*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ông nói bậy, tôi biết ngay mấy người là cá mè một lứa, cấu kết lại ức hϊếp người đàng hoàng. Tôi phải báo cảnh sát, tôi phải kiện mấy người!” Trong chớp mắt, người phụ nữ kích động.
“Không cần báo cảnh sát, cảnh sát tới rồi.” Phó Hoành Dật thản nhiên mở miệng. Quả nhiên, một vài người mặc đồng phục cảnh sát đã xuất hiện, vừa rồi nhân lúc người phụ nữ khóc lóc om sòm thì anh đã gọi điện thoại báo cảnh sát.
Phó Hoành Dật chỉ vào người phụ nữ ngồi dưới đất nói, “Đồng chí cảnh sát, chính là người này làm hỏng tranh của vợ tôi, còn nói xấu vợ tôi sao chép tranh, có ý đồ gây rối trật2tự.”
Cảnh sát gật đầu, nhìn người phụ nữ trên đất.
Người phụ nữ thấy cảnh sát đến thật thì càng kích động hơn, “Được lắm, mấy người vừa ăn cướp vừa la làng.”
Một người cảnh sát trong đó định tiến đến kéo người phụ nữ từ dưới đất dậy, người phụ nữ kia đột nhiên ôm lấy chân thầy Tưởng, “Tôi không muốn đi với mấy người, mấy người đều cùng một giuộc với Thẩm Thanh Lan, ai biết đi với mấy người rồi thì sau này tôi có thể an toàn trở về hay không.”
Thầy Tưởng lảo đảo vì động tác ôm chầm của người phụ nữ kia, nếu không phải Daniel kịp thời đỡ thì có lẽ ông đã bị ngã. Ông cụ đã hơn6chín mươi tuổi, nếu bị ngã, có khi lại xảy ra chuyện gì cũng chưa biết chừng.
Sắc mặt Daniel đã hoàn toàn đen kịt, tiến lên giật người phụ nữ ra bằng một tay, chửi ầm lên, “Bà có bị bệnh không, là bà la hét đòi báo cảnh sát, bây giờ cảnh sát tới bà lại ngậm máu phun người. Tôi thấy bà từ đầu đến cuối là tới đây gây rối thì có. Bây giờ tôi rất nghi ngờ, có phải là được ai đó sai tới cố tình bôi đen Thanh Lan hay không.
“Cậu nói bậy bạ, Thẩm Thanh Lan đạo tác phẩm người khác, cậu lại nói tôi cố tình gây rối. Tôi thấy mấy người cố tình bao che, mấy người7là đồ khốn.” Cảm xúc của người phụ nữ kia vô cùng kích động, hệt như con cọp cái bị chọc giận.
Người xung quanh bị bà ta vơ đũa cả nắm đều đồng loạt sa sầm mặt, nhưng cũng không ai nói gì. Nếu lúc người phụ nữ này vừa xuất hiện còn khiến bọn họ nảy ra một chút nghi ngờ với Thẩm Thanh Lan, vậy thì bây giờ sự nghi ngờ này đã hoàn toàn biến mất. Người phụ nữ này chính là một kẻ điên, lời nói của người điên mà tin được sao?
“Đồng chí cảnh sát, chúng tôi đều có thể làm chứng, cô Thẩm Thanh Lan không hề làm gì bà đây cả. Ngược lại, là bà này vẫn luôn khóc4lóc om sòm gây rối, còn làm hỏng ba bức tranh giá trị cao của cô Thẩm.” Một người đàn ông đứng ra nói.
Thẩm Thanh Lan nhìn về phía người kia, cảm thấy người này hơi quen, nghĩ một lúc mới nhớ ra người này chính là người cô gặp mặt và đã bắt chuyện với cô trên máy bay, tên là... Nghiêm Phong? Là người thích sưu tầm tranh? Vừa rồi, lời nói của người phụ nữ kia cũng khiến cảnh sát đen mặt. Bọn họ chấp hành công việc, không phải đến làm vệ sĩ. Nếu lời bà ta vừa mới nói bị lan truyền, quan hệ giữa nhà họ Thẩm và nhà họ Phó với cục cảnh sát thật sự không thể nói6rõ ràng rồi.
Cảnh sát định tiến đến bắt người dẫn về cục cảnh sát, nhưng người phụ nữ lại khóc lóc om sòm lăn lộn, trông cực kỳ khó coi. Mà lúc này, mọi người cũng chú ý, trong đám người có một người đàn ông áo đen nhíu mày nhìn người phụ nữ dưới đất, vẻ mặt bất mãn.
Thấy cảnh sát dẫn người đi, anh ta cũng giả vờ như vô tình rời khỏi khu vực triển lãm. Phó Hoành Dật nhéo tay Thẩm Thanh Lan ra hiệu rồi đi theo người nọ. Còn Thẩm Thanh Lan thì theo chân cảnh sát đến cục cảnh sát.
Daniel đứng ra nói với mọi người, “Thật sự là xấu hổ với mọi người quá, không ngờ lại có chuyện như vậy xảy ra. Nếu buổi triển lãm tranh hôm nay để lại ấn tượng không mong muốn trong lòng mọi người, vậy tôi xin được nói một tiếng xin lỗi với mọi người, nhưng tôi có thể dùng danh dự của mình thề rằng, Thẩm Thanh Lan chắc chắn không làm chuyện như vậy, chuyện sao chép tranh này hoàn toàn là bịa đặt, không có thật.”
Bernard nghe vậy thì đứng ra nói, “Daniel, anh không cần giải thích, vừa rồi tôi đã xem bức tranh gốc kia, quả thật là đã được làm cũ đi, ngày vẽ tranh không vượt quá ba ngày. Mặc dù kỹ thuật làm cũ rất cao, nhưng không phải là không có bất cứ sơ hở nào.”
Sức ảnh hưởng của ông trong giới hội họa còn vượt xa thầy Tưởng. Bernard đứng ra bảo vệ Thanh Lan, những người khác tự nhiên cũng tin tưởng. Hơn nữa, biểu hiện của người phụ nữ kia lại thái quá như vậy, thật sự không có chút thuyết phục nào.
“Đúng vậy, tác phẩm hội họa của cô Lãnh Thanh Thu luôn luôn có phong cách riêng, phong cách của bức tranh này và bức tranh khác luôn cùng một thể, nếu nói sao chép tranh, chẳng lẽ những bức tranh khác cũng là sao chép ư, đừng nói đùa.” Có người phụ họa.
“Tôi cũng thấy đúng vậy, ý tưởng của bức tranh này cũng không phải là tốt nhất trong những bức tranh ở đây, đạo tranh gì chứ?” Có một người phụ họa, những người khác tự nhiên cũng sẽ theo chiều gió. Daniel thấy mọi người không hiểu lầm, dĩ nhiên cũng yên tâm. Dù sao hôm nay người đến đây đều có tiếng nói, nếu bị lan truyền gì đó thì sẽ có những tin đồn không tốt về Thẩm Thanh Lan, về sau rất khó mà giải thích. Phó Hoành Dật đi theo người đàn ông áo đen kia ra khỏi sảnh triển lãm, thấy người đàn ông kia lén lén lút lút nhìn bốn phía, sau đó lên một chiếc xe. Phó Hoành Dật thấy thể thì bèn lái xe đi theo. Chuyện hôm nay rõ ràng là có người giật dây phía sau. Về việc người giật dây là ai, mục đích là gì thì sẽ biết nhanh thôi.
Phó Hoành Dật theo người đàn ông kia đi thẳng vào một khách sạn năm sao ở trung tâm thành phố, thấy người đàn ông đó gọi một cuộc điện thoại, sau đó tiến vào thang máy. Anh nhìn số tầng thang máy dừng lại, là tầng mười tám.
Anh tới quầy lễ tân, lấy chứng nhận sĩ quan của mình ra. Nhân viên lễ tân cẩn thận kiểm tra chứng nhận sĩ quan của Phó Hoành Dật, sau đó kính cẩn đưa trả lại cho Phó Hoành Dật. “Xin hỏi tôi có thể giúp ngài điều gì?” “Thông tin của khách hàng ở tầng mười tám.” Phó Hoành Dật lời ít mà ý nhiều.
Nhân viên tỏ vẻ do dự, “Đây là vấn đề riêng tư của khách hàng, chúng tôi không tiện tiết lộ.”
“Tôi đang điều tra theo dõi một nhân viên đáng ngờ, nghi là gián điệp, vừa rồi đã lên tầng mười của khách sạn các cô. Nếu bí mật quốc gia bị tiết lộ, khách sạn các cô cũng không thoát được.” Phó Hoành Dật nghiêm túc nói bậy nói bạ.
Cách mà anh nói quả thật có chín phần đáng tin. Nhân viên nghe vậy, ánh mắt khẽ thay đổi, nhưng vẫn không đưa thông tin khách hàng cho Phó Hoành Dật mà nói, “Tôi giúp ngài liên lạc với quản lý của chúng tôi. Nếu quản lý đồng ý, chúng tôi mới có thể cho ngài xem.”
Phó Hoành Dật cũng không làm khó bọn họ, gật đầu. Chỉ chốc lát sau, một người đàn ông mặc u phục mang giày da đi từ trên lầu xuống, vẻ mặt tươi cười đi đến chỗ Phó Hoảnh Dật, “Ngài Phó, ngọn gió nào thổi ngài tới đây vậy?” Phó Hoành Dật lặp lại một lần nữa lời anh đã nói với nhân viên, quản lý gật đầu dứt khoát, “Đương nhiên rồi đương nhiên rồi, chuyện này chắc chắn phải hợp tác. Ngài Phó, ngài chờ một lát, bây giờ tôi sẽ bảo bọn họ lấy danh sách đưa cho ngài.”
Không bao lâu, trên tay Phó Hoành Dật đã có một máy tính bảng. Anh nhìn kỹ tên đăng ký phía trên, “Đây là tất cả những người vào ở mấy ngày nay?” “Không phải, nhóm phía trên này là khách thường ở phần này là đã ở hơn một tuần, những người này là vừa vào ở mấy ngày nay.” Quản lý chỉ vào tên bên trên máy tính bảng và nói. Phó Hoành Dật đưa máy tính bảng cho quản lý, sau đó nói, “Đưa thẻ phòng 1810 cho tôi.” Quản lý do dự một chút, “Ngài Phí, có cần chúng tôi vào cùng không?” “Không cần, gọi giúp tôi một nhân viên quét dọn phòng của khách là được, tôi cần sự hợp tác của các anh.”
Quản lý gật đầu, nhân viên quét dọn phòng của khách không biết gì cả, quản lý chỉ bảo cô ấy vào phòng 1810 làm vệ sinh một chút, tiện thể chú ý bên trong gồm những ai. Nhân viên đó vào rồi nhanh chóng đi ra, “Quản lý, bên trong là một người đàn ông và một người phụ nữ.” Người vừa mở cửa chính là người đàn ông mà Phó Hoành Dật theo dõi, về phần người phụ nữ kia... Phó Hoành Dật lấy một tấm ảnh trong điện thoại di động của anh, “Người phụ nữ kia là người này đúng không?” Nhân viên quét dọn nhìn kỹ một chút, gật đầu, “Đúng vậy, là cô ta. Vừa rồi lúc tôi đi vào hình như người phụ nữ đó còn đang phát cáu, nhưng mà tôi không hiểu cô ta đang nói cái gì.”
“Được rồi, đi đi.” Quản lý khoát tay, bảo nhân viên vệ sinh rời đi, sau đó nhìn về phía Phó Hoành Dật, “Ngài Phó, người phụ nữ này có vấn đề?” Sắc mặt Phó Hoành Dật nặng nề, “Chuyện này đến đây thôi, đừng nói cho bất cứ ai. Tôi cần thả dây dài câu cá lớn, nếu ông bị người của bên đó phát hiện, hậu quả...” “Hiểu rồi hiểu rồi, tôi bảo đảm sẽ vờ như không biết.” Quản lý chắc nịch nói.
Phó Hoành Dật rất hài lòng, còn nói thêm, “Nếu người phụ nữ này ra ngoài, nhớ phải gọi điện thoại cho tôi.”
“Được, ngài Phó yên tâm, chúng tôi chắc chắn sẽ phối hợp với ngài.”
Phó Hoành Dật rời khỏi khách sạn rồi đến cục cảnh sát. Thẩm Thanh Lan đã lấy khẩu cung xong xuôi, đang ở cục cảnh sát chờ anh. Phó Hoành Dật đón Thẩm Thanh Lan, hai vợ chồng về nhà.
Trên đường, Thẩm Thanh Lan hỏi Phó Hoành Dật, “Biết đó là kẻ nào chưa?”
Phó Hoành Dật gật đầu, “Vẫn là một người bạn cũ.”
Thẩm Thanh Lan nhíu mày “Catherine?”
“Em biết?”
“Ha ha, chỉ có Catherine mới làm được chuyện như vậy.” Thẩm Thanh Lan cười lạnh, thủ đoạn vụng về thế này, Catherine dùng hết lần này đến lần khác vẫn không ngại mệt. “Anh đã tìm được tung tích của cô ta rồi?”
“Ừm, ngay ở khách sạn Mễ Đằng.” “Kế hoạch thất bại, tức điên lên rồi?” Thẩm Thanh Lan cười nhạt.
Phó Hoành Dật đưa mắt nhìn cô một cái, mỉm cười, “Em hiểu rõ cô ta thật đấy.”
Catherine là một người phụ nữ độc ác nhưng không có não, nếu không có mẹ của cô ta dọn dẹp giúp cô ta lúc châm ngòi đốt phòng trưng bày tranh trước đó của cô thì cô ta đã phải vào tù rồi. “Lần này người giật dây chỉ có một mình cô ta?” Thẩm Thanh Lan hỏi. “Tạm thời chưa rõ ràng, nhưng trước mắt xem ra là vậy.” Nếu có mẹ của cô ta chỉ bảo ở phía sau, người đến gây rối hôm nay sẽ không phải là một người phụ nữ hệt như tên điên như vậy.