cậu chăm sóc đấy.” Phương Đông thấy dáng vẻ không say không về của Vu Hiểu Huyên thì vội vàng khuyên can.

“Hàn Dịch ở nhà trông con, không cần tớ lo đâu.” Khi nói, cái miệng còn vểnh7lên, “Nhóc con chết tiệt đó không thích tớ, tớ vừa ôm liền khóc, Hàn Dịch ôm thì cười đến chảy nước miếng, sau này lớn lên nhất định sẽ thành nhóc mê trai.”

Nhắc đến cô nhóc trong nhà, Vu Hiểu Huyên vô cùng ấm ức, mọi người thử nói xem cô mang thai mười tháng mới sinh được đứa con gái, chịu nhiều khổ cực như vậy, thế mà nhóc con lại rất thân thiết với Hàn Dịch thế chứ, biến cô thành mẹ kế của lọ lem.

Thẩm Thanh Lan cười khẽ, “Con bé thân thiết với Hàn Dịch không phải càng tốt hả? Anh ta sẽ chăm sóc con, cậu càng thoải mái hơn chứ sao.”

Vu Hiểu Huyên thở dài, “Haiz, tớ cũng muốn chia sẻ, nhưng con bé không1chịu ở cùng tớ, khi nào Hàn Dịch không có ở đó thì con bé mới chịu ngó ngàng đến tớ. Còn Hàn Dịch mà ở đó, ngay cả liếc mắt nhìn tớ một cái cũng không muốn.”

Phương Đông và Thẩm Thanh Lan nghe vậy thì nhìn nhau, trong mắt tràn đầy ý cười, cô nhóc nhà họ Hàn là đứa cuống sắc đẹp mà. Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật ôm thì nhóc con ấy rất thích, khiến Vu Hiểu Huyên rất phiền muộn.

“Haiz, không nói đến cô nhóc làm tớ bực mình đó nữa. Thanh Lan, hôm nay là chúc mừng cậu khỏe lại, nào, cạn ly nào.” Vu Hiểu Huyên giơ ly rượu lên. Thẩm Thanh Lan và Phương Đồng cũng cùng giơ lên.

Ba người uống rất ít,7chủ yếu là nói chuyện phiếm, nhưng tửu lượng của Vu Hiểu Huyên không tốt, cho dù uống rất ít, nhưng đợi đến khi bọn họ định trở về, cô vẫn say. Phương Đông nhìn Vu Hiểu Huyên say khướt, cảm thấy hơi đau đầu, Thanh Lan, gọi điện cho Hàn Dịch đi.”

“Chúng ta đưa cậu ấy về đi thôi. Chắc bây giờ Hàn Dịch đang ở nhà trông cô nhóc kia rồi.” Phương Đồng gật đầu, hai người cùng dìu Vu Hiểu Huyên vào trong xe. Cô nàng tựa vào ghế sau nhắm mắt ngủ, không ngờ lần này rất ngoan ngoãn, không quậy phá. Hàn Dịch nhìn người đang dựa vào ghế sau, sắc mặt đen thui. Vu Hiểu Huyên lại uống rượu rồi. “Chị dâu, cảm ơn hai người0đưa cô ấy về nhà, để tôi ôm cô ấy vào nhà trước.” Hàn Dịch nhã nhặn nói. Thẩm Thanh Lan đồng ý, “Hôm nay Hiểu Huyên không uống nhiều lắm, có thể chút nữa sẽ tỉnh thôi, chúng tôi đi trước.” “Ừm, đi đường cẩn thận, về đến nhà thì gọi điện thoại hoặc gửi tin nhắn cho tôi.” Dứt lời, Hàn Dịch liền ôm Vu Hiểu Huyên vào nhà.

Ai ngờ Vu Hiểu Huyên lại tỉnh dậy, kéo lấy Thẩm Thanh Lan không chịu đi, “Thanh Lan, cậu đi đâu đấy, không được đi.” Thẩm Thanh Lan thấy ánh mắt ngây thơ của cô, biết ngay cô vẫn còn say chưa tỉnh, “Tớ về nhà.”

“Tớ cùng cậu đi về nhà.”

Vu Hiểu Huyên kéo tay áo Thẩm Thanh Lan, vẻ mặt chờ mong. Sắc mặt Hàn Dịch càng thêm sa sầm. Anh ngại ngùng nhìn về phía Thẩm Thanh Lan, nói: “Chị dâu, tôi đưa cô ấy đi trước.” Dứt lời, anh cũng không để ý Vụ Hiểu Huyên lưu luyến không nỡ rời Thẩm Thanh Lan mà kéo người đi.

Vu Hiểu Huyên quay đầu nhìn Thẩm Thanh Lan, Thanh Lan, cậu đừng đi.”

Thẩm Thanh Lan bật cười. Vu Hiểu Huyên thích uống rượu, nhưng tửu lượng và sau khi say rượu thì tính tình lại không tốt, cho nên Hàn Dịch không cho phép cô nàng này uống rượu. Lần này e là trở về không tránh được một trận “trừng phạt” rồi.

Hàn Dịch ném Vu Hiểu Huyên lên ghế sô pha. Cô kêu lên một tiếng, ôm eo của mình, “Hàn Dịch, anh muốn mưu sát vợ sao?”

Hàn Dịch cười ha ha, “Không tệ, em còn biết anh là Hàn Dịch, chứng tỏ chưa say lắm”

“Đúng vậy, em không say, em chỉ uống một chút xíu thôi mà.” Cô dùng móng tay ra dấu một chút xíu. Hàn Dịch không để ý tới cô, đi vào phòng bếp lấy ly nước mật ong, “Uống nước đi!”

Vu Hiểu Huyên nhíu mày, “Em không muốn uống.” “Vụ Hiểu Huyên!” Hàn Dịch trầm mặt xuống, Vu Hiểu Huyên lập tức cầm cốc nước mật ong uống sạch, sau đó ngoan ngoãn nhìn Hàn Dịch, “Uống xong rồi.” Hàn Dịch không có cách nào với cô, thuận tay đặt cốc sang một bên, “Đi tắm trước.” “Em muốn xem Quả Quả.” Vu Hiểu Huyên còn chưa gặp con gái. “Em định mang cả người đầy mùi rượu đi gặp con?” Hàn Dịch lạnh mặt hỏi lại.

Vu Hiểu Huyên dùng đầu óc đã hoạt động chậm chạp vài lần do say rượu suy nghĩ một lát, sau đó lắc đầu, “Thôi, em đi tắm trước.”

Hàn Dịch đã xả nước tắm sẵn cho Vu Hiểu Huyên, thậm chí ngay cả quần áo cũng chuẩn bị xong rồi. Thấy cô đi vào ngâm mình trong bồn tắm, anh liền đi xem con gái có ngủ yên không. Quả Quả thừa kể tính cách hiếu động từ mẹ, ngủ rất không thành thật, thích đá chăn mền. Mỗi tối, Hàn Dịch phải đắp chăn mấy lần cho bé. Mặc dù dì giúp việc đã nói sẽ giúp đắp chăn, anh không cần phải lo con gái bị cảm, nhưng người mới làm cha như Hàn Dịch luôn luôn không yên lòng.

Từ sau khi có Quả Quả, Hàn Dịch rất ít ra ngoài xã giao vào buổi tối. Cho dù có đi, mặc kệ có về muộn thế nào thì anh đều đến phòng con gái xem con một chút, sau đó mới có thể yên tâm đi ngủ.

Vì thế, Vu Hiểu Huyên đã ghen tị với con gái không ít lần. “A!” Trong phòng tắm truyền đến hét của Vu Hiểu Huyên, sau đó là một tiếng “bịch”. Vẻ mặt Hàn Dịch chợt biển, anh bước nhanh đi mở cửa phòng tắm, liền thấy cô ngồi dưới đất, rõ ràng là trượt chân. Cô thấy anh thì tội nghiệp gọi: “Chống.”

Hàn Dịch nhẹ giọng thở dài. Anh đâu có nuôi vợ, rõ ràng là anh nuôi hai cô con gái, không có ai là bớt lo được mà. Anh ôm cô từ dưới đất lên, “Ngã trúng đâu rồi?”

Vu Hiểu Huyên uất ức, “Mông.” Cô tắm xong, vừa bước ra liền ngã, mông đập trúng nền. Hàn Dịch đặt cô lên giường, dí nhẹ vào trán cô, “Em nói thử xem, biết tửu lượng mình không tốt mà còn uống rượu, em dám chắc là anh sẽ không làm gì được em, đúng không?”

Vu Hiểu Huyên ôm eo Hàn Dịch, “Hôm nay người ta vui mà. Thanh Lan không sao, em vui lắm.” Giọng của cô bỗng nhiên thấp xuống, “Hàn Dịch, anh không biết lúc Thanh Lan bệnh nặng, trong lòng em sợ hãi đến nhường nào đầu. Tuy em có nhiều bạn bè, nhưng lại không có mấy người có thể thổ lộ tâm tình. Thanh Lan là người bạn tốt nhất của em, em rất sợ sẽ mất đi cậu ấy.”

Giọng điệu của cô hơi nghẹn ngào. Trong lòng Hàn Dịch mềm nhũn, nhớ tới khoảng thời gian Thẩm Thanh Lan bị bệnh, Vu Hiểu Huyên cả đêm ngủ không yên. Có lần nửa đêm anh thức dậy đi vệ sinh lại không thấy cô đâu cả, đi ra ngoài tìm mới thấy cô ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, ôm ảnh chụp của cha mẹ cô, xin cha mẹ cô ở trên trời phù hộ cho Thẩm Thanh Lan bình an vượt qua kiếp này.

Thẩm Thanh Lan là người đã ở bên Vu Hiểu Huyên, cùng cô trải qua cả đoạn đường dài trong đời. Ở trong lòng cô, Thẩm Thanh Lan rất quan trọng.

“Bây giờ cô ấy đã không sao rồi, em có thể yên tâm.” Hàn Dịch vỗ về mái tóc Vu Hiểu Huyên, nhẹ giọng nói. Vu Hiểu Huyên gật đầu, “Vâng, thấy Thanh Lan cười với em và dáng vẻ khỏe mạnh của cậu ấy, trong lòng em thật sự rất vui. Hàn Dịch, anh biết không, bây giờ em rất sợ việc thấy mọi người bị bệnh. Cho nên, anh đồng ý với em, anh đừng bệnh, được không?”

Hàn Dịch cảm thấy hơi buồn cười, cô bé này, rõ ràng là tỉnh táo, nhưng lại nói lời say. Là người thì đâu thể không ngã bệnh? Anh cũng biết lần này Thẩm Thanh Lan nằm viện đã gây một cú sốc đối với cô, bèn đáp, “Được, anh đồng ý với em, sau này anh sẽ không ngã bệnh.”

“Vâng, anh đã đồng ý với em rồi thì phải làm được đấy, nếu không em sẽ tức giận.” “Ừ, anh nhất định làm được.” Hàn Dịch vừa cười vừa nói.

Vu Hiểu Huyên đứng lên, “Em muốn đi xem Quả Quả.”

Hàn Dịch dìu cô, để tránh cô ngã lần nữa.

Dì giúp việc ở cạnh phòng Quả Quả, nghe thấy tiếng ồn thì đi ra xem. Hàn Dịch khoát khoát tay, ra hiệu cho dì cứ đi ngủ tiếp. Quả Quả ngủ rất say. Từ khi bé được ba tháng, Hàn Dịch đã bắt đầu điều chỉnh thời gian ngủ cho bé. Vì thế, bé rất ít khi thức dậy vào lúc nửa đêm. Vu Hiểu Huyên ngồi bên cạnh nôi, nhìn con gái ngủ say. Vẻ mặt cô vô cùng dịu dàng, chỉ có điều một lát sau, cô lại nhíu mày, “Hàn Dịch, quá không công bằng.”

Hàn Dịch ghé mắt, “Sao vậy?”

“Anh xem đi, Quả Quả là đứa con em mang thai mười tháng mới sinh ra, sao lại không giống em chứ, khuôn mặt con giống khuôn mặt anh như đúc. Còn nữa, con thích anh, không thích em.”

Hàn Dịch bật cười, “Con thích em mà, làm gì mà không thích em đâu.”

“Mỗi lần nhìn thấy anh, ánh mắt con bé đều sáng lên. Còn mỗi lần nhìn thấy em, khuôn mặt con bé liền có vẻ ghét bỏ. Thích em ở chỗ nào chứ, em thấy con rõ là một đứa mê trai.” “Còn không phải là di truyền từ em sao?” Hàn Dịch thản nhiên nói.

“Nói bậy, em mê trai bao giờ, lúc trước em vẫn miễn dịch khi thấy khuôn mặt của anh đấy.”

“Ồ? Thật sao?” Hàn Dịch nhíu mày, bỗng nhiên tới gần Vu Hiểu Huyên, “Ý của em là khuôn mặt này của anh đã không còn sức hấp dẫn với em rồi hả?” Anh cố gắng đè thấp giọng, lộ ra vẻ quyến rũ. Anh chợt nhớ cô từng xem Thẩm Quân Dục là nam thần. Mỗi lần nhìn thấy Thẩm Quân Dục, trông cô luôn có vẻ vô cùng mê muội. Còn đối với anh, cô giương nanh múa vuốt, hệt như một con mèo hoang nhỏ. Nghĩ tới đây, anh nheo mắt lại, trong mặt lộ ra tia nguy hiểm.

Vu Hiểu Huyên ngửa ra sau, chống tay trước ngực Hàn Dịch, “Anh đừng dựa gần em như vậy.” Một khuôn mặt yêu nghiệt bày trước mặt, cô thật sợ mình sơ ý một chút sẽ nhào tới, lúc đó người gặp bi kịch không phải là Hàn Dịch, mà chính là cô.

Vu Hiểu Huyên chợt nhớ tới kinh nghiệm mấy lần say rượu, người đàn ông vô lại này cố ý quyến rũ cô, để cô chủ động dâng mình lên. Kết quả ngày hôm sau, cô bị mỏi eo đau lưng như bị xe nghiền qua hết lần này đến lần khác. Lần nào cô nhìn anh bằng ánh mắt u oán, anh sẽ bày ra vẻ mặt vô tội nói nói: “Là em chủ động, nếu anh không ăn thì anh không phải đàn ông nữa rồi, lúc đó em sẽ phải khóc đó.”

Bây giờ thấy anh lại ra chiêu này, Vu Hiểu Huyên vô thức nuốt nước miếng, lại ngửa ra sau, “Hàn Dịch, không chơi phạm quy như vậy.”

Hàn Dịch nhướng đôi mắt đào hoa, quả nhiên là quyến rũ vô cùng, “Ô? Anh làm gì nào?” Vu Hiểu Huyên đẩy khuôn mặt dụ dỗ người ta phạm tội của Hàn Dịch ra, “Ở đây là phòng của Quả Quả.” “Vậy bây giờ chúng ta về phòng của mình.” Hàn Dịch nói xong liền ôm eo Vu Hiểu Huyên ra ngoài. Vu Hiểu Huyên nắm chặt cửa phòng Quả Quả, “Em không muốn, đêm nay em muốn ngủ với Quả Quả.” Hàn Dịch nhìn cô chằm chằm, làm cô cảm thấy mình lúc này cứ như một miếng thịt ngon. Nếu cô về phòng thì sẽ bị anh ăn sạch sẽ, ngay cả xương cốt cũng bị nhai nát mất, cô không ngốc như vậy đâu.

Hàn Dịch nhìn cô bằng ánh mắt đầy ẩn ý, “Vợ, em nhất định phải ngủ cùng Quả Quả sao?” Vu Hiểu Huyên gật mạnh đầu, không ngủ cùng Quả Quả thì ngủ phòng sách cũng được, chỉ cần không ngủ với người đàn ông đến kỳ động dục này là được. Ngày mai cô còn phải đến đoàn phim nữa, không thể để anh làm bậy. Nếu mang cái cổ đầy vết “dâu tây” đi làm giống như lần trước thì có thật sự không biết giấu mặt vào đầu nữa. Làm sao Hàn Dịch lại dễ dàng bỏ qua cho cô được. Anh ôm eo cô, muốn mang cô ra khỏi phòng Quả Quả. Cô xoay người một cái, thoát khỏi tay anh, chạy ra ngoài như một con thỏ, sau đó chui vào phòng sách, “Đêm nay em ngủ phòng sách, anh ngủ một mình đi.”

Hàn Dịch xoay tay nắm cửa, phát hiện Vu Hiểu Huyên đã khóa cửa lại. Vu Hiểu Huyền dựa lưng vào trên cửa, “Em buồn ngủ rồi, em ngủ trước, anh cũng ngủ sớm đi. Chúc chồng yêu ngủ ngon.” Hàn Dịch đứng bên ngoài nhìn cửa phòng sách đóng chặt, hỏi: “Em nhất định phải ngủ một mình sao?” “Vâng vâng, em muốn ngủ một mình” Vu Hiểu Huyên gật đầu liên tục, nhưng lại phát hiện anh không nhìn thấy bèn nói liên thoăng, sợ Hàn Dịch không tin.

Hàn Dịch chờ trong chốc lát, mới nói: “Được, vậy em ngủ ngon.” Nói xong, tiếng bước chân của anh xa dần.

Vu Hiểu Huyên dán lỗ tai lên cửa phòng sách, cẩn thận nghe ngóng. Thấy Hàn Dịch thật sự đã rời đi, cô thở dài một hơi. Có ông chồng năng lực ở phương diện ấy ấy quá mạnh cũng là một nỗi bị thương đó.

Trong phòng sách có một cái giường để Hàn Dịch nghỉ ngơi. Vu Hiểu Huyên trải chăn nệm xong, duỗi tấm lưng mệt mỏi, chui vào trong chăn. Cô vừa mới nhắm mắt thì lại nghe được tiếng chìa khóa mở cửa. Ý thức được chuyện không hay, cô đang định đứng dậy đi đóng cửa thì cửa đã mở ra, vóc dáng cao lớn của Hàn Dịch xuất hiện trước cửa.

Vu Hiểu Huyên kéo chăn quấn kín ngực mình, dáng vẻ như cô vợ nhỏ, “Đã nói em ngủ một mình rồi mà.”.

Hàn Dịch mỉm cười, gợn sóng lóng lánh trong mắt, “Là em nói, chứ anh đầu đồng ý.” Trên tay anh cầm một xấu chìa khoá, hiển nhiên là vừa đi tìm chìa khóa mở cửa. Ánh mắt Vu Hiểu Huyên u oán, sao cô ngốc như vậy chứ? Chìa khóa ở trong tay anh, cô có khóa cửa cũng vô dụng thôi, “Chồng à, ngày mai em phải đi quay phim, nếu bị người ta thấy vết gì kỳ lạ trên cổ thì sẽ bị chê cười mất.” Giọng Vu Hiểu Huyên mềm nhũn, đáng thương. Hàn Dịch đi tới bên giường, cúi người, chống tay hai bên người Vu Hiểu Huyên, khiến cho cô phải ngửa ra sau, “Vợ à, anh sẽ nhẹ nhàng” “Lần nào anh cũng nói như vậy, kết quả có lần nào anh làm được đâu.” Giọng điệu Vu Hiểu Huyền càng thêm u oán. “Lần này anh đảm bảo là thật.” Hàn Dịch nói xong liền hôn lên môi Vu Hiểu Huyên, nuốt luôn những lời cố định nói. Vu Hiểu Huyên dùng tay đẩy Hàn Dịch ra nhưng Hàn Dịch đã nhanh chóng bắt lấy và cố định hai tay cô. Chốc lát sau, trong phòng sách đã vang lên những âm thanh khiến người ta mặt đỏ tim đập nhanh...