*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Ánh mắt Giang Thần Hi trầm xuống, “Nhất Ninh, đây là lý do mà em từ chối anh sao? Chứ không phải vì em không thích anh phải không?” Đúng lúc gặp đèn đỏ, Giang Thần Hi dừng xe, chăm chú nhìn vào cửa sổ xe, hai người chạm phải ánh mắt nhau qua tấm cửa kính. Màn đêm mờ mịt, càng khiến Bùi Nhất Ninh thấy rõ sự nhẫn nhịn và đau đớn trong mắt anh.
Trái tim cô đập mạnh, “Thần Hi, em yêu anh thì sao, không yêu thì sao, dù thế nào chúng ta cũng không thể ở bên nhau đâu.” Giang Thần Hi bất ngờ nắm lấy vai cô, buộc cô phải đối mặt với anh, “Nhất Ninh, anh không sợ bất2kỳ khó khăn nào. Anh chỉ hy vọng em có thể đối mặt với trái tim của mình, dũng cảm đối mặt với cảm xúc thật của trái tim mình. Phía ba mẹ anh, anh có thể giải quyết được, anh chỉ mong em cho anh một cơ hội, và cũng là cho mình một cơ hội, cố gắng một lần, chỉ một lần thôi, được không?”
Bùi Nhất Ninh đối diện với ánh mắt của Giang Thần Hi, đôi mắt luôn dịu dàng kia giờ này ngập tràn do dự và lo lắng. Từ khi nào mà một người đàn ông luôn luôn lịch sự ấm áp lại giống như một đứa trẻ hoang mang thế này? Là vì cô sao?
Bùi Nhất Ninh chỉ cảm thấy6lúc này mình đau lòng đến mức không thở được. Cô nhắm mắt lại rồi mở ra, sự do dự trong mắt đã biến mất, “Anh thật sự muốn ở bên em sao? Dù cho ba mẹ anh có phản đối ư?”
“Đúng, anh muốn ở bên em.” Giang Thần Hi trả lời không chút do dự, hơn nữa còn rất quyết tâm.
“Vậy thì Thần Hi, chúng ta hãy thử đi. Em sẽ cố gắng một lần, để ba mẹ anh chấp nhận em” Bùi Nhất Ninh không muốn trốn tránh nữa. Cứ tiếp tục tránh né Giang Thần Hi, thì không chỉ dằn vặt anh, mà còn dằn vặt chính cô. Cô muốn chiến đấu vì hạnh phúc của mình, dù cho cuối cùng cô vẫn3không thể ở cạnh anh, thì ít nhất cũng sẽ không hối hận vì mình không dám cố gắng.
Giang Thần Hi ngạc nhiên mở to mắt nhìn Bùi Nhất Ninh, “Nhất Ninh, lời em vừa nói là thật sao?”
Bùi Nhất Ninh nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của anh rồi khẽ cười, “Thật.”
Giang Thần Hi nắm chặt vai cô, nói năng hơi lộn xộn, “Nhất Ninh, em thật sự nghiêm túc sao, em sẽ không hối hận chứ?”
Bùi Nhất Ninh buồn cười, “Vâng, em nghiêm túc, tuyệt đối không hối hận.” Giang Thần Hi muốn ôm cô, nhưng lại quên mất họ đang thắt dây an toàn. Bùi Nhất Ninh thấy vẻ vụng về của anh thì mỉm cười rạng rỡ.
Giang Thần Hi sờ đầu, cũng cười9theo. Đột nhiên, bên ngoài vang lên còi xe inh ỏi. Hóa ra là đã nhảy sang đèn xanh, Giang Thần Hi nhanh chóng khởi động xe, cong môi cười vui vẻ, hoàn toàn không giống khi nãy nữa. Hai người bắt đầu chính thức hẹn hò, có điều chưa đến ba ngày, bà Giang đã biết chuyện này. Ban đầu, Giang Thần Hi định cho một thời gian nữa mới nói với gia đình, ai ngờ lại xui xẻo như vậy, khi anh và Bùi Nhất Ninh đang đi dạo thì gặp bà Giang. Lúc bà Giang thấy hai người đan tay vào nhau, thì sắc mặt rất khó coi, nhưng vì đang ở nơi công cộng nên không tiện làm lớn chuyện. Đã bị4bắt gặp, Giang Thần Hi cũng thẳng thắn luôn, dù sao anh và Bùi Nhất Ninh đều độc thân, chưa lập gia đình, lại còn là người trưởng thành, có gì mà phải giấu giếm.
Trong phòng riêng, bà Giang nhìn hai người, một người luôn nho nhã mà giờ này ánh mắt đầy giận dữ, nói với Giang Thần Hi, “Con không giải thích gì sao?” Giang Thần Hi mím môi: “Mẹ, chuyện như mẹ đã thấy, con và Nhất Ninh đang yêu nhau.” “Vậy còn Uyển Uyển? Uyển Uyển thì sao?” Bà Giang hỏi. “Mẹ, con và Uyển Uyển chưa bao giờ hẹn hò cả. Con đã nói rõ với cô ấy rồi rồi, mẹ cũng biết rất rõ mà, cần gì phải hỏi nữa.”
Bà Giang tức giận, nhưng lại không buông lời mắng chửi. Bà là một phụ nữ được hưởng nền giáo dưỡng rất tốt, nên không thể làm như vậy được, chẳng qua sắc mặt vẫn rất lạnh, “Mẹ không đồng ý chuyện của hai đứa. Cô Bùi, có thể tôi ăn nói hơi thẳng, nhưng tôi vẫn phải nói cho cô biết, tôi và ba nó sẽ không đồng ý chuyện này đâu.”
Từ khi bước vào phòng riêng, Bùi Nhất Ninh vẫn giữ im lặng, giao mọi chuyện cho Giang Thần Hi. Lúc này nghe vậy, cô mới ngước nhìn bà Giang, “Dì, có phải vì cháu đã có con rồi không?”
“Không chỉ thế, gia đình chúng tôi là một gia đình bình thường, tôi và ba Thần Hi đều là giáo viên, Thần Hi cũng vậy. Còn cô là đại tiểu thư nhà bọ Bùi, gia cảnh quá tốt, gia thể hai bên không cân xứng. Không phải tôi cổ hủ, coi trong chuyên môn đăng hộ đối, những lời nói của ông bà từ ngàn xưa luôn có lý. Cô Bùi, cô nói có phải không?” Bùi Nhất Ninh biết chuyện môn đăng hộ đối chỉ là cái cớ của bà Giang, nguyên nhân chủ yếu vẫn là vì Hạo Hạo. “Dì, cháu biết sự tồn tại của Hạo Hạo khiển dì rất khó chấp nhận cháu...” “Không phải vì Hạo Hạo. Tôi đã gặp Hạo Hạo, thằng bé thật sự là một đứa bé rất đáng yêu, tôi cũng rất thích thằng bé. Nhưng vợ của Thần Hi không thể là một người đã từng có vết nhơ.” Bà Giang nói.
Câu nói trên vẫn khá là khách sáo, ít nhất không dùng từ vô liêm sỉ không biết xấu hổ để chỉ cô. Bùi Nhất Ninh cười khổ, cuối cùng vẫn bị người đời gán cái danh này lên người. Dù có cố gắng thế nào, cô cũng không thể tháo nó xuống sao? “Mẹ, Nhất Ninh là một người vô cùng tốt, những đánh giá của người ngoài về cô ấy là không đúng. Chuyện này từ đầu đến cuối đều không phải là lỗi của cô ấy, tại sao mọi người lại cứ nhằm vào điều ấy?” Giang Thần Hi nghe mẹ mình nhắc đến vết thương lòng của Bùi Nhất Ninh thì không khỏi tức giận.
Bà Giang cảnh cáo nhìn con trai mình. Bà vì muốn tốt cho ai, lẽ nào anh không hiểu sao?
“Thần Hi, mẹ đang nói chuyện với cô Bùi.” Dưới bàn, tay Bùi Nhất Ninh kéo tay Giang Thần Hi, ra hiệu rằng cô vẫn ổn. Từ khi cô đồng ý với anh, cô đã biết chắc chắn phải trải qua quá trình này, nên đã chuẩn bị để chiến đấu dài lâu. Mặc dù những lời nói của bà Giang làm cố buồn, nhưng vẫn chưa đến mức không chịu đựng được.
“Dì, cháu biết người ngoài nói làm thế nào về mình, cháu cũng biết nhà họ Giang là một gia đình trí thức, khó mà chấp nhận chuyện thể này. Nhưng cháu muốn nói rằng, cháu chưa bao giờ là người phụ nữ không biết xấu hổ cả. Năm đó cháu quyết định sinh Hạo Hạo, đơn giản chỉ vì thằng bé đã đến thế giới này, cháu không đành lòng để một sinh mệnh bé nhỏ biến mất trong tay cháu. Cháu thương con mình, cũng giống như dì thương Thần Hi vậy. Dì, cháu không thể kiểm soát những đánh giá của người ngoài về cháu, nhưng cháu sẽ cố gắng chứng minh, cháu là một người vợ tốt, một người xứng đáng với tình yêu của Thần Hi. Cháu biết bây giờ bảo dì và chú chấp nhận cháu là rất khó, nhưng không sao, cháu có thể chờ, cháu sẽ chờ đến ngày di chấp nhận cháu.”
Bà Giang chăm chú nhìn Bùi Nhất Ninh, thấy sự quyết tâm trong ánh mắt cô, thì bỗng dưng không biết nói gì. Không phải bà là một người không tốt, những lời chạm vào nỗi đau của người khác như vừa rồi đã là vượt quá nguyên tắc sống của bà. Nếu người mà cô gái này thích không phải là con trai bà, thì bà nghĩ chắc bà sẽ đánh giá rất cao sự kiên trì của Bùi Nhất Ninh.
“Nếu cả đời này, tôi và ba nó cũng không đồng ý thì sao? Cô có thể chờ cả đời à?” Bà Giang thở dài, dịu giọng lại, nhưng thái độ vẫn không thay đổi.
Bùi Nhất Ninh mỉm cười, trầm tĩnh đáp, “Dì, thế giới này không có loại tình cảm nào là không thể chờ đợi, chỉ có con người là không thể chờ, cũng không có chuyện tình nào mà không cần sự cố gắng cả. Trước đây luôn là Thần Hi chủ động đi về phía cháu, cháu chưa từng làm bất cứ điều gì cho anh ấy. Bây giờ, cháu cố gắng vì anh ấy một lần, dù cho đầu rơi máu chảy thì cũng không hề gì. “
Giang Thần Hi nhìn Bùi Nhất Ninh, giọng nói dịu dàng mà không thiếu phần kiên định của cô vang bên tai khiến trái tim anh bỗng cảm thấy vô cùng ấm áp. Đây cũng là lần đầu tiên anh nhận rõ tình cảm của cô dành cho anh, thì ra từ đầu đến giờ, không phải chỉ có anh đơn phương tình nguyện.
Điều này, thật tốt. Giang Thần Hi nghĩ vậy. “Cô Bùi, cô cảm thấy chúng tôi cổ hủ hay cố chấp cũng được, nhưng đây không phải là chuyện mà cô kiên trì là chúng tôi sẽ đồng ý. Cô làm vậy chỉ lãng phí thời gian của cả hai bên mà thôi.” Bà Giang hết lòng khuyên răn. Cô hiểu tính chồng mình, nếu ông ấy biết chuyện này, thì chắc chắn sẽ nổi giận đến nỗi nhập bệnh viện. Đến lúc đó hai cha con trở nên xa cách là chuyện khó tránh khỏi. Mà Thần Hi cũng là một người cứng đầu, một khi đã quyết định chuyện gì thì không dễ dàng thay đổi. Sao bà có thể trơ mắt nhìn con trai và chồng mình có mâu thuẫn được? Cho nên biện pháp tốt nhất là khiển Bùi Nhất Ninh buông tay.
Bà thừa nhận, trong chuyện này mình rất ích kỷ, không nghĩ đến cảm nhận của Bùi Nhất Ninh, nhưng bà sẵn sàng bù đắp cho cô theo cách khác, cho dù là cái gì cũng có thể. Mà nhìn từ phương diện khác, bà làm như vậy cũng vì muốn tốt cho cô, nếu ông Giang thật sự nhập viện, thì không chừng người ngoài sẽ còn chê trách cô hơn nữa. “Mẹ, là con thích Nhất Ninh trước, cũng là do con chủ động theo đuổi cô ấy. Mẹ đừng làm khó cô ấy nữa.” Giang Thần Hi cau mày. Anh đang rất khó chịu. Bà Giang nhìn thoáng qua con trai, lắc đầu, “Hai đứa suy nghĩ chuyện này cẩn thận đi. Mẹ đi trước.”
***
Thẩm Thanh Lan nghe Bùi Nhất Ninh thuật lại sự việc xong thì nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi: “Chị, chị nghĩ sao về chuyện này?”
“Thanh Lan, chị không muốn giấu em. Nhiều năm qua, ngoài ba chị và Hạo Hạo ra, thì Thần Hi là người đàn ông duy nhất mà chị yêu thương. Chị không muốn từ bỏ dễ dàng như vậy. Không phải vì muốn cho Hạo Hạo có một gia đình hoàn chỉnh, mà đơn giản là vì chị yêu anh ấy, chị muốn cố gắng một lần. Nhưng chị không biết hành vi của mình có phải quá ích kỷ không. Nếu ba mẹ của Thần Hi vì chuyện này mà tức giận sinh bệnh, thì chị sợ...”
“Chị họ, chị đừng vì những chuyện chưa xảy ra mà đã vội từ bỏ hạnh phúc của mình, làm vậy mới thật sự ngu ngốc. Còn về phía ba mẹ Giang Thần Hi thì chị cứ để anh ấy làm công tác tư tưởng cho họ. Nó có thể không dễ dàng, nhưng trước sau gì cũng thành công thôi. Cứ trường kỳ kháng chiến, rồi bọn họ sẽ chấp nhận.” Mặc dù những lời này chỉ là để an ủi, nhưng cũng là sự thật. Bùi Nhất Ninh gật đầu, nhưng vẫn không hết u buồn. Thẩm Thanh Lan nhớ đến một chuyện khác, bèn dò hỏi, “Chị họ, chị có còn nhớ ba của Hạo Hạo không?” Bùi Nhất Ninh sửng sốt nhìn Thẩm Thanh Lan, “Sao đột nhiên nhắc em lại đến anh ta?” Cô cũng không nhớ rõ đã bao lâu rồi mình không còn nghĩ về người này nữa. Thẩm Thanh Lan cười khẽ, “Chỉ tò mò thôi. Năm nay Hạo Hạo đã năm tuổi, nhưng em hoàn toàn chưa từng nghe chị nhắc đến người này, hôm nay thấy chị đã bước bước chân đầu tiên khỏi bóng tối của quá khứ, cho nên mới hỏi vậy. Đương nhiên, nếu chị không muốn nói cũng không sao.”
Trái tim của Bùi Nhất Ninh đã từng tổn thương vì người đàn ông kia, cho nên cô không bao giờ đề cập đến người đó. Bây giờ nhắc tới, không biết từ khi nào vết thương lòng đã khép lại, trong mắt cô thì người đàn ông đó giờ chỉ là ba của Hạo Hạo.
“Không có gì mà không thể nói cả. Anh ta là đàn anh lớn hơn chị hại khóa, bọn chị cùng tham gia một câu lạc bộ nên quen biết nhau, sau đó anh ta chủ động theo đuổi chị. Tình cảm của bọn chị rất tốt, chị cứ nghĩ bọn chị sẽ ở bên nhau cho đến khi bước vào lễ đường. Không ngờ, chỉ vài tháng trước khi chị tốt nghiệp, anh ta lại đột nhiên biến mất, thậm chí ngay cả một câu cũng không để lại cho chị đã bỏ đi. Chị đã đến nhà anh ta tìm, nhưng ba mẹ anh ta nói mấy năm qua anh ta cũng không trở về nhà. Chị thậm chí còn tìm đến rất nhiều bạn bè và bạn học cũ của anh ta để hỏi về tung tích của anh ta, nhưng đều không có kết quả.”
Nhớ lại chuyện cũ, nét mặt Bùi Nhất Ninh hơi thảng thốt, “Chỉ đã đau khổ suốt một thời gian dài, rồi ngay khi chị sắp sửa từ bỏ, thì chị lại phát hiện mình có thai, đã gần hai tháng. Chị gửi mail, gửi tin nhắn cho anh ta, bảo cho anh ta tin này. Chị nghĩ nếu anh ta biết thì nhất định sẽ trở lại tìm chị. Nhưng kết quả đã chứng minh trong lòng anh ta, chị không quan trọng như chị vẫn nghĩ. “
“Ngay cả một cuộc điện thoại anh ta cũng không gọi lại sao?” Thẩm Thanh Lan hỏi. Bùi Nhất Ninh lắc đầu, cười cay đắng, “Không, chị chờ ba tháng. Lúc đó bụng của chị lại càng ngày càng to ra, những lời đồn đại trong trường ngày càng nhiều, thể là chị tuyệt vọng trở về thủ đô.” Kết quả, chào đón cô lại một cơn bão càng khủng khϊếp hơn, lúc đó, khi những lời gièm pha ở thủ đô đã suýt chút nữa gϊếŧ chết cô.
Thẩm Thanh Lan không thể tưởng tượng được Bùi Nhất Ninh đã phải đối mặt với bao nhiêu áp lực để sinh ra Hạo Hạo. Dường như nhìn thấu nghi hoặc của cô, Bùi Nhất Ninh nói tiếp, “Lúc đó, chị không suy nghĩ nhiều như vậy. Khi đó, điều duy nhất chị nghĩ là mình đã không thể giữ được anh ta, vậy thì giữ lại con của anh ta cũng được, có lẽ một ngày nào đó, anh ta sẽ quay lại với chị. Ngớ ngẩn, ngây thơ lắm phải không? Thật ra bây giờ nhớ lại, chị thấy mình thật sự quá ngu ngốc. Chị chưa từng nghĩ tới một người mẹ đơn thân, không có chồng như chị sẽ ảnh hưởng như thế nào đến con mình. “
“Chị đã nuôi dạy Hạo Hạo rất tốt.”
“Không phải do chị nuôi dạy tốt, mà là tự bản thân Hạo Hạo hiểu chuyện. Thanh Lan, em không biết đâu, vài tháng sau khi sinh thằng bé, lúc đó những lời gièm pha về chị càng nhiều, chị đã từng muốn bỏ thằng bé, nhưng Hạo Hạo đã cùng chị vượt qua những tháng ngày khó khăn nhất. Nhìn thấy dáng vẻ hiểu chuyện của thằng bé hiện giờ, thì ngoài vui mừng ra, chị còn thấy rất hổ thẹn.” Giọng nói của Bùi Nhất Ninh thỏ thẻ.
“Chị họ, nếu bây giờ ba của Hạo Hao trở lại, thì chị có tha thứ cho anh ta không?” Thẩm Thanh Lan nhẹ nhàng hỏi.
Bùi Nhất Ninh bật cười, “Không, anh ta bỏ rơi chị từng ấy năm, bây giờ dù cho anh ta quay lại, thì chị cũng sẽ không thể tha thứ cho anh ta. Không, nói không tha thứ thì cũng không phải, chị đã hoàn toàn buông tay rồi, ngay cả căm ghét cũng không. Đối với chị mà nói, bây giờ anh ta chỉ là một người hoàn toàn xa lạ.”
Thẩm Thanh Lan hiểu rõ, mặt trái của tình yêu không phải là thù hận, mà là lãng quên. Khi thật sự quên đi một người, chính là đã hoàn toàn buông tay.
Sau khi hiểu được vấn đề này, Thẩm Thanh Lan mới an tâm, vỗ vai Bùi Nhất Ninh, “Chị họ, đời người rất khó gặp được tri kỷ, chị... hãy cố lên.”
Bùi Nhất Ninh trịnh trọng gật đầu.
Tuy sau khi tâm sự với Thẩm Thanh Lan, vấn đề vẫn tồn tại, thế nhưng tâm tình của Bùi Nhất Ninh đã khá hơn nhiều, sau đó cô liền dẫn theo Hạo Hạo về nhà.
Cuối tuần này Thẩm Thanh Lan không thể đến quân đội thăm Phó Hoành Dật. Buổi tối cô gọi video với anh, An An nhìn ba trong điện thoại thì gọi: “Ba!” “Hôm nay An An có ngoan không?” Giọng Phó Hoành Dật dịu dàng.
An An gật đầu, khoa tay múa chân, “Hôm nay, An An, anh trai, cậu, mẹ đi ra ngoài chơi.” Cậu nói không rõ ràng, nhưng Phó Hoành Dật lại hiểu.
“Chơi vui không?” An An tiếp tục gật đầu, “chơi rất vui, ba, cùng chơi.”
“Được, lần sau ba về nhà, ba cùng con đi ra ngoài chơi.”
“Anh trai.” An An nhấn mạnh. Phó Hoành Dật: “Được, dẫn anh trai cùng đi chơi.”
An An hài lòng. Gọi video được vài phút, An An bắt đầu ngồi không yên, nhìn rồi lại nhìn đồ chơi, căn bản không nghe Phó Hoành Dật nói cái gì, Thẩm Thanh Lan bèn để cậu nhóc đi chơi.
Thẩm Thanh Lan nhìn Phó Hoành Dật, bỗng nhiên nói: “Hoành Dật, An An rất thích cậu anh trai Hạo Hạo này.” “Ừ, sau này em hãy thường xuyên để hai đứa chơi với nhau cho có bạn bè.” Phó Hoành Dật nói, đáy mắt hiện lên vẻ giảo hoạt, như vậy thì An An sẽ ít bám vợ anh hơn.
“Dù sao Hạo Hạo không phải là anh ruột của An An, không thể lúc nào cũng ở bên cạnh An An. Em nghĩ chúng ta nên sinh thêm một đứa để sau này An An có bạn.” Thẩm Thanh Lan nói mục đích của mình. “Không được!” Phó Hoành Dật nói như đinh đóng cột, “Chuyện này không có cửa. Anh cảm thấy An An bây giờ vô cùng tốt. Sau này Quân Dục có con, bọn nhỏ đều là anh chị em của An An, sao lại không có bạn?” Anh rất mâu thuẫn về việc sinh đứa thứ hai.
“Hoành Dật, em muốn sinh một cô con gái.” Thẩm Thanh Lan nói.
Phó Hoành Dật mềm giọng nói: “Hàn Dịch sinh con gái. Nếu em thích thì đợi An An lớn lên rồi cưới con bé, nó sẽ là con gái của em.”
Thẩm Thanh Lan: “...”
Ý cô là vậy sao? Rốt cuộc người đàn ông này có bao nhiêu bóng ma tâm lý với việc sinh con vậy? Nhà người ta đều là phụ nữ sợ sinh con, sao nhà cô thì ngược lại?
Thấy không thể thuyết phục được Phó Hoành Dật, Thẩm Thanh Lan cũng không nhắc lại nữa. Rồi thể nào cô sẽ nghĩ được cách để anh đồng ý thôi, chỉ là cô không ngờ chuyện này lại kéo dài lâu như vậy, cuối cùng còn làm cô hao hết tâm tư.